Xuyên Thành Phu Nhân Nhà Giàu

Chương 28




Chương 29: Thỏa thuận ly hôn
 
Editor: Bonnie
 
Bên An Thành không thể thiếu người, sáng sớm Thời Song Hạ ra sân bay, lúc đi Tả Minh Nhiên còn chưa tỉnh.

 
Sau khi xác định cô không có chuyện gì, Thời Song Hạ gọi điện thoại cho Mao Mao bảo Mao Mao tìm một bác sĩ quen biết đến rồi đích thân chị gọi xin phép đạo diễn Vương.
 
Xử lý xong chuyện ở đây, chị mới yên lòng rời đi. 
 
Yến Vân Dương vẫn chưa đi, hai người chạm mặt ở phòng khách, Yến Vân Dương đưa mắt nhìn lên lầu, hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
 
Thời Song Hạ trả lời: "Đã không sao rồi, chờ một lát để trợ lý đến chăm sóc là được."
 
Thấy Yến Vân Dương, Thời Song Hạ không khỏi nhớ đến chuyện xảy ra mấy tiếng trước, nhịn không được tò mò, hỏi: “Yến tổng, tình huống hiện tại của anh với Minh Nhiên nhà chúng tôi là thế nào vậy?”
 
Yến Vân Dương nghiêng đầu nhìn sang, trong đôi mắt hiện lên cảm giác khó xác định, anh nhấn nút máy pha cà phê và nói: “Muốn uống một ly không?”
 
Lời này giống như muốn uống rượu chung với chị, Thời Song Hạ yên lặng châm chọc một câu, chẳng qua chị không ngủ ngon, tuy đã rời giường được nhưng tinh thần không tốt, thuận miệng nói: “Có thể, cảm ơn.”
 

Thời gian còn sớm, mặt trời đang rục rịch ló dạng dưới chân trời, hai người bọn họ uống xong một ly cà phê, Yến Vân Dương mới mở miệng nói: “Tôi và…” Anh dừng một chút, dường như không biết nên xưng hô thế nào với Tả Minh Nhiên cho thích hợp, chẳng qua rất anh anh đã có đáp án.
 
“Tôi và Nhiên Nhiên ở chung rất tốt, tôi nghĩ đây cũng là điều mà chị muốn thấy.”
 
Thời Song Hạ nghĩ thầm tôi hi vọng thì có tác dụng gì, con bé kia vẫn không thông kìa.
 
Chị cười cười với Yến Vân Dương, nói: “Sự nghiệp của Minh Nhiên đang trên đà phát triển, là người đại diện của em ấy, tôi đương nhiên hy vọng em ấy có thể có được tương lai tốt hơn.”
 
Yến Vân Dương không đáp lời, Thời Song Hạ đặt ly xuống, “Cảm ơn cà phê của anh.”
 

Yến Vân Dương cười: "Không cần khách sáo."
 
Thời Song Hạ xoay người rời đi, đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Chuyện lần này cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
 
Chị cũng không nói rõ là chuyện gì, là chuyện đột nhiên phát sinh đêm qua hay là chuyện khác, Yến Vân Dương khẽ gật đầu với chị, ý nói mình chấp nhận lời cảm ơn này, hai người đều không nói rõ như đang chơi trò trinh thám, cái gì cũng không nói.
 
Nhận được tin báo từ Thời Song Hạ Mao Mao và An Kỳ nhanh chóng dắt bác sĩ đến, hai người đến sớm, đúng lúc gặp Yến Vân Dương chuẩn bị ra cửa.
 
Ba người trước kia từng gặp qua vài lần ở phim trường, không tính là quen biết nhưng cũng không xa lạ, tính ra có thể nói được vài câu.
 
An Kỳ vẫn còn trẻ, nhìn thấy Yến Vân Dương vẫn có chút không tự nhiên, sau khi vội vàng chào hỏi thì đưa bác sĩ lên lầu, để Mao Mao ở lại phòng khách.
 
Trên tay Mao Mao cầm theo một túi trái cây, lúc này mà có chắc là sáng sớm đi chợ mua. Yến Vân Dương cầm đồng hồ đeo lên cổ tay, thấy Mao Mao xách trái cây định cho vào tủ lạnh, lập tức xoay người nói: “Đừng cho cô ấy ăn đồ lạnh.”
 
“Dạ?”
 
