Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính

Chương 21



Trong lòng mấy người ghi hình thật sự rất khổ mà, nội tâm bọn họ điên cuồng hò hét: Van cầu anh đừng có nói nữa, đừng có tra tấn mấy người giữa trưa chỉ được ăn mỗi bánh quy như bọn họ có được không!

Các fans xem trực tiếp cũng không nhịn được gõ bàn phím gửi bình luận:

[Rất đói, thức ăn ngoài tôi đặt như thế nào còn chưa tới vậy?!]

[Mì tôm trong miệng lập tức không còn hương vị gì nữa rồi, làm sao bây giờ, tôi cũng muốn ăn cá nướng.]

[A a a, tôi đang ở trong ổ chăn, còn chưa kịp ăn sáng đây, Diệp Diệp tôi hận anh.]

[Tôi đã ăn cơm xong, nhưng nhịn không được lại phải mở một gói đồ ăn vặt ra, đây không phải là tiết mục sinh tồn sao? Có phải tôi mở nhầm kênh hay không?]

...

Đạo diễn tổ tiết mục đang ăn bánh quy uống nước khoáng, lúc này nhìn đến bộ dáng Phương Mẫn Diệp hưởng thụ do ăn được miệng đầy í thơm cùng với biểu tình hạnh phúc của Đường Miên Miên đang đắm chìm trong mỹ thực, nội tâm hắn gào thét:

Mấy vị khách được mời đến chương trình này đều là phải lao lực trải qua muôn vạn đau khổ mới bắt được cá nhưng sau cùng lại đều nướng khét cá đấy thôi, chính là biến thành mặt xám mày tro, vì cái gì hai người này tham gia khiêu chiến hoang dã mà trông cứ như đang đi ăn ở một nhà hàng năm sao, nếu như đây là đang ăn một bữa cơm xa hoa lộng lẫy thì không nói, nhưng nhìn cá nướng trong tay thôi thế mà còn kinh điển như vậy!

Sau khi bất bình xong, đạo diễn quyết đoán đưa ánh mắt cưỡng chế chuyển dời sang bên tổ hợp Lam Sáng.

Sau khi ánh mắt nhìn thấy hai người kia tóc bị nhánh cây làm cho rối tung, ăn xong vẻn vẹn có một gói bánh quy lại không thu hoạch được gì nên tổ hợp Lam Sáng đều đang thầm than xui xẻo rồi ôm che cái bụng đói khát, đạo diễn rốt cuộc cũng cảm giác khoang miệng lại có thể phân bố nước bọt một cái bình thường.

Đây mới là trạng thái khách quý tham gia khiêu chiến hoang dã nên có nha!

...

Cơm trưa xong, Đường Miên Miên cùng Phương Mẫn Diệp tiếp tục đi về phía trước. Bất tri bất giác, thời gian đã đến hai giờ chiều.

"Mời nhóm khách quý mau chóng tìm kiếm vật biểu tượng trên đảo trung tâm, thành viên nhóm sẽ bị thất bại trừng phạt, bữa ăn tối nay đều biến thành mì tôm, nhìn tổ đạo diễn hưởng dụng bữa tối xa hoa."

"Để tiện cho nhóm khách quý tìm kiếm, đảo trung tâm đã dâng lên bốn khí cầu, vật biểu tượng sẽ nằm trong phạm vi bốn khí cầu vây lại."

Theo tiếng loa nhỏ của tổ đạo diễn vang lên, cùng với lời nhắc nhở của đội ghi hình, từng nhóm khách quý đồng loạt nhìn về phương hướng đảo trung tâm, nơi đó có bốn khí cầu đang dần căng lên, trên nền khí cầu đỏ au in dòng chữ "Cố gắng."

Trước lúc xuất phát, nhóm khách quý đã biết vật biểu tượng là một người gỗ may mắn, nay phạm vi khí cầu giới hạn lại cùng lắm cũng chỉ là 500 mét vuông, hiển nhiên chỉ cần trong một giờ chạy tới chỗ đó, rất dễ có thể tìm được vật biểu tượng.

Đã ở gần trung tâm đảo nhỏ, thành viên ba tổ hợp lập tức nâng cao tinh thần.

Nửa giờ sau, tổ hợp Lam Sáng đi đến vòng vây khí cầu.

