Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại

Chương 25: 25: Bộ Mặt Thật




Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
Ôn Nhan đã từng hãm hại nguyên chủ rất nhiều lần, thậm chí cô ta còn cướp đi rất nhiều thứ của nguyên chủ.
Thế nên bây giờ, cô sẽ lấy đi thứ mà Ôn Nhan coi trọng nhất.
Ôn Noãn sẽ không bao giờ nhân từ với một kẻ xấu xa độc ác như vậy.
Sau khi kết thúc tiết tự học, Ôn Noãn được một người bạn kể lại rằng cả ngày hôm nay Ôn Nhan đã ngồi bật khóc nức nở ở trong lớp.
Có lẽ bởi vì sau một kỳ nghỉ hè đã quá nhàn rỗi nên hầu hết các học sinh đều rất tích cực tham gia tiết tự học buổi tối.
Ôn Noãn cũng không muốn để tâm đến những lời bàn tán đó nên cô lôi sách ra để đọc.

Ngày trước, cô biết trong lớp có rất nhiều bạn học không thích cô.

Nhưng bây giờ họ lại chạy đến bắt chuyện với cô.
Thành thật mà nói, có rất nhiều chuyện trong quá khứ, có thể mấy người đó chỉ nghe được những tin đồn ở đâu đó.

Và cho dù có thể họ không hề biết chân tướng của chuyện này ra sao.

Nhưng những việc làm của họ đã từng khiến cho nguyên chủ phải chịu nhiều uất ức.
Ôn Noãn nghĩ mình sẽ không bao giờ tha thứ cho những việc làm trong quá khứ của bọn họ.

Mà cô chỉ cảm thấy sống ở trên đời này, có một vài chuyện nên bỏ qua được thì bạn hãy nên bỏ qua nó đi.

Nếu lúc nào bạn cũng luôn tính toán so đo với người khác.

Một cuộc sống như vậy chắc là sẽ rất khó chịu.
Vương Giai đang ngồi bên cạnh Ôn Noãn, hình như cô ấy đang kể cho cô chuyện gì đó.

Một lúc sau vì không nhịn được nên cô ấy quay sang hỏi cô: "Noãn Noãn, tại sao mới chỉ mới mấy tháng không gặp mà cậu đã biến thành một cô gái xinh đẹp tuyệt trần rồi? Cậu nhìn tôi mà xem, suốt cả kỳ nghỉ hè này chắc tôi chỉ giảm được đúng 5 kg."
Bởi vì trong suốt kỳ nghỉ hè cô ấy đã ăn vặt rất nhiều.
Tuy cô ấy cảm thấy nói ăn vặt quá nhiều thì hơi quá, nhưng thực ra là cô ấy không kiểm soát được cái miệng của mình.
Ôn Noãn không nhịn được cười, cô quay sang hỏi cô ấy: "Thế cậu có chăm chỉ tập chạy bộ không?"
Vương Giai: "Tôi có——" Cô ấy mới nói được một nửa, thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng mang đầy ý cười của Ôn Noãn, đột nhiên Vương Giai cảm thấy chột dạ, cô ấy đưa tay lên khẽ gãi mũi, ấp úng trả lời: "Tôi...!không...."
Ôn Noãn bật cười, cô khẽ gật đầu: "Thực ra nếu cậu muốn giảm được cân thì điều quan trọng nhất chính là cậu phải kiên trì.

Nếu cậu chỉ miễn cưỡng bản thân để vừa lòng người khác thì chắc chắn cậu sẽ phải nhận lấy thất bại."
Cô khẽ vỗ vai an ủi Vương Giai: "Tôi nghĩ cậu cần phải nỗ lực hơn nữa, tôi tin cậu sau khi giảm cân thành công nhất định sẽ trở thành một cô gái rất xinh đẹp."
"Nghe cậu nói vậy tôi cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Năm học này tôi nhất định phải cố gắng hơn nữa."
Ôn Noãn động viên cô ấy: "Bây giờ tôi cảm thấy cậu cũng đang làm rất tốt rồi.

