Xuyên thành thiên kim hào môn chân chính

Chương 23: Mất tích



Tề Gia Mẫn trăm triệu không nghĩ tới, cô thế mà lại bị gạ tình.

Là! Bị! Gạ! Tình!

Và người đã gạ tình cô là nam chính!

Cô cảm thấy cả người đều hỏng rồi!

Tề Gia Mẫn ngẩng đầu, nhìn mặt hắn, hận không thể nhìn ra một bông hoa(1). Cao Như Phong hỏi “Em bị vẻ đẹp trai của tôi mê hoặc sao?”

(1)nhìn ra một bông hoa: nguyên văn là 看出一朵花来, khi sự thất vọng đạt đến một mức nhất định, một bông hoa sẽ nở hoa thay thế, tên của loài hoa là gì không quan trọng, ý nói khi ở trong tuyệt vọng sâu sắc nhất, lại bất ngờ gặp được đẹp đẽ nhất, hi vọng ẩn chứa trong tuyệt vọng.

Ví dụ một mẩu nhỏ trong quyển sách ‘một bông hoa nở trong tim tôi mỗi ngày’ của Jimmy Liao:

Giếng hi vọng

Rơi xuống giếng sâu, tôi hét lớn, chờ cứu…

Trời tối, tôi buồn bã cúi đầu,

Chỉ thấy mặt nước đầy những vì sao lấp lánh.

Trong nỗi tuyệt vọng sâu sắc nhất, tôi đã gặp bất ngờ đẹp đẽ nhất.

Điều này thật sự một lời khó nói hết. Tề Gia Mẫn hỏi: “Anh uống nhầm thuốc à?”

Cô mạnh mẽ đẩy hắn ra: “Anh đừng quấy rối tôi.”

Cô không gọi điện thoại nữa, vươn tay chặn một chiếc xe kéo, lập tức nói: “Đi đến cửa hàng Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh.”

Cao Như Phong nhìn theo bóng dáng xe kéo rời đi, như có như không nở một nụ cười, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, chỉ liếc mắt một cái nhìn lại liền thấy được sự thâm trầm cùng u ám của người này, hoàn toàn khác với vừa rồi.

Một người đàn ông to lớn đi đến nói: “Lão đại, người đã bị chúng ta lộng đi rồi.”

Vẻ mặt của hắn có chút khó tả, thật lâu mới do dự nói: “Nhìn không ra tới cô ấy sức thật lớn, tiểu nha đầu…”

Cao Như Phong liếc một cái, hắn im lặng.

Cao Như Phong hừ lạnh: “Cái gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng hỏi; cái gì nên nói hẵn nói, đừng nói những gì không nên nói; muốn chết thì cứ báo một tiếng.”

Tên to lớn: “Ta câm miệng.”

Thật trùng hợp, gia hỏa này cũng được kêu là Đại Hùng.

Cao Như Phong nhìn chiếc xe kéo của Tề Gia Mẫn vòng qua lối ngoặt, hoàn toàn không thấy bóng dáng nữa hắn mới quay người đi lên chiếc xe cách đó không xa, nói: “Lái xe.”

Tề Gia Mẫn không để ý lắm đến tình tiết đó. Cô nhanh chóng đi đến Thương mại Thượng Hải - Nam Kinh và lập tức đi tìm gia đình nói về chuyện ngày hôm nay. Cô cũng rất khéo léo, nói cho anh cả Tề thay vì nói thẳng với ba mẹ Tề.

Anh cả Tề thật sự khó chịu khi nghe việc này. Hắn nguyên bản đã điểm bạo phát mấy tên côn đồ xung quanh Tống bí thư, để hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng thật không ngờ lại đột nhiên giữa đường xảy ra chuyện này.

Vẻ mặt anh cả Tề lạnh xuống: “Xem ra ta còn quá nhân từ!”

Hắn phất tay ra hiệu cho em gái đi ra ngoài. Tề Gia Mẫn ngoan ngoãn làm theo, cô dựa vào lan can hành lang, nhìn cái cây dưới giếng trời(2), lòng cảm thấy buồn bã.

(2)giếng trời: một bộ phận kiến trúc trong các công trình nhà ở, trung tâm thương mại,… là một khoảng không thẳng đứng thông từ mái nhà xuống tận tầng triệt của nhà ở hay tòa nhà cao tầng, chủ yếu dùng để lấy ánh sáng tự nhiên và lưu thông khí.

“Miss Tề?”

Tề Gia Mẫn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người phụ nữ thanh tú, khoảng ba mươi tuổi đang đứng ở chỗ lan can này tầng ba, rất có vài phần tư thái.

Cô nghĩ nghĩ, nhận ra người này bèn lễ phép: “Du tam thẩm thẩm.”

Thím ba Du không ngờ rằng Tề Gia Mẫn thật sự sẽ nhận ra mình, có chút vui vẻ, nói: “Không biết cô có thời gian hay không, giúp ta tư vấn một chút?”

Bà ta đã nghe Du Khanh kể về Tề Gia Mẫn là người có con mắt tinh tế như thế nào, nhưng là trong lòng không cho là đúng. Một cô gái nhỏ chưa từng đến thủ đô, chứ đừng nói là nước ngoài, thật sự có thể có phong cách tây tiến hiện đại hay sao? Chẳng qua chỉ là dựa vào vài phần tuổi trẻ thôi, chẳng lẽ còn có thể lợi hại đến mức nào?

Bất quá, bà ta vừa rồi đứng ở đó lơ đãng thoáng nhìn liền cảm thấy dường như cháu gái mình nói xem ra có vài phần là thật.

Tề Gia Mẫn mặc chiếc váy áo kẻ sọc màu xanh lam, hình như chưa nhìn thấy ai mặc qua. Cô dựa vào lan can, mặt dây chuyền kim cương khẽ lay động, ngọt ngào đáng yêu, thật sự là một tiểu mỹ nhân hiếm có. Trong gia đình thím ba Du mặc kệ là cháu gái nội ngoại, hay em gái chưa gả chồng cũng không có tư thái đó của Tề Gia Mẫn.

Bà ta cười: “Chúng ta đi chứ?”

Tề Gia Mẫn nghiêng đầu nói: “Được, thẩm thẩm chờ tôi một chút.”

Cô gõ cửa, nhìn thấy anh cả Tề đang nhíu mày gọi điện thoại, cô chỉ chỉ lên lầu, được sự cho phép cô lập tức đi cùng bà ta.

