Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Bạo Quân

Chương 5



Đối mặt với đôi mắt đen láy của nam nhân, Đường Nhược Nhược ngây dại.

“Ngươi, ngươi…” Nàng thật sự không nghĩ tới, Lục Kinh Trần lại tỉnh nhanh như vậy, lời nói vừa rồi của nàng ở bên ngoài không biết có bị nghe thấy hay không.

“Ái phi trễ như vậy mà đi không ngủ, là đi đâu thế?” Lục Kinh Trần ngồi thẳng người, cười như không cười.

Đường Nhược Nhược có chút chột dạ, nghĩ trái nghĩ phải: “Ta, vừa rồi ta đi ngắm mặt trăng!” Nói xong chỉ chỉ cửa sổ.

“Phải không? Ái phi thật có rất hứng thú nha!”

Đường Nhược Nhược thấy hắn dường như đã tin nàng, thở phào nhẹ nhõm định đi ngủ.

“Ái phi đây là nằm trên mặt đất ngắm mặt trăng sao?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đầu ngón tay trắng nõn của nam nhân chạm vào y phục có chút lộn xộn của nàng, phía trên còn có rất nhiều vết bẩn của cành cây vụn.

Đường Nhược Nhược suy nghĩ một chút, nghiêm trang nói bậy: “Vừa rồi bên ngoài có gió lớn nên thổi lá lên người ta!”

Bầu không khí trong nháy mắt có chút xấu hổ, nhưng Đường Nhược Nhược lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Vì sao tên chó nam nhân này hỏi một câu mà nàng lại trả lời một câu, nàng chính là quận chúa “kiêu ngạo ương ngạnh” mà.

Đường Nhược Nhược một giây nhập vai: “Khụ, thế mà ngươi còn hỏi ta, buổi tối ngươi không ngủ mà trừng mắt to như vậy làm gì, còn không cút mau cho quận chúa!”

Nói xong một chân liền giẫm lên giường, ý bảo Lục Kinh Trần nhường chỗ, nhưng đối phương lại nằm thẳng người, không đợi nàng kịp phản ứng, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.

“Rầm”, nước bắn tung tóe khắp người, Đường Nhược Nhược ngây người dán đầu lên vách tường ấm áp, há miệng ngây ngẩn cả người.

Hơi nước bốc hơi làm mờ tầm mắt của nàng, nàng nhìn thấy nam nhân mặc y phục màu đen đang khoanh tay đứng nhìn trên bậc thang của suối nước nóng, ánh sáng phía sau bởi vì tầm mắt mơ hồ mà tỏa ra một quầng sáng nông.

Lục Kinh Trần thực sự ném nàng xuống nước!

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ánh sáng ấm áp cũng không làm ấm nam nhân, hơn nữa dáng vẻ đó dường như càng thêm lạnh lẽo hơn, làm cho người ta khó lại gần, “Nếu đã bẩn, ái phi hãy tắm rửa sạch sẽ đi!”

Đường Nhược Nhược thật sự cảm thấy bị tức chết, cuối cùng nàng cũng hiểu được vì sao những nữ chính trong tiểu thuyết lại thích nam chính, không thích loại nhân vật phản diện này, nhân vật phản diện tàn nhẫn không chỉ giết người mà còn biến thái.

“Lục Kinh Trần, có phải ngươi bị bệnh không! Ngươi nhìn xem đã mấy giờ rồi, còn không để cho người ta ngủ!”

Đường Nhược Nhược hất nước ấm lên, bắn tung tóe một vệt nước nông, những cánh hoa kiều diễm trong ao nước ấm vương vãi trên mái tóc ướt đẫm của nàng.



Lúc Lục Kinh quay đầu lại, sự lạnh lùng trên mặt còn chưa tan đi, đợi đến khi con ngươi tối màu hiện lên một bóng dáng nhỏ nhắn ấy thì hắn nở nụ cười.

Hắn cất bước xuống bậc thềm, sóng nước lắc lư làm ướt đôi giày vàng mà hắn bóp chặt, sau đó đến góc áo màu đen của hắn cũng ướt đẫm, như thể hắn chưa từng nghe thấy gì.

Lục Kinh Trần nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng sợ kia, ngồi xổm một gối bên cạnh hồ nước, “Như thế nào, ái phi chẳng lẽ muốn tắm chung với cô vương?”

