Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Bạo Quân

Chương 3



“Bệ hạ giá lâm!”

Cửa truyền đến một giọng nói bén nhọn, Đường Nhược Nhược vỗ mạnh cái trán, đau đầu không thôi.

Nàng làm sao quên được cái tên biến thái đó nói đêm nay muốn thị tẩm nàng, lần này phải làm sao bây giờ?

Bên tai truyền đến một tiếng bước chân vụn vặt. Đường Nhược Nhược thấy nếu chạy từ cửa chính thì sợ là không được, nên lật cửa sổ hay trốn đi?

Đợi nàng rối rắm xong, nam nhân ngoài phòng đã bước vào tẩm điện

“Dáng vẻ sốt ruột của ái phi là muốn đi đâu?”

Đường Nhược Nhược bị tiếng “ái phi” này làm cho run rẩy, xoay người nhìn lại.

Nam nhân ở cửa một bộ đồ đen, phong thái nghiêm nghị, khuôn mặt lạnh lùng, tuy giọng điệu trêu chọc, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.

Đoàn người phía sau bị hắn chặn lại bên ngoài. Đường Nhược Nhược cảm thấy đôi mắt âm u của hắn như muốn nhìn thấu nàng.

Nàng cố gắng lấy lại chút khí thế của mình, “Ta…, bổn Quận chúa đi đâu, ai cần ngươi quan tâm?”

Vừa đúng lúc không cần trèo qua cửa sổ, nàng liền rầm rầm đi ra cửa, đi tới trước cửa, nam nhân đột nhiên giơ tay ngăn cản đường đi của nàng.

Đường Nhược Nhược không có thái độ tốt, “Tránh ra!”

Chó ngoan không cản đường… Đi!

Nàng đang chuẩn bị cho hắn một ánh mắt “khinh thường mọi thứ”, nhưng tư thế này khiến nàng câm miệng lại.

Đường Nhược Nhược khó khăn lắm mới có thể đứng tới ngực hắn, tên này cao quá vậy.

Nam nhân tùy ý giơ tay lên, nhưng một bộ thêu hoa văn long bào dày rộng kia đã che mất nàng đến không nhìn thấy gì.

Đường Nhược Nhược có chút tức giận: “Này! Ngươi có thể tránh ra một chút không, Quận chúa chỉ muốn ra ngoài đi dạo một vòng!”

Phúc công công đi theo cao giọng cảnh cáo, “Làm càn! Quận chúa sao có thể vô lễ với bệ hạ như thế! Nào…”

“Lui ra!”

Đường Nhược Nhược giật mình bởi giọng nói hung ác của nam nhân, không dám bẻ gãy cả hai tay hắn nữa.

Nhưng nam nhân này lại cúi người tới gần nàng, trong ánh mắt lộ ra một tia nguy hiểm, “Chẳng lẽ ái phi đã quên, nguyên nhân ngươi đến Vân Dịch quốc là gì sao?”

Đường Nhược Nhược dừng một chút, “Đương nhiên là ta nhớ rõ!” Nhưng nàng không đề cập đến chuyện nàng thiếu chút nữa đã quên.

“Chuyện bổn quận chúa đến Vân Dịch quốc các ngươi đều đã thương lượng xong, nếu ta ở chỗ này sơ suất một tí thì chính Vân Dịch Quốc các ngươi phải hối hận trước, cho nên bởi vậy ngươi nhất định phải thực hiện thỏa thuận!”

Đây là nặc thư do Lục Kinh Trần và Nam Man Hoàng đế định ra, trong thời gian ước định một năm, cho dù là hòa thân hay là từ hôn, trong khoảng thời gian này nàng, “công chúa hòa thân”, không thể có bất kỳ sai lầm nào.

Nếu có, vậy thì Vân Dịch quốc sẽ hứa không xâm phạm Nam Man trong mười năm tới.