Đặc điểm lớn nhất của Tề Gia Mẫn là tâm đại, rất ít khi khó xử chính mình, mặc dù biết lần này có chút phiền phức nhưng lại không hề ủ rũ mà ngược lại rất lạc quan như ánh mặt trời.

Cô ấy chính là tin tưởng vào bản thân và gia đình!

Tề Gia Mẫn nện mạnh bước chân đi lên lầu, liền nhìn thấy thím ba Du đang đứng ở đầu cầu thang, Tề Gia Mẫn nói: “Du tam thẩm thẩm, mời.”

Nhắc mới nhớ, thím ba Du ở bên này so với Tề Gia Mẫn còn rành hơn! Tề Gia Mẫn trước đó bận ôn luyện, không đến đây nhiều nhưng thím ba Du là khách quen ở đây, vì dù bà không mua cái gì cũng thường xuyên dẫn theo bạn bè tới.

Hai người cùng bước vào cửa, bên trong còn có ba vị thái thái.

Một người trong số họ bật cười ngay lập tức: “Ayo, Mộng Điệp, cô như thế nào đi về một chuyến, trở về còn nhặt thêm một tiểu cô nương vậy?”

Bà ấy che miệng cười, nhưng vẻ mặt rất kỳ quái.

“Nếu có thể nhặt được một cô gái xinh đẹp như vậy ngày nào tôi cũng phải đi ra ngoài rồi. Đây là ngũ tiểu thư nhà họ Tề, cũng là bạn tốt của Khanh Khanh nhà chúng ta, này không phải sao? Chúng ta chỉ gặp nhau một lần từ xa xa, tôi còn nghĩ tiểu cô nương không nhớ tôi, không nghĩ tới trí nhớ của cô ấy rất tốt.”

Thím ba Du tươi cười nói.

Bất quá hai người chỉ nói một hai câu, Tề Gia Mẫn liền nhìn ra bọn họ tuy là cùng tới nhưng quan hệ cũng không tốt lắm.

“Phụ nữ xinh đẹp, ai mà không nhớ cho được!”

Giọng của Tề Gia Mẫn ngọt ngào, thím ba Du lại được bật cười. Bà ta nói: “Cái miệng nhỏ này, thật ngọt. Không hổ danh là học sinh đứng đầu trường nữ trung Giáo hội Saint John.”

Hai người nói chuyện khen lẫn nhau, những người khác đều cười, chỉ có điều là ngoài cười nhưng trong không cười.

Tề Gia Mẫn kỳ thật không muốn can thiệp vào chuyện của mấy người này, nhưng cũng vui vẻ cấp thím ba của Du Khanh mặt mũi. Rốt cuộc cô và Du Khanh quan hệ thực tốt.

Thím ba Du: “Tình cờ là Tề ngũ tiểu thư ở đây, không bằng chọn dây chuyền cho thẩm thẩm đi. Mấy ngày nữa ta có tham gia một cái yến hội, ngó trái ngó phải trang sức trong nhà luôn cảm thấy thiêu thiếu gì đó nên chi bằng lại đây xem đúng không? Chính là thích kim cương nhập khẩu nhà cô, chúng thật sự chọc thủng tim ta rồi!”

“Kia cũng là Du tam công tử sẵn lòng, thương cô. Còn chúng ta liền tính là thích, trong nhà sợ là cũng luyến tiếc đâu!” Một vị thái thái đi cùng khen ngợi.

Tề Gia Mẫn có thể thấy rằng điều kiện gia đình của bà ta không tốt bằng những người khác, như bộ sườn xám trên người bà ta, chất liệu này không phải khoản mới năm nay, chưa kể kiểu dáng cũng thiên về phong cách năm ngoái.

Không biết có chuyện gì xảy ra sau lưng những vị thái thái này, nhưng cô đối với mọi người đều mỉm cười.

“Sẵn lòng thì cũng phải có đồ thích a, tôi nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn thấy cái nào hợp với váy kia của mình.”

Tề Gia Mẫn hỏi ngay: “Kia, Du tam thẩm thẩm trong nhà là váy kiểu dáng gì?”

Nguyên bản thím ba Du đã chuẩn bị một chiếc sườn xám sa tanh màu xanh ngọc, nhưng kiểu sườn xám này đương nhiên hợp với ngọc hơn, kim cương luôn là kém hơn một chút. Nhưng thím ba Du lại muốn đeo kim cương, dù sao người đàn ông của bà ta nhìn việc tiêu tiền, nếu mà không chi, thì số tiền này có thể đã tiêu ở đâu đó!

Nhưng nếu không hợp lại sợ mẹ chồng chê trách, con dâu mà không làm vừa lòng mẹ chồng nên thím ba Du khá sầu muộn.

Thím ba Du có chút u sầu, Tề Gia Mẫn cũng suy tư một chút, cười nói: “Du tam thẩm thẩm, chờ tôi một chút.”

Cô nhanh chóng đi ra ngoài, trở lại lầu hai, đến phòng làm việc của anh hai Tề, hắn phụ trách đối ngoại nên thường xuyên ở ngoài. Tề Gia Mẫn cũng mặc kệ những cái đó, đi thẳng vào và lật ngăn tủ, anh hai Tề làm gì cô đều rất quen thuộc và rõ ràng.

Tề Gia Mẫn nhanh chóng tìm được một cuốn tạp chí và lên lầu lần nữa.

“Du tam thẩm thẩm, thật ra tôi nghĩ nếu ngài thích dây chuyền kim cương hơn, ngài cũng có thể thay đổi quần áo của mình. Tôi thấy khí chất của ngài phá lệ theo phong cách tây, kì thật ngài mặc sườn xám hẳn là không bằng mặc váy nước ngoài. Đây tạp chí là đoạn trước anh cả tôi xuất ngoại mang về, tôi cảm thấy có một bộ vô cùng thích hợp với ngài. Nếu ngài thích có thể về tìm thợ theo đó mà may, hẳn cũng sẽ mau, không làm chậm trễ yến hội kia.”

Tề Gia Mẫn mở tạp chí ra, mấy người thái thái xung quanh cũng đi tới nghiêng người xem, chỉ là liếc mắt qua một cái khuôn mặt đã đỏ bừng. Rõ ràng là đã là phụ nữ nhưng lại không bình tĩnh bằng một cô bé như Tề Gia Mẫn.

Lại nói cũng chỉ tại mấy chị gái này mặc quá ít, hơn nữa kiểu dáng này cũng thực đặc biệt, hầu như hiếm thấy trên thị trường, thoạt nhìn có vài phần… gợi cảm.

