Xuyên Thành Phu Nhân Nhà Giàu

Chương 20




Chương 21: Cô chướng mắt
 
Editor: Bonnie
 
Bàn tính nhỏ của Tả Minh Nhiên gõ lạch cạch, là một người xuyên sách, quả thật ngoài nữ chính có bàn tay vàng thì cô là người lớn nhất, có thể xem là một bug trong truyện.

 
Trong sách Yến Vân Dương là một nhân vật không có cảm giác tồn tại, vài lần lên sân khấu đều là thoáng qua từ trong miệng người khác, nhưng điều này không hề ngăn Tả Minh Nhiên có ấn tượng sâu sắc với anh.
 
Bởi vì sau khi ‘Tả Minh Nhiên’ thất thế, người ngoài mà nhắc tới ‘cô’, tất nhiên cũng sẽ nhắc tới vị chồng trước có tiền của ‘cô’, sau đó là một trận thổn thức.
 
Điểm mấu chốt chính là ở đây, có tiền.
 
Tả Minh Nhiên nhanh chóng điều chỉnh dòng thời gian, theo cốt truyện của nguyên tác, chờ đến khi cô bị đóng băng còn rất lâu, mà hiện tại còn chưa thấy mặt nữ chính nguyên tác Ân Như Tâm đâu, nên cách thời gian đến tình tiết trong nguyên tác còn một khoảng thời gian dài.
 
Nói cách khác, Yến Vân Dương trong tương lai vẫn là đại gia có tiền như cũ.
 
Từ hai điểm này đối chiếu với hiện thực, có thể kết luận, nhất định Yến Vân Dương sẽ không phá sản, hoặc cho dù hiện tại có phá sản, sau này cũng nhất định có thể Đông Sơn tái khởi, lên như diều gặp gió.
 
Nếu cô vào lúc này đưa tay ra giúp đỡ chút đỉnh, đầu tư tiền nhập cổ phần gì gì đó, vậy cô cần gì viết tiểu thuyết, chỉ cần ngồi đó đợi tiền hoa hồng được chia đến là đã đủ cho cô sống sung sướng cả đời rồi.
 

Loại đầu tư này ổn định không lỗ vốn, cũng chỉ có giải thưởng lớn nhất là giải nhất khi mua xổ số có thể so sánh.
 
Nghĩ tới mình sau này chỉ cần nằm trên giường kiếm tiền mà vẫn có thể đếm tiền đến ngày tay bị chuột rút, Tả Minh Nhiên hận không thể lấy ra một bản hợp đồng ra đưa đến trước mặt Yến Vân Dương, mua rồi rút tay (*), sắp xếp nửa phần đời còn lại của mình một cách rõ ràng.
 
(*) Mua rồi rút tay: Dùng trong đánh bạc. Khi bạn chọn thẻ muốn mua, bạn phải bỏ tay ra để tránh hối hận.
 
Yến Vân Dương bị cưỡng chế nhấn trên ghế sofa, phải hơi ngửa đầu mới nhìn thấy Tả Minh Nhiên đứng bên cạnh anh.
 
Tả Minh Nhiên còn đang cổ vũ anh, “Anh yên tâm, không được như ý trong chốc lát không sao cả, lát nữa tôi sẽ đăng một quảng cáo trên Weibo cho anh, công ty của anh sẽ sớm khởi sắc!”

 
Yến Vân Dương nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, tâm trạng cảm thấy mất mát vì điều gì đó cuối cùng đã rơi mất ngay lập tức.
 
Anh nhịn không được cúi đầu nở nụ cười, không đeo kính, mày đẹp mắt cong tạo thành một độ cong, hiện ra vài phần diễm lệ, “Không có việc gì, không cần phiền toái như vậy."
 
Cây rụng tiền ở ngay trước mắt, Tả Minh Nhiên vội vàng nói: "Không sao, một chút cũng không phiền, anh cần bao nhiêu tiền? Ngày mai tôi sẽ kêu trợ lý gởi qua cho anh.”
 