Tuy rằng hắn không tự mình đi ra ngoài kiểm tra, nhưng hắn cũng nhận ra, mùi vị xa lạ trên người thiếu nữ, thật sự làm cho hắn rất mất hứng.

“Không không không, ta tự tắm là được, không cần phiền toái như vậy!” Đường Nhược Nhược sợ đến mức nói chuyện run rẩy.

Lục Kinh Trần mỉm cười với nàng, nụ cười đó trong mắt của Đường Nhược Nhược dường như đáng sợ hơn là không cười.

Lúc Đường Nhược Nhược tắm rửa sạch sẽ xong, bên ngoài cũng không có ai, ngay cả Lục Kinh Trần dường như cũng biến mất không thấy đâu.

Trong điện đã thắp nến lên, còn có ánh sáng nhẹ dịu dàng, khiến trái tim của Đường Nhược Nhược dường như thả lỏng một chút.

Đi một vòng cũng không thấy bóng dáng của Lục Kinh Trần, lúc này nàng mới ha ha bò lên giường, quấn chặt chăn nhỏ của mình, chỉ chốc lát sau đã ngủ say.

Tiếng chuông nhỏ trong cung điện từ từ biến mất không tiếng động, ngay lập tức liền an tĩnh lại, ánh trăng dần dần lên cao, cả hoàng cung giống như chìm vào yên tĩnh.

Tấm màn trên giường rộng lớn được vén lên, dưới chăn mỏng chỉ nhìn thấy cái trán trắng nõn ấy, mái tóc đen tùy ý xõa tung bốn phía, rải rác trên chiếc chăn màu hơi nhạt, làm cho người ta có một cảm giác khác lạ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Kinh Trần đứng trên giường quan sát thật lâu, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đã che mặt lại, rồi đưa tay kéo ra.

Thiếu nữ dưới chăn ngủ rất say, lông mi thật dài đứng lặng lẽ để lại bóng sâu trên hốc mắt tinh anh dưới ánh đèn.

Ý tứ sâu xa trong mắt của Lục Kinh Trần tối sầm lại, nắm lấy đôi cổ tay mảnh khảnh trắng nõn ấy, kéo người đang ngủ vào trong ngực, đầu ngón tay khẽ động, thiếu nữ có hơi tỉnh lại rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Kéo chăn qua một bên rồi quấn người vào lòng cẩn thận, đảm bảo sẽ không bị cảm lạnh thì mới ôm ngang người lên, cất bước rời đi.



Cửa Thanh Phong điện, Ám Phong đang quỳ trên mặt đất có chút không rõ nguyên nhân, chủ tử nguyên bản bảo hắn trở về rồi lại triệu hắn quay lại, còn hỏi về chuyện của vị quận chúa kia.

Hắn suy nghĩ rồi nói ra chuyện lúc nãy nhìn thấy quận chúa và tên thích khách kia tương đối thân mật, lại không nghĩ tới bị hạ lệnh quỳ ở chỗ này lĩnh phạt.

Ám Phong còn chưa rõ đạo lý trong đó, cho đến khi hắn nhìn thấy người trong lòng Lục Kinh Trần đang ôm thì có chút ngây ngẩn cả người.

Vị chủ tử này của hắn từ trước đến nay chán ghét nữ tử cực kỳ, phần lớn đều tránh xa nữ tử, càng sẽ không chủ động thân cận với người ta, hôm nay làm sao có thể…

Đôi giày vàng kia dừng trước mặt hắn, điều làm cho Ám Phong khiếp sợ chính là đột nhiên toàn thân của Lục Kinh Trần tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.

“Chủ tử…”, hắn chưa kịp nói xong thì đã bị một trận gió sắc bén đánh về phía hắn, Ám Phong nuốt máu trào ra trong cổ họng xuống, cúi thấp người xuống.

Nam nhân đứng trong gió đêm có vẻ đặc biệt u ám và lạnh lùng, “Ta đã nói rồi, chuyện của nàng đều phải kể hết, cho dù lớn hay nhỏ.”

Ám Phong gật đầu, trong chốc lát đã hiểu rõ đạo lý trong đó, “Vâng, thuộc hạ đã biết.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đợi bóng dáng của Lục Kinh Trần đi xa, trong sân trống rỗng này dường như còn dư sót lại tiếng “leng keng”.

Ám Phong phun ra một ngụm máu tươi, rồi mới phát hiện, hắn có lẽ đã đánh giá thấp trọng lượng của vị quận chúa “giả mạo” này trong lòng chủ tử bọn họ.