"Mau mau, hai tổ kia hình như còn chưa đến, tôi đã nói vận khí của chúng ta là tốt nhất mà, chúng ta nhất định sẽ tìm được vật biểu tượng may mắn trước, sau đó bữa tối xa hoa chính là của chúng ta đây."

"Được."

Tương Vũ Lam vừa đói vừa khát, đã nói không ra lời, nhưng nghe được lời nói của Thôi Lượng, trong mắt vẫn là dâng lên ánh sáng.

Lúc này, cô mới chính thức cảm nhận được câu đạo diễn nói lúc bắt đầu, rằng cái gì mà "100 vạn cũng không hấp dẫn bằng một bữa tối xa hoa" là có ý gì.

Dù sao, nếu lúc này lựa chọn giữa 100 vạn và một bữa tối xa hoa ngon miệng, cô quả thật sẽ không chút do dự lựa chọn đồ ăn.

Mỹ thực trước mặt, chờ thêm một giây một phút cũng đều là tra tấn.

Bởi vì thật sự quá đói!

Cái này cùng với việc điều độ giảm béo phổ thông hoàn toàn không giống nhau! Từ lúc bắt đầu lên đảo, bọn họ ngoại trừ ban đêm ra thì đều bôn ba đi về phía trước, thời tiết lại nóng, tiêu hao thật nhiều năng lượng.

Rõ ràng mới một ngày, đã nếm qua một bao bánh quy và nước khoáng, nhưng cảm giác lại giống như mình đã đói bụng ba ngày, lại phảng phất như nếu tối không được ăn nữa chắc sẽ tử vong mất.

Lời nói lúc này của Thôi Lượng như là lời thông báo cô có thể thưởng thức bữa ăn ngon, lập tức làm cho Tương Vũ Lam cảm thấy hy vọng, bước chân dịch chuyển tựa hồ không có nặng như trước nữa.

Hai người bọn họ vừa vượt qua một bụi cây cao lớn thì thành công nhìn thấy trên cành cây cao chừng sáu mét ở phía trước có dán một tờ giấy may mắn in chữ "Cứu mạng", nhưng ngoài ý muốn bọn họ lại phát hiện, phía dưới gốc cây đã có người.

"Võ Bân, Xa Đan Đồng!"

Thôi Lượng không nghĩ đến đã có người đến trước bọn hắn, nhưng bây giờ không phải là thời điểm chú trọng thứ tự trước sau, bữa tối xa hoa ở trước mặt, nếu đã là quân tử phong độ nhất định bây giờ phải leo cây.

"Ha ha, hai người sẽ không leo cây chứ, tôi đã thử nhiều lần, đều bị tụt xuống."

"Từ xưa mạnh được yếu thua, may mắn đều lấy được nhờ sức mạnh, hai người sẽ không để tâm chứ?"

Võ Bân hơi bực mình, nói để tâm thì anh sẽ không trèo hả? Vì thế ngoài cười nhưng trong không cười:

"Vậy anh trèo lên thử xem?"

Xa Đan Đồng cũng khẽ cười một tiếng, trong lòng cười thầm:

Cái cây này ba mét phía dưới không hề có bất kỳ một cành cây phụ nào cả, muốn trèo lên thì chỉ có thể ôm thân cây, nhưng thân cây này lại không có sự thô ráp nhiều năm, căn bản không thích hợp để trèo lên.

Vừa rồi Võ Bân đã thử qua vài lần, đều bị trượt xuống!

Thật sự không còn biện pháp bọn họ mới đi tìm nhánh cây, đang định làm một cánh cung để đẩy vật biểu tượng kia xuống.

Thôi Lượng lại không biết ý nghĩ xem kịch vui của tổ hợp Phi Ngư.

Chẳng qua Thôi Lượng quả thật còn có chút kinh nghiệm, sau một lần tay không leo cây bị trượt xuống xong, liền không có tiếp tục thử nữa mà là đi xung quanh tìm một đoạn dây leo, trói hai chân của mình lại.

Đây là để có thể gia tăng lực ma sát, là phương pháp trợ lực hoàn hảo cho việc leo cây.

Võ Bân thấy vậy liền tăng nhanh động tác trên tay, trong mắt cơ hồ như muốn phun ra lửa đến nơi.

