Kẹp sắt quá nhỏ, không thể nướng được nhiều trứng thực, nhưng nhiều người ăn như vậy, chỉ một ít căn bản là không đủ, nướng ra không đủ chia, trong nháy mắt đã hết sạch.
Khi Đường Thọ nướng đến lần thứ ba, Hùng Tráng Sơn cảm thấy đau lòng. Hắn không ăn trứng thực nữa, vào nhà vắt khăn lau mặt cho Đường Thọ. Chiếc khăn mát lạnh tức thì làm giảm bớt sự nóng bức, mát mẻ từ trong ra ngoài.
Đường Thọ ngẩng đầu cười với Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn lại không cười như thường ngày, mà nhíu mày giận dữ nói: "Mấy người các ngươi thay thế phu lang của ta đi, trời nóng thế này, ngồi bên bếp lò lâu như vậy, chẳng phải sẽ bị cảm nắng sao."
Uyển Tình vội vàng đứng dậy, "Hùng lang quân, để ta làm cho, ta đã xem một lúc, cũng biết cách làm rồi, nếu có chỗ nào không đúng ngươi chỉ cho ta nhé."
Thực ra những người làm công ở Hùng gia không phải người lười biếng, nhưng trứng thực là một món ăn mới lạ, họ chưa nắm vững cách làm, sợ làm hỏng đồ ăn, khiến mọi người mất hứng, nên không dám đụng tay vào.
Nhưng họ không làm, nhiều người tụm lại há mỏ chờ ăn, Đường Thọ phải phục vụ, Hùng Tráng Sơn đương nhiên không chịu nổi, nên mới tức giận. Uyển Tình biết điều, vội vàng nướng thay Đường Thọ.
Đường Thọ đã nóng từ lâu, lúc này Nhị lang nhà cậu lại đứng ra bảo vệ, tất nhiên sẽ không từ chối, ngay lập tức đứng lên.
Uyển Tình nướng một lượt, toát mồ hôi đầy đầu, Lý Tứ cũng đau lòng nói: "Nương tử, nàng xuống đi, để ta nướng cho, trời nóng nực, chúng ta luân phiên làm, để tránh bị cảm nắng."
Xem ra nương tử của ai thì người đó đau lòng
Tuy nhiên Đường Thọ rốt cuộc vẫn là chủ nhà, sau đó cậu không tham gia nướng nữa, chỉ đứng một bên chỉ huy.
Có người ăn trứng thực rồi mà vẫn không thấy no, Đường Thọ lại sai người làm thêm một bát mì lạnh cho mỗi người.
Trong sân có cà tím, cắt vài quả rửa sạch bỏ cuống, rồi cắt dọc cà tím ra làm hai, phết dầu trong ngoài, rắc một ít muối, nướng trên lửa nhỏ. Khi cà tím bắt đầu óng ánh dầu chín mềm thì thêm tỏi băm và tương gừng vào bụng cà tím, tiếp tục nướng chậm trên lửa nhỏ. Khi cà tím nướng chín, rắc lên một ít rau mùi băm và các loại gia vị khác, món cà tím nướng đã hoàn thành. Cà tím nướng rất ngon, hương thơm của cà tím kết hợp với mùi tỏi và vị cay của tương gừng, thịt cà mềm mại, ăn vào miệng không hề thua kém thịt xiên. Ngoài ra còn nướng thêm vài đĩa cải ngồng, nấm tươi và tỏi tây, kèm theo một bát mì lạnh, trong những ngày hè nóng bức, ngay cả người mắc chứng chán ăn nhìn thấy cũng thèm ăn.
Ban đầu mọi người không mấy hứng thú với đồ chay, nhưng sau khi ăn thử thì không còn phân biệt chay mặn nữa, chỉ xem đũa của ai nhanh hơn thì ăn nhiều. Ngay cả Tống giám ti luôn giữ thân phận cũng cũng tạm thời quên mất chức quan, há miệng ăn ngon lành, còn tranh giành một cách sảng khoái. Hắn đã lâu không được ăn trong bầu không khí như vậy, tìm lại được chút ký ức của quá khứ, càng ăn càng thấy hài lòng.
