Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 88: Khai trương



Editor: Gấu Gầy

Nói chung, Đường Thọ thường dậy vào giờ Tỵ, dựa theo quy luật này, Uyển Tình luôn chuẩn bị bữa sáng trước khi cậu thức dậy. Bởi vì Hùng gia ăn ba bữa một ngày chứ không phải hai, nên thường thì bữa sáng sẽ là cháo loãng.

Dù là cháo loãng, nhưng cũng không phải loại cháo khô cứng mà người dân trong làng ăn, mà là cháo nấu với rau củ thịt nạc, kèm theo một chút điểm tâm và bánh ngọt. Đây là bữa sáng hàng ngày của Hùng gia, không chỉ Đường Thọ, mà cả Vu Thành Vu Phong và những người giúp việc cũng ăn như vậy, bất kể ăn uống hay tiền công, Đường Thọ chưa bao giờ keo kiệt với họ.

Được hưởng bữa ăn và tiền công quá tốt, bốn người họ không dám nói ra ngoài, sợ bị người ta ghen tị. Bởi vậy, họ làm việc ở Hùng gia cũng rất tận tâm tận lực.

Sau khi Đường Thọ ăn cháo và bánh ngọt, cậu lấy sách ra kêu Vu Phong chỉ mình tập viết. Chén trà chưa nguội, Vu Thành đã tới thông báo bên ngoài có mấy đứa nhỏ đến tìm.

"Con nít?"

"Đúng, nhìn dáng vẻ hình như là mấy đứa ăn mày." Vu Thành cũng không biết tại sao mấy đứa nhỏ này lại tìm đến Hùng gia, làm sao Hùng phu lang nhà hắn lại có liên quan đến mấy nhóc ăn mày này chứ.

Đường Thọ chỉ cần suy nghĩ một chút là biết chuyện gì xảy ra, liền nói: "Ngươi cứ để tụi nó vào đi, trước đây ta đã thuê tụi nó làm việc."

Vu Thành dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi kỹ, ra ngoài dẫn người vào. Hai đứa nhỏ ăn xin chưa từng thấy đình viện đẹp như vậy, bước vào Hùng gia giống như dân thường bước vào đại quan viên, hai mắt không đủ để nhìn.

Nhìn thấy sàn nhà phòng khách được lát bằng gỗ, rồi nhìn lại đôi chân bẩn thỉu của mình, tự cảm thấy xấu hổ mà co lại không dám bước vào.

Đường Thọ hiền lành nói: "Vào đi, hai đứa đến tìm ta có chuyện gì vậy?"

Hai đứa nhỏ không vào, lắc đầu, sau đó lại nói ngay: "Vẫn là có chuyện."

Hổ Oa Tử lớn hơn Cẩu Đản bốn tuổi, cũng biết nói chuyện rõ ràng hơn, "Hùng phu lang, tụi con đến đây là muốn hỏi về việc làm. Tụi con thấy người tuyển tiểu nhị, tụi con muốn làm."

Dường như sợ Đường Thọ coi thường mình vì còn nhỏ, Hổ Oa Tử vội vàng nói thêm: "Đừng nhìn tụi con còn nhỏ, tụi con có thể chịu khổ và rất chăm chỉ, chắc chắn không kém người lớn đâu, chỉ cần người sẵn lòng thuê tụi con, tụi con nhất định sẽ làm việc nghiêm túc."

Hổ Oa Tử đang tích cực tự giới thiệu, bỗng nhiên cảm thấy một bóng tối, ánh sáng trên đầu bị người che khuất. Ngay sau đó, Cẩu Đản bên cạnh run rẩy kéo Hổ Oa Tử, Hổ Oa Tử theo ánh mắt của Cẩu Đản nhìn về phía sau, thấy một nam nhân cao lớn mạnh mẽ, toàn thân toát ra sát khí, dù mặt không biểu cảm nhưng lại đáng sợ như hung thần, khiến hai đứa tay chân mềm nhũn.

Thật sự còn đáng sợ hơn cả tên mắt chuột gian xảo, không, tên mắt chuột gian xảo không là gì so với người này.

Cẩu Đản và Hổ Oa Tử sống trong bóng tối quanh năm, dũng cảm hơn những đứa trẻ bình thường, nhưng khi gặp kẻ mạnh cũng nhát gan hơn. Lúc này bị dọa đến mức mềm nhũn chân, suýt nữa ngã xuống đất.

