Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính

Chương 5



Lão gia gia kiên trì như vậy, Sở Trăn cũng không lay chuyển được, chỉ có thể đồng ý để ông cùng đi.

Đoàn người di chuyển đến cục dân chính, trợ lý bên người Sở Trăn - Tiểu Trần hỗ trợ lập đội. Cho nên mấy người chỉ đợi có mấy phút đã tiến đến khu vực chờ.

"Đầu tiên hai người phải đi chụp ảnh kết hôn trước, sau khi chụp ảnh xong thì tới khu vực kiểm tra sức khỏe chờ."

Sở Trăn vốn cho rằng đăng ký kết hôn chỉ cần tới viết đơn là xong, không nghĩ tới lại còn phiền toái như vậy, nhìn xem khu vực xếp hàng chờ chụp ảnh ở phía trước kia còn tận ba đôi, biểu tình vì vậy mà có chút không kiên nhẫn.

Trợ lý Tiểu Trần thấy vậy thì lập tức có ánh mắt mà đi về phía trước rồi nhét hồng bao cho mấy đôi kia:

"Các vị, các vị, ông chủ nhà tôi đang có chuyện gấp, không có thời gian chờ nữa rồi, tiểu tiểu ý tứ, đại đại cát lợi*, các vị có thể để ông chủ nhà tôi chụp ảnh trước được không?"

*Tiểu tiểu ý tứ, đại đại cát lợi: Hy sinh một chút chuyện nhỏ sẽ có lợi lớn về sau.

Các cặp đôi phía trước cũng chỉ là người thường, lại được trợ lý Trần đưa cho vài chiếc hồng bao dày như thế, nghĩ thầm chỉ cần chờ thêm mấy phút mà thôi, liền dồn dập lui về phía sau.

Kết quả chân còn chưa bước, một cái quải trượng khí phách đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Trợ lý là ngươi bình thường vẫn hay giúp xú tiểu tử kia chen ngang hàng như vậy hả? Xếp hàng cũng là một loại mỹ đức đấy, một chút kiên nhẫn này cũng không có, có khả năng kiếm tiền là giỏi rồi hả?"

"Sở lão thái gia, chút tiền này dù sao cũng đã cho người ta, người ta cũng nguyện ý nhường chỗ."

Trợ lý Tiểu Trần toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng cô, cháu trai của ông có bao giờ phải xếp hàng như thế này đâu cơ chứ, ăn cơm thì ở khách sạn nhà mình hoặc ở mấy nhà hàng khác thì đều có thẻ VIP, tháng máy thì luôn sử dụng thang máy chuyên dụng cho tổng tài, cuộc sống cũng chỉ quanh đi quẩn lại một đường hai điểm là nhà và công ty, đơn điệu cực kỳ.

"Tiền các cháu cứ cầm đi, coi như là hồng bao tặng tân hôn, nhanh đi chụp ảnh tiếp, đừng để ý đừng để ý."

"Cảm ơn, cảm ơn."

Mấy đôi bọn họ đều không nghĩ đến lão nhân gia này nhân phẩm tốt lại còn hào phóng như vậy, họ cầm số tiền ngoài ý muốn có được này mà vui vẻ ra mặt."

....

Kỳ thật Sở Trăn vốn cũng không có ý tứ chen ngang, nghe được mấy câu khiển trách của lão gia tử, trên mặt liền thu liễm lại thần sắc không kiên nhẫn.

Thật ra chờ mấy đôi vợ chồng kia chụp ảnh cũng không lâu, năm phút sau, nhiếp ảnh gia đã mời bọn họ vào khu vực chụp ảnh.

Sở Trăn và Đường Miên Miên vừa ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười của nhiếp ảnh gia ngồi đối diện liền chuyển thành một lời khó nói hết.

"Tới gần một chút a, tân lang ngồi xa như vậy thì hai người làm sao cùng khung ảnh được."

Lão gia tử ngồi đằng xa đang nhìn chằm chằm hai người, bên ngoài còn có mấy đôi vợ chồng nữa cũng đang chờ chụp ảnh, nhiếp ảnh gia lại cũng không phải cố ý gây chuyện, Sở Trăn... Chỉ có thể chậm rãi hít sâu rồi ngồi xuống một lần nữa.