Ngày hôm sau, trời tiết tốt.

Đã đến giữa trưa mà tẩm điện vẫn còn hết sức yên tĩnh, cung nữ thái giám đã sớm đứng ở bên ngoài cầm một đống đồ rửa mặt, nhưng trong màn che màu đen kia vẫn không truyền ra một chút động tĩnh nào.

Mặc dù tin đồn về Nam Man quốc và thân quận chúa được bệ hạ sủng ái đã lan truyền khắp cung điện vào ngày hôm qua, nhưng đoàn người các nàng chưa từng thấy người nào được sủng ái mà kiêu ngạo như vậy.

Đã hơn nửa canh giờ kể từ khi vị bệ hạ đi lâm triều, vị quận chúa này dường như còn đang ngủ, đến bây giờ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, thật sự là làm khó đám người đang đứng chờ.

Lúc Ám Khinh theo Mã công công tiến vào, các cung nữ trong phòng đều khom người thỉnh an, nhưng bị Mã công công ngăn lại.

Hắn chỉ chỉ Ám Khinh bên cạnh, “Vị này là An Thanh cô cô do Ngũ vương gia dẫn đến, về sau các ngươi đều nghe lệnh của nàng, hầu hạ tốt cho nương nương.” Nói xong, liền phúc thân rời đi.

Tất cả mọi người đều biết Mã công công này là thái giám tổng quản trong cung, người có chức vị như vậy mà còn phải thỉnh an vị cô cô này, nói vậy cũng là người có lai lịch rất lớn.

Tuy nhiên, vị cô cô này mới ngoài đôi mươi, có thể có thân phận địa vị như vậy, không khỏi khiến người ta suy đoán vạn phần.

Ám Khinh tất nhiên cũng biết suy đoán trong lòng các nàng, nhưng nàng ta không có hứng thú với những người nhàn rỗi này, nàng ta chỉ trung thành với Lục Kinh Trần, cho nên cũng chỉ có vị “quận chúa” chưa từng gặp mặt kia khiến nàng ta cảm thấy hứng thú.

Nghe bọn Ám Ảnh và Ám Phong nhắc đến, vị “quận chúa” này có vẻ là thích khách giả mạo, vì vậy chủ tử đã phái nàng đến hầu hạ, chắc là để cho nàng ta theo dõi.

Chỉ là nữ nhân này quá làm càn, nàng ta cũng chưa bao giờ vào tẩm điện của chủ tử mà người này lại dám lên vào giường của chủ tử rồi không dậy nổi!

Thầm khẽ cắn răng, khoát tay phân phó, “Các ngươi đều đi xuống trước đi! Nơi này cứ để ta là được…”

“Nhưng bệ hạ đã dặn dò…”

Khẽ nhìn nàng ta một cái, trong ánh mắt của nàng, người xuất thân từ ám vệ đều không giấu được sát khí, đám cung nhân đó không dám chống cự, chỉ dám ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Trong tẩm điện không có người, lúc này Ám Khinh mới vào trong phòng ngủ, bước chân của nàng ta có chút gấp gáp, nhưng ánh mắt lại vô cùng quyến luyến.

Nàng chưa bao giờ đặt chân vào tẩm cung của Lục Kinh Trần, cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra người lạnh lùng không có tình cảm như hắn, sẽ ở nơi như thế nào.

Nàng ta tinh tế lướt qua mỗi một món đồ trang trí, rồi lúc này mới nhìn chằm chằm vào màn che bóng hình trên giường.



Giấc ngủ lần này của Đường Nhược Nhược đặc biệt ngọt ngào, có thể là do ban ngày tinh thần quá căng thẳng, hơn nữa hai ngày nay trên đường đều lo lắng cho tình hình của Vân Dịch Quốc, cho nên vừa thả lỏng là đã ngủ lâu hơn một chút.

Hơn nữa, nhiệt độ tối hôm qua lại thích hợp để ngủ, toàn bộ quá trình đều là lăn qua lăn lại không kiêng nể gì, nàng còn phá lệ mơ một cái mộng đẹp.

Nàng biết mình đã lo lắng, đề phòng kể từ khi biết mình xuyên việt, hơn nữa con đường Nam Man đi tới có hơi xóc nảy, lại không có giường êm ái nào, thật sự là quá tra tấn người mà.