Vậy cậu hãy tiếp tục phấn đấu hơn nữa."
"Được."
Sau khi kết thúc tiết tự học, Ôn Noãn quay trở về phòng ký túc xá, nghe Ngạc Thiên Thiên kể lại những chuyện đã xảy ra với Ôn Nhan ngày hôm nay, khuôn mặt của cô vẫn rất bình thản, như thể cô không hề có liên quan gì đến chuyện này.
Ngạc Thiên Thiên nhìn Ôn Noãn hỏi: "Noãn Noãn, có phải cậu đang cảm thấy rất tức giận đúng không?"
Ôn Noãn suy nghĩ một lúc rồi cô mới dám lên tiếng: "Tôi không hề cảm thấy tức giận.

Có lẽ bởi vì tôi đã biết rõ con người thật của cô ta."
Nghe thấy vậy, Ngạc Thiên Thiên liền trở nên tức giận: "Hóa ra từ trước đến nay tôi đã bị Ôn Nhan lừa gạt.

Lúc đầu tôi còn tưởng cô ta là một cô gái rất ngây thơ và trong sáng.

Hóa ra ẩn chứa đằng sau vẻ bề ngoài vô hại đó lại là một con nhóc thảo mai chuyên đi lừa gạt người khác!"
"Đúng vậy." Trình Lại Hàm ngay lập tức nói thêm vào: "Lúc trước cô ta cũng từng đi nói xấu Ôn Noãn rất nhiều."
Lúc đó danh tiếng của Ôn Noãn vẫn chưa nổi tiếng như hiện tại, hầu hết những lời đồn đại liên quan đến Ôn Noãn đều do Ôn Nhan truyền ra bên ngoài.
Thực ra Ôn Nhan cũng là một người khá thông minh, thế nên những hành động của cô ta cũng khá là xảo quyệt.

Đương nhiên cô ta sẽ không đi nói xấu Ôn Noãn trước mặt mọi người, mà chỉ thi thoảng trong lúc đang ngồi nói chuyện với bạn bè, cô ta sẽ nói ra một vài điều.

Sau đó khiến cho mọi người hiểu lầm rồi họ sẽ đi đồn đại linh tinh.

Một truyền mười chả mấy chốc mà tất cả học sinh trong trường đều biết đến chuyện này.

Và điều đó khiến cho rất nhiều người cảm thấy ác cảm với Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhìn bộ dạng phẫn nộ muốn thay cô đòi lại công bằng của hai người này, cô không nhịn được cười: "Mọi người đừng có tức giận.


Mọi người hãy nên bình tĩnh lại."
Cô bật cười nói: "Chuyện này không đáng để chúng ta tức giận.

Dù sao thì tôi cũng sẽ cho cô ta thấy được hậu quả của những việc mà cô ta từng làm ra trong quá khứ."
"Cậu định phản công lại à?" Ngu Thư quay sang nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ: "Nhưng tôi vẫn thắc mắc vì sao hồi trước cậu lại ngu vậy."
Ôn Noãn: "..."
Cô chỉ biết im lặng, rồi khẽ gật đầu.

Bởi vì cô không thể phản bác lại được.
Chắc chắn cô không thể nói cho họ biết, cái người ngu ngốc lúc nào cũng chỉ biết nhẫn nhịn lúc trước không phải là cô.
Tuy nhiên, những chuyện liên quan đến Ôn Nhan, Ôn Noãn hiện tại thực sự không có thời gian để tâm đến.

Chỉ cần cô ta không chủ động tìm đến gây sự với cô, thì cô sẽ tạm thời bỏ qua cho cô ta.
Điều mà cô cần phải quan tâm đến chính là chuẩn bị thật tốt cho đêm chung kết.

Trận chung kết sẽ được diễn ra vào tối thứ 7 tuần này.
Mà bây giờ chỉ còn đúng 3 ngày để chuẩn bị.
Mặc dù Ôn Noãn rất tự tin vào năng lực của bản thân, với lại cô vẫn luôn cố gắng và chăm chỉ.

Nhưng nếu để so sánh giữa cô và Cố Thâm, thì chính bản thân của cô cũng nhận rằng ra mình còn kém hơn đối phương một chút.
Thế nên bây giờ cô càng phải cố gắng và nỗ lực nhiều hơn nữa.