Ngày hôm sau khi Tống Vinh Quang chuẩn bị rời đi, Đường Thọ đã chuẩn bị bàn chải đánh răng, kem đánh răng, nước súc miệng và các loại thức ăn tiện lợi như mì lạnh, mì dầu trà, không sót món nào, mỗi thứ đều cho Tống Vinh Quang mang đi vài chục gói.
Tống Vinh Quang từ chối không nhận, Đường Thọ cười trắng trợn nói dối: "Tống lang quân và Nhị lang nhà ta vừa gặp đã như quen từ lâu, coi nhau như tri kỷ, đã là tri kỷ, thì là mối quan hệ thân thiết. Bạn bè thân thiết tặng nhau một chút đồ ăn bình dị cũng không quá đáng phải không, hay là đã có chức quan, thì không còn bạn bè gì nữa."
Bạn bè thân thiết tặng chút đồ ăn có gì mà quá đáng, Tống Vinh Quang liền cười.
"Vậy thì xin đa tạ Hùng lang quân và Hùng phu lang." Tống Vinh Quang hơi cúi người.
Hùng Tráng Sơn tiến lên đỡ hắn, một thỏi vàng lăn vào tay áo của Tống Vinh Quang, cảm giác lạnh lẽo khiến Tống Vinh Quang lập tức mặt mày hớn hở, trong chốc lát thực sự có vài phần ý tứ đúng là tri kỷ, hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Tống Vinh Quang là giám ti, tất cả các cửa hàng giấy của Dục Triều đều sẽ do hắn quản lý, chỉ cần tuỳ tiện lấy cớ, hắn có thể khấu trừ rất nhiều tiền bạc, và số tiền này chắc chắn lớn hơn nhiều so với số tiền mà Hùng gia thưởng cho Tống Vinh Quang, thà rằng cứ trực tiếp đưa cho hắn, khi đó Tống Vinh Quang sẽ không để Hùng gia chịu thiệt.
Sau khi tiễn biệt Tống Vinh Quang, Hùng gia bắt đầu chuẩn bị mở quán nướng. Bây giờ Đường Thọ có bạc, cũng không thiếu tiền mua cửa hàng, nên dự định mua một cửa hàng tốt ở khu vực sầm uất trên thị trấn.
Nhưng sau khi hỏi qua nhiều cửa hàng, hoặc là họ không có ý định bán, dù có trả thêm bao nhiêu bạc cũng không chịu bán. Hoặc là đã thỏa thuận giá cả, nhưng khi nghe nói là Hùng gia có xưởng sản xuất giấy ở thôn Hạnh Hoa, họ liền lên giá, muốn đòi thêm một văn đỡ một văn.
Đường Thọ tức giận, quyết định không mua ở khu vực sầm uất nữa, mà mua một ngôi nhà hai tầng nhỏ rộng năm mươi mét vuông với giá hơn ba trăm lượng bạc, nằm ở mép thị trấn, nơi giao nhau giữa con đường chính từ thị trấn đến làng Hạnh Hoa.
Sau khi mua ngôi nhà hai tầng, Đường Thọ không sử dụng cấu trúc cũ, mà tiến hành cải tạo lại, tầng một làm đại sảnh, tầng hai làm nhã gian.
Đồng thời, cậu cũng tuyển dụng đầu bếp nướng ở thị trấn, nướng là phương pháp nấu ăn truyền thống, mặc dù khác với phương pháp nướng của tương lai mà Đường Thọ mang đến, nhưng việc kiểm soát lửa và nguyên liệu vẫn có những điểm tương đồng cần sự tinh tế.