Thật lòng thật dạ muốn đưa tiền cho anh, là lần đầu tiên Yến Vân Dương gặp, anh thả lỏng cơ thể, tùy ý để cho nhấn mình xuống, “Vậy cô định đầu tư cho tôi bao nhiêu tiền?”
 
Tả Minh Nhiên thu hồi tay vắt chéo sau lưng, mười ngón tay nhanh chóng tính toán số dư còn lại trong ngân hàng.
 
Không lâu sau ‘Tả Minh Nhiên’ trở thành ngôi sao tuyến một, sau đám cưới thế kỷ, cô dựa vào thân phận bà Yến xuôi chèo mát mái ngồi yên ổn trên địa vị, lại thêm cổ phần của công ty và nhu cầu tiêu dùng hàng ngày, số dư trong tài khoản vẫn còn tám chữ số.
 
Trừ khi cần thiết, Tả Minh Nhiên không định đụng đến số tiền này, dù sao đây là số tiền thuộc về ‘Tả Minh Nhiên’ trước kia, mà không phải của cô.
 
Nhưng hiện tại là vì thả dây dài câu cá lớn, yên lặng làm một tờ giấy nợ trong lòng, Tả Minh Nhiên vươn hai ngón tay ra, “Hai ngàn vạn.”
 
Yến Vân Dương đang uống nước bị sặc, ban đầu anh còn tưởng Tả Minh Nhiên có lẽ chỉ nói tầm mấy chục hoặc trên trăm vạn, không nghĩ tới lại nhiều tiền thế.
 
“Không cần dùng nhiều như vậy.” Ma xui quỷ khiến, Yến Vân Dương đồng ý, “Nếu như cô thật sự muốn đầu tư, ba trăm vạn là đủ rồi, ngày mai để tôi kêu Văn Mặc mang hợp đồng đến cho cô.”
 
Mặc kệ ít hay nhiều, tóm lại chỉ cần kế hoạch được thực hiện là được, Tả Minh Nhiên cảm thấy mỹ mãn một lần ngồi lại ghế sofa, vén tóc rơi xuống ra sau tai, chân thành nói: “Nếu công việc bận rộn như vậy, sau này để trợ lý mua cơm cho tôi là được rồi.”
 
Yến Vân Dương không khăng khăng nữa, quả thật anh có chuyện quan trọng cần làm, có lẽ sẽ phải trải qua một thời gian dài bận rộn.
 
Một trận mưa thu và một đợt gió lạnh (*), sau một cơn mưa lớn, mấy ngày sau nhiệt độ không khí gần như giảm điên cuồng.
 
(*) Một trận mưa thu và một đợt gió lạnh: Có nghĩa là mỗi khi mùa thu đến, một đợt không khí lạnh từ Xibia tràn vào hầu hết các vùng của Trung Quốc, gặp không khí ấm và ẩm đang suy giảm ở phía nam thì tạo thành mưa.
 
Mao Mao bị cảm lạnh, bị Tả Minh Nhiên ép về nghỉ ngơi, đi bên cạnh cô chỉ còn một mình An Kỳ, may mà chuyện trong đoàn phim cũng không nhiều, một mình An Kỳ cũng có thể làm ổn thỏa.

 
Mỗi ngày đều có rất nhiều fan ngồi xổm trên phim trường như cũ, Tả Minh Nhiên đi gặp vài lần, để An Kỳ đi mua trà sữa xua lạnh cho bọn họ, mấy cô gái nhỏ cảm động thét chói tai liên tục, như thể hận không thể ôm chầm lấy Tả Minh Nhiên xoay vài vòng.
 
Thời tiết quá lạnh, tốt xấu gì bọn họ còn có thể ở trong phòng nghỉ đoàn phim chuẩn bị, còn nhóm fan chỉ có thể đứng ở ngoài, cả khi tay và mặt đều lạnh đến đỏ bừng cũng không chịu rời đi.
 