Mà chỉ cần Lục Kinh Trần chủ động từ hôn, thì những lời hứa này vẫn có giá trị như cũ, mà cho dù là hòa thân thì mục đích cũng chỉ là vì chấm dứt chiến sự giữa hai nước.

Điều này nhắc nhở Đường Nhược Nhược, nếu tên biến thái này chủ động đề nghị trả lại hàng thì nó cũng giống như nàng trốn khỏi hoàng cung này thôi!

Nhưng mà nói như vậy, hắn có thể không gặp được Toa Á Quận chúa.

Nhưng nàng chỉ có thể âm thầm phái người đi tìm thôi, đến lúc đó để cho Lục Kinh Trần yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên là được, những chuyện còn lại sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng.

Trong nháy mắt nàng có hơi tự tin, nhịn không được khiêu khích, “Thế nào? Bổn quận chúa vừa mới tới ngày đầu tiên mà ngươi muốn đổi ý sao?”

Lục Kinh Trần không giận mà cười, đột nhiên tới gần nàng, “Làm sao có thể chứ? Cô vương là cảm thấy ái phi thật sự còn sống rất khỏe mạnh, cô vương rất thích, không bằng…”

Hắn dừng một chút, “Ái phi cùng cô vương nghỉ ngơi sớm một chút, cũng để cho cô vương nếm thử ái phi có lợi hại gì?”

Cái tên chó nam nhân này càng đến gần, còn cười như một tên biến thái. Đường Nhược Nhược sợ tới mức bước nhanh về phía sau, chiếc chuông nhỏ ở cổ chân cũng vang lên không ngừng.

Nàng đang sợ hãi.

Người này chơi bài không theo lẽ thường chút nào, nàng không nhớ rõ đại phản diện này đã khách khí với Quận chúa giả mạo này như vậy, giọng điệu quái quở này, không biết trong lòng có bao nhiêu suy nghĩ xấu xa đây.

“Vậy, bổn quận chúa còn chưa ăn cơm, chờ ta ăn no rồi nói sau!”

Nàng kéo dài thời gian trước đã, xem có thể tìm La San giúp đỡ hay không.



Nói không chừng hoàng cung có rất nhiều quy củ, Đường Nhược Nhược chẳng qua là muốn tùy tiện ăn chút cơm thôi, nhưng lại đầy ắp thức ăn trên cái bàn lớn, nghe nói trước đó còn có một đám người ở đây kiểm tra độc.

Nhưng đây là nhưng gì mà nàng nghe được từ La San nói, chính là tên nam nhân chó chết này không biết phát bệnh điên gì, nói nàng ăn mặc dễ bị cảm lạnh[1], chỉ chờ bên ngoài thu dọn xong, mới để cho nàng đi ra.

[1] Phong hóa: phong tục và giáo hóa

Đường Nhược Nhược thật sự tức giận đến đau lòng, nhưng ngẫm lại buổi tối nàng là người muốn làm lớn chuyện, cũng không thể thiếu kiên nhẫn như vậy.

Nàng lôi vải mềm trên người xuống, có chút phiền não: “La San, ngươi nói đêm nay ta phải làm gì mới tốt đây?”

La San nhìn lướt qua tẩm điện không người ở xung quanh, đưa một viên thuốc, “Quận chúa mau uống đi!”

“Đây là cái gì vậy?”

“Đây là giải dược, trong phòng nhiễm huân hương, đến lúc đó quận chúa có thể cho bệ hạ ngủ trước, mê hương này có thể cam đoan cho hắn ngủ trong hai canh giờ mà không hề hay biết gì.”

Đường Nhược Nhược nhíu nhíu mày, có chút miễn cưỡng uống thuốc: “Vậy ta sao lại để hắn… Ngủ trước vậy?”

La San ý cười không rõ: “Vậy phải xem quận chúa.”

Đường Nhược Nhược: “…”



“Thức ăn không hợp khẩu vị?”