Để có thể thu hút những đầu bếp nướng tài năng, Đường Thọ không chỉ dán thông báo tuyển dụng trước cửa hàng của mình, mà còn thuê một đám con nít ăn xin trên đường phố để tụi nó lan truyền tin tức. Phương pháp lan truyền tin tức rất đơn giản, tương tự như việc quảng cáo ở thời hiện đại, điểm khác biệt duy nhất là ở thời hiện đại người ta phát tờ rơi, còn ở đây là dựa vào miệng của tụi nhỏ.
Lý do chọn những đứa nhỏ này, một phần vì thấy chúng đáng thương. Quan trọng hơn là, những đứa trẻ này chỉ cần no bụng là không cần mặt mũi, dù phải đứng giữa đường phố la hét cũng không sao. Dùng tụi nó không khác gì dùng người lớn, chỉ cần có thể giúp một tay là được.
Trên đường phố tấp nập, một đám con nít ăn mặc rách rưới tụ tập lại với nhau, như một tổ chức giáo phái nào đó, đứng trên đường cái la lên: "Từ Nam đến Bắc, ai muốn kiếm tiền thì dừng lại đây nghe, dừng lại đây nghe. Thôn Hạnh Hoa trấn Ngọc Lâm tuyển đầu bếp nướng, nếu làm tốt, ngoài tiền lương, còn được gia chủ thưởng thêm tiền thưởng hàng tháng nữa đấy! Từ Nam đến Bắc..." Đám con nít lặp đi lặp lại không mệt mỏi, lớn họng la hét.
Ban đầu, những người qua đường còn nghĩ rằng mấy đứa nhỏ xin ăn đang nói mớ, nhưng tụi nó cứ liên tục la làng, nói có lý lẽ chứng cứ, trong tay còn cầm cái gì đó giống như là thông báo, nên có người không nhịn được mà dừng lại hỏi. Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là tiền lương hàng tháng của Hùng gia quá hấp dẫn, thậm chí còn có tiền thưởng, thông thường tiền thưởng chỉ có quản lý mới được nhận.
"Ê, tiểu ăn mày, ta hỏi ngươi, chuyện Hùng gia tuyển đầu bếp nướng, ngươi biết từ đâu? Ngươi chỉ là một đứa nhỏ xin ăn, lẽ nào Hùng lang quân còn phải đặc biệt báo cáo cho ngươi biết?"
"Hùng lang quân tất nhiên không phải báo cáo với ta, ta biết là vì Hùng lang quân đã cho ta vài văn tiền để ta lan truyền tin tức. Hùng lang quân nói, người thực sự muốn thuê một đầu bếp nướng giỏi, không muốn vì quá ít người biết mà mất đi một đầu bếp nướng thực sự có tài năng."
Người nọ vẫn không tin, cảm thấy mấy đứa nhỏ chỉ đang khoác lác, cố ý nói: "Nếu như thật là Hùng gia mướn ngươi, vậy ngươi hãy nói xem mỗi ngày họ cho ngươi bao nhiêu văn tiền, bảo ngươi vào thời gian nào đứng đâu thông báo?"
"Đó là chuyện giữa Hùng lang quân và ta, không liên quan gì đến ngươi!" Tiểu ăn mày đáp trả: "Nếu trong số các người có ai muốn làm đầu bếp nướng, cứ đến Hùng gia mà hỏi, có mướn các người hay không, còn chờ Hùng gia quyết định. Cửa hàng nướng thịt của Hùng gia nằm ngay tại con đường mới sửa chữa, tiếp giáp với thị trấn, gọi là quán nướng Đào Nguyên. Ngay trước cửa đã dán thông báo tuyển dụng, các người đến xem là biết. À, việc tuyển dụng đầu bếp nướng là chính, ngoài ra còn cần hai người rửa chén và tiểu nhị phụ quán."
Người nọ bị đứa nhỏ ăn mày đáp trả quê độ sờ sờ mũi đi mất, trong đám đông có người vỗ tay khen ngợi nó.