“Váy nước ngoài ở đây rất đẹp, chỉ là quá tân triều. Tôi nghĩ các ngài cũng đã nghe qua anh cả của tôi đã đi ra nước ngoài trước đó và mới về được vài tháng! Tạp chí này là của năm nay, tất cả phong cách này đều là phong cách đang phổ biến ở nước ngoài, và các cô gái trẻ đều mặc như vậy ra đường. Chẳng qua xu hướng này còn chưa thổi đến quốc nội! Cũng không chắc liệu nó có trở nên lưu hành trong năm tới được hay không, nhược điểm của nó chính là quá tân triều. Nha, ngài xem, tôi nói chính là chiếc váy này, cô ấy chính là phối trọn bộ trang sức kim cương.”

Trang Tề Gia Mẫn nói đến là một cái váy liền áo màu đen, chỉ là chiếc váy này thật sự táo bạo, không phù hợp thuần phong mỹ tục dân gian chút nào. Cổ chữ V, bó sát người xống phía dưới, vị trí eo thắt lại cũng không phải vải dệt mà là vải voan mỏng màu đen, nếu nói lộ cũng không có, chỉ là thoắt ẩn thoắt hiện.

Phần váy liền từ chân xuống đều mịm như lụa sa tanh.

Người phụ nữ ngoại quốc có mái tóc màu vàng, mắt xanh, đeo vòng cổ, hoa tai, lắc tay, nhẫn kim cương đều không thiếu một thứ.

Mấy vị thái thái đều nhìn thẳng.

Trưởng quầy mắt chưa thấy nhưng chỉ cần liếc qua hắn cũng biết đó là “bảo bối” của nhị thiếu gia. Lần này đại thiếu gia về mua không ít tạp chí nước ngoài cấp ngũ tiểu thư, kết quả nhị thiếu gia nhìn thấy người ta mặc ít vải liền trộm một cuốn về tàng trữ.

Họ may mắn cũng đã được nhìn qua!

Trên tạp chí mèo Ba Tư ăn mặc khá mát mẻ và… sặc sỡ! Không ngờ nhị thiếu gia vẫn không thể đấu lại ngũ tiểu thư nha. Người ta cái gì cũng biết đó!

“Đẹp thì đúng là đẹp thật, chính là, quá tân triều.” Tề Gia Mẫn nghĩ nghĩ, lại một lần nữa nói: “Khả năng vẫn là không thể nào hợp…”

Cô chưa kịp nói hết thì cuốn tạp chí đã đột nhiên bị thím ba Du đè lại. Đôi mắt của bà ta dán chặt vào tạp chí, ngẩng đầu, lấy ra tư thế tử tế ôn nhu nhất của mình cười nói: “Gia Mẫn, cho thẩm thẩm mượn cuốn tạp chí này được không? Tam thẩm sẽ trả lại sau khi may xong quần áo.”

Bà ta lại sợ không cho mượn liền vội nói: “Đảm bảo không làm hỏng, cũng không mượn trắng liền không trả.”

Tề Gia Mẫn mỉm cười: “Tam thẩm thẩm nói gì vậy? Ngài cầm đi nha, may xong quần áo liền có thể trả lại.”

Thím ba Du cất cuốn tạp chí đi, mỉm cười: “Cảm ơn.”

Bà ta nói: “Bây giờ ta có thể yên tâm xem dây chuyền kim cương rồi!”

Tề Gia Mẫn suy nghĩ một chút, nói: “Người phụ nữ trên tạp chí kia một thân váy đen rất đẹp là bởi vì bản thây cô ấy tóc vàng, chúng ta tóc đen liền có chút thuần sắc. Nếu tam thẩm thẩm tin tưởng tôi thì liền chờ một chút.”

Tề Gia Mẫn lại đi ra ngoài, rồi nhanh chóng lấy về một chiếc băng đô đỏ, mặt trên khảm trân châu màu hoàng kim.

Tề Gia Mẫn: “Tôi nghĩ kết hợp với cái này trông sẽ đẹp hơn. Nếu váy không quá đẹp mắt, chỉ cần đeo thêm cái này là được.”

Thật trùng hợp, hôm nay thím ba Du mặc một bộ dương váy màu trắng, trăm triệu không nghĩ tới chỉ thử một lần liền không muốn tháo ra.

Thím ba Du: “Thật đẹp a. Liền tính không xứng với váy đen thì kết hợp với váy trắng cũng rất đẹp. Cô thật có mắt nhìn.”

Thím ba Du cũng đã nhận ra Du Khanh thực sự nói đúng. Tề Gia Mẫn rất tinh tế, cũng rất có kiến giải. Loại kiến giải này xuất phát từ sự giàu có của gia tộc. Tuy rằng cô ấy không có trải qua du lịch, du học gì đó, chính là cô được đầu tư a! Tầm nhìn và gu thẩm mĩ của Tề Gia Mẫn chắc chắn là kết quả của vô số tiền của.

Theo lời giới thiệu của Tề Gia Mẫn, bà ta đã mua một chiếc vòng cổ kim cương khác.

Thím ba Du nói: “Ta chính là không thể khống chế được mua những thứ này, nhưng mà nếu già rồi thì không biết phải làm sao a!”

Tề Gia Mẫn: “Phụ nữ thích làm đẹp không có gì sai, dù già hay trẻ đều phải ăn mặc đẹp. Liền tính là lớn tuổi thì cũng là lão thái thái đẹp nhất, nổi bật giữa đám đông! Ngoài ra, những thứ này cũng có thể để lại cho con gái hoặc con dâu tương lai. Kim cương là vĩnh cửu tồn tại, mỗi viên đều lưu truyền mãi mãi.”

Kĩ năng tẩy não của Tề Gia Mẫn có thể so sánh với những người bán hàng đa cấp.

Cuối cùng, người bán hàng nhìn vài vị khách vốn không muốn mua cũng mua một số trang sức. Thứ này đắt như vậy, bọn họ chỉ cần mua vật nhỏ thôi cũng thu vào số tiền rất ấn tượng.

Tuy nhiên, dù đã tiêu tiền nhưng mấy vị thái thái cũng không cảm thấy mất mát, Tề ngũ tiểu thư nói đúng, thứ này có thể truyền lại mà!

Lời đó nói thế nào nhỉ?

Gì mà lưu truyền?

Tóm lại nghe thật xuôi tai.