Đường Nhược Nhược bị một luồng gió bên tai làm cho hoảng sợ, lúc này mới phát hiện mình nghĩ quá mê mẩn nên cơm cũng không ăn mấy miếng, vội vàng ăn hai ngụm.

“Ta ăn no rồi, ngươi muốn làm gì thì làm đi!”

Như đứng trên đống lửa, ăn có một bữa cơm mà bị tên biến thái này nhìn chằm chằm đến toàn thân sợ hãi, nàng nào dám tiếp tục ăn nữa chứ.

“À!”

Hai tay nàng siết chặt, nàng xoay người lại bị nam nhân bên cạnh kéo vào trong ngực, “Ái phi sốt ruột làm chi vậy, cô vương còn chưa ăn no mà!”

Không ăn no thì ngươi tiếp tục ăn đi!

Lục Kinh Trần nói chuyện kỳ lạ, luôn cảm thấy một giây trước đang cười, một giây sau có thể vặn đầu người ta. Đường Nhược Nhược làm sao dám ở trong lòng hắn nên bắt đầu giãy dụa.

Giãy dụa không được, Đường Nhược Nhược xù lông: “Ăn cơm của ngươi đi, ngươi lôi kéo ta làm gì?”

“Lục Kinh Trần! Nếu hôm nay ngươi dám đụng vào ta, bổn quận chúa sẽ đánh chết ngươi!”

Bất đắc dĩ, lời này căn bản không có tính uy hiếp gì, giãy dụa trái phải mà cái người này không hề nới lỏng, ngược lại ôm nàng càng chặt hơn.

“Đừng lộn xộn!”

Bên tai là tiếng gió nóng ẩm, ngay cả giọng nói của nam nhân cũng khàn khàn, Đường Nhược Nhược vốn không có cảm giác gì, nhưng dần dần cũng nhận ra có gì đó không ổn.

“Ngươi, ngươi…”, Đường Nhược Nhược thực sự sắp nổ tung, “Bốp” bị nàng tát một cái!

“Đồ lưu manh thối tha!”

Cái tát này đánh mạnh vào mặt nam nhân, chỉ thấy vết bàn tay nhỏ màu đỏ trên má phải trắng nõn của hắn, Đường Nhược Nhược có chút bối rối.

Sau đó là một tiếng đồ sứ vỡ vụn, cung nữ ngoài cửa quỳ xuống đất, “Bệ hạ bớt giận!”

Đường Nhược Nhược run rẩy nhìn sắc mặt của nam nhân càng ngày càng u ám, khô khốc giải thích: “Ta không cố ý.”



Trong cung điện hơi mờ mịt, ánh đèn ấm áp lộ ra một tia ái muội, thiếu nữ một bộ màu đỏ tóc dài xõa tung trên vai nhỏ, mềm mại mà lại xinh đẹp, bị nam tử huyền y ngồi trên ghế thêu gắt gao ôm vào trong ngực.

Dáng người nhỏ nhắn, màu đen đó dường như cường thế muốn hòa nhập thành một thể với màu đỏ kia.

Vì vấn đề tư thế của mình, thiếu nữ một đôi tay nhỏ nhắn trắng nỏn đặt trên bờ vai rộng lớn của nam nhân, thoạt nhìn nhu nhược mà lại bất lực.

Chỉ có điều cho dù là ngụy trang kỹ nhất, Lục Kinh Trần cũng liếc mắt một cái liền nhìn thấu, nhưng thiếu nữ trong ngực chỉ sợ hãi đỏ mắt, liền làm cho hắn hết sức cảm động.

Nhất thời trong trí nhớ giống như xuất hiện một hình ảnh quen thuộc, đôi mắt đầy nước lấp lánh khẽ run rẩy, giữa mắt phải là một nốt ruồi tuyệt đẹp.

Người trước mắt trùng với người trong ảnh, dù thiếu nốt ruồi lệ, nhưng đôi mắt ấy lại giống nhau như đúc.