Đám con nít ăn xin nhận được tiền công đều làm việc hết sức, đứa nào đứa nấy hô hào đến khô cả cổ, uống một ngụm nước rồi lại tiếp tục, sợ ít người biết, nên buổi sáng một nơi, buổi chiều lại chuyển sang nơi khác, chuyên chọn những chỗ đông người náo nhiệt.
Mỗi tối, tụi nó đều hô hào đến khi trời tối đen, không còn thấy bóng người qua lại trên đường, mới trở về nhà.
Hôm nay, sau khi hô hào xong việc, tụi nó bị một đám con nít ăn mày khác trên con phố này chặn lại ở góc đường.
Mấy đứa này rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng, số lượng gấp đôi tụi nó.
Đứa nhỏ tên Cẩu Đản (chó điên) của bên bị chặn rõ ràng là đứa đứng đầu, nó tiến lên bảo vệ hai đứa nhỏ phía sau, cảnh giác nói: "Bọn ta không phải địa bàn của các ngươi ăn xin, chỉ là có người nhờ bọn ta lan truyền tin tức, nên bọn ta mới đến đây, còn về tiền nông, bọn ta chưa xin được một văn nào."
Đứa nhỏ cầm đầu bên chặn đường tên là Hổ Oa Tử (hổ con) bước lên một bước, cà lơ phất phơ gõ tay, cực kỳ lưu manh, "Ta không quan tâm các ngươi đến đây làm gì, từ đầu đã nói rõ ràng, không được xâm phạm địa bàn của nhau, bây giờ ngươi đến địa bàn của ta, thì phải ói tiền ra."
Cuộc sống của những đứa nhỏ ăn mày rất khó khăn, trong thời buổi này ai cũng nghèo, tất cả đều nghèo. Từng văn kiếm được đều là mồ hôi nước mắt, cả nhà của nó đều phải dựa vào chút tiền mồ hôi nước mắt này để sống, làm sao có thể dễ dàng đưa cho mấy đứa chặn đường.
"Không được!" Cẩu Thặng (thức ăn thừa cho chó) nói: "Những đồng tiền này không phải bọn ta xin được trên địa bàn của các ngươi, mà là kiếm được bằng sức lao động, không thể đưa cho ngươi."
Nhìn thấy số người trước mặt gấp đôi bên mình, Cẩu Đản cẩn thận kéo tay áo của Cẩu Thặng, cũng nói: "Những đồng tiền này thực sự không phải xin được trên địa bàn của ngươi, bọn ta tự mình kiếm được. Nhị Đản bị gãy chân, cần tiền để chữa trị, nếu không có tiền trị chân, cả đời sẽ hỏng mất."
Hổ Oa Tử bĩu môi, làm ăn mày chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc cả đời đã hỏng rồi sao.
"Đã như vậy, chúng ta theo quy tắc cũ, đánh một trận đi, ai thua thì ói tiền ra."
Cẩu Thặng phẫn hận nói: "Đánh thì đánh, ta thề dù có chết cũng phải cứu được chân Nhị Đản."
Hai đám trẻ ăn mày bắt đầu đánh nhau, dù tụi nó còn nhỏ tuổi, nhưng đánh nhau quả thật rất máu, đứa nào đứa nấy càng đánh còn hăng. Cào cấu, cắn xé, vừa đấm vừa đá, miễn cái nào có ích là dùng.
Bên Cẩu Đản chỉ có ba người, mặc dù ít người hơn, nhưng hạ quyết tâm không sợ chết.
Hổ Oa Tử bị Cẩu Đản đá một cú vào giữa háng, lập tức đau đến nhảy cẫng lên, cả khuôn mặt méo mó.
Nó tức giận mắng: "Cẩu Đản, ngươi thật hèn hạ. Ta còn tính để lại cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi lại đối xử với ta như vậy, tất cả lên, không cần phải nương tay nữa!"
DÀNH CHO BẠN
Bệnh tiểu đường không phải do đồ ngọt!
Thêm...
591
148
197
Hai đám con nít đánh nhau càng lúc càng ác liệt, không bên nào chiếm được lợi, tất cả đều bị thương khắp người.