Mao Mao hoảng sợ, số lần cô gặp Yến Vân Dương cũng nhiều, nhưng thật sự chưa nói được mấy câu, trên cơ bản đều là khách sáo chào hỏi, đây là lần đầu tiên nghe thấy anh nghiêm túc nói chuyện như vậy.
 
Yến Vân Dương gài dây đồng hồ, chỉ chỉ trái cây trong tay Mao Mao, dặn dò: “Nếu cho cô ấy ăn, đừng để vào tủ lạnh, còn có, đợi lát nữa cô ấy thức dậy thì không cho cô ấy uống nước đá, cho dù cô ấy muốn cũng không được.”
 
Mao Mao ngây ngốc gật đầu, đợi cho Yến Vân Dương đẩy cửa ra ra ngoài, mới ý thức được một chuyện.
 
Vừa rồi “em” trong miệng Yến Vân Dương, hình như là Tả Minh Nhiên còn đang nằm trên giường chưa tỉnh.
 
Sáng tinh mơ chưa uống được ngụm nước nào đã phải ăn một miệng cẩu lương (cơm chó), Mao Mao mặt không chút thay đổi lấy một phần trái cây chuẩn bị cho Tả Minh Nhiên để qua một bên, phần còn lại để vào trong ngăn mát tủ lạnh.
 
Khó khăn lắm mới tỉnh táo được, sau khi ý thức được mình đã làm gì Tả Minh Nhiên hoàn toàn uể oải không hứng thú gì. An Kỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng cô vì bị bệnh nên mới như vậy, vậy nên cứ cách một lúc lại lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho cô.
 
Tả Minh Nhiên tùy ý An Kỳ muốn làm gì thì làm, chậm rãi rời giường rửa mặt, vết thương trên chân vẫn chưa khỏi, phòng tắm lại trơn trượt, nếu muốn tắm rửa thì cần có người ở cạnh đỡ cô, Tả Minh Nhiên cẩn thận suy nghĩ tính khả thi sau đó buông tha cho ý nghĩ này.
 
Mao Mao làm điểm tâm, Tả Minh Nhiên hiếm có khi ăn không ngon miệng nên ăn vài miếng đã đặt đũa xuống.
 

Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Tả Minh Nhiên nhảy tưng tưng về phòng ngủ, An Kỳ đi sau cô mang theo trái cây đã rửa sạch lên, vào cửa đã thấy Tả Minh Nhiên ôm máy tính gõ chữ lạch cạch.
 
Hiếm khi được nghỉ, Tả Minh Nhiên không muốn xem kịch bản, dứt khoát mở máy tính lên đọc bình luận dưới tiểu thuyết cô viết.
 
Bởi vì cô chưa bao giờ trả lời bình luận, đăng bài lâu như vậy mà vẫn không ký hợp đồng với web, thậm chí số chương mỗi ngày được đăng đều đặn, vì vậy nhiều độc giả nghi ngờ cô không phải là nick ảo của vị đại thần nào đó.
 
Cũng như lúc trước, sau khi nổi tiếng cô chỉ cần đọc qua bình luận rồi đem bản thảo trong khoảng thời gian này gõ được đăng lên, An Kỳ tự nhiên tìm chỗ ngồi chơi điện thoại, có lẽ cảm thấy nhàm chán, một lúc sau đi đến hỏi: “Chị Nhiên, chị đang làm gì thế ạ?”
 
Tả Minh Nhiên đang lên lịch đăng cho bản thảo nên cho An Kỳ nhìn màn hình, An Kỳ không chú ý lắm còn tưởng cô đang đọc tiểu thuyết, lập tức giống như phát hiện ra lục địa mới, ngạc nhiên nói: “Chị Nhiên, chị cũng đọc tiểu thuyết nữa hả?”
 
Tả Minh Nhiên không chút để ý nói: "Đương nhiên rồi, tiểu thuyết hay như vậy, sao lại không đọc chứ?”
 
“Vậy bình thường chị Nhiên hay đọc thể loại nào?”
 
Lên lịch xong, Tả Minh Nhiên chống cằm nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Đều được, động vật ăn tạp, không có kiêng kỵ gì.”
 
“Em cũng thế!” Gặp được người có cùng sở thích, An Kỳ nhịn không được máu bà tám, giơ điện thoại lên nói: “Gần đây em đang theo dõi một tác giả, nhưng mà mỗi ngày cô ấy hình như đều bận rộn, mỗi ngày chỉ đăng một chương, không hơn không kém, cho dù có thúc giục cũng không có tác dụng.”
 
