Nhị nương tử tức giận nghiến hàm răng ngà suýt nữa thì gãy, bị chọc đến mức cả người run rẩy, nhưng cũng vô ích, nàng ta không nộp bạc ra, người ta sẽ đuổi nàng ta đi.
Bây giờ nô bộc trong nhà đã đi hết, chỉ còn một mình nàng ta, một người phụ nữ thì phải làm thế nào được chứ. Cuối cùng Nhị nương tử đành phải lấy từ trong túi ra một lượng bạc vụn.
Nữ nhân mập mạp kia nhận lấy, ước lượng một chút rồi cười nhạo một tiếng: "Một lượng? Nhiều nhất cũng chỉ ở được mười ngày."
"Cái gì? Ngươi ăn cướp à, một lượng bạc vậy mà chỉ đủ cho mười ngày tiền nhà, nếu như ta chuyển sang nơi khác ở, tiền thuê nhà một năm cũng chỉ bằng vậy thôi."
Nữ nhân mập mạp cười lạnh: "Vậy ngươi cứ đổi sang chỗ nào thuê nhà ở được một năm đi, bạc này ta không thèm nữa!" Nữ nhân mập nói xong mạnh mẽ ném bạc lên người Nhị nương tử, Nhị nương tử không kịp né tránh nên bị đập một cái, bạc cứ thế mà rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất.
Ánh mắt Nhị nương tử lóe lên một tia khuất nhục, nhưng nàng ta vẫn ngồi xổm xuống nhặt bạc lên nhét vào trong tay nữ nhân mập kia: "Mười ngày vậy thì mười ngày, vẫn xin người đồng ý cho ta ở lại mười ngày."
Nữ nhân mập mạp kia cầm bạc lạnh lùng hừ một tiếng, dùng khóe mắt liếc xéo nàng ta một cái, quay người rời đi. Bên miệng vẫn mắng những lời lẽ đầy thô tục: "Hừ, cái đồ gì chua chát thế, nhìn thấy lang quân người ta có tiền liền bỏ chồng bỏ con đi theo, kết quả thì tốt rồi, rơi vào tình cảnh như bây giờ, đúng là đáng đời! Ở đất của ta, ta còn chưa ngại ngươi dơ bẩn lên nhà của ta đâu."
Nữ nhân mập hùng hổ đi ra khỏi viện tử, sau khi khuất bóng, ánh mắt thâm độc của Nhị nương tử trừng lại phương hướng người kia đi khỏi: "Ngươi chờ đó cho ta, cửa lớn của Vương gia nhất định ta sẽ bước vào được, đến lúc đó..."
Nhị nương tử quay người vào nhà trang điểm, vẽ lông mày, tô son điểm phấn, soi gương đồng ngắm nghía, sau khi chắc chắn nữ nhân bên trong gương xinh đẹp yêu kiều, điềm đạm đáng yêu mới đứng dậy ra khỏi cửa.
Nhị nương tử trực tiếp đi đến Vương phủ, tìm được cửa chính.
Người gác cổng nhìn nàng ta với ánh mắt không bằng nhìn một con chó: "Tìm ai! Tam lang quân sao, Tam lang quân của bọn ta thân phận cao quý, đâu phải ai muốn gặp là gặp được."
"Ta không phải là người nào, ta là... Là..."
Nhìn thấy nàng ta như thế này làm sao người gác cổng còn không hiểu nữa, hắn ta cười nhạo: "Tam lang quân của chúng ta từng tới Mẫu Đan các rồi, cũng nếm qua hoa tửu ngủ cùng đầu bảng, không lẽ lại chạy đến đây tìm, nghĩ có thể bước vào của Vương gia cơ à!"
Đầu bảng ở Mẫu Đan các, đây không phải kỹ nữ à, vậy mà hắn ta dám so sánh nàng ta với kỹ nữ! Mà ở trong mắt người gác cổng nàng ta còn không bằng những nữ tử trăng hoa kia, dù sao trong số họ rất nhiều người chưa chắc đã tình nguyện, là vì gia cảnh trong nhà cùng đường bí lối cho nên mới bán bọn họ vào kỹ viện.