Nhìn thấy đám nhóc Cẩu Đản sắp bị bên Hổ Oa Tử khống chế, một giọng nói âm trầm không mang ý tốt vang lên từ bóng tối: "Ồ, không phải là Cẩu Đản và Hổ Oa Tử đây sao?"
Hai đám trẻ đánh nhau lập tức tách ra, tất cả đều cảnh giác nhìn chằm chằm vào người lên tiếng. Sắc mặt của Cẩu Đản và Hổ Oa Tử đều trở nên trắng bệch.
"Cẩu Đản, nghe nói gần đây ngươi nhận một vụ làm ăn từ Hùng gia kiếm được không ít bạc." Chủ nhân của giọng nói âm trầm bước ra, dưới ánh trăng chỉ lờ mờ nhận ra chút nét mặt, chính những đường nét này đã lộ ra vẻ mặt của phường xấu xa xảo quyệt. Người được gọi là "kẻ có đôi mắt chuột gian xảo" trong giới ăn mày.
Cẩu Đản sợ hãi run run phủ nhận: "Không, không phải vậy, chỉ được chút tiền lẻ đủ để chúng ta ăn bánh bao thôi, không còn dư lại một văn nào cả."
"Không còn một văn nào." Háo Tử (con chuột) âm hiểm lặp lại một lần, sau đó đột nhiên phẫn nộ nói: "Ngươi lừa ai đây? Ngươi tưởng ta không biết ngươi đang tích tiền để chữa chân cho Nhị Đản sao, không có vài chục văn làm sao chữa được, nhanh lên đi, đừng có lề mề, đưa tiền ra đây."
Cẩu Đản siết chặt túi áo, tiền công của Hùng gia đều trong túi nó, không thể để bị cướp mất. Cẩu Đản len lén nháy mắt với Cẩu Thặng, ba đứa trở người chạy trốn.
"Dám chạy, bắt lấy chúng cho ta, bắt được phải dạy dỗ chúng một trận, để chúng biết ai mới là đại ca ăn mày của trấn Ngọc Lâm!"
Đám Hổ Oa Tử thấy nhóm Cẩu Đản chạy cũng chạy theo, trên người Hổ Oa Tử cũng có vài văn tiền tiết kiệm, nếu bị Háo Tử bắt được sẽ không còn một văn.
Háo Tử dù sao cũng là người lớn, mặc dù là ăn mày nên ốm yếu hơn so với người thường, nhưng đánh mấy đứa quỷ nhỏ suy dinh dưỡng vẫn vô cùng đơn giản, không bao lâu sau đã bắt được cả đám, đánh một trận rồi cướp hết tiền trên người chúng.
Bị đánh cho mặt mày bầm dập, lỗ mũi chảy máu, Cẩu Đản không khóc vì đau, mà khóc vì không thể bảo vệ được số tiền chữa chân cho Nhị Đản.
"Bọn ta làm việc cho Hùng gia bảy ngày, kiếm được một trăm lẻ năm văn, chỉ cần làm thêm vài ngày nữa, đủ hai trăm văn là có thể đưa Cẩu Đản đi chữa bệnh. Bây giờ thì sao, tiền đều bị Háo Tử cướp mất, chân của Cẩu Đản phải làm sao? Cẩu Đản mới bảy tuổi, chẳng lẽ phải trở thành người què!"
Hổ Oa Tử khạc một bãi máu trong miệng, "Tất cả tại ngươi, nếu ngươi chịu đưa tiền cho ta sớm thì được rồi. Ngươi lẻn vào địa bàn của ta, còn không chịu đưa cho ta hai văn bồi thường xin lỗi, nếu cứ vậy không lấy tiền mà cho ngươi đi, sau này ta làm sao lăn lộn, ai cũng dám chiếm địa bàn của ta à. Hơn nữa ta cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ có hai văn, muốn lấy lại chút mặt mũi. Hơn nữa có thêm hai văn cộng với sáu văn trong tay là ta có thể mua một lít gạo rồi, bọn ta đã ba ngày không có gì để ăn, chỉ muốn kiếm đủ một lít gạo, nấu chút cháo ăn để không chết đói."