Buổi sáng còn khoác tay nhau rồi, bây giờ chẳng qua chỉ ngồi gần chút nữa mà thôi.

Sau khi hắn hoàn thành phần xây dựng tâm lý xong, mới không cam tâm mà đem khoảng cách với Đường Miên Miên từ nửa mét điều chỉnh xuống chỉ còn cách nhau 5cm.

Tuy rằng khoảng cách này là tạm được, nhưng nhiếp ảnh gia vẫn có thể ý thức được tân lang này là bị ép kết hôn, cho nên cũng không còn miễn cưỡng hắn nữa, chẳng qua ánh mắt có chút phức tạp.

Nhìn xem tân nương xinh đẹp biết bao nhiêu a, một cái nhan sắc chưa qua hóa trang này cũng đã có thể tỏa sáng mê người hơn so với không biết bao nhiêu là tiểu hoa đán trên màn ảnh rồi đấy, có thể lấy được một cô vợ như vậy, còn xoi mói cái gì nữa không biết!1

Không thích thì đừng có cưới nữa, thật lãng phí tài nguyên cho không biết bao nhiêu tên cẩu độc thân mà...

"Biểu tình của tân lang thả lỏng chút, đầu tân nương hơi dựa vào hướng tân lang nào."

Dù nội tâm có đang phun tào như thế nào đi chăng nữa, nhiếp ảnh gia này đối với công việc của mình vẫn luôn nghiêm túc mà làm việc, dù sao đối với đại đa số mọi người mà nói, bức ảnh trên cuốn sổ kết hôn này chính là để lưu niệm cả đời, hắn tự nhiên sẽ tận lực mà giúp mọi người chụp đẹp một chút.

"Crack", "Crack"

"Tốt, mọi người có thể đi đến khu vực kiểm tra sức khỏe rồi, qua mười phút nữa thì nhớ quay lại lấy ảnh chụp là được."

Tuy rằng nhà trai không quá phối hợp, nhưng giá trị nhan sắc của cả hau người này đều quá cao đi mà, cho nên bức ảnh này vẫn nghiễm nhiên trở thành bức ảnh đẹp nhất trong năm nay của hắn.

Không thể nghi ngờ, các nhiếp ảnh gia luôn thích người đẹp, bởi vậy khi nhìn thấy giá trị nhan sắc này, hắn không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài lần.

....

Phần kiểm tra sức khỏe thì chỉ cần điền thông tin vào bảng, sau đó lại quay lại chỗ kia lấy ảnh chụp, cuối cùng mới đi đến khu vực đăng ký kết hôn.

Lại tiếp tục điền thông tin một lần nữa, đóng dấu, giao phí, cuối cùng thì hai cuốn sổ đỏ mới được giao đến trên tay Sở Trăn cùng với Đường Miên Miên.

"Tên thật của cô là Đường Miên, Đường Hân Nguyệt chỉ là nghệ danh?"

Thời điểm viết giấy đăng ký kết hôn, Sở Trăn mới nhìn thấy tên được viết trên giấy đăng ký, lúc này hắn mới nghi ngờ mà hỏi lên tiếng.

Không phải đã chuyển tiền cho cô rồi à... Như thế mà còn chưa biết rõ thân phận của cô cơ chứ?

Gan cũng khá lớn đấy, giấy kết hôn cũng làm xong rồi, mà ngay cả lão bà của mình tên là gì cũng không biết nữa...

Đường Miên Miên nghe được Sở Trăn hỏi như vậy liền liếc mắt nhìn hắn một cái, mới chậm rãi lôi điện thoại ra cho hắn nhìn hình ảnh trên Bách khoa của BaiDu.

Sở Trăn bỗng dưng thấy cô gái kia duỗi ngón tay trắng ngần lại đây, theo bản năng định lui lại phía sau vài bước, nhưng khi nhìn đến ảnh chụp trong Baidu có ghi tên Đường Hân Nguyệt khác hẳn với khuôn mặt của nữ nhân trước mắt, hắn liền ngẩn người trong giây lát.

Chuyện gì đã xảy ra, gia gia không phải nói rằng đối tượng kết hôn của mình là Đường Hân Nguyệt hay sao?