Lúc này tên gác cổng nói cũng không nhỏ, ngược lại còn cố ý nâng giọng cao lên, khiến cho đám người qua đường cũng đều có thể nghe được rõ mồn một, trong bọn người phát ra tiếng cười vang, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Nhị nương tử. Hóa ra là một nữ nhân muốn trèo cao vào nhà quyền quý, còn dám không cần mai mối nói chuyện, đúng là không biết xấu hổ thực sự.
Lúc này Nhị nương tử xấu hổ khóc thật, vội vàng che mặt chạy.
Tên gác cổng quay người lập tức bẩm báo cho Vương Tam lang, gã sai vặt bên người đang hầu hạ cho hắn dùng trà đùa cá.
Vương Tam lang phủi tay: "Vẫn chưa đủ, nhất định phải để nữ nhân kia thấy rõ hiện thực, mới bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời được."
Nhị nương tử quay trở lại viện nhỏ chờ đợi năm sáu ngày, cũng không thấy được cái bóng của Vương Tam lang, cũng nhận ra được Vương Tam lang này thật sự không còn hứng thú với nàng ta nữa.
Nhưng trong tay nàng ta cũng không còn nhiều tiền bạc, những ngày này đi theo Tam Vương gia, bình thường ăn uống tiêu xài đều do Vương Tam lang chu cấp, nhưng tiền bạc lại chưa từng qua tay nàng ta, về châu báu ngọc ngà, Vương Tam lang cũng càng chưa từng mua cho nàng ta bao giờ. Khi đó nàng ta còn ôm mộng đẹp tiến vào cửa Vương gia, cho nên cũng không dám há mồm đòi hỏi, sợ Vương Tam lang nghĩ rằng nàng ta nhìn trúng tiền của hắn, nào nghĩ tới mới được mấy ngày mà hắn đã chán ngán nàng ta rồi. Hóa ra những lời lúc trước nói đưa nàng ta qua cửa Vương gia cũng đều chỉ là lừa gạt mà thôi.
Cho nên đến cuối cùng trên người của nàng ta cũng chỉ còn mười lượng bạc Vương Tam lang cho lúc nàng ta chạy khi trước, nhưng mấy ngày này không có chu cấp của Vương Tam lang, nên nàng ta đã tiêu mất hai lượng, còn lại có tám lượng cũng không đủ cho nàng ta sống đến hết đời. Mà nàng lại còn là một nữ nhân, làm sao bản thân có thể sống hết đời được, còn nếu như về nhà ngoại, nàng ta biết phải ăn nói thế nào, chỉ sợ rằng nhà mẹ đẻ có thể vì thế mà đánh chết nàng ta ấy chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhị nương tử lại lập tức nghĩ tới Cao Nhị, là tướng công lúc trước của nàng ta. Nam nhân kia mặc dù không có tài cán gì, trung thực hèn nhát, nhưng lại đối xử tốt với nàng ta, huống hồ giữa hai người lại còn có hai đứa con trai, tất nhiên là không thể cắt đứt ràng buộc, nàng ta hoàn toàn có thể đi tìm hắn. Tin chắc rằng nàng chỉ cần khóc lóc, lại nài nỉ van xin, mượn chuyện của hai đứa bé mà nói một chút, coi như đó là một bậc thang, Cao Nhị chắc chắn sẽ mềm lòng.
Sau khi hạ quyết tâm, Nhị nương tử yên tâm ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau, chải đầu búi tóc xong lập tức đi tìm Cao Nhị.
Cao Nhị vẫn bày quầy bán hàng ở chỗ cũ, chẳng qua không làm bánh hấp nữa, đổi thành mì, chuyên làm mì ăn liền để bán.
"Thêm trứng thêm lạp xưởng, tổng cộng hai mươi văn." Việc kinh doanh trước mắt của quán mì rất phát đạt, đặc biệt là lúc sáng sớm sẽ có rất nhiều người tới ăn một tô mì rồi mới đi làm. Cao Nhị thu tiền, cười ha hả nói: "Lần sau ngươi lại ghé quầy nha."
