Một khắc vừa rồi, kỳ thật Hạ Cường siêu sợ hãi ông chủ nhà mình có sở thích biến thái gì đó, sợ bị phá vỡ hình tượng, sau đó bị ngài ấy thẹn quá thành giận diệt khẩu..
Chẳng qua đến lúc nhìn thấy chiếc kéo kia, hắn ý thức được hắn hẳn là đã nghĩ nhiều.
Sở tổng là ai, thanh niên tài tuấn thuộc top mười phú ông giàu có của Hoa Quốc, chẳng lẽ hắn lại không muốn giữ hình tượng? Làm sao lại có khả năng làm ra chuyện như vậy được, vẫn là phải giữ hình tượng trước mặt công chúng.
Hạ Cường vì duy nghĩ tà ác của mình mà cảm thấy áy náy, đang muốn tổ chức lại ngôn ngữ, hỏi vì sao Sở tổng lại đến siêu thị, liền được nghe thanh âm Sở Trăn lạnh hơn vài phần so với bình thường:
"Có chuyện?"
Giọng điệu mười phần không kiên nhẫn, khó chịu.
Đầu óc Hạ Cường bùm bùm tiến hành chuỗi phân tích liên hoàn:
Sau khi Sở tổng nhìn thấy hắn không hề nhắc tới bất kỳ chuyện gì về vấn đề siêu thị, trên mặt tất cả đều là sự không kiên nhẫn "Cậu đứng nơi này làm gì, còn không mau cút", có phải Sở tổng căn bản là không có vấn đề gì cần bới móc siêu thị của hắn, mà chỉ là đơn giản đến siêu thị đi dạo?
Tuy nói cái tầng lớp như Sở Trăn, căn bản không cần phải tự mình đi dạo siêu thị chọn mua vật phẩm, nhưng vấn đề là bên cạnh hắn có một cô gái kìa... Mặc kệ quan hệ giữa hai người là như thế nào, nhìn cái khoảng cách thẳng tắp chưa đủ 10cm này, đã đủ khẳng định quan hệ giữa hai người bọn họ... Cùng người không thân thiết đi siêu thị mua đồ, không phải rất kỳ quái đi?
Về phần quần áo xốc xếch...Ạch... Kỳ thật hắn có thể trở về xem thiết bị theo dõi để biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, không cần thiết phải suy nghĩ lung tung.
Dưới dục vọng muốn sống mãnh liệt, Hạ Cường giật mình một cái phục hồi tinh thần, dùng lực lắc lắc đầu, thẳng đến khi hai cằm cũng có chút phát run, mới sợ hãi cúi đầu:
"Không có không có, chính là vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy dáng người cao lớn của ngài, vì thế mới lên tiếng tiếp đón ngài, tôi đây liền tự rời đi trước vậy, tôi bề bộn nhiều việc, Sở Trăn ngài cứ tùy tiện đi."
Hạ Cường nhanh chóng giải thích, ám chỉ với Sở Trăn rằng hắn nhưng thật ra là một người nghiêm túc với công việc, tốt với công nhân viên, đã thời gian tan tầm rồi còn vì siêu thị của Sở thị bận rộn không ngớt, cho nên đừng có sa thải hắn, có thể thăng chức tăng lương cho hắn thì lại càng tốt.
Chẳng qua hắn nói xong liền vội vàng rời đi, cũng không dám nhìn xem phản ứng của Sở Trăn rốt cuộc là gì?
...
"Vừa rồi cô gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì hay không?"
Người chướng mắt đã rời đi, Sở Trăn vừa đi về khu gia vị, vừa hỏi Đường Miên Miên ở sau lưng.
"A, tôi chính là muốn hỏi xem căn nhà của anh ở bên này có nồi niêu xoong chảo hay gia vị gì đó chưa?"
Bình thường Sở Trăn mấy tháng mới đến B thị một lần, đến cũng chỉ cùng lắm một ngày, buổi tối liền về, bình thường cơm trưa lại đều ăn ở chi nhánh bên B thị, cho nên hắn căn bản chưa bao giờ ăn uống ở đây, trong nhà phỏng chừng ngoại trừ nồi niêu xoong chảo ra thì không có gì cả.