Máu toàn thân như đang nhảy loạn xạ, Lục Kinh Trần nhếch môi, nghiêng đầu hạ thấp âm thanh, “Toàn bộ cút ra ngoài cho cô vương!”

Một đám người chậm rãi rời đi, Thanh Phong Điện nhất thời chỉ còn lại hai người ôm nhau, còn Đường Nhược Nhược thì vòng qua đầu của nam nhân, nhìn La San bằng ánh mắt cầu cứu.

“Rầm” một tiếng, nam nhân bên cạnh chỉ phất tay áo liền mang theo một trận chưởng phong, ngay cả cửa đại điện cũng đóng lại.

Đường Nhược Nhược luống cuống!



Trong Thanh Phong điện khắp nơi đều là ánh đèn màu vàng ấm áp, chiếu lên toàn thân người của Lục Kinh Trần lộ ra vẻ lạnh lẽo, thế nhưng cũng khiến Đường Nhược Nhược nhìn ra vài phần ấm áp.

Chiếc chuông nhỏ ở mắt cá chân vẫn không ngừng vang lên, vừa trong trẻo vừa dễ nghe, cực kỳ du dương.

Chóp mũi truyền đến mùi hương lạnh nhàn nhạt trên người nam nhân, thế nhưng nàng cũng cảm thấy có chút dễ ngửi.

Đường Nhược Nhược dường như đã quen với cái ôm của nam nhân, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, mặc cho hắn ôm.

Chủ yếu là vừa rồi nàng chọc giận Lục Kinh Trần, hiện tại còn có chút sợ hãi. Tuy nói Lục Kinh Trần và Nam Man quốc đã có ước định trước, nhưng nếu chọc giận nam nhân này thì chuyện bị vặn cổ ngay tức khắc cũng không phải là không có khả năng nha.

Hiện tại ngẫm lại, Lục Kinh Trần này là một tên đại bạo quân phản diện, ước chừng những chuyện thay đổi sắc mặt không chịu thừa nhận như cơm bữa ở quê nhà, nàng vẫn nên thu lại một chút đi, hơn nữa hôm nay nàng còn có nhiệm vụ trong người.



Lục Kinh Trần ôm một cục nhỏ trong ngực, ôm quả bóng nhỏ trong tay, chỉ cảm thấy nó nhẹ không có sức nặng, trước đây nó cuồn cuộn nảy lên, hiện giờ lại rụt đầu nhỏ như chim cút không nói lời nào.

Hắn vô thức nhếch khóe môi, tâm tình không hiểu sao có hơi sung sướng, mà chuông nhỏ trên bàn chân ngọc của thiếu nữ trong trẻo dễ nghe, khiến hắn càng nghe càng thêm vui.

Nhẹ nhàng đặt người trong ngực lên giường, vừa mới chớp mắt, thiếu nữ trong ngực liền lăn vào góc giường, hai tròng mắt ngậm nước bị lông mi thật dài che khuất, môi đỏ mím chặt.

“Sao thế, ái phi chỉ có chút can đảm này? Cô vương còn cho rằng quận chúa Nam Man quốc các ngươi có gì đó khác chứ!”

Giọng nói khẽ cười của nam nhân mang theo sự châm biếm, đầy khí chất độc miệng, Đường Nhược Nhược không thèm để ý tới hắn khi quay mặt đi.

Cũng may nếu có thể giằng co như vậy, nói không chừng nàng còn có thể đợi đến khi tên nam nhân chó chết này trực tiếp ngất xỉu, chỉ là không biết số lượng thuốc mê này của La San có đủ không.

“A!”

Đường Nhược Nhược đang nghĩ thì đã bị một cú chạm mát lạnh kéo mắt cá chân qua, khi mở mắt ra, nàng đã bị tên biến thái Lục Kinh Trần đè dưới thân.

Bàn tay nhỏ bé đặt lên lồng ngực nam nhân, ý đồ kéo dài khoảng cách một chút, “Lục, Lục Kinh Trần, ngươi xuống cho bổn quận chúa!”