Suốt mấy ngày hôm đó, cô đều ngồi trên bàn học để ghi nhớ các kiến thức.
Tất cả các bạn cùng phòng trong ký túc xá đều biết Ôn Noãn chuẩn bị thi đấu.

Nên tất cả mọi người đều biết ý và không ai chạy đến làm phiền cô.

Lúc họ ở trong ký túc xá, tất cả mọi người đều giữ im lặng và tránh làm những tiếng động quá lớn, có người thì lôi sách ra đọc, nếu cảm thấy chán thì họ sẽ lôi điện thoại ra để chơi game.
**
Chỉ trong chớp mắt là đã đến ngày thứ bảy.
Mấy người bạn cùng phòng của Ôn Noãn cùng Vương Giai muốn đi đến trường quay để ủng hộ cô.

Thế nên trước giờ ghi hình tầm khoảng 1 tiếng, mấy người bọn cô đều cùng nhau đi đến đài truyền hình.

Bởi vì Ôn Noãn đã gọi điện và báo trước cho Chu Tuấn.

Nên đã có người đứng chờ ở trước cửa rồi đưa cho bọn cô mấy tấm vé.

Chỉ cần đưa vé cho bảo vệ nhìn là mấy người bọn cô có thể đi vào trong hội trường.
Tuy nhiên khi nhìn thấy Đan Lễ cũng đến đây, cô thực sự rất bất ngờ.
Thời điểm mà hai bên nhìn thấy đối phương, Đan Lễ đột nhiên hét toáng lên: "Tại sao các cậu lại có mặt ở đây?"
Ôn Noãn: "Thế tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?"
Cố Thâm nghe thấy vậy liền bật cười, anh nhìn thẳng vào mắt của cô nói: "Cậu ta kêu muốn đi đến đây để cổ vũ cho tôi.

Nên tôi đã nhờ người xin vé cho cậu ta."
Ngu Thư khẽ nhún vai nói: "Chúng tôi cũng như vậy đó."
Đan Lễ khẽ chậc chậc hai tiếng, hết quay sang nhìn Ôn Noãn lại quay sang nhìn Cố Thâm: "Tôi rất trông chờ xem ai trong hai cậu mới là người giành được ngôi vị quán quân."
Anh ta tay khẽ vuốt cằm nói: "Cố Thâm.

Cậu không được làm cho tôi mất mặt nhớ chưa? Cậu phải biết rằng tôi đã cá cược với mấy người bạn học.

Tôi nói ngày hôm nay cậu nhất định sẽ dành chiến thắng."
Cố Thâm: "...!Nhàm chán."
Ôn Noãn quay sang hỏi Cố Thâm: "Cậu có cảm thấy tự tin không?"
Cố Thâm có vẻ hơi bất ngờ, anh ngạc nhiên quay sang nhìn cô: "Tại sao cậu lại hỏi vậy?"
"Đương nhiên là tôi đang muốn nói về trận đấu rồi." Ôn Noãn dựa sát vào người của Cố Thâm, cô nói nhỏ vào tai anh: "Cố Thâm à, tôi nghĩ mình vẫn nên nói trước với cậu thì tốt hơn.

Cậu đừng có nhường tôi nữa được không? Nếu cậu cứ làm như vậy sẽ khiến cho tôi nghi ngờ năng lực của mình."
Không biết vì sao, nhưng Ôn Noãn luôn cảm thấy Cố Thâm đã nhường cơ hội trả lời cho cô rất nhiều lần.
Đương nhiên là cô rất muốn chiến thắng, nhưng cô muốn mình sẽ giành được chiến thắng một cách minh bạch rõ ràng.

Cho dù cô có giành được chiến thắng thì cũng nhờ sự cố gắng của bản thân.

Cô muốn mình sẽ thi đấu hết mình trong trận chung kết ngày hôm nay và cô mong Cố Thâm sẽ không nhường cho mình nữa.