Xa Đan Đồng cũng không có nhàn rỗi, thừa dịp Võ Bân bận chế tác cung, cô đi khắp nơi vơ vét hòn đá nhỏ, thuận tiện để lát nữa hắn có nhiều lần thử hơn.

"Sáng ca cố gắng lên, chỉ còn một nửa nữa!"

Tương Vũ Lam không hỗ trợ được gì, liền đứng ở dưới gốc cây cổ vũ hắn, cho dù tiếng nói của cô đã khàn khàn vì khát khô.

Đến giai đoạn quyết định thắng bại cuối cùng, fans xem trực tiếp cũng xẹt xẹt xẹt gia tăng, bình luận ồ ạt trôi:

[A a a, Phi Ngư của chúng ta đến trước, Bân ca Đồng tỷ cố gắng lên, thắng lợi thuộc về hai người!]

[Kỹ thuật leo cây nhà người ta nó phải là như thế này chứ, Sáng ca mau làm hai người kia mở rộng tầm mắt đi, đến trước có ích lợi gì, kỹ thuật không tới nơi tới chốn, chịu thiệt cũng không có cách nào.]

[Phi Ngư cố lên, Sáng ca khẳng định sẽ bị tụt xuống, trông cái cây kia có vẻ rất trơn.]

[Sáng ca không cần cậy mạnh, không có đại tiệc còn có mì tôm nha!]

[Sáng ca mau lấy đại tiệc về cho Lam Lam của chúng tôi đi, trăm sự nhờ vào anh!]

...

"Miên Miên, cô mau thả tôi xuống, bọn họ đều đang đoạt vật may mắn kìa."

Đang lúc tổ hợp Phi Ngư và tổ hợp Lam Sáng  giương cung bạt kiếm với nhau, Đường Miên Miên cùng Phương Mẫn Diệp rốt cuộc cũng đuổi tới nơi.

Theo lý thuyết, hai người này ăn uống no đủ bước đi sẽ phải nhanh hơn, vốn dĩ nên là đội đến điểm cuối cùng đầu tiên, khổ nỗi vận khí Phương Mẫn Diệp không tốt, thời điểm mở đường trước đó đạp phải một hố to bị lá cây che mất.

Tuy rằng Đường Miên Miên kịp thời kéo hắn lại, khiến hắn không bị trượt xuống đường dốc, nhưng hắn vẫn bị trẹo chân.

Người ghi hình sau khi thấy được liền gọi nhân viên cứu hộ tổ tiết mục đến đó, trải qua xử lý chườm lạnh phun thuốc, vết thương của Phương Mẫn Diệp rốt cuộc cũng đỡ sưng.

Thực ra hắn tính toán sẽ nhịn đau tiếp tục đi bộ về phía trước, nhưng nhân viên cứu hộ không cho phép.

Nói cho hắn biết nếu cưỡng ép đi bộ hết quãng đường còn lại, có lẽ vết thương ở chân chỉ cần một tuần là có thể khôi phục của hắn liền biến thành một tháng mới có thể khôi phục.

Đi cùng nhân viên cứu hộ còn có người đại diện của Phương Mẫn Diệp, hắn tận tình khuyên bảo Phương Mẫn Diệp không cần cậy mạnh, cho rằng ngoài ý muốn bị thương nên dù có thua fans cũng sẽ hiểu cho hắn.

Người đại diện của hắn cũng cường điệu rằng bộ phim chuyến thể quan trọng hắn đóng nam chính tuần sau sẽ khai máy, nếu bây giờ hắn không để ý vết thương trên chân, có khả năng đạo diễn sẽ thay đổi người, về sau hắn sẽ khó nhận được kịch bản nào phù hợp hơn.

Một bên không muốn trở thành cản trở cho người mình thương, một bên là tiền đồ của chính mình.

Phương Mẫn Diệp nhíu mày.

Người đại diện rất không hiểu, không phải đây chỉ là một chương trình tạp kỹ thôi sao, thua thì thôi, cũng sẽ không rớt fans.

May mà trong lúc Phương Mẫn Diệp phân vân, Đường Miên Miên lên tiếng.

"Tôi mang anh đi."

Lúc ấy, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Đường vào đảo cách đây hơn một trăm mét, Đường Miên Miên nói có thể mang Phương Mẫn Diệp tuy rằng làm cho bọn họ kinh ngạc đến ngây người nhưng cuối cùng bỗng nhớ ra Đường Miên Miên sức lực kinh người.