"Đều mua hết đi."
Sở Trăn nghĩ, nếu Đường Miên Miên phải ở B thị bốn tháng, quay phim trong bốn tháng, có lẽ hắn có thể lại đây vài lần nữa, chờ đến khi Đường Miên Miên không có cảnh quay, bọn họ còn có thể tới nơi này cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng không nhất định phải bắt cô làm... Thật ra, hắn cũng có thể nấu ăn...
Hai người mua xong tất cả vật phẩm cần thiết liền đi đến chỗ tính tiền.
Đường Miên Miên đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai không làm cho bao nhiêu người chú ý lắm, ngược lại Sở Trăn bên cạnh cô, bởi vì hắn có bề ngoài xuất chúng, khí chất lạnh như băng cùng sự "Lười biếng tùy tính" khiến cho rất nhiều cô gái nhỏ đứng cách đấy không xa liên tiếp ghé mắt:
"Oaa, anh trai kia lớn lên nhìn rất rất đẹp trai luôn, nhưng khí chất trên người hắn lại không giống minh tinh mà là kiểu tổng tài bá đạo đừng có mạo phạm!"
"Ánh mắt anh ấy lạnh lùng vô tình, mười phần cấm dục, nhưng cố tình nút thắt sơ mi lại bung ra hai cái, lực công kích của cái sự mâu thuẫn này thật là làm người ta thích chết!"
"Không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy đã gặp qua anh ấy ở chỗ nào đó, nhưng giống như không phải ở trên phim ảnh."
"..."
Sở Trăn hiển nhiên không thèm để ý cái loại nhỏ giọng nghị luận này, Đường Miên Miên cũng không cảm thấy có cái gì, bởi vậy hai người không hề phản ứng dư thừa.
Đến phiên Đường Miên Miên tính tiền, cô lấy từng đồ từng đồ ra. Chờ đến khi tổng thanh toán hiện lên trên máy tính tiền, thời điểm Đường Miên Miên định lấy điện thoại di động ra, Sở Trăn ở sau lưng liền vươn tay ra che màn hình điện thoại cô lại.
"Tôi đã trả tiền."
"Không phải đã nói tôi sẽ mời anh một bữa cơm sao?"
Đường Miên Miên quay đầu liếc Sở Trăn một cái, bởi vì đuôi mắt hoa đào trời sinh vểnh lên, thời điểm cô liếc mắt nhẹ nhàng, thoáng nhìn một cái, trong mắt tựa hồ như xẹt qua ánh sáng, mang lên vẻ phong tình liễm diễm tự nhiên.
Sở Trăn bị Đường Miên Miên trong lúc vô tình liếc mắt một cái, tim lại nhảy trễ nửa nhịp:
"Dù sao cũng là siêu thị nhà mình."
Hắn cúi đầu nói vào lỗ tai Đường Miên Miên một câu, tiếng nói thanh lãnh lại bởi vì đè thấp mà biến thành thanh âm nặng nề của tiếng đàn violoncello, thật sự chính là cái cảm giác làm cho người nghe được liền muốn mang thai.
Đường Miên Miên cảm giác vành tai mình có chút nóng, theo bản năng xoa xoa lỗ tai, nhưng trong lòng lại nghĩ:
Đúng vậy, siêu thị chính là của Sở Trăn, kỳ thật hắn có trả tiền hay lấy không thì cũng không khác nhau, vậy thì cô liền không so đo nhiều như vậy nữa, dù sao cũng không bao nhiêu tiền, chủ yếu là tâm ý tự tay làm.
...
Sau khi trở lại trong xe, Sở Trăn lái xe chở Đường Miên Miên đi về phía biệt thự.
Vào phòng, Đường Miên Miên quan sát qua một chút, cô phát hiện cái biệt thự này mặc dù không có lớn như ở A thị, nhưng trang hoàng cũng mười phần tinh xảo, khắp nơi lộ ra sự nhiều tiền nhiều của.