Cô thừa nhận bản thân mình so với Cố Thâm còn kém hơn một chút, nhưng cô sẽ nỗ lực phấn đấu, tuy cô không thể giành được ngôi vị quán quân nhưng cô nghĩ vị trí á quân cũng ổn mà.
Cố Thâm khẽ nhíu mày, ánh mắt của anh hiện rõ sự kinh ngạc: "...!Nếu cậu không giành được vị trí quán quân liệu cậu có khóc không?"
Ôn Noãn không biết mình nên nói gì: "Cậu đã từng nhìn thấy tôi khóc lúc nào chưa?"
"Chưa từng."
Cố Thâm bình tĩnh nói: "Cho nên bây giờ đột nhiên tôi lại muốn nhìn thấy cảnh đó."
Ôn Noãn: "???"
Sau khi nghe xong câu này.

Đột nhiên cô lại cảm thấy có điều gì đó rất khó hiểu?
Bởi vì tôi chưa từng nhìn thấy cậu bật khóc, cho nên bây giờ tôi rất muốn xem????
Cô cảm thấy nghẹn lời, không biết nên nói gì: "Không biết liệu cậu có hiểu được mình đang nói gì không."
Cố Thâm khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó kiêu ngạo nói: "Cậu cứ yên tâm đi.

Ngày hôm nay nhất định sẽ cố gắng hết sức mình."
"Được, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng!"
"Được."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng cũng đã đến phòng chờ.
Thấy tất cả các thí sinh đã tụ họp đầy đủ, người dẫn chương đứng dậy, nhìn những thí sinh đang đứng trước mặt, anh ấy nghẹn ngào xúc động nói: "Hôm nay chính là ngày ghi hình tập cuối cùng.

Tôi mong mọi người sẽ đều cố gắng hết sức mình cho cuộc đua."
Mọi người khẽ gật đầu, đồng thanh nói: "Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình."
Đổng Chính Thanh tò mò hỏi: "Vị trí quán quân và á quân không đến lượt tôi rồi.

Hai vị trí đó chắc chắn là thuộc về Ôn Noãn hoặc Cố Thâm.

Tôi chỉ muốn hỏi liệu điểm số hiện tại tôi có thể đạt vị trí thứ 3 không?"
Chu Tuấn bật cười nói: "Cậu cũng đừng suy nghĩ bi quan như vậy.

Mọi người cũng biết điểm số hiện tại đều không chênh lệch nhau quá nhiều.

Nhỡ đâu lại có bất ngờ sẽ xảy ra ở phút cuối."
Thu Khéo khẽ gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta đâu thể nói trước được điều gì.

Cứ đợi đến khi kết thúc chương trình thì kết quả sẽ rõ thôi."
Mọi người nghe thấy vậy chỉ biết quay sang nhìn nhau.
Bởi vì đây chính là trận chung kết, thế nên cuộc đua lần này chắc chắn sẽ gay cấn hơn so với mấy tập trước rất nhiều, và độ khó của câu hỏi cũng sẽ được tăng lên.
Ôn Noãn không hề cảm thấy lo lắng, trong lúc trang điểm cô vẫn rất bình tĩnh.

Nhưng trái ngược hoàn toàn với cô, có vẻ như Chu Quỳnh đang rất lo lắng.
"Ôn Noãn."
"Có chuyện gì vậy?"
"Em không cảm thấy lo lắng à?"
Ôn Noãn khẽ mở mắt ra, cô quay sang nhìn cô ta: "Em không hề cảm thấy lo lắng.

Em nghĩ cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên đi.

Chỉ cần chúng ta giữ sự bình tĩnh thì em nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Thu Khéo khẽ gật đầu, cô ta bĩu môi nói: "Được rồi, chắc là chỉ có mình chị cảm thấy lo lắng thôi.

Liệu có phải bởi vì chị không đủ tự tin hay không?"
Có một nhân viên đi ngang qua đó nghe thấy vậy liền đừng lại, sau đó quay sang an ủi hai người bọn cô: "Có chuyện gì xảy ra vậy.

Có phải mọi người đang cảm thấy rất hồi hộp đúng không? Nhưng tôi khuyên mọi người đừng quá căng thẳng.

Chỉ còn mấy phút nữa là đến giờ lên sân khấu.

Tôi chúc hai người có thể hoàn thành thật tốt phần thi của mình."
Chu Quỳnh lén quay sang nhìn trộm Ôn Noãn, sau đó quay lại nói chuyện với người kia một lúc.
Lúc bước lên sân khấu, Ôn Noãn khẽ nhìn về phía khán đài.