Nhưng khoảng cách từ đây đến điểm cuối cùng là tận mấy ngàn mét, hơn nữa còn là đường núi.

Coi như người bị thương là Đường Miên Miên, nói không chừng một đại nam nhân như Phương Mẫn Diệp cũng không cõng được cô đi xa như vậy, mà nay cô lại đưa ra yêu cầu muốn mang Phương Mẫn Diệp.

Nói xong Đường Miên Miên cũng không cho người ta có thời gian phản bác, cô nghĩ nếu hai người là một tổ, người ta lại là vào thời điểm mở đường bị thương, cho nên có thể xem như tai nạn lao động.

Nếu hắn không đồng ý từ bỏ nhiệm vụ, vậy mình cũng không thể bỏ lại đồng đội.

Cho nên trong lúc một đám người ngu ngơ chưa hiểu tình hình, Đường Miên Miên trực tiếp nâng Phương Mẫn Diệp.

Không sai, là nâng.

Đường Miên Miên cảm thấy bế kiểu vác bao tải lên trên vai đi sẽ nhanh hơn, dù sao vừa rồi chờ đợi nhân viên cứu hộ đã làm trì hoãn không ít thời gian.

Phương Mẫn Diệp bị Đường Miên Miên khiêng lên, trong nháy mắt khuôn mặt xấu hổ đỏ hết cả lên.

May mà ngày hôm qua người ghi hình đã ăn cơm tối của bọn họ cho nên liền đặc biệt hảo tâm mà không đem hai má chật vật của hắn quay vào khung hình, trong màn ảnh, cũng chỉ có tư thế Đường Miên Miên hiên ngang vác theo một người trên vai.

May mà sau một thời gian ngắn, Phương Mẫn Diệp rốt cuộc cũng nghe thấy được thanh âm Tương Vũ Lam cổ vũ Thôi Lượng, cũng nghe được tiếng nói chuyện giữa Xa Đan Đồng và Võ Bân.

Ý thức được đã đến điểm cuối cùng, hắn nhanh chóng thúc giục Đường Miên Miên thả hắn xuống.

Một phần là không nghĩ sẽ tiếp tục gây cản trở cho Đường Miên Miên, một phần là do khi bị khiêng hắn cũng mười phần khó chịu, dạ dày không ngừng chịu sự đè ép, hắn thật sự sợ rằng mình sẽ không khống chế được mà nôn lên người Đường Miên Miên.

Thật sự là như vậy, hắn về sau cũng không dám làm phiền cô.

Đường Miên Miên theo lời Phương Mẫn Diệp đặt hắn xuống đất, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, ánh mắt kiên định:

"Yên tâm, thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta."

Tất cả fans xem trực tiếp đều muốn nổ tung:

[Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày thần tượng của mình sẽ bị người ta coi như là một cái bao tải mà nâng lên, Miên Miên, chí ít cô cũng nên bế kiểu công chúa chứ!]

[Miên Miên thật lợi hại quá đi, tôi thân cao 185cm, thể trọng 70kg, nhưng nếu bảo tôi vác một người trên lưng lâu như vậy tôi tuyệt đối không làm được.]

[Năng lực bạn trai của Miên Miên là lever MAX rồi, quá đẹp trai, em có thể vì chị biến cong! Em có thể !]

[Miên Miên cố lên, mau đem biểu tượng may mắn cướp trở về!]

[A a a a, Miên Miên ngầu quá!]

...

Trong một mảng tiếng thét chói tai, Đường Miên Miên đi thẳng đến cây đại thụ có để người gỗ may mắn ở trên cành cây.

Lúc này, cung của Võ Bân đã làm xong; lại thêm Xa Đan Đồng đã chuẩn bị đủ hòn đá nhỏ làm viên đạn, mà Xa Đan Đồng cũng đã ở dưới gốc cây chờ đón khi người gỗ may mắn rơi xuống.

Còn Thôi Lượng, sau khi bò năm mét lên trên thấy Võ Bân muốn bắn cung, do gấp gáp mà dùng sức quá mạnh ở phía dưới, khiến dây leo quấn vòng quanh hai chân hắn rốt cuộc không chịu nổi ma sắt mà đứt ra sau đó hắn liền không giữ được ổn định, kêu một tiếng rồi trôi nhanh xuống.