Tề Gia Mẫn không biết hôm nay cô ấy đã nói gì và làm gì, cô không ghi nhớ những điều đó, nhưng nó đã kích lên việc kinh doanh của gia đình gấp nhiều lần. Kim cương và đồng hồ này tóm lại là sang quý, ngay cả khi chúng đắt hàng thì cũng là hữu hạn.

Nhưng chỉ vì một câu “kim cương là vĩnh cửu tồn tại, mỗi viên đều lưu truyền mãi mãi” mà nó bỗng chốc trở nên hot trở lại.

Tất nhiên đây cũng là sự phía sau.

“Tề ngũ tiểu thư thật lợi hại!”

Tề Gia Mẫn dựa vào quầy nói: “Kiếm tiền không dễ a!”

Người bán hàng nói lời chân thành: “Ngài ở phương diện này thật là một kì tài. Nếu tôi có thể được như ngài thì tỉnh dậy cũng cười! Ngũ tiểu thư, ngài mau ngồi để tôi châm trà để ngài uống cho nhuận họng.”

Tề Gia Mẫn uống một hơi cạn sạch, nói: “Tôi muốn uống trà sữa a!”

Nhắc mới nhớ, cô đã không uống trà sữa nhiều năm rồi.

Thấy trưởng quầy chưa hiểu chuyện gì, cô xua tay nói: “Tôi xuống lầu.”

Được nửa đường cô lại quay lại nói: "Khi nào Du tam thẩm thẩm trả tạp chí lại thì trực tiếp đưa cho anh hai là được.”

Khi Tề Gia Mẫn quay lại phòng làm việc của anh cả Tề đã nhìn thấy hắn đang ngồi hút thuốc. Hắn nhìn thấy Tề Gia Mẫn bước vào cửa liền lập tức dập, đứng dậy kéo cửa sổ ra cho tản mùi.

Tề Gia Mẫn: “Anh cả, thế nào rồi?”

Anh cả Tề nhìn em gái của mình thật sâu khiến cô cũng cảm thấy luống cuống: “Chuyện này rất lớn sao?”

Anh cả Tề: “Em thật sự xác định… Tống bí thư bị thương?”

Tề Gia Mẫn: “?”

Cô nghĩ về tình huống lúc đó và nói: “Chưa kể hòn đá lúc trước em ném khiến hắn ngã lên xe sập ra một cái hố, còn có hai chân đều bị người ta giẫm nhiều lần, không giẫm chết là may rồi đó!”

Tề Gia Mẫn trợn to hai mắt, cảm thấy chính mình không thể nhìn nhầm.

“Thị lực hai mắt của em đều là 5.2 đó, không thể nào nhìn lầm được!”

Anh cả Tề không biết nó có nghĩa là gì nhưng có thể đoán ra tới.

Hắn nhấp miệng, gõ gõ lên mặt bàn. Vào thời điểm Tề Gia Mẫn không nhịn nổi nữa định hỏi lại thì hắn lên tiếng: “Không có.”

Tề Gia Mẫn: “Cái gì?”

Anh cả Tề: “Tống bí thư không đến bệnh viện, cũng không về nhà họ Tống, càng không đi thị phủ.”

Tạm dừng một lúc, hiếm thấy khi hắn cũng có vài phần không xác định nói: “Tống bí thư, mất tích.”

Tề Gia Mẫn: “Cái gì?”

Anh cả Tề: “Tống bí thư đã mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác! Người biến mất rồi.”

Nói đến đây anh cả Tề cũng chấn kinh, thật sự từ năm bảy, tám tuổi đến nay hắn chưa lại bao giờ bối rối như vậy, hiện tại thật sự rất bối rối. Đang êm đẹp lại cả người cả xe đều không thấy nữa, giữa ban ngày ban mặt, thật mẹ nó gặp quỷ!

Tề Gia Mẫn vò đầu: “Hắn có hay không là đi nơi nào khác mới không về nhà? Hắn là một đại nam nhân cũng không thể bắt cóc đem bán! Không sợ không bán được à?”

Nếu hiện tại mọi thứ không quá quái lạ thì anh cả Tề sẽ cười ra tới.

Nhưng hắn vẫn nhếch miện nói: “Đúng vậy, cho nên, hắn có thể đi đâu được?”

Hai anh em thất thần trong giây lát, anh cả Tề dứt khoát đứng dậy: “Anh sẽ nói ba mẹ một tiếng.”

Chuyện này ban đầu Tề Gia Mẫn chỉ nghĩ đó là một rắc rối nhỏ, lúc sau khi thấy biểu hiện của anh cả Tề liền nghĩ là rắc rối lớn, nhưng lúc sau nữa nó lại trở thành… không liên quan gì đến cô.

Bởi vì Tống bí thư đang thực sự mất tích.

Thật sự hoàn toàn.

Nhà họ Tống không phải là gia đình không có cái gì bối cảnh, nhưng cứ như vậy tìm mãi ở cái Bến Thượng Hải này vẫn không thấy người. Tống bí thư và tài xế của hắn và cả chiếc xe nữa, đều đã biến mất. Cho dù là phá án giao cho phòng tuần tra đi tìm bảy ngày, ngay cả nhà họ Tống đã treo thưởng trên báo nhưng cũng không thấy người này nữa.

Phải nói rằng đây là chủ đề xôn xao nhất ở Thượng Hải bây giờ.

Vì vụ ẩu đả sau đó mà không còn ai nhớ đến Tề Gia Mẫn ném cải thảo nữa.

Sau bảy ngày, có vẻ như nhiệt độ tìm người đã giảm đi, nhưng ai cũng biết rằng chuyện này càng trì hoãn lâu, khả năng tìm lại được người càng ít.

Là người có liên quan, Tề Gia Mẫn, cô ấy… mấy ngày nay không dám ra ngoài vì sợ đưa tới phiền phức. Rốt cuộc, mỗi lần ra ngoài cô đều gặp phải tên điên Cao Như Phong hoặc gặp phải rắc rối nào đó, nên vẫn là ở nhà an toàn bình an.

Hơn nữa cô đã nghiên cứu để làm ra một số loại trà sữa như kiếp trước, đại khái là vị cũng tương đối giống.

Tề Gia Mẫn đưa công thức cho anh cả Tề để hắn cho khách ở khu phi đối ngoại thưởng thức và nó được đón nhận rất nồng nhiệt.

Quả nhiên, dù ở thời đại nào, con gái đều không cưỡng lại được sức hút của trà sữa!