Người vừa tới kia hiển nhiên là khách quen, đùa giỡn trả lời lại: "Chỉ cần ngươi không nghỉ bán, thì ngày nào mà ta chả đến, mì này của ngươi làm rất ngon, làm ta ăn đến nghiện rồi này, bao nhiêu tiền tiêu vặt trong túi của ta đều tiêu cho ngươi hết rồi."
"Ngày mai ngươi lại đến, ta sẽ tặng miễn phí cho ngươi một phần tôm lớn."
Người kia lập tức nói: "Đây là chính ngươi nói đó nha."
"Là ta nói, ngày mai ngươi lại quay lại đây, chắc chắn ta sẽ cho ngươi một phần tôm bự miễn phí." Tôm lớn vô cùng quý, một phần chỉ có hai con đã mất mười văn tiền rồi.
Nhị nương tử nhìn một màn này, không rõ trong lòng lúc này có loại cảm giác gì. Nàng ta cứ cho rằng sau khi nàng ta đi, ít nhất Cao Nhị phải suy sụp tinh thần một thời gian dài, hoặc cứ như vậy không gượng dậy nổi chứ. Bởi vì trước khi nàng ta bỏ đi, cái sạp hàng kia của bọn họ không kiếm được bao nhiêu tiền, thậm chí còn không kiếm đủ cho chi tiêu thường ngày của một nhà.
Dưới tình hình kinh tế khốn cùng như vậy chắc chắn Cao Nhị sẽ không thể bỏ ra nổi bạc để lấy nương tử khác, như vậy có nghĩa là khi nàng ta rời đi, Cao Nhị vẫn một mình làm sao có thể trang trải được?
Tuy nhiên Nhị nương tử không thể ngờ tới, lần nữa gặp lại, không phải nàng ta nhìn thấy một người nam nhân nghèo túng chật vật, mà là một người đang nỗ lực tiến về phía trước, một nam nhân tích cực lạc quan.
Lữ Mộc quay người lại đã nhìn thấy Nhị nương tử đứng ở phía xa xa trước quầy bán mì, hắn biết tại sao Nhị nương tử lại rời đi. Lúc trước vì đó mà Cao Nhị uống rượu giải sầu cùng với hắn, cũng chính là việc đó đã kích thích Cao Nhị, thúc đẩy việc hợp tác giữa hai người bọn họ.
Chọc chọc Cao Nhị rồi chỉ tay về phía xa xa, khi Cao Nhị trông thấy Nhị nương tử, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Cao Nhị mím chặt môi, trên mặt mơ hồ lộ ra sự tức giận, nhưng mà hắn vẫn nhịn xuống, sải bước đi tới, kéo Nhị nương tử đến một góc vắng vẻ không người, quát: "Ngươi tới đây làm gì!"
Nhị nương tử nhỏ giọng khóc nức nở: "Chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ta tới tìm ngươi một chút xem ngươi có ổn không?"
Cao Nhị tức đến bật cười: "Ta có ổn hay không cũng đâu có liên quan gì đến ngươi, ngươi sống tốt là được rồi."
Nhị nương tử lại không nghe ra đây là câu trào phúng, ngu xuẩn cho rằng trong lòng Cao Nhị thật sự nghĩ như thế, vậy là hắn vẫn quan tâm tới nàng ta.
Nàng ta càng thút thít khóc khiến người ta thấy mà thương: "Ta cũng không ổn lắm. Hóa ra, hắn ta lừa gạt ta thật, vốn dĩ hắn ta cũng không muốn cưới ta vào cửa, chỉ kiếm một viện nhỏ ở bên ngoài ném ta vào đó rồi mặc kệ. Bây giờ nhìn thấy ta còn không thèm..."
"Nói đủ chưa?" Cao Nhị lạnh lùng cắt lời nàng ta, Nhị nương tử ngẩng đầu lên đối diện với vẻ mặt lạnh lùng kia của Cao Nhị, trong đó không hề có sự đau lòng nào, chỉ có chán ghét: "Thì có liên quan gì tới ta."