Tả Minh Nhiên khuyên vài lần đều không có hiệu quả, cho dù hôm nay có người nghe lời, thì mai cũng sẽ có người mới tới, Tả Minh Nhiên không còn cách nào, chỉ có thể nhắc nhở họ mặc quần áo dày một chút.
 
Mấy cô gái nhỏ trái lại còn dặn dò cô: “Nhiên Nhiên, con phải mặc nhiều quần áo một chút, không cần vì sợ xấu mà không mặc, mẹ sẽ đau lòng!”
 
“Nhiên Nhiên ăn nhiều lên đi, có phải con lại không ăn uống điều độ rồi hay không?”
 
“Béo một chút cũng không sao, béo một chút thì đáng yêu, mẹ yêu con!”
 
Tả Minh Nhiên: “...”
 
Tuyệt đối không nghĩ tới có một ngày cô cũng có fan mẹ.
 
Quá trình quay phim truyền hình đang diễn ra một cách ráo riết và trật tự, điều duy nhất để Tả Minh Nhiên thấy may mắn chính là thể chất của cơ thể hiện tại rất dễ đổi, sau vài ngày ăn uống healthy, cộng với một lượng vận động nhất định, cô đã nhanh chóng giảm cân, trở về cân nặng ban đầu, không đến mức xuất hiện một nữ chính càng ngày càng béo.
 
Trong lúc tạm nghỉ, vì kịch bản của bộ phim lấy bối cảnh vào mùa hè, Tả Minh Nhiên run rẩy đi đến, An Kỳ vội vàng cầm áo khoác khoác lên người cô, lại bưng một ly trà gừng cho cô.
 
Hương vị cay nồng xộc thẳng vào khoang mũi, ngụm đầu tiên suýt bị Tả Minh Nhiên phun ra, cô vội vàng khoát tay kêu An Kỳ đi đổi thành nước ấm bình thường cho cô.
 
Một cảnh quay phải quay đến hai ba chục lần, Tả Minh Nhiên gần như sắp hình thành phản xạ có điều kiện, nhìn thấy mặt Nhậm Lộ Ninh đã nói tiếp lời thoại.
 
Trước khi vào đoàn, cô còn lo lắng mình diễn quá kém làm liên lụy đến cả đoàn phim, kết quả nhờ công giúp đỡ của Nhậm Lộ Ninh, ngay cả cô cũng trông giống như một diễn viên có thực lực.
 
Ngạc nhiên nhất trong số họ là đạo diễn, vốn dĩ có một nữ chính đem tiền đầu tư vào đoàn còn chưa tính, diễn xuất của Tả Minh Nhiên bên ngoài, ông vốn không ôm quá nhiều hi vọng, nên mới kéo Ôn Phỉ Phỉ có kỹ năng diễn xuất tốt đến.
 

Ai có thể nghĩ đến Tả Minh Nhiên lại phát huy phong độ ổn định, không nói đến xuất sắc bao nhiêu, tốt xấu cũng không còn là dáng vẻ bình hoa chỉ biết trừng mắt như trước, kết quả chưa kịp vui mừng, quay đầu lại đã tới một Nhậm Lộ Ninh.
 
Trong lòng đạo diễn cảm thấy chua xót.
 
Đạo diễn muốn từ chức.
 
Ghế của một số diễn viên tại hiện trường đều được đặt gần nhau, vốn Tả Minh Nhiên nên ngồi gần nữ phụ Ôn Phỉ Phỉ, nhưng mà hai người không hợp nhau nên đổi thành chỗ cho nam phụ.
 
Nam phụ tên Kỷ Giản, là một diễn viên gần 30 tuổi, vào nghề khá trễ, đã đóng phim gần 5, 6 năm nhưng luôn là vai phụ, thuộc loại vai mà người khác nhớ tên vai nhân vật được đóng, mà sẽ không nhớ nổi tên người đóng.
 