Mang theo nghi hoặc, Sở Trăn quay đầu về phương hướng của lão gia tử nhìn lại, thì thấy ông hoàn toàn không kinh ngạc khi thấy ảnh chụp trong di động của Đường Miên Miên, ánh mắt Sở Trăn lập tức trở nên tối sầm lại.

"Khụ khụ, cái gì mà Đường Hân Nguyệt chứ, người cùng ngươi kết hôn chính là thiên kim Đường gia Đường Miên, thôi về trong xe nói sau."

Gặp bộ dáng cháu trai vừa lấy giấy chứng nhận kết hôn xong đã mang biểu tình muốn ly hôn, Sở lão gia tử liền ôm ngực, bày ra bộ dạng như đang không thể thở nổi.

Tuy Sở Trăn đoán động tác này của gia gia chỉ là giả vờ, nhưng trải qua sự việc gia gia phát bệnh tim, suýt nữa không qua khỏi của ba năm trước đây, hắn cũng không dám chọc gia gia tức giận, cho nên hắn đành mím môi không tiếp tục hỏi nữa, rồi yên lặng đi đến bên cạnh vỗ vỗ lưng giúp ông nhuận khí.

Đường Miên Miên cũng xem như là diễn viên gạo cội*, nhìn bộ mặt đau đón này của Sở gia gia quả thật là muốn nổi lòng khen, nhưng lão nhân gia đã cùng bọn họ đứng chờ đăng ký lâu như vậy, khẳng định cũng mệt mỏi, cho nên lúc này cô cũng tiến lên tri kỷ đỡ một cánh tay của Sở lão gia tử.

*Diễn viên gạo cội: Diễn viên lâu năm, dày dặn kinh nghiệm.

"Gia gia, ông đỡ chút nào chưa, để cháu đỡ ông lên xe nhé?"

"Tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều, ha ha."

Lão nhân gia ấy à, vẫn thích những hậu bối nói ngọt lại thật lòng, cho nên Đường Miên Miên vừa tới đỡ, Sở lão gia tử liền lập tức cười như mang thai, đau ngực gì đấy cũng không thèm giả vờ nữa, trực tiếp vịn tay Đường Miên Miên mà đi về hướng chiếc xe Rolls-Royce màu đen cách đó không xa.

Nhìn bóng lưng thân hòa của một già, một trẻ phía trước, không khí ngày xuân ấm áp như đang bao phủ lên hai người họ, lại nghe được tiếng cười của Sở lão gia tử trong sáng, vui vẻ hơn thường ngày, Sở Trăn bỗng nhiên nghĩ... Nữ nhân này tên là gì, là ai, cũng chẳng quan trọng nữa rồi.

Chẳng qua chỉ là ba năm phu thê ngoài mặt, gia gia vui vẻ là được rồi.

Bởi vậy, sau khi ở trên xe nghe Sở lão gia tử nói rõ tình huống, Sở Trăn ngoại trừ thoáng khinh thường diễn xuất của Đường gia thì vẫn thật bình tĩnh mà tiếp nhận kết quả vợ mình đã bị thay đổi thành người khác.

"Nếu gia gia không có việc gì khác thì con đi công ty làm việc trước đây."

Sở Trăn nói xong lời này, liền mở cửa xe, tính toán gọi trợ lý Tiểu Trần lại rồi trực tiếp đến công ty.

"Thân ái, buổi tối nhớ về nhà sớm nha."

Nào biết một chân hắn vừa bước ra, Đường Miên Miên ở sau lưng bỗng nhiên lại dịu dàng thắm thiết, lưu luyến không rời mà làm nũng đối với hắn.

Giọng điệu ngọt ngọt dính dính này, thông qua không khí truyền đến quanh người hắn, làm cho dường như chỉ trong nháy mắt mà toàn thân Sở Trăn đã nổi da gà, bước chân mất thăng bằng, suýt nữa đã ngã về trong xe.

Nữ nhân này tự dưng ngọt ngào như thế làm gì, lấy tiền cũng không cần diễn xuất chuyên nghiệp như vậy a!

Đuôi mày Sở Trăn chợt cau lại, bước chân rời đi cũng nhanh hơn, phảng phất như ở sau lưng là một con hồ ly ngàn năm, tâm chí chỉ cần không đủ kiên cường là sẽ lập tức bị dụ hoặc.