Cô nhìn thấy mấy người bạn cùng phòng của cô đang ngồi ở hàng ghế thứ 3 phía bên phải.


Bọn họ nhìn thấy cô liền giơ tay lên vẫy, sau đó còn dùng khẩu hình nói: "Cố lên."
Ôn Noãn nhìn thấy vậy liền bật cười.
Nụ cười này của cô đã được máy quay ghi lại, điều này khiến cho những fan đang ngồi xem trong phòng trực tuyến cảm thấy rất bất ngờ, nhiều người còn vội giơ tay lên ôm chặt lấy trái tim để ngăn cản nó nhảy ra khỏi lòng ngực.

Có nhiều người còn kích động đến mức hét toáng lên.
[ Oa oa oa phải công nhận rằng Ôn Noãn ngày càng trở nên xinh đẹp! Đặc biệt là lúc cô ấy cười! ]
[Trời ơi trời ơi, tôi thực sự muốn quỳ gục xuống trước nhan sắc xinh đẹp của Ôn Noãn.

Tôi bây giờ quyết định sẽ chuyển sang làm fan sắc đẹp của cô ấy! ]
[Thú thật với mọi người, tôi rất ghen tị với Ôn Noãn.

Tại sao cô ấy lại có thể vừa xinh đẹp vừa học giỏi như vậy! ]
[Từ sau khi Ôn Noãn giảm cân thành công.

Tôi cảm thấy cuộc đời của cô ấy dường như đã bước sang một trang khác.

]
[Á á á á á Ôn Noãn, tôi muốn em chỉ thuộc về riêng tôi! ]
[ Ngày hôm nay tôi thấy Cố Thâm nhìn cũng rất đẹp trai! ]
[Không biết là vì lý do gì...!Rõ ràng tất cả mọi người đều cùng tham gia một chương trình.

Nhưng nhìn số lượng fan hâm mộ của Ôn Noãn cùng Cố Thâm lại cao gấp mấy lần so với những người còn lại.

Hầy, quả nhiên có là chương trình nào đi nữa thì nhan sắc vẫn là yếu tố quyết định nên sự nổi tiếng.

]
...
Những lời bình luận phủ kín khắp màn hình, nhưng điều mà bây giờ mọi người quan tâm nhất chính là trận chung kết sắp được diễn ra.
Ở trên weibo đang có rất nhiều người đặt cược xem ai mới là người vô địch.

Bởi vì hiện tại số điểm của Ôn Noãn và Cố Thâm không chênh lệch nhau quá lớn.

Và mọi người đều đang dự đoán xem Cố Thâm hay Ôn Noãn mới là người giành được vị trí quán quân.
Có rất nhiều người bình chọn cho Cố Thâm.

Nhưng có một số người khẳng định Ôn Noãn mới là người xứng với ngôi vô địch nhất.

Còn về phần ai mới là người giành được ngôi vị quán quân thì phải chờ đến khi chương trình kết thúc họ mới biết được.

Bây giờ mọi người đang rất hóng và chờ đợi xem ai mới là người giành được ngôi vị quán quân.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, đầu tiên là gửi lời chào đến khán giả, cùng lời cảm ơn các nhãn hàng đã tài trợ cho chương trình.

Sau đó giới thiệu khách mời xuất hiện trong đêm chung kết.

Và một lúc sau, người dẫn chương trình dùng mic hét lớn và tuyên bố chương trình chính thức bắt đầu.
Lúc còn ở dưới chuẩn bị thực ra Ôn Noãn có hơi run.

Nhưng khi bước lên sân khấu, cô đã dần trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô biết lợi thế của mình chính là những câu hỏi cần đến sự tư duy hoặc những câu hỏi cần phải có sự phân tích lập luận logic.

Chỉ cần những câu hỏi đó xuất hiện thì chắc chắn Ôn Noãn sẽ giành được điểm tuyệt đối.