Lần đầu tiên Nhị nương tử nhìn thấy dáng vẻ tuyệt tình như vậy của Cao Nhị.
Nhưng bây giờ nàng ta đã cùng đường bí lối rồi, nên Nhị nương tử vẫn nhắm mắt nói: "Ta hối hận rồi. Cao Nhị, chỗ ta còn lại tám lượng bạc, có khoản tiền này cộng thêm quầy bán mì kia, ta tin rằng chúng ta nhất định có thể *Đông Sơn tái khởi, không đến mấy năm sẽ có thể vươn mình có được một cuộc sống tốt hơn."
*Ẩn dụ cho sự đứng dậy trở lại sau thất bại.
Cao Nhị nhìn nàng ta với ánh mắt quái dị, một hồi lâu mới lên tiếng: "Quầy mì này của bọn ta, hiện tại một tháng ít nhất cũng có thể kiếm được một hai lượng, cho nên Nhị nương, ngươi cho rằng tám lượng bạc của ngươi nhiều lắm sao."
Sắc mặt Nhị nương tử trắng bệch, nàng ta không bao giờ nghĩ tới bán cái mì này mà một tháng có thể kiếm được nhiều tiền như thế. Bọn họ đều là nhà nhỏ cửa nhỏ, một tháng có thể kiếm được một lượng bạc có nghĩa là ăn mặc không lo, như ở trong dân thường có thể là hộ gia đình giàu có rồi.
Cao Nhị này rời xa nàng vậy mà khoảng thời gian này lại trôi qua tốt đẹp như vậy, nếu như hắn có thể kiếm được nhiều tiền thế này sớm hơn một chút, thì nàng ta đâu có tơ tưởng đến Vương Tam lang chứ. Nàng ta cũng đâu phải loại nữ nhân muốn trèo lên quyền quý cao sang kia, chỉ muốn mỗi ngày trôi qua êm đẹp, không cần phải sầu muộn vì cơm áo là được rồi.
Chuyện xảy ra ở Đông Kinh, tạm thời không có liên quan gì với Hùng gia, thương nhân chạy tới chạy lui tới Hùng gia cũng chỉ muốn chen hàng.
Một người nam tử mặc áo gấm nhét bạc vụn vào trong tay Vu Thành: "Ngươi xem, lần này thực sự là ta có việc gấp, ngươi dàn xếp giúp cho ta đi mà. Dù sao bên này Hùng phu lang cũng đã buông tay cho ngươi quản, Hùng phu lang và Hùng lang quân nhà ngươi không thể nào kiểm tra lại đâu, mà cho dù kiểm tra lại cũng không có việc gì, cũng không phải ta bắt ngươi làm chuyện gì trái với lương tâm, chỉ là cho ta chen hàng, trước sau ta đều mua hàng ở nhà ngươi rồi, ngươi chỉ cần sắp xếp cho khách quen một chút thôi mà."
Vu Thành trả bạc lại, lắc lắc đầu nói: "Không phải là ta không muốn giúp ngươi thật sự là đơn đặt hàng của phu lang nhà ta đều được đánh số thứ tự, nếu cho người nào thò một chân vào ở giữa, nhà máy thực phẩm bên kia chỉ cần tra một chút là ra."
"Ai!" Nam nhân thở dài một hơi, còn có thể làm gì được đây, chờ thôi vậy, cũng may hoàn cảnh ở Hùng gia cũng tốt, ở thoải mái còn được ăn ngon hơn, cho nên cũng không bực mình đến vậy.
Loại chuyện như thế này không phải Vu Thành mới gặp lần đầu, Hùng phu lang đã nghiêm túc nói qua, nhất định phải xếp hàng theo thứ tự trước sau, hoặc là chỉ cần đặt hàng với số lượng đủ lớn đến mức có thể chen ngang, nếu không tuyệt đối không được. Vu Thành vẫn luôn chấp hành nghiêm túc, ai tới nói cái gì cũng không được.