Tuy Tề Gia Mẫn không ra ngoài nhưng nhà họ Tề đã chào đón hai vị khách đặc biệt, chính là Du Khanh và thím ba Du.

Tề Gia Mẫn cảm thấy khá kì quái nhưng cũng không tỏ ra trên mặt, nở nụ cười nghênh đón: “Du Khanh, Du tam thẩm thẩm, mời ngồi.”

Đây là lần đầu tiên thím ba Du đến nhà họ Tề, bà ta chỉ liếc mắt đảo qua một cái liền cảm khái. Đều nói nhà họ Tề trước nay không có học giả gì, từ lâu đều là thương hộ, không có lai lịch, chính là xem ra hoàn toàn không phải như vậy. Chưa nói đến trang trí, chỉ cần nhìn những bức tranh nổi tiếng trên tường và trưng bày trên tủ thôi cũng đủ biết, quả nhiên tin đồn có thể giết người.

Nhà mẹ đẻ thím ba Du là nhà kinh doanh đồ cổ nên bà ta hiểu rõ nhất những thứ này.

Bất quá, cho dù thím ba Du đã có vài phần nhận định nhà họ Tề không phải một thương hộ không hiểu cái gì, nhưng bà ta cũng lại nghĩ rằng nếu có thể là không hiểu thật, biết đâu nhặt được món hời. Bà ta nói: “Bức họa này thật tốt a…”

Bà ta bỏ lửng nửa câu không nói, nếu là nói ra thì coi như sự đã rồi.

Nếu là trực tiếp làm người ta bỏ thứ yêu thích thì có vẻ không thỏa đáng.

“Tất nhiên là tốt rồi! Tôi đã tìm sư phụ chuyên môn xem qua. Nó là tác phẩm gốc của Ngô Đạo Huyền tiên sinh."

Tề Gia Mẫn cười rạng rỡ: “Đây là tôi và anh trai đi Phan Gia Viên ở Bắc Kinh nhặt được của hời.”

Thím ba Du nghe vậy, nghiêm túc nói: “Đâu có người thường nào nhặt được của hời nhiều như vậy, vẫn là cô ánh mắt độc đáo.”

Bà ta chân thành nói: “Gia đình ta làm về cái này. Hai bức tranh của Đạo Huyền trong thành đều là sản nghiệp nhà ta, hôm nào sẽ dẫn mọi người đến chơi. Bất quá cô cũng thật tâm đại, bức họa quý báu như vậy tốt nhất không nên treo ở phòng khách, nếu gặp người sành sỏi rất có thể sẽ lừa cô.”

Tề Gia Mẫn: “Cảm ơn Du tam thẩm thẩm, chúng ta hiểu được giá trị liền sẽ không bị lừa.”

Thím ba Du mỉm cười, rốt cuộc cũng ngồi xuống, nhìn thấy cô gái nhỏ giúp việc đang châm trà, bà ta kinh ngạc: “Đây là hương vị mới?”

Mấy ngày nay Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh đổi phục vụ trà thành trà sữa, bà ta biết đến và cũng đã thử qua một lần nhưng lần này thì khác.

Tề Gia Mẫn: “Tam thẩm thẩm cần phải đến đó vài lần nữa. Trong của hàng có ngũ vị hương được phục vụ luân phiên.”

Thím ba Du: “Trách không được! Ta nói, người khác cùng ta nói lên vị, như thế nào hoàn toàn bất đồng, chúng ta đây thì ra là vì đi khác ngày nhau nên vị không giống. Ta cần phải đi thường xuyên hơn mới được.”

Tề Gia Mẫn cười nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn trông thật xinh xắn.

Thím ba Du: “Nói xem. Tại sao ta lại không có thằng con trai cơ chứ? Cô đẹp như vậy, nếu ta có con trai nhất định sẽ hướng cô cầu hôn.”

Du Khanh vừa uống một ngụm trà sữa liền sặc: “Thím ba nói đùa, người có con cũng không có khả năng tuổi cỡ Gia Mẫn nha!”

Tề Gia Mẫn ngồi trên ghế sofa, chống cằm cười ngọt ngào: “Tam thẩm thẩm không phải muốn kết hôn thật đâu, ngài ấy là đang khen em!”

Thím ba Du: “Cũng không phải khen sao?”

Ngập ngừng một lúc, bà ta nói tiếp: “Nếu không khen thì làm sao ta có thể cầu cô hỗ trợ được?”

Tề Gia Mẫn: “Ngài nói, tôi và Du Khanh là bạn tốt của nhau nên đương nhiên tôi sẽ không từ chối. Nếu có thể làm được, tôi đương nhiên sẽ giúp, nhưng tôi chỉ là một con sâu gạo nhỏ, không biết mình có thể làm được gì.”

Thím ba Du nói: “Ta nghe nói… anh trai cô cất chứa hai “quả trứng bồ câu”(3). Cô biết đấy, ta không có sở thích nào đặc biệt, chỉ có chút chính là thích trang sức. Vừa nghe đến loại sự tình này, ta liền bị đứng hình. Không biết, Gia Mẫn có thể hay không giới thiệu giúp chúng ta một chút?”

(3)quả trứng bồ câu: thật ra là viên kim cương 88 carat đó.

Kì thực, thím ba Du có thể tự liên hệ với Tề Gia Cung thông qua đường khác. Chưa nói đến bà ta là khách quen của Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh, bà ta cũng có thể gặp được hắn. Chỉ là bà ta đã hỏi thăm qua, những người đề nghị mua “trứng bồ câu” đều bị Tề Gia Cung cự tuyệt.

Hắn đương nhiên không thừa nhận rằng mình có.

Vì thế thím ba Du mới tìm đến Tề Gia Mẫn giới thiệu. Thứ nhất, dù sao nam nữ trưởng thành, nếu bà ta tìm luôn đến Tề Gia Cung thì có lẽ không thỏa đáng, chắc chắn sẽ có người đàm tiếu và những tin đồn không hay, nhưng Tề Gia Mẫn thì khác. Thứ hai, nhà mẹ đẻ của bà ta cùng với nhà họ Tề ít nhiều có chút dây dưa từ lâu đời và quan hệ không quá tốt. Nhiều năm như vậy, không biết nhà họ Tề còn ghi hận bọn họ hay không, tìm tới Tề Gia Mẫn là vì bà ta nhìn ra nhà họ Tề thực sự rất thương cô gái nhỏ này.

Nghĩ nghĩ, Tề Gia Cung có lẽ sẽ không từ chối người ngàn dặm(4).