Mặc dù có những khán giả đang ngồi trong trường quay hoặc những người đang ngồi xem trong phòng phát sóng trực tiếp, có thể họ đã từng nhìn thấy cảnh này rất nhiều lần, nhưng bọn họ thực sự rất khâm phục và có rất nhiều người đứng lên vỗ tay cổ vũ cho cô.
Mấy thí sinh còn lại, họ đều đang cố giữ bình tĩnh, họ vẫn tập trung hết sức mình để trả lời các câu hỏi.
Cuộc đua đã dần đến giai đoạn cuối cùng, nhưng bây giờ chỉ còn có Ôn Noãn và Cố Thâm đang giành giật nhau từng điểm số một.
Còn các thí sinh khác, có rất nhiều người đã chấp nhận bỏ cuộc, bởi vì những câu hỏi càng xuất hiện độ khó ngày càng tăng.

Họ vẫn chưa kịp đọc xong câu hỏi thì hai người kia đã ấn chuông giành quyền trả lời.
Nhân lúc màn hình đang chuẩn bị chuyển câu hỏi, Ôn Noãn vội vàng quay sang nhìn Cố Thâm.

Có vẻ như Cố Thâm vẫn giữ được bình tĩnh, dường như anh không hề cảm thấy lo lắng hay sợ hãi.
Và câu hỏi cuối cùng có liên quan đến chủ đề âm nhạc.
Trong lúc Ôn Noãn còn đang suy nghĩ.
Thì Cố Thâm đã nhấn chuông trả lời.
Sau đó trên màn hình hiện ra đáp án chính xác, cả khán đài đứng dậy vỗ tay reo hò cổ vũ.
Đến ngay cả người dẫn chương trình cũng cảm thấy rất bất ngờ: "Chúc mừng Cố Thâm đã trả lời đúng câu hỏi này!"
"Và cuối cùng thì chúng ta cũng tìm được quán quân trong mùa giải lần này.

Vâng, mọi người hãy vỗ tay để chúc mừng Cố Thâm đã xuất sắc giành lấy vị trí quán quân.

Và Ôn Noãn chính là người giữ vị trí á quân, cùng với...! Cảm ơn các bạn đã luôn dõi theo và nhiệt tình ủng hộ chương trình của chúng tôi trong suốt mùa hè này.!"
Người dẫn chương trình vừa mới công bố người đoạt giải quán quân.


Phòng phát sóng trực trực tiếp ngay lập tức bùng nổ.

Mọi người thi nhau gửi lời chúc mừng Cố Thâm.
[ á á á Cố Thâm thực sự rất lợi hại! ]
[ Tôi đã dự đoán từ trước là Cố Thâm nhất định sẽ giành được vị trí quán quân.

Nhưng không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy hình như cậu ấy có vẻ không được vui cho lắm.]
[ Ô trời ơi, tại sao ông trời lại lỡ tạo ra một người đàn ông xuất sắc như Cố Thâm, tôi sẵn sàng bán hết tất cả gia tài chỉ để đổi lấy cơ hội được trở thành bạn gái của anh ấy! ]
[Bạn lầu trên ơi, mau chóng tỉnh mộng đi.

Bạn nghĩ một người vừa đẹp trai vừa xuất sắc như Cố Thâm, liệu anh ấy có thèm để ý đến lời tỏ tình của bạn không? Với lại tôi cảm thấy người xứng đáng với vị trí bạn gái tương lai của anh ấy chỉ có thể là Ôn Noãn.

Phải công nhận rằng nhìn hai người này đẹp đôi thật đấy.

]
[Tôi không biết lý do vì sao nhưng tôi ngửi thấy có mùi gì đó rất mờ ám.

Tôi có linh cảm Cố Thâm và Ôn Noãn đang là người yêu của nhau.

]
...
Sau lời tuyên bố người đoạt giải quán quân.

Ngay lập tức toàn bộ khán giả đang ngồi trong trường quay đều đứng dậy để vỗ tay chúc mừng Cố Thâm.
Sau đó, các nhà tài trợ đứng lên treo giải cho từng thí sinh.
Thú thật, vì không giành được giải quán quân nên Ôn Noãn có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không đến mức phải bật khóc nức nở.
Ngoài ra cô cũng cảm thấy rất vui khi Cố Thâm đạt được giải quán quân.
Trước đó tổ chương trình đã nhờ một nghệ nhân nổi tiếng để đúc một chiếc cúp, và lúc đầu chương trình đã tuyên bố sẽ trao cúp này cho người vô địch.