Cẩu Đản kêu lên: "Cái gì, chỉ cần hai văn, sao ngươi không nói sớm, ta cứ tưởng ngươi muốn hết."
"Hừ, ngươi tưởng ta là tên mày tặc mắt chuột kia à, ta không bao giờ làm chuyện thất đức như vậy đâu. Ngươi phải trị chân cho Nhị Đản, còn bọn ta chỉ muốn không chết đói thôi." Hổ Oa Tử ủ rủ nói.
Cẩu Đản lau nước mắt, tiền đã bị cướp mất, có khóc cũng vô ích.
"Bây giờ các ngươi tính thế nào, địa bàn đã bị Háo Tử chiếm, chắc chắn các ngươi không thể đánh bại hắn, nếu theo hắn, cũng đừng mong có ngày tốt lành."
Hổ Oa Tử buồn bã nói: "Ta biết, nhưng bọn ta không trở về thì còn có thể làm gì, cả trấn này đã được chia địa bàn, nếu bọn ta dám đến địa bàn của người khác, không phải cũng bị đánh chết sao."
Cẩu Đản nhìn Hổ Oa Tử, "Hay là, ngươi theo ta đi, sau này cứ ở địa bàn của ta mà sống."
Hổ Oa Tử mở to mắt, "Ngươi thực sự chịu cưu mang bọn ta, không oán trách ta..."
"Tiền có đáng giá bằng mạng sống không, nếu ta không cưu mang các ngươi, các ngươi sớm muộn cũng sẽ bị kẻ xấu hành hạ đến chết. Nhưng phải nói trước, đến địa bàn của ta thì sau này phải nghe theo ta, cùng nhau kiếm tiền chữa chân cho Nhị Đản."
Hổ Oa Tử quả quyết nói: "Ngươi yên tâm, ngươi đã cứu bọn ta, bọn ta sẽ báo đáp ngươi, sau này ngươi chính là đại ca của bọn ta, ta sẽ nghe theo ngươi."
.......
"Tam Đệ, ngươi đã học ở xưởng làm giấy được một thời gian, cũng có kinh nghiệm trong việc kinh doanh, ta định điều ngươi đến quản lý tiệm nướng, ngươi có muốn không?".
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Hùng Trụ ở xưởng giấy cùng lắm chỉ là phó, gặp chuyện vẫn phải nghe theo cấp trên, bây giờ được điều đến tiệm nướng chính là được thăng chức, còn là một cơ hội. Hùng Trụ làm sao không mừng cho được, hắn vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.
"Ta muốn, ta muốn!" Hùng Trụ vội vàng nói.
"Được, đệ không biết chữ, ta sẽ mời thêm tiên sinh làm sổ sách, tiệm nướng do đệ quản lý, nhưng để tránh người làm sổ sách làm chuyện xấu ngay dưới mắt đệ mà đệ không biết, ta vẫn mong lúc rảnh rỗi đệ có thể theo Vu Phong học chữ, không cần đệ tiến bộ quá nhanh, chỉ cần không làm người mù chữ là được."
Hùng Trụ vỗ ngực cam đoan: "Nhị ca phu, huynh cứ yên tâm, dù có ngu đến mấy, mỗi ngày ta học một chữ, cũng sẽ học được."
Đường Thọ gật đầu.
Trước đây quá bận rộn cậu cũng không có thời gian học chữ, bây giờ có thời gian, mỗi ngày theo Vu Phong học nửa giờ.
Đường Thọ học chữ, tốc độ nhanh hơn người khác, Vu Phong chỉ cần dạy cậu một lần, cậu sẽ sử dụng ký hiệu Hán tự đời sau ghi chú, sau đó chỉ cần ôn lại là được.