"Anh không sao chứ?"

Tương Vũ Lam thấy Thôi Lượng trôi xuống, trong mắt thật sự không có chợt lóe qua thần sắc đáng tiếc linh tinh, ngược lại mặt đầy lo lắng chạy qua xem xét hai tay của hắn liệu có bị mài hỏng hay không.

Dù sao cũng là đồng đội ở chung một ngày khích lệ lẫn nhau, không có bữa tối xa hoa thì ít nhất cũng sẽ có mì tôm bổ sung năng lượng.

"Không có việc gì, chỉ là có chút đỏ."

Nghe thấy Thôi Lượng trả lời như vậy, chiếc cung đang dừng lại một chút của Võ Bân lập tức căng ra, mà lúc này Đường Miên Miên cũng đã vọt tới dưới gốc cây.

Trong giây phút đó, fans càng muốn điên cuồng hơn:

[Phi Ngư cố lên, thắng lợi ở phía trước!]

[Miên Miên cố gắng, xử lý hắn!]

[Rất khẩn trương, ôi trời ơi, đến cùng ai sẽ lấy được may mắn trước đây!]

...

Võ Bân buông lỏng tay ra, cục đá trên dây cung dưới sự trợ lực bay "Sưu" một tiếng ra ngoài, trong pha quay chậm là ánh mắt chờ mong của Xa Đan Đồng, nhưng mà cục đá cũng không có theo ước nguyện của cô bắn trúng người gỗ may mắn, "Cộp" một tiếng đạn bắn trúng nhánh cây, lại vô lực rơi xuống.

Biểu tượng may mắn không hề lung lay một chút nào

"Miên Miên cố lên!"

Phương Mẫn Diệp quan sát ở chỗ xa hơn một chút thấy vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai tay nâng lên thành hình dáng chiếc loa, khuyến khích hò hét cổ vũ cho Đường Miên Miên.

Đường Miên Miên sau khi nghe được, còn quay đầu lại làm thủ thế OK với hắn, sau đó mới xoay người, hai tay làm động tác nắn bóp, đi về phía cây đại thụ.

"Mẹ nó, Đường Miên cô không phải là muốn rung cây làm cho tượng gỗ may mẳn rơi xuống dưới chứ, tôi nói cho cô nghe, cây này vừa rồi tôi cũng đã rung qua, nó không hề bị ảnh hưởng một chút nào hết, cô đừng có uổng phí khí lực."

Thôi Lượng đứng dưới gốc cây, thấy đôi tay nhỏ trắng nõn mềm mại của Đường Miên Miên leo lên thân cây rung lắc, trong lúc nhất thời hắn đã quên Đường Miên Miên ở trước mặt bọn họ cõng Phương Mẫn Diệp chạy bộ nhanh như thế nào, vì vậy hảo tâm nhắc nhở.

Nhưng mà lời của hắn vừa dứt, Đường Miên Miên đã căn chuẩn lực đạo vừa đủ để cây rung mà không quá tay chặt luôn cái cây xuống.

Vì thế, trong khi Thôi Lượng trợn mắt há hốc mồm, chiếc cây hắn đẩy không phản ứng cây bỗng nhiên kịch liệt lắc lư... Sau đó, hắn đã nhìn thấy cái mà hắn lấy không được, Võ Bân bắn không trúng dưới sự rung lắc cực đại vuông góc rơi xuống.

"Không ổn rồi."

Thôi Lượng vô cùng đau đớn.

Bởi vì hắn bỗng nhiên thoáng nhìn người gỗ may mắn đang rơi vuông góc xuống chỗ Xa Đan Đồng.

Đường Miên Miên dao động làm cho người gỗ rơi xuống, nhưng bây giờ cô lại đang ở trên thân cây, Phương Mẫn Diệp thì ở phía xa. Nếu bây giờ Thôi Lượng và Tương Vũ Lam cũng đứng phía dưới gốc cây như Xa Đan Đồng thì bọn họ cũng đã có thể gian xảo lấy lời rồi!

Tác giả có lời muốn nói: 

Xa Đan Đồng: Đại tiệc ngon miệng đang rớt xuống chỗ tôi, tôi... Có nên tiếp hay không?+

_29/3/21_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.