Nhưng lại nghe thấy Hùng phu lang luôn đối xử với mình một cách ân cần và vui vẻ, hỏi han: "Nhị Lang, ngươi lại mồ hôi đầy người, mệt không, nóng không?"

Hùng Tráng Sơn bước vào nhà, Đường Thọ vội vàng đứng dậy vắt khăn mát lau mặt đưa cho hắn. Hùng Tráng Sơn không nhận, lại gần bảo Đường Thọ lau cho, sau khi Đường Thọ lau hai cái thì mới phản ứng lại, trong nhà còn có hai đứa nhỏ đang chờ cậu trả lời.

Cậu bỗng nhiên mặt đỏ lên vì xấu hổ, "Xin lỗi, vừa rồi ta chỉ lo cho Nhị lang, quên mất hai đứa."

Cẩu Đản và Hổ Oa Tử cảm thấy vừa vinh dự vừa ngạc nhiên, vội vàng vẫy tay. Từ đó tới giờ, chưa từng có ai xin lỗi tụi nó cả, ngay cả khi làm sai, không đổ lỗi lên đầu tụi nó, đá thêm vài cú đã là tốt lắm rồi. Huống chi, từ đầu Đường Thọ chưa bao giờ lạnh nhạt với tụi nó, vừa rồi còn cho tụi nó vào ngồi, tụi nó bẩn thỉu như vậy, căn nhà sạch sẽ biết bao, tụi nó làm sao dám vào ngồi. Nhưng Hùng phu lang không chỉ không khinh thường tụi nó, mà còn rất dịu dàng.

Dù Hùng gia có cần tụi nó hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của Đường Thọ, Cẩu Đản và Hổ Oa Tử đã biết ơn cậu lắm rồi, biết ơn thái độ không phân biệt xem thường tụi nó.

Hổ Oa Tử vội lắc đầu, "Hùng phu lang không cần xin lỗi, thực ra người cũng không có gì làm sai cả."

Đường Thọ mỉm cười tử tế với Hổ Oa Tử, sau đó nói với Hùng Tráng Sơn: "Mấy đứa nhỏ này muốn đến giúp việc ở tiệm nướng của chúng ta, ngươi thấy sao?"

Hùng Tráng Sơn không nhìn tụi nó, nói: "Ngươi quyết định đi."

Đường Thọ suy nghĩ một chút rồi nói: "Giúp việc ở phía trước không phù hợp, tiệm nướng của chúng ta kinh doanh thịt cừu, giá thịt cừu đắt đỏ, nhà bình thường không có mấy người đến ăn, còn những lang quân quý tộc đến ăn, thấy trẻ con giúp việc trong quán thì không phù hợp lắm."

Cẩu Đản và Hổ Oa Tử nghe Đường Thọ nói vậy, tưởng việc này không thành, đều buồn bã cúi đầu, mất hết hứng thú như lúc mới đến.

Ban đầu tụi nó còn định nếu Đường Thọ không đồng ý thì sẽ cầu xin cậu, Hùng phu lang là người tốt, nghe hoàn cảnh khốn khổ bi thảm của tụi nó, chắc chắn sẽ thương hại. Nhưng bây giờ tụi nó không dám cầu xin nữa, Hùng phu lang dễ nói chuyện, nhưng lang quân nhà cậu rất doạ người, tụi nó đã gặp nhiều người, như lang quân Hùng gia chắc chắn thuộc kiểu người nói không được thì không được, nếu dám cãi lại sẽ bị đánh, tính tình nóng nảy.

Cẩu Đản và Hổ Oa Tử đang buồn, thì nghe Đường Thọ tiếp tục nói: "Giúp việc ở phía trước không được, nhưng nếu ở phía sau rửa chén thì không sao, chỉ là hai đứa có chịu không?"

Vừa tưởng không còn hy vọng, không ngờ Hùng phu lang thật sự tốt bụng muốn dùng, tụi nó vội vàng gật đầu không ngừng, liên tục nói: "Chịu, tất nhiên là chịu."

"Nhưng, con nít chắc chắn không thể làm việc như người lớn, lương bổng e rằng cũng chỉ có thể bằng một nửa người lớn."