Tả Minh Nhiên nghe xong mí mắt giật giật, trong lòng mơ hồ có một suy đoán to gan, giao diện điện thoại di động của An Kỳ vừa lúc dừng lại trên trang chi tiết của cuốn tiểu thuyết, Tả Minh Nhiên vừa cúi đầu đã thấy được bút danh và tên truyện chói lọi ở trên đó.
 
Tả Minh Nhiên: ". . ."
 
An Kỳ lại không ngừng giới thiệu, Tả Minh Nhiên đảo mắt, xấu xa nói: “Chị biết một cách thúc giục tốt.”
 
Nói xong, cô xoay máy tính sang, “Em xem đây là cái gì?”
 
An Kỳ hít sâu một hơi, Tả Minh Nhiên vội vàng che tai mình lại, quả nhiên một giây sau tiếng hét chói tai của An Kỳ dường như muốn xuyên thủng mái nhà.
 
“Sao thế? Có chuyện gì?”

 
Tiếng hét chói tai của An Kỳ trực tiếp gọi Mao Mao từ tầng một đi lên, nhìn thấy vẻ mặt nhịn cười của Tả Minh Nhiên và vẻ mặt “Tôi là ai tôi đang ở đâu” của An Kỳ, Mao Mao bất đắc dĩ nói: “Chị Nhiên, chị lại đùa giỡn An Kỳ rồi hả?”
 
Tả Minh Nhiên cười hì hì xoay máy tính sang đó, “Chị đâu có chọc con bé đâu, chị chỉ nói cho nó biết một sự thật mà thôi.”
 
An Kỳ lấy lại tinh thần từ trong cơn hoảng sợ, đột nhiên từ trên giường bật dậy, đầu tiên là nhìn Tả Minh Nhiên, sau đó là nhìn Mao Mao đang tựa vào cửa, nói lắp bắp: “Nhiên… chị Nhiên… chị ấy… chị ấy là…”
 
Mao Mao tò mò đi tới, tiến đến nhìn máy tính Tả Minh Nhiên, không rõ lý do hỏi: “Sao thế?”
 
An Kỳ sợ ngây người, chỉ vào máy tính hỏi: “Chị Mao Mao chị có biết chuyện này?”
 
Mao Mao bật cười, “Lúc ở phim trường đã biết, từ sáng đến tối chỉ cần không quay phim chị Nhiên liền ôm điện thoại di động, không chơi game cũng không lên mạng nhiều chuyện, chẳng lẽ em không phát hiện?”
 
An Kỳ ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Em không để ý.”
 
Tả Minh Nhiên và Mao Mao nhìn nhau, lúc An Kỳ không chú ý, Tả Minh Nhiên hé miệng, nói không lên tiếng: “Chị đều nhớ rõ nha!”
 
Mặt Mao Mao đỏ lên, vội vàng đặt ngón trỏ lên môi, âm thầm làm ra một động tác. 
 
Tả Minh Nhiên nhịn cười, nhỏ giọng nói: “Hối lộ bằng một nồi lẩu.”
 
Mao Mao vẻ mặt đau khổ gật đầu.
 
Thật ra Mao Mao biết Tả Minh Nhiên viết tiểu thuyết cũng chưa bao lâu, lúc đó đang ở trong phòng nghỉ ở phim trường, nếu không phải Tả Minh Nhiên phản ứng nhanh chặn lại, đừng nói An Kỳ, chỉ sợ tất cả nhân viên trong đoàn phim đều biết chuyện này.
 
Sợ Tả Minh Nhiên lại lừa bịp đe dọa mình gì nữa, Mao Mao vội vàng tìm cớ xuống lầu.
 
Trong phòng, An Kỳ xoắn xuýt một hồi, nhịn không được đi đến hỏi: “Vậy chị Nhiên, bây giờ chị còn bản thảo chưa đăng không? Tình tiết kế tiếp là gì vậy ạ? Cuối cùng nữ chính có biết nam chính thích mình không ạ?”
 
Tả Minh Nhiên bí hiểm nhìn An Kỳ: “Bản thảo chưa đăng đương nhiên là có, nhưng em chắc chắn muốn chị tiết lộ à?”
 