(4)từ chối người ngàn dặm: thái độ kiêu ngạo, kiên quyết từ chối người khác, không có cửa thương lượng.

Thím ba Du cảm thấy chuyện Tề Gia Cung có “quả trứng bồ câu” này không có lửa làm sao có khói. Nếu nói vốn dĩ bà còn có vài phần do dự nhưng lời nói của Tề Gia Mẫn ngày đó đã để lại cho bà ta dư vị khác nhau, bà ta càng ngày càng cảm thấy nó thực sự có lí. Thứ này bà có thể mang, cũng có thể truyền lại cho con cái trong tương lai.

Hơn nữa nhà bà ta làm bên đồ cổ, hiểu biết về một số đồ vật cũng khác so với mọi người.

Vì vậy bà ta đặc biệt háo hức với “quả trứng bồ câu” trong truyền thuyết này.

Tề Gia Mẫn không biết chuyện này, cô nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, sự tình trong nhà tôi đều không để ý lắm. Nhưng nếu tam thẩm thẩm đã lên tiếng thì tôi sẽ giúp ngài hỏi anh trai. Bất kể anh trai có đồng ý hay không thì tôi cũng sẽ báo tin lại cho ngài, ngài xem có được không?”

Mặc dù Tề Gia Mẫn không đáp ứng nhưng lời nói của cô cũng rất ổn thỏa, thích hợp.

Thím ba Du mỉm cười: “Chắc chắn rồi, ta đem số điện thoại viết cho cô, mặc kệ không có việc thì cô cũng có thể tùy thời tìm đến ta. Cô đừng ghét bỏ ta lớn tuổi, cứ đem ta trở thành bằng hữu như Du Khanh đi.”

Du Khanh: “…”

Đây đều là cái gì vậy?!

Tề Gia Mẫn: “Được chứ! Tôi đây nếu là bằng hữu của ngài thì tôi sẽ bằng vai phải lứa với ngài, vậy từ nay Du Khanh cũng sẽ gọi tôi bằng “thím”?"

Cô nhướng mày cười nói đùa khiến Du Khanh bất chấp thể diện, trực tiếp đánh cô một cái.

Tề Gia Mẫn né tránh nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.

Hai người nháo đủ rồi, Du Khanh liền hỏi: “Gia Mẫn, mấy ngày nay sao không đi ra ngoài?”

Ánh mắt Tề Gia Mẫn lóe lên: “Gần đây không phải đang không yên ổn sao?”

Là người có tiếng ở Thượng Hải và là con dâu thứ ba nhà họ Du, thím ba Du biết nhiều sự hơn người khác.

Bà ta giễu cợt: “Ai mà biết sẽ có chuyện này a! Nghe nói lúc đó Tống bí thư bị dây vào cuộc đấu đá nội bộ của bang Thanh Long, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, hắn cùng tài xế lên xe rời đi rồi. Có người nhìn thấy xe cuối cùng dừng lại ở ngõ nhỏ Tiền Gia bên kia. Mà nơi đó là chỗ nào cơ chứ, chính là con đường đầy hắc điếm, ai biết đâu được hắn chính là bị thương liền đi tìm tiểu tình nhân liếm vết thương. Sau này người không thấy nữa thì lại nói là hắn bị ai đó giết hại! Nói khó nghe thì đó là chơi gái xong không trả tiền nên mới bị người ta làm thịt! Lại hoặc là trước đó hắn bức bách cô gái nhỏ nào đó nên người ta lợi dụng lúc hắn bị thương liền lấy mạng hắn! Chỉ vì nơi cuối cùng nhìn thấy hắn là ở chỗ đó nên nhà mẹ đẻ của Tống thái thái không cho tìm người. Nhà họ Tống hiện tại đang chỉnh đốn ngõ Tiền Gia kia và trút giận nên bang Thanh Long thì có ích gì chứ? Sao không làm sớm đi? Tống bí thư kia cũng làm nhiều chuyện thiếu đạo đức cũng là dựa vào sự bao che của người nhà họ Tống! Ta biết rất rõ người này chính là một kẻ tiểu nhân vô sỉ, kết cục hôm nay chính là vì bạn xứng đáng thôi.”

Những lời này khiến Du Khanh và Tề Gia Mẫn đều bị chấn động.

Tề Gia Mẫn nuốt nước miếng, nói: “Cho nên, hắn là biến mắt ở ngõ Tiền Gia sao?”

“Không! Haha!” Sau khi nói nhiều như vậy, thím ba Du chợt cảm thấy khó hiểu chính mình tại sao lại nói những lời này với hai cô gái nhỏ chưa chồng, liền nhanh nói: “Ta còn chưa nói vậy a!”

Tề Gia Mẫn mỉm cười: “Tôi cái gì cũng không nghe được a!”

Mọi người lại bàn tán sang chuyện khác. Tề Gia Mẫn cũng nhận thấy thím ba Du này rất biết ăn diện, mỗi khi nói đến chuyện này, tâm tình của bà ta rất tốt, cả người tràn đầy năng lượng. Nếu là nói chuyện phiếm liền phải nói về cái váy bà ta mặc đến yến tiệc.

Dù đêm đó nghe được những lời chua ngoa nhưng thím ba Du không phải người mù, tự nhiên nhìn ra được người khác đều là ghen tị đến chảy máu mắt.

Hơn nữa nếu đêm đó hầu như tất cả ánh mắt của đàn ông đều như có như không đổ dồn lên người bà ta thì người đàn ông của bà ta càng chú ý hơn nữa. Hai người có thể nói là đã có một đêm nóng bỏng.

Hai người lấy nhau đã nhiều năm mà chưa có con nên ngày thường khá lạnh nhạt. Không ngờ chỉ cần một cái váy liền như vậy đã thay đổi hoàn toàn.

Hai ngày nay chồng của bà ta ngày nào cũng về nhà đúng giờ và “đi ngủ” đúng giờ. Nghĩ đến liền cảm thấy có chút ngọt ngào.

Thím ba Du vô cùng hài lòng với chiếc váy, bà ta kéo Tề Gia Mẫn, nói: “Nếu lại có tạp chí nước ngoài thì lại đưa ta xem nha! Chúng ta ít nhiều cũng đi theo trào lưu.”

Cuối cùng khi rời đi, quả nhiên thím ba Du lại cầm theo một cuốn tạp chí khác.