"Nhị lang, chúng ta mở cửa hàng ở Đông Kinh, phải mời một người bản xứ về làm chưởng quỹ, nhưng bên trong cửa hàng không thể không có một người trong nhà được, nếu không chúng ta ở cách xa như thế, bọn hắn mà động tay động chân ở bên trong cửa hàng thì chúng ta cũng không biết được."
Hùng Tráng Sơn nhìn Đường Thọ đang lười biếng nằm sấp dính sát bên chân, hỏi: "Ta thấy người bên trong phòng thu chi của cửa hàng đồ nướng không tệ, bình thường nếu rảnh, hắn cũng sẽ dạy mấy người trong cửa hàng học chữ viết thơ."
"Ừm, lần này ta cũng định dẫn hắn đi, còn muốn dẫn thêm một thợ nướng."
"Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ đi." Hai người vừa bàn bạc ổn thỏa, Cẩu Đản tìm tới cửa.
"Tại sao Cẩu Đản lại tới đây, tìm ta có việc gì à?"
Cẩu Đản có chút thận trọng, lại hơi thẹn thùng, nó móc ra từ trong tay áo một chuỗi tiền đồng.
"Hùng phu lang, đây là phần tiền chia được."
"Chia tiền cái gì?" Đường Thọ ngẩn người.
Cẩu Đản vội vã giải thích nói: "Là chia tiền ở cái quầy hàng nhỏ kia, nguyên liệu đồ dùng của quầy kia là do người chi, công thức nấu ăn cũng là do người điều chế ra, con không thể cứ thế mà thu hết được, nhất định phải chia cho người." Cẩu Đản vô cùng trịnh trọng nói: "Nếu không làm vậy con cũng không thể an lòng được."
"Ngươi cái đứa nhỏ này." Cậu đúng là không có nhìn lầm Cẩu Đản, đây là một đứa trẻ ngoan, đáng tiếc xuất thân không tốt, lại còn số khổ. Bỗng nhiên trong lòng Đường Thọ vừa động, lập tức nhìn về phía Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn dường như cũng cảm nhận được, nhìn lại về phía cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, Hùng Tráng Sơn như đã nhìn ra ý nghĩ của Đường Thọ, khẽ gật đầu.
"Tiền này ta nhận." Đường Thọ đưa cho Cẩu Đản chén trà lạnh, hỏi: "Ngươi đi tới đây, vậy ai trông coi sạp hàng vậy?"
"Thằng tam và thằng nhị coi ạ, bây giờ hai người bọn nó cũng đã thuần thục rồi, cái gì cũng có thể làm, sạp hàng có thể giao cho bọn họ."
Lúc trước khi dạy cho Cẩu Đản tay nghề này, nó cũng đã nói qua nó cần nuôi đám bạn nhỏ ăn xin cùng nó lúc trước, tất cả cũng phải mười mấy người. Đường Thọ cũng chính là coi trọng điểm ấy của nó, tuổi còn nhỏ giống như thế này mà đã đảm đương nhiều vậy, rõ ràng có thể bỏ rơi bọn chúng để trải qua những ngày tốt lành, nhưng lại không làm vậy, nó lại càng muốn vác trách nhiệm này lên vai mình.
Cho nên lúc này Cẩu Đản nói để mấy đứa bạn kia trông coi sạp hàng, Đường Thọ cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
"Vậy hai bạn nhỏ kia của ngươi đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ chưa?"
"Tắm rồi ạ, nếu cứ để dáng vẻ lôi thôi thì đâu có ai dám đến quầy hàng ăn nữa. Con đã cố ý dẫn bọn họ đến ngâm trong bồn tắm ròng rã một canh giờ, thằng nhị suýt chút nữa ngâm đến ngất luôn, lại rửa sạch bụi bẩn tiếp theo, là con chà cho bọn chúng, nhưng không may quần áo mới, chỉ bỏ tiền ra mua quần áo cũ của nhà khác ở trên trấn thôi, cái này rẻ hơn so với may quần áo mới. Mặc dù hơi cũ một chút, nhưng nhìn đều sạch sẽ."