Bởi vì Cố Thâm là quán quân, nên ngoài chiếc cúp ra, anh còn nhận được tiền thưởng.
Lúc người dẫn chương trình trao giải thưởng cho Cố Thâm, Cố Thâm đột nhiên lại quay sang nhìn Ôn Noãn, sau đó anh liền đưa tay ra để nhận giải thưởng.
Mặc dù cả hai đều giữ im lặng
Thế nhưng họ lại có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì.

Bọn họ đều cho rằng giải thương này đối phương mới là người xứng đáng được nhận.
Lúc mọi người đi vào trong hậu trường, thì thấy mấy nhân viên công tác đã đứng chờ ở đó, lúc nhìn thấy hai người họ vội chạy đến chúc mừng hai người.
Ôn Noãn bật cười, cô quay sang nhìn Cố Thâm: "Chúc mừng cậu."
Cố Thâm nhìn thẳng vào đôi mắt của cô: "Nhưng tôi lại cảm thấy không được vui.

Nên cậu đừng có nói chúc mừng tôi."
Ôn Noãn: "?"
Hai người phải ở lại đài truyền hình và ăn một bữa liên hoan với các thí sinh cùng các nhân viên trong đài.

Ăn xong, cả hai người mới cùng nhau rời đi.
Bởi vì bây giờ đang là cuối tuần, Ngu Thư và những người khác vẫn đang ngồi chờ bọn cô trong quán ăn gần đó, nghe bảo họ muốn tổ chức một bữa tiệc để chiêu đãi cô với Cố Thâm.

Không có gì bất ngờ, khi cả Ôn Noãn và Cố Thâm lần lượt chiếm những vị trí top đầu trong bảng hot search.
Bởi vì Cố Thâm thực sự rất giỏi, và mọi người phải công nhận chiến thắng mà anh giành được thực sự rất thuyết phục.
Đột nhiên bây giờ chỉ còn lại hai người bọn cô.
"Cậu có biết mấy cậu ấy đang ở đâu không?"
Cố Thâm khẽ gật đầu, anh thấp giọng nói: "Bọn họ đang ở quán ăn đối diện với trường học.

Hai người chúng ta đi đến đó thôi."
"Ừ."
Hai người cùng nhau đi sang đường, Cố Thâm khẽ cúi đầu xuống để nhìn chiếc cup anh đang cầm trong tay, rồi anh quay sang nhìn bàn tay trống rỗng của Ôn Noãn.

Anh khẽ dừng lại, rồi quay sang gọi Ôn Noãn: "Ôn Noãn."
"Hả?"
Ánh đèn từ trong các tòa nhà hắt ra đường, tạo ra những vạch đốm trắng trên mặt đường.

Và biến chiếc cửa sổ của xe ô tô thành một tấm gương, nên cô có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt người đối diện.
Cố Thâm đột nhiên giữ im lặng, một lúc lâu sau đó anh mới hỏi cô: "Cậu còn nhớ cô nhi viện mà trước kia cậu từng sống nó có tên là gì không? Và nó ở đâu không?"
Ôn Noãn đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi, và lúc này trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một cái tên.
"Tôi nhớ hình như nơi đó nằm trong một vùng quê nào đó.

Hình như tên của cô nhi viện là ánh sao thì phải?"
Nói xong, cô liền quay sang nhìn Cố Thâm bằng ánh mắt hoài nghi: "Tại sao cậu đột nhiên lại hỏi tôi về chuyện này? Có chuyện gì à"
"Không có chuyện gì đâu." Cố Thâm bật cười nói: "Đột nhiên tôi lại nhớ đến chuyện này nên tôi muốn hỏi cậu thôi."
"Thế à."
Sau đó cả hai lại giữ im lặng
Đột nhiên, Cố Thâm đưa chiếc cúp cho Ôn Noãn.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Cố Thâm khẽ mím chặt môi lại, anh quay sang nhìn cô, từ tốn nói: "Cho cậu đấy."
Ôn Noãn: "...?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.