Đây không phải là Đường Thọ thuê lao động giá rẻ, mà là xem xét tổng hợp. Trẻ con chắc chắn không bằng người lớn, giống như lúc này không có ống nước máy, tất cả đều là nước giếng, chúng quá nhỏ, chắc chắn không thể lấy nước giếng, cần phải thuê người lớn lấy nước. Không thể vì chiều theo chúng, mà bảo người khác làm việc thay cho hai đứa nhỏ này, nếu như vậy thời gian dài, mọi người sẽ có ý kiến. Hơn nữa, cậu cũng không có quyền sử dụng sức lao động của người khác để làm việc tốt và gửi tình cảm cho người khác, làm như vậy chẳng phải là giả nhân giả nghĩa sao.

Hơn nữa, nếu không sử dụng hai đứa trẻ này, mà thuê hai người lớn lao động hoàn toàn có thể làm được, cũng chỉ là tiền công của hai người, sử dụng trẻ con theo giá người lớn thì sẽ trở thành tiền công của ba người, đây là làm ăn, không phải từ thiện, muốn làm từ thiện thì cứ trực tiếp bỏ tiền ra không chừng còn có danh tiếng.

Có lòng thiện là tốt, nhưng không thể để lòng tốt của mình trở thành điều đương nhiên với người khác, nuôi dưỡng kẻ vô ơn.

Cẩu Đản và Hổ Oa Tử vẫn rất sẵn lòng, trước khi đến chúng đã thảo luận ở nhà, chúng có thể nhận một nửa tiền công. Dù sao với tình trạng của chúng ngoại trừ Hùng gia, các quán ăn khác căn bản không thể thuê chúng, tất cả đều chê chúng bẩn thỉu. Dù là khách hàng hay chủ quán đều sợ chúng mang bệnh dịch, lây nhiễm cho người khác.

"Uyển Tình, ngươi đo kích thước cho hai đứa nó, làm một bộ đồng phục làm việc thống nhất."

"Được." Uyển Tình quay lại lấy thước đo.

Đường Thọ lại nói với hai đứa nhỏ ăn xin: "Quán của chúng ta kinh doanh thức ăn, vệ sinh phải đảm bảo. Nếu hai đứa muốn làm việc ở quán, thì phải đảm bảo sạch sẽ, gọn gàng, nếu không ta sẽ không mướn."

Cẩu Đản và Hổ Oa Tử nhìn diện mạo bẩn thỉu của nhau càng thêm xấu hổ. Nhưng chúng ăn ở ngoài trời, sạch sẽ còn khó hơn cả sống sót.

Đường Thọ tất nhiên biết, cậu đã nghĩ sẵn trong đầu, "Hai đứa không cần lo lắng về những thứ khác, vì đã làm việc cho nhà ta, ăn ở đều ở trong quán, không cần phải đi lang thang ngoài đường, chỉ cần hai đứa chịu khó giữ gìn vệ sinh, thì không có vấn đề gì. Tuy nhiên có một việc, sau khi hai đứa đến nhà ta làm việc, thì tuyệt đối không được đi lang thang ngoài đường ăn xin."

Trước đây không có chỗ ở liên tục, bây giờ có chỗ ở rồi, không cần phải ngủ ngoài đường nữa, tất nhiên là chịu.

Tụi nó chỉ cần đưa tiền kiếm được cho những người bạn đồng hành, đảm bảo chúng có thể ăn no, thực tế hơn cùng chúng ngủ ngoài đường nhưng lại phải đói, lúc nào cũng có khả năng chết cóng.

"Vậy được, hai đứa trở về thu dọn đồ đạc, nếu cần chia tay ai thì nói một tiếng, từ ngày mai bắt đầu đến nhà ta, không thể lang thang nữa, sau đó ta sẽ cho người dẫn các ngươi đi tắm rửa sạch sẽ, học cách rửa chén, chuẩn bị đi làm."

Cẩu Đản và Hổ Oa Tử phấn khích rời đi, trở về ngôi miếu đổ nát tụi nó thường ở để kể lại mọi chuyện cho bạn bè, tất cả đều vui mừng nhảy cẫng lên.

Tiếp theo, có bạn nhỏ lo lắng hỏi: "Hổ Oa Tử và Cẩu Đản, sau này các ngươi có trở về thăm bọn ta không, có phải sau này sẽ như người xa lạ cắt đứt liên lạc với bọn ta không?"