Sở lão gia tử nhìn ra cháu trai mình đang kháng cự, nhưng một chút ông cũng không thông cảm, thấy Sở Trăn đã đi xa năm mét còn lớn tiếng kêu ra ngoài:

"Có nghe thấy không, nhớ về nhà ăn cơm tối! Hai đứa vừa kết hôn, nhớ bồi Miên Miên nhiều một tý!"

Chờ đến khi Sở Trăn đi khuất, lão gia tử lại quay đầu nhìn Đường Miên Miên lộ ra ý cười hòa ái:

"Cháu ta tuy tâm đặt nặng tại sự nghiệp, nhưng hắn cũng chỉ vì cái nhà này, nếu chiều nay hắn về trễ, Miên Miên cũng đừng tức giận nhé... Lại nói tiếp, thằng cháu trai này của ông cũng chưa trải qua yêu đương bao giờ, cho nên đối với con gái đầu của hắn sẽ hơi gỗ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện có lỗi với con, chỉ cần Miên Miên dùng tâm cảm nhận, sẽ phát hiện ra hắn cũng rất tốt..."

"Con nhìn xem, bình thường nó bận bịu là thế nhưng mỗi ngày đều gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông, nó còn dành ra vài hôm nghỉ ngơi để đi câu cá cùng ông nữa, bây giờ người có thể tĩnh tâm cùng với những người già như ông không có nhiều lắm đâu @ # ¥¥ %..."

Sở lão gia tử vì chuyện chung thân đại sự của cháu trai mình, càng vì muốn mau chóng được ôm cháu nội mà ở trong xe thay đổi hình thức liên tục để ca ngợi Sở Trăn.

May mà Đường Miên Miên cũng không thiếu kiên nhân đối với người già, cô vẫn luôn mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, tiện thể còn đáp lại vài câu.

Sở lão gia tử rõ ràng là vui vẻ hết mức, sau khi về đến nhà còn hiếm lạ mà lưu Đường Miên Miên lại ăn cơm trưa, phải đến thời gian ngủ trưa ông mới phái người đưa Đường Miên Miên về trang viên tân hôn của cô và Sở Trăn, lúc cô đi rồi, ông còn liên tục lải nhải với quản gia Tần thúc rằng Đường Miên Miên hiểu chuyện như nào, nhu thuận ra làm sao.

**

"Đinh đinh đinh, đông đông đông"

Trên đường trở về nhà, tiếng chuông điện thoại trong túi xách của cô bỗng dưng vang lên.

Cô còn vốn cho rằng đây là Đường gia gọi điện thám thính tin tức bên này, kết quả khi mở ra lại thấy người gọi đến trên điện thoại lại là "Người đại diện Mạnh tỷ."

Đường Miên Miên vội nhớ tới thân phận giờ của mình mới chỉ là diễn viên tuyến mười tám, nên cô liền nghe máy.

"Đường Miên Miên, cô chết đi đâu rồi vậy, công ty đã nói không cho nghỉ phép mà cô còn dám tự ý trốn học mấy ngày, một đồng tiền kim loại còn chưa kiếm về được, cô đã dám lãng phí tài nguyên của công ty rồi, gan càng ngày càng lớn nhỉ!"

Tuy nói rằng khẩu khí của Mạnh tỷ này không được tốt cho lắm, nhưng Đường Miên Miên căn cứ theo ý tứ trong câu mà cô ấy vừa nói liền hiểu ra trong chuyện này mình đang đuối lý, vì thế liền ôn tồn nói:

"Xin lỗi Mạnh tỷ, bên em bỗng dưng xảy ra chút chuyện, em sẽ lập tức trở về công ty."

Nghe được Đường Miên Miên nhu thuận trả lời, khẩu khí của Mạnh tỷ ở đầu bên kia bỗng nhiên quay ngoắt 180 độ, chuyển thành loại giọng nói mật ngọt:

" Miên Miên a, vừa rồi chị có hỏi qua giáo sư huấn luyện, hắn nói em vô cùng có thiên phú biểu diễn, chỉ cần cho em một cơ hội, khẳng định em có thể nổi..."

"Thật ạ, vậy thì tốt quá."