Giờ phút này vừa vặn là lúc ánh chiều tà ngả về tây, các tảng thuỷ tinh lớn khắc trên song cửa sổ bị ánh nắng chiết xạ tạo ra sắc hồng kim rạng rỡ như đang vẽ một bức họa, nền nhà thạch cao màu trắng toàn bộ tầng dưới cùng, đi vào phòng bếp được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy, thiết kế nối liền với phòng khách, có máy hút khói chuyên dụng.
Vật trang trí trong phòng khách không nhiều, chỉ ở trước TV bầy bố sô pha, bàn trà, và quầy bar ba người, bên trong phòng bếp đặt bàn ăn hình chữ nhật cho sáu người.
Đương nhiên, ngăn cách giữa phòng khách và bàn ăn là một quầy bar có tác dụng nửa ngăn cách, thoáng phân ra công năng khác nhau của phòng bếp và phòng khách.
Bức tường bên cạnh quầy bar được đục sâu vào trong tạo thành tủ đựng rượu.
Chẳng qua, chủ nhân căn nhà này hiển nhiên không có đam mê với việc thu thập rượu, bởi vậy trong tủ chỉ đặt linh tinh mấy bình, để khi cần hắn có thể dùng uống.
"Khả năng nấu cơm cần chút thời gian, anh trước tiên cứ tìm ít việc để làm đi, tôi đi vào phòng bếp."
Đường Miên Miên thay dép lê đi trong nhà xong liền tính toán cầm lấy túi mua hàng trong tay Sở Trăn, nhưng mà tay lại rơi vào khoảng không.
"Để tôi hỗ trợ cô, như vậy hiệu suất cao hơn."
Đường Miên Miên kinh ngạc, cô không nghĩ đến tinh anh cỡ Sở Trăn, tùy tiện ký kết hợp đồng đã đủ bận bịu lại còn đưa ra yêu cầu sẽ hỗ trợ cô.
Đường Miên Miên nghĩ, không phải là nhất thời tò mò muốn thử nấu ăn, cho nên đến quấy rối cô chứ?
Nhưng Đường Miên Miên lại nghĩ, dù sao bữa cơm này là để cảm tạ ân tình của hắn, hắn muốn như thế nào liền làm như thế đấy đi, chỉ cần hắn cao hứng vui vẻ là được rồi.
Nghĩ thông suốt xong, khóe miệng Đường Miên Miên khẽ nhếch lên một nụ cười:
"Được."
...
Trong phòng bếp, tất cả nồi niêu xoong chảo đều đã được người giúp việc rửa đến bóng loáng cho nên Đường Miên Miên cũng không cần rửa lại một lần nữa.
Cầm túi gạo mua từ siêu thị về, Đường Miên Miên bắt đầu đong gạo nấu cơm.
Sở Trăn thì vén đám màng bọc thực phẩm trong siêu thị lên, bắt đầu rửa rau dưa.
Đường Miên Miên sau khi đong gạo, đặt cơm vào nồi rồi bật chế độ cook xong liền quay đầu nhìn bên Sở Trăn một chút, không khỏi nhíu mày:
"Không nghĩ đến anh rửa rau còn rất quen tay."
Vốn dĩ trong tưởng tượng của Đường Miên Miên, khi Sở Trăn rửa rau cũng có lẽ sẽ xuất hiện hiện tượng "Rửa cục bắp cải to đùng thành một cục hành tây" "Cắt hết những phần ăn được của cây hành", lại không nghĩ rằng hắn rửa rau rất quen tay, tựa hồ như trước kia thường làm.
"Trước kia, lúc đi du học ở nước ngoài, tôi thường hay tự mình làm cơm ăn... Tay nghề của tôi cũng không tệ lắm, lần sau cô có muốn nếm thử hay không?"
Động tác trên tay Sở Trăn không ngừng, thời điểm trả lời, hắn thuận tiện ném ra một cái hẹn, lần sau sẽ có nhiều cơ hội chung đụng hơn.