An Kỳ rơi vào trong phân vân, qua một lúc lâu sau, cắn răng nói: "Thôi, để em chờ truyện đăng lên đi!”
 
Tả Minh Nhiên bổ nhào ngã xuống giường cười ha ha, mặt An Kỳ đỏ như mây chiều, bật dậy chạy ra ngoài, sau khi chạy đi lại chạy vào, vịn vào khung cửa nói: “Chị Nhiên, chị đừng quên gọi điện thoại cho chị Hạ, chuyến bay của chị ấy gần đến rồi.”
 
Tả Minh Nhiên cầm điện thoại lên xem giờ, chín giờ sáng, tính toán thời gian có lẽ Thời Song Hạ vừa xuống máy bay.
 

Là phúc thì không phải là họa là họa thì tránh không khỏi, Tả Minh Nhiên hít sâu một hơi, mở danh bạ ra tìm tên Thời Song Hạ rồi gọi qua.
 
Bên kia, Thời Song Hạ mới ra khỏi sân bay, trợ lý lái xe đến đón chị, nhìn tên người gọi đến, Thời Song Hạ ra hiệu với trợ lý, tìm một nơi yên tĩnh gần đó nhận điện thoại.
 
“Chị Hạ.” Âm thanh làm nũng của Tả Minh Nhiên truyền đến: “Làm việc vất vả rồi ạ!”
 
Thời Song Hạ lạnh lùng nói: "Đừng làm nũng với chị, thành thật khai báo, em với Yến Vân Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
 
Tả Minh Nhiên nằm úp sấp ở trên giường gãi gãi mặt, giả bộ không hiểu: “Là sao ạ? Hai người bọn em rất tốt mà, đường ai nấy đi, vợ chồng hòa thuận, rất tốt mà.”
 
“Bớt giỡn, tai nghe là giả mắt thấy là thật, đêm qua chị thấy hết rồi.”
 
Tả Minh Nhiên kêu rên một tiếng, cô biết chuyện này chắc chắn đã bị Thời Song Hạ thấy được, cuối cùng người xui xẻo vẫn là cô.
 
“Anh ấy chỉ tốt bụng giúp đỡ thôi mà, thật sự không có gì hết.”
 
Thời Song Hạ học cô kéo dài giọng ra nói: “Được, chị tin em… mới sợ.”
 
Tả Minh Nhiên: ". . ."
 
Thời Song Hạ thở dài, loại chuyện tình cảm này cho tới bây giờ đều như người uống nước ấm lạnh tự biết, Tả Minh Nhiên rõ ràng là đang giả bộ ngây ngô với chị, cho dù có kề dao vào cổ thì cũng không hỏi được gì, chỉ có thể thay đổi ngữ khí nói: “Em không muốn nói thì thôi, chẳng qua Minh Nhiên, chị là người đại diện của em, ngoại trừ mối quan hệ bạn bè, hai người chúng ta còn mối quan hệ lợi ích, chị hy vọng nếu có chuyện gì xảy ra thì em có thể nói cho chị biết trước để chị có thể chuẩn bị.”
 
Tả Minh Nhiên sửng sốt, không tự chủ nhìn về phía chiếc tủ khóa chặt trong góc phòng.
 
Thời Song Hạ nói: “Bên chỗ chị còn có vài chuyện, không nói với em nữa, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
 
“Chị Hạ.” Tả Minh Nhiên gọi chị, ngừng một chút, đổi lời khác nói: “Chị chú ý thân thể, đừng để quá mệt mỏi.”
 
Cúp điện thoại, Tả Minh Nhiên từ trên giường đứng lên, nhảy lò cò đến góc phòng, ấn mật mã xong lấy giấy thỏa thuận ly hôn mình đã ký ra.
 
Nói là thỏa thuận vậy thôi chứ thật ra chỉ có một tờ giấy, hôn nhân của Tả Minh Nhiên và Yến Vân Dương vốn chỉ là quan hệ hợp tác, ly hôn cũng không liên quan đến vấn đề tài sản, các mặt khác thì cũng tương đương.
 
Tên Tả Minh Nhiên đã ký rồi, mà chỗ ký tên bên cạnh cũng có dấu vết mực rất dài, suýt nữa đã cắt rách tờ giấy.
 
Tả Minh Nhiên ngồi dưới đất, bình tĩnh nhìn một hồi, đột nhiên đem giấy xé thành hai nửa.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.