Đừng nói là bà ta, đến lão nam nhân nhà bà cũng hết thảy đều yêu thích! Hai vợ chồng còn thảo luận về việc cái váy này mặc trên người bà ta trông sẽ như thế nào đó! Những ngày này thật sự là ngọt chảy ra mật. Nhưng đương nhiên sự này không hợp nói với hai cô giá nhỏ.

Tuy nhiên, Tề Gia Mẫn hiểu được ý tứ trên mặt của thím ba Du.

Mặc dù là hiểu nhưng cô không thể lí giải được tại sao một cuốn tạp chí thời trang lại khiến mọi người cảm thấy mình giống như một “dân chơi.”

Cô tiễn Du Khanh đang đỏ mặt và thím ba Du đang hưng phấn ra ngoài, khi quay đầu lại liền thấy Cao Như Phong đang ngồi trên tường nhìn cô.

Tề Gia Mẫn đánh giá qua thấy hắn đang treo tay lên, có vẻ như là bị thương. Cô không muốn để ý đến hắn, vừa định xoay người rời đi lại bị hắn ngăn lại: “Tiểu nha đầu.”

Tề Gia Mẫn dừng lại, ngẩng mặt nhìn hắn.

Cao Như Phong nói: “Đến nói chuyện phiếm với ca ca một chút được không?”

Tề Gia mẫn không biết vì sao người này cứ quấy rầy cô mãi, hơn nữa là quấy rầy một cách không biết xấu hổ! Chẳng lẽ trên mặt cô viết hai chữ “bánh bao”? Nhưng mà rõ ràng lần nào hắn cũng bị đánh? Cho nên, người này là cuồng ngược?

Cô lạnh mặt trừng hắn, dứt khoát bước đi.

Tề Gia Mẫn tuổi không lớn, trong nhà lại chăm sóc chiều chuộng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người là không sai, nhưng vẫn còn mang theo chút trẻ con, hơi bầu bĩnh, nhìn thật duyên dáng, lanh lợi. Chính là vì vẻ duyên dáng lanh lợi này mà khi tức giận cô trông lại càng thêm dễ thương hơn nữa.

Cao Như Phong chỉ nghiêng người nhìn cô, nói: “Em muốn biết anh trai em ngày đó tìm tôi có việc gì không?”

Lời này quả nhiên khiến Tề Gia Mẫn dừng lại, cô quay đầu nhìn Cao Như Phong.

Cao Như Phong mỉm cười: “Em nói cho tôi biết Trương Mộng Điệp đến dây làm gì, tôi sẽ cho em biết anh trai em tìm tôi làm gì! Thế nào? Không có hại gì đi?”

Tề Gia Mẫn cau mày, Trương Mộng Điệp?

WHO?

Nhưng ngay sau đó cô liền nhận ra Mộng Điệp… là thím ba Du?

“Anh nói Du tam thẩm thẩm sao?”

Cao Như Phong không biết ở đâu bứt được một cọng cỏ rồi ngậm trong miệng: “Đúng!”

Tề Gia Mẫn nheo mắt, mỉm cười: “Anh muốn biết?”

Cao Như Phong nghe cái giọng điệu này của cô liền cảm thấy cô gái nhỏ thật đúng là một tiểu hồ ly tinh ranh.

Quả nhiên, hắn nghe thấy cô nói: “Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu!”

Hắn cười cười, nói giọng đầy ẩn ý: “Vậy thì em sẽ không bao giờ biết anh trai em đi tìm tôi làm gì. Tôi nghĩ hắn sẽ không bao giờ nói cho em biết đâu!”

Vị này chính là thiên tài kiệt xuất trong giới gợi đòn!

Tề Gia Mẫn ho khan một tiếng, cao giọng nói: “Thì có làm sao? Tôi có biết hay không cũng không thành vấn đề, dù sao anh cả cũng sẽ không hại tôi! Nhưng thật ra anh, vừa nhìn liền biết không phải người tốt, tôi làm sao dám tin anh chứ? Haha!”

Một tiếng “Haha” cuối cùng của cô thật sự nổi lên trào phúng.

Tề Gia Mẫn đối với hắn so ngón tay rồi bước đi một cách thật kiêu ngạo!

Cao Như Phong cười nhạo ra tiếng, lớn giọng nói: “Em đừng để ngã.”

Ngay khi hắn vừa dứt lời, Tề Gia Mẫn loạng choạng, suýt thì vấp phải bậc thang. Điều này khiến cho cô tức giận a! Chưa thấy ai miệng quạ đen như thế. Cái gì mà nam chính cơ chứ! Chó má!

Tề Gia Mẫn hung hăng: “Không cần anh lo!”

Cô bước nhanh vào cửa, dùng sức trợn mắt trắng. Thành thật mà nói cô vẫn muốn biết anh cả mình làm cái giao dịch gì với chó điên kia, thế nhưng cô không muốn trao đổi. Nó sẽ khiến cô có cảm giác bị hắn cầm trong tay chơi, cảm giác này thật không tốt.

Về bản chất, Tề Gia Mẫn vẫn cảm thấy rằng mình nên ít tiếp xúc với hắn hơn. Xét cho cùng, người này là một nhân tố bất ổn.

Tuy nhiên, tại sao hắn lại hỏi về thím ba Du?

Cao Như Phong không có lợi thì sẽ không làm, Tề Gia Mẫn không nghĩ là hắn chỉ thuận miệng hỏi thế thôi. Lúc nói đến thím ba Du, giọng điệu của hắn có chút kì lạ.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ bọn họ có gian díu với nhau?

Khi ý nghĩ này lóe lên, Tề Gia Mẫn đã ngay lập tức gạt bỏ nó.

Họ có chút chênh lệch tuổi tác, hơn nữa thím ba Du và Cao Như Phong thoạt nhìn đều không phải loại người này.

Cho nên lại là vì cái gì?

Lúc này Tề Gia Mẫn nghĩ nếu còn nhớ tất cả các chi tiết trong truyện thì tốt rồi. Nhưng cô trời sinh tính rộng rãi, ngay cả khi không thể nhớ thì cũng bỏ qua, không làm khó chính mình. Có thời gian như vậy không bằng đi làm cái khác đâu!

Có lẽ là bởi vì làm trà sữa thành công, Tề Gia Mẫn lại bắt đầu suy nghĩ đến những thứ khác. Trước đây cô cũng không nghĩ tới nhưng hiện tại lại cảm thấy có một số thứ ở thời hiện đại không phải là không thể mày mò ra. Nhàn rỗi lại là lười biếng, không bằng nghiên cứu một phen.