Bên kia, An Kỳ đến thương lượng với phó đạo diễn, để cảnh diễn của cô đẩy về sau một chút. Tả Minh Nhiên nằm ngửa trên ghế dựa nghỉ ngơi, yết hầu vừa đau vừa khô khốc, uống một ngụm nước cũng muốn không trôi, chỉ có thể để An Kỳ đưa cô viên kẹo ngậm để cứu mạng.
 
“Nhiên Nhiên, không sao chứ?” Đang dựa lưng vào ghế học lời thoại Kỳ Giản đưa một chai nước mật ong đến, “Uống chút nước mật ong đi.”
 
Tả Minh Nhiên há miệng thở dốc, thanh âm khàn khàn nói: “Cảm ơn ạ.”
 
Kỳ Giản bị giọng của cô làm cho giật mình, “Nhiên Nhiên, em có quá liều mạng rồi không?”
 
Anh ta ở bên ngoài nhìn rõ, hơn hai mươi lần NG, có ít nhất hai mươi lần đều do Nhậm Lộ Ninh gây ra lỗi, Tả Minh Nhiên diễn cảnh kia cùng cậu ta, chính là bị liên lụy.
 
Nói một câu đều là đau khổ, Tả Minh Nhiên chỉ có thể khoát tay tỏ ý mình không sao, Kỳ Giản nhỏ giọng nói: “Lần sau không nhất thiết phải làm như thế này, dù sao hậu kỳ còn lồng tiếng, nếu em cứ diễn kiểu này, chỉ sợ cổ hỏng cũng muốn hư mất.”
 
Tả Minh Nhiên gật gật đầu bày tỏ cô đã biết, nghĩ nghĩ, vẫn nói với Kỷ Giản một câu "Cảm ơn ạ".
 
Kỷ Giản lắc đầu, thấy cô thật sự nói không ra lời, trở về chuẩn bị cảnh tiếp theo của mình.
 
Cảnh tiếp theo là Kỷ Giản đối diễn với Nhậm Lộ Ninh, nghĩ đến lời thoại của đối phương, Kỷ Giản thấy đau đầu một trận.
 
Cảnh vừa rồi của Tả Minh Nhiên chính là nữ chính Giang Na tại sao lại phát hiện bạn trai bảy năm đang nói đến chuyện cưới hỏi của mình ngoại tình…, đau khổ đến nỗi ban ngày ban mặt mà phải đi mua say, bị nam chính Mạc Cách nhảy ra tìm thấy, giữa hai người xảy ra một trận tranh cãi.
 
Trong kịch bản này, người luôn thành thục ổn trọng như Giang Na lại lộ ra một mặt yếu đuối của mình, vốn là đang lớn tiếng lên án mạnh mẽ, sau đó lại khóc thất thanh trong tiếng an ủi của Mạc Cách.
 
Những cung bậc cảm xúc thăng trầm không chỉ thể hiện ở cách diễn mà còn ở cách thể hiện lời thoại, mặc dù hậu kỳ có lồng tiếng, nhưng Tả Minh Nhiên vì để mình có thể nhập diễn nên đã luyện tập lời thoại rất nhiều lần, trong quá trình quay cũng cố gắng để lời thoại có thể bắt kịp cảm xúc.
 
Nhưng mà cô đã quên mất Nhậm Lộ Ninh người không ra bài như bình thường.

 
Cứ quay một đoạn thời gian như vật, tất cả mọi người đều biết Nhậm Lộ Ninh là quý ông con số, cũng không thuộc lời thoại, đối diễn với người khác toàn đọc con số, hoàn toàn phụ thuộc vào hậu kỳ lồng tiếng.
 
Nhưng mà Nhậm Lộ Ninh biết cách đối nhân xử thế, ngày đầu tiên bắt đầu quay phim, đã chuẩn bị đồ ăn thức uống cho đoàn có đôi khi còn tặng chút quà nhỏ. Tả Minh Nhiên từng hỏi qua Mao Mao, quả thật Nhậm Lộ Ninh rất chịu chi.
 