Đường Miên Miên nghĩ thầm, có lời nói này làm cơ sở, cho dù về sau kỹ năng biểu diễn của cô có bùng nổ thì cũng chẳng ai hoài nghi.

"Đó là đương nhiên... Cho nên Miên Miên a, bữa ăn đêm nay của ông chủ Tiền, em không thể lại từ chối được... Người ta có thể coi trọng em là phúc khí, hắn chẳng phải cũng nói xong việc sẽ cho em diễn nữ hai của một bộ phim mà giải trí Thiên Hoàng sắp đầu tư hay sao, tiền đồ được tặng không đến trước mặt, em cũng không thể buông tay a, chị cũng là coi trọng em, mới cho em giật giây bắc cầu, người khác muốn cũng không được đâu..."

Tôi nhổ vào.

Chẳng phải ý chính là muốn cô biết điều một chút hay sao?

Nữ phụ này đã ký cái công ty quỷ quái gì vậy... Người đại diện này khởi nghiệp làm tú bà cũng thật sáng loáng...

Đường Miên Miên nhướn mày, ký ức quay trở về hồi mới bước chân vào giới giải trí, lúc ấy cô cũng gặp phải nhiều việc phiền lòng, lại nói tiếp, việc này đã từng xảy ra nên cô cũng quen.

Năm ấy, các đồng sự vào nghề cùng cô vì không chịu nổi khó nhọc của tầng chót nữa nên một đám bắt đầu nghĩ biện pháp trèo lên trên, đạo diễn, phú nhị đại*, nhà đầu tư đều là mục tiêu của các cô ấy.

*Phú nhị đại: Thế hệ nhà giàu thứ hai của Trung Quốc, có bố mẹ nhiều tiền, chức to.

Những người đó cũng có chút mới mẻ mà chơi đùa với mấy minh tinh tuyến 18 là các cô, chơi đùa xong thì vứt lại một hai vai diễn coi như là tiền công.

Đường Miên Miên vốn sống trong giới hào môn, chẳng qua về sau bố cô phá sản nên mới nghèo đi mà thôi, hơn nữa cô còn sở hữu dung mạo thượng thừa, cho nên cũng bởi vậy mà có một vài tên cô trước đó bị cô trướng mắt mở miệng ra nói muốn bao nuôi cô, còn thề non hẹn biển rằng sẽ làm cho cô nổi tiếng.

Tuy Đường Miên Miên bấy giờ không có tiền, nhưng cô vẫn giữ lại cho mình được tự tôn ban đầu, nhìn con đường tắt rộng lớn trước mắt, cô lại không lựa chọn mà quyết định sẽ đi trên con đường nhỏ nhấp nhô của mình.

Từ tầng chót của giới giải trí, cô dựa vào các kỹ xảo biểu diễn mà hằng ngày được cô rèn luyện nhiều lần cuối cùng cũng vươn lên, đi tới cuối con đường.

Cô đã chịu khổ, chịu nhọc nhiều lần nên chẳng những luyện được thành phái thực lực, sở hữu kỹ xảo biểu diễn hoàn mỹ mà cô còn biết cách làm cho fans thực sự thích cô, ủng hộ cô, làm cho cô có thể bắt lấy giải thưởng Kim Mã, trở thành ảnh hậu, lúc đó cô còn tự nói với chính mình, có thể lựa chọn đi một con đường tắt khác cô cũng có thể thành công như ngày hôm nay, nhưng đem ra so sánh, khi đem mồ hôi của chính mình để đổi lấy chiếc cúp, dường như ánh sao chiếu vào người khiến cô trở nên rực rỡ hơn, lưng cô lại càng vì vậy mà thẳng hơn.

Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, cô cũng vậy, nhưng cô cảm thấy rất vui mừng vì con đường mình đã chọn.

"Miên Miên, em nghĩ như nào?"

Mạnh tỷ ở đầu bên kia chờ một lúc không thấy cô trả lời mới hỏi một câu, cũng kéo Đường Miên Miên ra khỏi hồi ức, trở về thực tại.

"Ui ui.. Mạnh tỷ, vừa rồi tín hiệu ở chỗ em không được tốt cho lắm, chị có thể nói lại được không. "

Đường Miên Miên nhu thuận đáp lời, chẳng qua ngón tay lại nhẹ nhàng ấn vào màn hình nút ghi âm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.