Vừa thỏa mãn sở thích bản thân, vừa có thể làm được nhiều việc hơn cho gia đình.

“Tiểu thư, tiểu thư!”

Tiểu Lan chạy vào, thở hổn hển: “Bên cạnh có đánh nhau.”

Tề Gia Mẫn: “Hả!!!”

Cô một giây liền hưng phấn: “Chuyện gì xảy ra?”

Tiểu Lan cũng hào hứng kể: “Tôi vừa đi mua rau về thì thấy một nhóm người gõ cửa nhà cách vách. Tôi chưa kịp bước vào sân thì đã nghe thấy tiếng ồn ào bên đó. Tôi liền bò lên tường liếc mắt nhìn thì thấy hàng xóm của chúng ta đang đánh một tên miệng rộng!”

Tề Gia Mẫn: “Hắn đánh người khác, vẫn là bị người khác đánh a! Hắn đánh người ta thì có ý nghĩa gì đâu? Em liền vui vẻ nhìn người ta đánh hắn…”

Tiểu Lan: “… Tiểu thư, có xem là được rồi, đi xem diễn không trả tiền a!”

Tề Gia Mẫn nghe vậy cũng thấy có đạo lí. Cô vội vàng chạy ra ngoài, bước lên ghế cao nhìn sang sân nhà bên cạnh.

Quả nhiên sân nhà Cao Như Phong nháo đến lợi hại, hai đám người, có điểm giương cung bạt kiếm.

Cao Như Phong bên người là bốn người đàn ông lưng hùm vai gấu xăm trổ. Phía bên kia rất đông, có mấy chục người, mà tên cầm đầu thì mặt mũi sưng vù như đầu lợn, ước chừng đây là bị người ta đánh cho!

“Cao Như Phong, đừng quá kiêu ngạo. Ngươi cũng không nghĩ hồi đó là ai đưa ngươi vào công ty Già Hưng? Bây giờ ngươi phát triển rồi, ngồi trên vị trí tam đương gia liền trở mặt không nhận người? Huynh đệ của ngươi đã không còn là huynh đệ của ngươi nữa? Lúc trước bà ngươi qua đời, vẫn là ta cùng ngươi đào mồ. Lúc bà ấy lâm chung đã nói chúng ta cùng dõi theo, giúp đỡ lẫn nhau. Đây là cách ngươi cùng ta dõi theo và giúp đỡ? Chính là thiếu chút nữa giết chết ta? Ngươi chính là một con sói mắt trắng!”

“Bang!”

Đừng nhìn Cao Như Phong đeo băng vải treo một cánh tay mà tưởng rằng sẽ có chút nào trì hoãn trong việc đánh đập. Hắn quăng một cái tát, sát khí trên người nổi lên: “Để ta nghe được một chữ về bà ngoại của ta từ miệng ngươi, ta sẽ tiễn ngươi đi gặp Diêm Vương!”

Hắn cười lạnh, rõ ràng là một ngày ấm áp dào dạt nhưng lại khiến người ta cảm giác như đang trong mùa đông.

“Nếu như bà ngoại ta ở dưới suối vàng có biết ngươi muốn giết ta mấy lần, ta tin người dù cho có là ma cũng sẽ không buông tha ngươi!"

Cao Như Phong nắm lấy người đàn ông đang kêu gào, một tay đè lên cổ hắn, trực tiếp thượng cẳng chân vào vị trí trọng yếu của nam nhân.

“Ựa, Cao Như Phong, ông nội ngươi! Cho ta lên!”

“Ông nội ta đã sớm chết rồi!”

Cảnh tượng bỗng chốc lâm vào một cuộc hỗn chiến!

Chỉ là tên khiêu khích kia hoàn toàn không phải là đối thủ của Cao Như Phong, gần như là đơn phương ẩu đả.

Chân chính, ẩu đả!

Tề Gia Mẫn đang ở bên tường xem náo nhiệt, có chút không rõ tại sao Cao Như Phong lại không trực tiếp giết người, cái này không hợp với tính cách của hắn! Còn nếu hắn đang nghĩ về tình xưa nghĩa cũ thì Tề Gia Mẫn hoàn toàn không tin.

Có quỷ mới tin!

Ánh mắt của hắn vừa rồi thật giống như muốn ăn thịt người!

Còn đừng nói, bên Cao Như Phong chỉ có năm người nhưng một sân người bên kia đều nhanh chóng bị hạ gục, ai cũng đều bầm tím mặt mày.

Chính là, cuộc chiến này kết thúc quá nhanh.

Cao Như Phong giẫm lên đầu heo của tên cầm đầu kia, người này khí tức hơn người, chết chắc rồi.

Cao Như Phong ngoan độc nói: “Ngươi nói xem, tại sao ta không giết ngươi?”

Chân hắn nhấn mạnh thêm một chút, nhưng chỉ là một giây bỏ sức, hắn liền cười như tắm mình trong gió xuân, chậm rãi nói: “Một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.”

Ngừng một chút, hắn thu hồi biểu tình, lãnh đạm nói: “Bây giờ, cút!”

Giống như một người tâm thần phân liệt!

Những người đàn ông cơ bắp xăm trổ quả thực không phụ cơ bắp của mình, đá văng cổng một cái, rất nhanh liền đem những người này quét sạch sẽ. Bốn người gom những người này lại, hỏi: “Lão đại, cần lưu lại sao?”

Cao Như Phong nhướng mày, vi diệu: “Các ngươi cho rằng ta cần sao?”

Mấy người lắc đầu dứt khoát.

“Vậy chúng ta đi đây.”

Mấy người không ở lại lâu, đi ra, bên ngoài lập tức lại phát ra thét bén nhọn chói tai, phỏng chừng những người này là đi ra thu thập những người đó.

Tề Gia Mẫn xem từ đầu đến cuối liền cảm thấy Tiểu Lan nói đúng, vì không mất tiền nên không cần quan tâm ai đánh ai, cảnh này vẫn vô cùng náo nhiệt.

Cô cử động thắt lưng một chút, vừa định rút lui liền nghe thấy Cao Như Phong thờ ơ hỏi: “Xem vui không?”

Bị bắt quả tang rồi!

Tề Gia Mẫn nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, cô nói: “Tôi không có ý nhìn trộm, tôi chỉ là, là…”

Lời nói dối của cô rất vụng về: “Đồ vật của tôi bị rơi mất, tôi đang tìm.”

Cao Như Phong nhếch khóe miệng giễu cợt nhìn cô: “Đánh rơi cái gì?”

Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Trái tim?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.