“Đây chính là giường của cô vương, ngay cả ngươi cũng là của ta, tại sao ta phải đi ra ngoài?”

Giọng nói của nam nhân ảm đạm, tiếp xúc với làn da của nàng lộ ra vẻ lạnh lẽo bất thường. Khi Đường Nhược Nhược nhìn thẳng vào hắn thì thấy màu đỏ tươi dần dần lan ra trong đáy mắt của Lục Kinh Trần.

“Ngươi, ngươi…”

Bộ dáng của hắn, thật sự giống như một tên quỷ từ trong luyện ngục bò ra.

Lục Kinh Trần nhìn chằm chằm vào đôi mắt dưới thân, chỉ cảm thấy tìm lại cảm giác đã lâu không quen thuộc, nhưng dần dần phát hiện ánh nước tụ lại trong đáy mắt, thần trí mới trở nên thanh tỉnh.

Mới có chút xíu đã bị dọa khóc, chỉ có chút can đảm này mà cũng dám đến đây làm thám tử cho địch?

“Hay là nói, đây chỉ là ngụy trang của ngươi?”

“Rầm”, nam nhân nói xong đột nhiên buông lỏng sức lực, cả người ngã vào trên người của Đường Nhược Nhược, rồi mất đi ý thức.

Đường Nhược Nhược đáng thương căn bản không có rảnh để quan tâm hắn nói gì, suy nghĩ duy nhất chính là, mình sắp bị tên cẩu nam này đè chết!

Cuối cùng phải mất sức chín trâu hai hổ[1] của nàng mới đẩy được cái núi Thái Sơn hình người của Lục Kinh Trần. Đường Nhược Nhược nằm sấp bên giường thở hổn hển, cảm thấy đây là công việc của con người.

[1] Chín trâu hai hổ: chỉ sức mạnh.

Tuy nhiên, không cần lo lắng nàng ra tay như thế nào, tên cẩu nam nhân này đã ngủ say, còn giảm bớt việc cho nàng.

Trong lòng ân cần thăm hỏi tên cẩu nam nhân Lục Kinh Trần này ngàn tám trăm lần, lúc này mới được nghỉ ngơi nên mới bắt đầu tinh tế đánh giá hắn.

Bỏ qua thân phận đại phản diện này, không nói tới tính cách nóng nảy, biến thái mà lại bị thần kinh như hắn, chỉ riêng gương mặt của Lục Kinh Trần thực sự có vốn liếng khiến nữ nhân mê mẩn.

Lục Kinh Trần nhắm mắt ngủ yên nên không còn đôi mắt âm trầm kia, làn da cũng rất trắng nõn, mũi cũng rất đẹp, miệng cũng…

Đường Nhược Nhược hung hăng tặng cho mình một cái não: Nàng đang nghĩ gì vậy? Bây giờ không phải là nhân cơ hội này để nhanh chóng đi ra ngoài sao?

Trước khi đi, Đường Nhược Nhược nhìn Lục Kinh Trần trên giường một lúc, có chút nghi ngờ.

Không biết mê dược này có thể kéo dài trong bao lâu, ngươi nói nàng cầm dao đâm người này một cái là hắn có thể nhảy dựng lên rồi đánh chết nàng không?

Quên đi, nàng đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Đường Nhược Nhược đang định đi ra ngoài, nhưng vừa đi tới trước cửa thì lặng lẽ lui về, kéo chăn mỏng bên cạnh đắp lên người nam nhân, giẫm lên tiếng chuông “leng keng leng keng” rồi ra khỏi cửa điện.

Đại môn Thanh Phong điện từ từ khép lại, một gian phòng lại yên tĩnh, gió đêm thổi lên tấm lụa mỏng trên giường, mà nam nhân trên giường không biết từ khi nào đã mở đôi mắt đen nhánh kia, đáy mắt tối tăm một mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.