Hổ Oa Tử đập một cái vào đầu nó, mắng: "Ngươi nói linh tinh gì vậy, coi ta và Cẩu Đản là người như thế nào! Hùng gia kinh doanh quán ăn, nếu bọn ta bẩn thỉu, khách hàng thấy ai đến ăn chứ, tất nhiên phải sạch sẽ. Ta và Cẩu Đản không phải là người vong ân bội nghĩa, dù không ở cùng các ngươi nữa, nhưng tiền kiếm được vẫn sẽ mang về, miễn là tất cả chúng ta có thể ăn no, có thể sống, có ở cùng nhau hay không, không có gì quan trọng."

Cẩu Thặng nói: "Vậy là, hai ngươi định nuôi bọn ta à?"

"Dĩ nhiên rồi, còn phải chữa chân cho ngươi nữa, nhất định không thể để ngươi bị què."

Những cậu bé ăn xin trong ngôi đền đổ nát lại vui mừng trở lại, sau này dù không xin được cơm ăn cũng không cần lo sợ chết đói.

Cẩu Đản cảm kích nói: "Cẩu Thặng không phải người của ngươi, nhưng ngươi lại sẵn sàng cùng ta kiếm tiền chữa chân cho nó, ta cảm ơn ngươi. Hôm nay nếu không phải ngươi nhanh trí, chúng ta cũng không thể xin được việc làm ở Hùng gia, từ nay về sau ngươi chính là đại ca của bọn ta, bọn ta sẽ nghe theo ngươi."

Hổ Oa Tử tự hào nói: "Đúng vậy, Hổ gia ta nói đùa sao? Ta vốn dĩ lớn tuổi nhất, nên là đại ca, sau này các ngươi cứ để ta che chở."

Mấy đứa nhỏ ăn mày lập tức vây quanh gọi Hổ gia Hổ gia. Hổ Oa Tử trong mắt đầy niềm vui ngây thơ, giây phút hạnh phúc giả đơn này, ngay cả khi sau này trở thành thương gia nổi tiếng, thưởng thức đủ loại sơn hào hải vị, cũng không thể quên được. Mỗi khi nhớ đến, sẽ cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Mặc dù vẫn ăn không no như mọi khi, nhưng đêm nay trong ngôi miếu hoang tàn lại tràn ngập tiếng cười, những đứa nhỏ lang thang cũng có hy vọng, tựa như con đường tương lai đã sáng lên.

Có một số người nguyện cầu rất khiêm tốn, không gì hơn là no bụng mà thôi.

Ngày hôm sau, Cẩu Đản và Hổ Oa Tử đến Hùng gia, xối nước từ đầu đến chân, tắm rửa sạch sẽ, quần áo trên người cũng tạm thời thay bằng quần áo cũ của Lý Tứ, chỉ là hơi to một chút.

Ngoài Cẩu Đản và Hổ Oa Tử, quán nướng còn tuyển thêm một người làm sổ sách, ba đầu bếp nướng, một người rửa chén và hai tiểu nhị chạy bàn ở phía trước.

Những người này đều phải trải qua đào tạo trước khi làm việc, điều đầu tiên được nhấn mạnh là phải giữ gìn vệ sinh cá nhân, yêu cầu sạch sẽ gọn gàng. Khi gặp khách hàng, phải chủ động chào hỏi, nam gọi là lang quân, nữ gọi là nương tử. Khách vào quán phải nói hoan nghênh ghé quán, ra về phải nói đi thong thả, lần sau lại đến.

Làm ăn với người giàu, dịch vụ cũng phải nâng cao, mức giá đi kèm với chất lượng phục vụ tương xứng, thời đại nào cũng vậy.

Còn phải dạy họ nhận biết thực đơn, khi khách đến, phải biết đọc thực đơn, nhớ món khách gọi. Muốn nhớ thì phải dùng bút, nếu không khi khách đông, sau khi nhận đơn, sẽ không biết món nào là của bàn nào, dễ gây nhầm lẫn. Ngay cả khi có bút, lúc bận rộn cũng có thể quên. Huống chi, món nướng vốn là món ăn tinh tế, không giống như ăn món khác chỉ cần vài đĩa cũng đủ cho nhiều người. Khi ăn món nướng, một người có thể gọi tới tám chín loại, không có bút, ai mà nhớ nổi.