Nàng mở mắt nhìn màn che trên đỉnh đầu vẫn còn ảo giác “Hôm nay là năm nào”, đầu óc trở nên trống rỗng, phải một lúc lâu sau mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Đường Nhược Nhược hoảng hốt ngồi dậy, ôm chăn nhớ lại chuyện tối qua, rồi nhìn vào y phục của mình.

Thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn thấy người đó đang tới gần, Đường Nhược Nhược nghi hoặc, lần này hình như là một nữ tử.

Nàng bám chặt vào bức tường, khuôn mặt tò mò: “Ngươi là ai?” Bước chân trông có vẻ lén lút, khiến Đường Nhược Nhược có chút hoài nghi.

Ám Khinh dường như không nghĩ tới nàng sẽ nhận ra mình nhanh như vậy, dù sao nàng ta đã bước đi nhẹ nhàng, không nghĩ tới vẫn bị nàng phát hiện, nàng ta lập tức thay đổi ý cười cung kính, “Quận chúa, nô tỳ được bệ hạ phái tới để hầu hạ ngài.”

Không đợi Đường Nhược Nhược phân phó, nàng ta liền tự mình tiến lên kéo màn giường lên, vẻ mặt mỉm cười, “Nô tỳ thấy ngài lâu như vậy mà cũng không dậy, cố ý tới đây…”

Đợi nàng ta thấy rõ thiếu nữ trên giường, Ám Khinh ngây ngẩn cả người.

Thiếu nữ tóc đen xõa tung trên làn da trắng, đôi mắt ngấn nước khẽ run lên, như đang tò mò về sự xuất hiện của nàng ta nên nghiêng đầu nhìn nàng ta.

Một bộ y phục màu đỏ mỏng manh buông lỏng khoác lên bờ vai mảnh mai, thoạt nhìn có vẻ nhu nhược, tay ngọc lộ ra ngoài chăn bông mảnh khảnh đến nỗi nàng ta có thể dùng một tay bẻ gãy nó.

“Ngươi là do Lục Kinh Trần phái tới đây?” Đường Nhược Nhược nghe thấy nàng ta được Lục Kinh Trần phái tới, trong nháy mắt có hơi mất hứng.

Tuy nhiên, ánh mắt của Ám Khinh đánh giá nàng càng khiến nàng cảm thấy có chút chán ghét, “Ta không cần ngươi hầu hạ, ngươi đi đem… Đem La San thị nữ bên người của bổn quận chúa gọi tới đây, ta muốn nàng hầu hạ ta!”

Ám Khinh vốn có hơi ác cảm với dung mạo của nàng, trong lòng lại cho rằng Đường Nhược Nhược chỉ dùng sắc đẹp để mê hoặc Lục Kinh Trần nên mới lấy được vinh dự này. Bây giờ Đường Nhược Nhược kiêu ngạo ra lệnh cho nàng ta, nàng ta lại càng tức giận công tâm.

“Ngươi…”

“Ái phi đây là đang sử dụng tính tình của trẻ nhỏ sao?”

Lục Kinh Trần không biết từ khi nào đã xuất hiện trong điện, hắn tiến lên hai bước ngồi trên giường, phất tay một cái khiến màn giường lập tức che khuất tầm mắt một lần nữa.

Hắn nhìn Ám Khinh, “Ngươi lui ra trước đi”, lập tức lại phân phó, “Sai người đi mời La San của Thanh Phong Điện tới.”

Ám Khinh dường như không thể tin được lời mà mình vừa mới nghe xong, “Thanh Phong điện”, đây không phải là tẩm cung tương lai chỉ dành cho hoàng hậu ở sao? Chủ tử làm sao lại để cho nữ nhân này vào ở chứ!

Nàng ta đang muốn hỏi, lại bị đôi mắt u ám phía sau màn giường dọa sợ, chủ tử hắn đang tức giận!

“Còn không lui ra!”

Thầm khẽ cắn răng, có chút không tình nguyện gật đầu chấp nhận, lúc này mới rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lục Kinh Trần lúc này mới quay đầu lại, chỉ thấy dưới y phục màu đen rộng lớn của hắn, một đôi bàn tay to không biết từ lúc nào nắm lấy chân ngọc dưới chăn gấm, hắn nhẹ nhàng kéo kéo.

“Ái phi sao lại muốn đi khi nhìn thấy cô vương vậy?”

___________________________________

Tác giả có một cái gì đó để nói:

Truyện ngắn, nếu thực sự không có ai đọc khoảng ba vạn chữ này thì tôi sẽ kết thúc, khóc lóc-ing ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.