Tuy rằng Sở Trăn chưa hề yêu đương qua, nhưng kỹ năng trên thương trường của hắn nhiều, cũng biết cái gì gọi là thả dây dài câu cá lớn.
"Được."
Đối với việc ăn, Đường Miên Miên cảm giác mình căn bản không thể cự tuyệt được.
Dù sao hai người cũng không phải là người xa lạ, trước kia mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm, hiện tại nhiều một lần Sở Trăn tự mình làm cơm cũng không có cái gì đặc biệt.
Đường Miên Miên nghĩ như vậy, bắt đầu lấy dao ra thái rau.
Ánh tịch dương chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên thân ảnh hai người, trong phòng bếp chỉ có tiếng dao thái rau "Xạch xạch xạch" khi dao chạm phải thước gỗ cùng với tiếng vòi nước chạm vào rau củ.
Rời xa ồn ào náo động, ấm áp lại tốt đẹp.
Dưới không khí như vậy, Sở Trăn liếc mắt nhìn Đường Miên Miên đang hết sức chuyên chú thái rau, khóe miệng không tự chủ được gợi lên một độ cong rất nhỏ, ánh mắt cũng hơi hơi dịu dàng thêm, phảng phất như tảng băng lớn gặp phải ánh mặt trời nóng rực, lặng lẽ hòa tan thành một dòng sông mát lạnh.
...
Đường Miên Miên biết nấu những món ăn tinh mỹ, nhưng hôm nay cô sẽ làm một ít đồ ăn gia đình, so ra thì không được như đầu bếp năm sao nhưng nó lại có thêm hương vị gia đình mà chẳng đầu bếp nào có thể có.
Hôm nay cô nấu cho Sở Trăn bốn món mặn một canh: Chè nha đam thanh mát, bắp cải cuốn thịt, cá sốt chua ngọt, măng tây luộc, canh cà chua trứng.
Trong lúc Đường Miên Miên bưng đồ ăn lên bàn ăn, Sở Trăn động thủ chuẩn bị bát đũa.
Hai người phối hợp làm việc, quả thật xong trước thời gian hoàn thành bữa tối trong dự đoán của Đường Miên Miên.
"Tối hôm nay cô có phải làm việc không?"
Trước khi ăn cơm, Sở Trăn bỗng nhiên hỏi Đường Miên Miên một câu.
"Không, bây giờ không bận."
Đường Miên Miên đặt chén canh cuối cùng lên bàn, tự nhiên ngồi xuống, ước chừng là do đã ở chung với nhau được một đoạn thời gian, hai người cũng không giống lúc vừa mới quen nhau, một câu cũng không chịu nói nữa.
"Vậy uống chút rượu vang đi, chúc bộ phim thứ nhất của cô được quay chụp thuận lợi."
"Cũng được."
Bữa ăn này không phải là vì cảm tạ Sở Trăn đã chịu khẳng khái đầu tư sao? Bữa cơm cảm tạ mà uống rượu thì có vẻ hơi chút hình thức.
Đường Miên Miên hiểu trong lòng mà không nói.
Vì thế, thời điểm Sở Trăn xoay người về phía quầy rượu chọn rượu uống, Đường Miên Miên đã chuẩn bị tốt cốc lớn trong suốt để uống rượu nho.
Bàn cơm phía dưới đèn thủy linh lộng lẫy xa hoa, Sở Trăn tự mình đổ đầy hơn một nửa ly rượu của Đường Miên Miên, chất lỏng màu rượu vang lung lay qua lại trong cốc, nhìn có vẻ mười phần mỹ vị.
"Cụng ly."
Khớp xương tay rõ ràng của Sở Trăn tùy ý cầm lấy ly rượu trong suốt, giơ tay hướng Đường Miên Miên.
Đường Miên Miên cũng mười phần hiểu ý nâng chén rượu lên, cử chỉ ưu nhã lại thành thạo.
"Cám ơn."
Hai người cùng nâng ly, một người đưa ra lời chúc phúc, một người biểu đạt sự cảm tạ.