Nhưng muốn cho người làm không biết chữ nhận biết nhiều chữ trong vài ngày cũng không thực tế, Đường Thọ đã nghĩ ra một cách, mỗi xiên thịt đều thêm ghi một số, phía sau vẽ hình mà họ tự nghĩ ra để nhớ. Như vậy, khi ghi đơn của khách hàng chỉ cần nhớ số ở phía trước, vẽ theo mẫu không khó, vẽ nhanh và dễ. Khi đầu bếp trong bếp nhìn thấy số sẽ tìm được hình tương ứng, biết khách hàng gọi món gì.

Người làm sổ sách có thể dựa vào đơn đã ghi để tính tiền, thu tiền.

Như vậy, có thể giảm thiểu tỷ lệ sai sót nhất định. Đường Thọ đã đặc biệt dặn dò Hùng Trụ, nếu trong quán có người làm sai, thiệt hại đó không thể để khách hàng chịu, quán sẽ tự nhận lỗi. Hùng Trụ vội vàng nói biết rồi.

Ba người thợ nướng cần phải luyện tập lại kỹ thuật nướng, nhưng với kinh nghiệm nướng trước đây, họ cũng học rất nhanh và sớm nắm bắt được.

Trứng thực là một món mới, đối với những đầu bếp đó, một món mới chính là vốn liếng, Đường Thọ sẵn lòng dạy họ cách nướng trứng thực, họ học rất nghiêm túc. Còn về gia vị, họ đã vô tình hỏi qua là gì, nhưng bị Đường Thọ đánh trống lảng bằng một câu "bí quyết gia truyền".

Xét đến việc đang vào hè, Đường Thọ dự định dựng một chiếc ô vải bên ngoài nướng thịt giống như sau này, để các đầu bếp cũng mát mẻ hơn. Nhưng ba người thợ nướng kia dù nói thế nào cũng không chịu, họ sợ kỹ thuật của mình bị người ta đánh cắp. Không còn cách nào khác, Đường Thọ sợ họ bị say nắng, nên đã làm thêm vài cửa sổ trong bếp, để thông gió mát mẻ hơn.

Bốn ngày sau, mọi chuẩn bị đã sẵn sàng, quán nướng Đào Hoa Nguyên khai trương, Hùng gia không quen biết những người giàu có ở trấn, nên đã mời huyện lệnh, huyện thừa và đám người chủ bạc.

Sự có mặt của những người này còn phô trương hơn cả việc mời phú thương toàn trấn, vừa có thể răn đe những kẻ không biết điều, lại là hình thức tuyên truyền tốt nhất.

Quả nhiên, khi huyện lệnh và những người khác vừa đến, ngay sau đó đã có người đến nịnh nọt, nhưng tất cả đều bị Hùng Trụ chặn lại ở dưới lầu. Ăn nướng thì được, gọi món nào phục vụ món đó, nhưng không được lên lầu, hôm nay tầng hai không mở cửa, tiệc riêng.

Những người đặc biệt theo huyện lệnh đến, thực sự đã ngồi xuống và gọi nướng. Ban đầu họ không phải đến vì ăn uống, nhưng khi đến lúc gọi xiên thì mới phát hiện ra rằng, quán nướng Hùng gia hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng.

Họ nhìn thực đơn đều ngẩn ngơ, "Sao lại tính tiền theo xiên?"

Tiểu nhị đáp: "Quán bán thịt cừu nướng, không giống với loại thịt cừu nướng lang quân ăn trước đây, thịt cừu nhà ta có phương pháp nướng đặc biệt, không hôi."

"Mỗi xiên thịt cừu hai văn, xiên to cỡ nào?"

Tiểu nhị không giải thích rõ, may mắn là đã đưa trực tiếp cho khách một xiên để xem, đó chính là loại xiên nhỏ thường thấy sau này.

Khách hàng nói: "Xiên nhỏ thế này à?"

Tiểu nhị cũng không tức giận, cười ha hả nói: "Một cân thịt cừu mấy chục văn, nếu làm xiên to, cộng thêm lửa và công sức, làm sao kiếm tiền."

"Chỉ cần loại xiên này thôi, lang quân chọn mỗi loại một ít, hai ba chục xiên, sau đó ăn thêm bát mì lạnh, đảm bảo sau khi ăn lần này, lang quân sẽ muốn ăn lần sau."