"Vậy là tốt rồi."
"Thật ra..." Cầu Đản có chút ngại ngùng lên tiếng, nhưng vì cuộc sống phải nuôi cả nhà nên nó vẫn nhịn xấu hổ xuống nói: "Thật ra lần này con muốn đến để xin người cho con về cửa hàng làm việc. Quầy ăn vặt con đã dạy cho thằng nhị với thằng tam, muốn để hai đứa nó làm, con thì vẫn làm bên trong cửa hàng. Như vậy có thể kiếm thêm một phần tiền công, con muốn mau chóng kiếm đủ tiền, thuê một căn nhà, sớm ngày đón bọn chúng ra khỏi miếu hoang đổ nát kia, thằng nhị và thằng tam cũng sẽ không phải thuê giường ghép nữa."
"Hùng phu lang, con, con có lòng tham."
Đường Thọ nhìn tiền ở trên bàn một chút, lắc đầu: "Ngươi không tham lam."
Số tiền ở trên bàn này còn lớn hơn so với tiền lương của Cẩu Đản ở Hùng gia. Thế nhưng Cẩu Đản nhất định phải đem số tiền này chia cho cậu, còn vì muốn kiếm thêm nhiều tiền một chút nên xin tiếp tục làm việc, cũng không nghĩ tới việc chiếm làm của riêng mà không chia tiền nữa. Dù sao trước đây Đường Thọ cũng chỉ nói là giúp nó, chứ không đề cập đến việc chia lợi nhuận gì. Bởi vậy có thể thấy được, phẩm chất của đứa nhỏ Cẩu Đản này vẫn tốt.
"Cẩu Đản, ta và Nhị lang hai ngày nữa muốn tới Đông Kinh, có thể sẽ mở một cửa hàng ở bên kia, ở bên đó thuê một chưởng quỹ, nhưng ta vẫn hy vọng đưa hai người mà ta tin tưởng đi qua đó, ngươi có đồng ý đi không?"
Cẩu Đản nghĩ nghĩ, ở nhà có Hổ Oa Tử, chuyện ở trong nhà nó có thể xử lý tốt, quầy ăn vặt thì có thằng nhị thằng tam lo liệu rồi, như vậy nó đi cũng được.
Cẩu Đản gật đầu: "Con đồng ý đi qua đó, Hùng phu lang cứ yên tâm, con nhất định sẽ thay người giám sát chưởng quỹ kia thật tốt, nếu hắn dám có tâm tư sai lệch, nhất định con sẽ báo lại với người."
Đường Thọ cười nói: "Vậy ngươi phải coi chừng giúp ta rồi."
"Người cứ yên tâm đi."
"Cẩu Đản, tới Đông Kinh ta sẽ cho ngươi tiền lương của một người trưởng thành, dù sao cũng không phải làm việc ở gần nhà, cũng nên cho thêm một chút."
Cẩu Đản vui vẻ nói: "Tạ ơn Hùng phu lang."
Để Vu Thành và Vu Phong ở lại nhà, theo thường lệ, Vu Thành và Vu Phong phụ trách việc đăng ký hàng hóa và thu chi tiền bạc. Lý Tứ và Uyển Tình cũng thường xuyên hỗ trợ Lý đại nương tử phụ trách việc ăn uống ngủ chờ ở lầu nhỏ cho khách. Giao những việc này cho bọn họ, Đường Thọ vô cùng yên tâm, qua những ngày này ở chung, Đường Thọ cũng đã hiểu rõ được cách làm người của bọn họ, cho nên vô cùng tin tưởng.
Lần này đến Đông Kinh mang đủ hàng hóa, trên xe không chỉ có hàng hóa phục vụ mục đích tiêu thụ là bình giữ nhiệt, mà còn có các loại đồ ăn vặt, chỉ ngoại trừ kem đánh răng, là do ban đầu đã ký hiệp ước với Kim gia.
Nhiều đồ như vậy sợ sẽ gặp nguy hiểm trên đường đi, Đường Thọ đã thuê một đội bảo tiêu để hộ tống.