Tiếng va chạm trong trẻo của ly thủy tinh vang lên ở trên bàn cơm không khỏi làm tăng thêm hứng khởi, hai chiếc ly rời nhau, theo đôi môi đỏ mọng chạm vào nhấm nháp.
"Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
Trước kia, hai người ăn cơm cơ bản không giao lưu gì với nhau, nhưng hôm nay, lúc Đường Miên Miên ăn được một nửa, bỗng nhiên liền toát ra một câu.
"Cô hỏi đi."
Vô luận em có vấn đề gì, tôi đều nguyện ý giải đáp cho em, để em càng thêm hiểu rõ về tôi.
"Bởi vì trời sinh vị giác của tôi đã trì độn, ăn cơm mà cứ giống như ăn sáp, nhìn cô ăn cơm có vẻ khiến tình trạng này của tôi giảm bớt."
Trước kia Đường Miên Miên thường xuyên chỉ cần ăn một miếng là đã đắm chìm vào trong mỹ thực, nhưng đến lúc sinh hoạt ở mạt thế thì cô lại hình thành thói quen dù làm bất cứ chuyện gì, bất kể là ăn cơm hay ngủ nghỉ, đều muốn lưu lại một chút cảnh giác đối với thế giới bên ngoài.
Sau khi đi đến hòa bình thế giới, tuy rằng tính cảnh giác không mạnh như vậy nữa, nhưng một người luôn luôn nhìn cô ăn cơm, cô vẫn có thể cảm giác được. Trước không đề cập tới chỉ là do có người ngoài ở đó, không tiện hỏi.
Nội tâm cô kỳ thật đã mơ hồ có câu trả lời, nhưng thời điểm chính tai nghe Sở Trăn nói ra điều đó, cô vẫn hết sức kinh ngạc.
Vị giác trì độn đến mức ăn cơm như ăn sáp...
Trời ơi!
Đối với Đường Miên Miên mà nói, ngoại trừ theo đuổi con đường sự nghiệp, thì để nhân sinh có thể tốt đẹp nhất, không gì có thể hơn việc hưởng thụ mỹ thực.
Nhưng mà con người trước mặt này lại từ nhỏ đến lớn đều không cảm giác được mỹ vị đồ ăn? Nhân sinh như vậy, chuyện như vậy, nếu phát sinh ở trên người cô, chắc chắn cô sẽ cảm thấy u ám đến điên mất...
Trong lúc nhất thời, Đường Miên Miên nhìn con người tuấn mỹ cường đại tựa hồ không gì không làm được, Sở Trăn, bỗng nhiên lại xuất hiện một loại cảm giác đồng tình đánh sâu vào bên trong nội tâm.
"Nếu nhìn tôi ăn có thể giảm bớt bệnh trạng của anh, vậy sau này chỉ cần tôi rảnh rỗi có thời gian đi ăn, anh đều có thể tìm tôi."
Tuy rằng lý do này nghe vào tai có vẻ vớ vẩn, nhưng Đường Miên Miên khó hiểu lại cảm thấy Sở Trăn không phải là đang nói láo.
Dù sao cô vừa xuất giá đến Sở gia, Sở Trăn đã bắt đầu có hành động như vậy, trong ánh mắt không hề có một tia mập mờ, liền chính diện sững sờ nhìn cô ăn cơm, tựa như cô là một loại gia vị trung hòa đồ ăn.
"Một lời đã định."
Vốn dĩ đã là một người đứng trên đỉnh cao nhân sinh, Sở Trăn chán ghét nhất là sự đồng tình, ánh mắt thương hại, nhưng khi loại ánh mắt đó xuất hiện trong mắt Đường Miên Miên, Sở Trăn lại cảm thấy trong đó đều là sự ngọt ngào mềm mại.
Hơn nữa Đường Miên Miên còn chính miệng nói... Về sau chỉ cần hắn muốn, chỉ cần cô không bận, đều có thể cùng nhau ăn cơm.
Hắn vừa chiếm được cơ hội chung đụng không giới hạn này...