Người nọ vốn không phải đến để ăn, tâm trí cũng không tập trung vào, chỉ muốn để chờ huyện lệnh, hy vọng có thể chào hỏi khi ông ấy ăn xong xuống lầu. Liền nói một cách tùy tiện: "Cho ta mười xiên thịt cừu."

Tiểu nhị cũng không chê hắn gọi ít, cười ha hả lấy xiên cho hắn. Khi những xiên thịt cừu được nướng chín mang lên, thịt xiên bóng loáng dầu, màu vàng nâu, rắc đầy gia vị, nhìn thôi đã khiến người ta thèm thuồng.

Ăn một miếng, liền bị chinh phục hoàn toàn, nuốt xong mười xiên, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình.

"Tiểu nhị, cho ta thêm mười xiên nữa, không, ba mươi xiên."

Lúc này tiểu nhị bèn khuyên: "Lang quân không bằng gọi thêm một số món khác thử xem, không kém thịt cừu nướng đâu."

"Ngươi nói món nào ngon."

"Gân, ngực, xương giòn, đều là tuyệt phối, lang quân cũng có thể thử cuốn thịt ba chỉ nấm hương, một miếng vào miệng, hương vị lan tỏa, cực kỳ ngon."

Người nọ ghét bỏ nói: "Thịt ba chỉ là thịt heo phải không, ai mà ăn thịt heo chứ, mất giá trị con người. Ngoại trừ nó ra, mấy món kia mỗi món cho ta mười xiên."

"Được ngay." Tiểu nhị đáp ứng, quay đầu nói với Hùng Trụ một tiếng, Hùng Trụ bảo hắn tặng khách hàng xiên thịt ba chỉ nấm hương miễn phí. Kết quả là khách hàng sau khi ăn một miếng, "Ừm, thật là thơm. Tiểu nhị, cho ta mười xiên nữa."

Vị khách kia ăn mãi cuối cùng mê mẩn luôn, gọi tiểu nhị đến, "Ngươi đến hai nhà Đỗ, Lý gọi vài người bạn của ta tới đây, nói ta mời họ đến quán nướng Đào Hoa Nguyên ăn thịt nướng. Món ngon thế này mà không có bạn bè cùng nhau thưởng thức, uống thêm chút rượu, thì quả là lãng phí, mau đi đi."

Những người bạn của hắn đã ăn thịt nướng, nhưng chưa bao giờ ăn theo cách nướng này, vốn đã thấy mới lạ, lại được bạn bè nhiệt tình giới thiệu, họ đều không thiếu tiền, nên mỗi loại đều gọi vài xiên để thử. Ăn thử một lần, họ liền mê mẩn xiên thịt cừu, từ đó về sau, cứ một thời gian không ăn là mơ thấy mùi vị.

Tiểu nhị đúng lúc nói: "Các quân lang cũng thử món trứng thực của nhà chúng ta đi, món trứng thực này là do phu lang nhà ta làm, ngoài phu lang nhà ta ra, chỗ khác không thể làm được." Tiểu nhị ngẩng cao cổ giới thiệu, rất tự hào.

"Một món độc đáo, nhất định phải thử, gọi một phần đi."

"Thêm một phần bắp cải cuộn, một phần chân giò hun khói nữa."

"Được, cứ vậy đi."

Tiểu nhị hào hứng chạy vào bếp, vén rèm lên nói: "Thêm một phần trứng thực nướng, bắp cải cuộn và chân giò hun khói."

Đầu bếp đáp lại xuống hầm lấy thức ăn.

Trong bếp bận rộn, Cẩu Đản và Hổ Oa Tử phụ trách rửa chén tạm thời không có chén để rửa, liền giúp rửa rau.

Chỗ rửa rau có bồn rửa rau chuyên dụng, là loại có thể xả nước của thời sau, do những thợ thủ công đã từng làm hệ thống thoát nước cho Hùng gia, họ rất quen thuộc nên dễ dàng làm, như vậy có thể tiết kiệm sức lực lao động.

Bồn rửa rau cao vừa đủ cho người lớn, nhưng với hai đứa trẻ mười một, mười hai tuổi thì vẫn còn cao, Đường Thọ liền cho người làm ngay một cái bục gỗ rỗng, hai đứa có thể đứng lên đó rửa rau, nếu người lớn thấy cao, chỉ cần nhẹ nhàng đá chân là có thể đẩy sang một bên, không cần dùng nhiều sức, thuận tiện cho tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.