Mao Mao bất đắc dĩ nhìn cô một cái, “Mấy này có phải do anh ta mua đâu, đều là của fan nhà anh ta, mỗi ngày đều không ngại cực khổ đưa tới.”
 
Tả Minh Nhiên ngạc nhiên, hai đời trước sau của cô đều không tham gia vào giới hâm mộ, căn bản không hề biết còn có kiểu này. Nhớ tới mấy cô gái nhỏ suốt ngày chịu gió rét, Tả Minh Nhiên lắc lắc đầu, nhưng cũng không nói cái gì.
 
Sau khi đọc các con số trong hai ngày, đạo diễn Vương bộc phát, gọi Nhậm Lộ Ninh tới mắng cho một trận, lại gọi điện thẳng cho người đại diện của anh ta, lúc này Nhậm Lộ Ninh mới buông tha lời thoại đại pháp con số, bắt đầu thành thành thật thật học thuộc lời thoại.
 
Tả Minh Nhiên vốn cho rằng mình có thể thở phào nhẹ nhõm một chút, sau này mới phát hiện là cô nghĩ nhiều, Nhậm Lộ Ninh lúc này còn không bằng lúc đọc số.
 
Lời thoại đang yên đang lành bị anh ta liên tục coi là sách giáo khoa tiểu học mà học thuộc, giọng điệu không lên xuống chút nào, Tả Minh Nhiên lần đầu tiên nghe, không khí không dễ dàng gì mới tới lại bị phá hỏng trong nháy mắt, bị NG liên tục 5, 6 lần mới trở lại bình thường.
 
Các cảnh diễn hôm nay là như vậy, Tả Minh Nhiên cảm xúc đúng chỗ, nhưng Nhậm Lộ Ninh thế nào cũng không nhập tâm vào được, cảnh tình cảm nam nữ chính thăng hoa, lại liên tiếp bị anh ta diễn thành mặt than không chút cảm xúc.
 
Tả Minh Nhiên khàn giọng nói hơn một tiếng, cuối cùng là phó đạo diễn nhìn không được, chạy lên nói gì đó với đạo diễn, mới miễn cưỡng cho cảnh này qua.
 
An Kỳ chạy chậm trở về, nói với Tả Minh Nhiên cảnh diễn của cô được đẩy xuống cuối cùng, thấy nước mật ong trên bàn, sau khi hỏi rõ là ở đâu ra, lại vội vàng chạy đi pha cho cô một ly mật ong.
 
Tả Minh Nhiên từ trên ghế nằm ngồi dậy, bưng cái ly nhấp một ngụm nhỏ.
 
Đạo diễn bắt đầu kêu gọi người đến diễn cảnh tiếp theo, Kỷ Giản đã chờ sẵn, nhưng mà Nhậm Lộ Ninh lại biến mất.
 
Gọi vài tiếng không ai trả lời, Tả Minh Nhiên đang muốn xem cái náo nhiệt, một bóng dáng đã xuất hiện trước mặt cô.
 
Nhậm Lộ Ninh vốn nên bắt đầu cảnh diễn tiếp theo lại cười tít mắt đưa qua một chai gì đó, “Chị Nhiên Nhiên, vừa rồi thật ngại quá, em đã cho trợ lý đi mua kẹo ngậm khàn giọng.”
 
Tả Minh Nhiên rũ mắt nhìn xuống, loại thuốc này cô biết, là hàng nhập khẩu, giá cả xa xỉ, không phải một lúc là mua được.
 
Nhớ tới lời Mao Mao nói với mình, Tả Minh Nhiên giật giật khóe miệng, ngăn cản An Kỳ đang định nhận đồ lại, lạnh lùng nói: “Không cần, trước hết cậu cứ học thuộc kịch bản đi.”
 
Quản anh ta có bao nhiêu fan, người này, cô chướng mắt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.