Xuyên thành thiên kim hào môn chân chính

Chương 39: Rơi xuống nước



“Tiểu thúc nhà chị đang theo đuổi em phải không?”

Du Khanh cơ hồ đã lấy ra dũng khí lớn nhất của mình trong hai mươi năm qua để hỏi ra lời này. Cho dù bình thường là người luôn trấn định, đạm nhiên thì lúc này cũng khó tránh khỏi khẩn trương đỏ mặt.

Rốt cuộc chuyện này liên quan đến tiểu thúc của cô ấy. Tề Gia Mẫn nghe được câu hỏi này thì trong phút chốc liền chấn kinh, dùng vẻ mặt như thấy quỷ nhìn Du Khanh.

Dưới ánh mắt của Tề Gia Mẫn, Du Khanh lo sợ, run run nói: “Cái kia…”

Tề Gia Mẫn phụt một tiếng bật cười, nói: “Là em xuất hiện ảo giác hay là chị xuất hiện ảo giác?”

Cô dở khóc dở cười: “Làm sao có thể có chuyện đó được?”

Du Khanh: “Hả?”

Tề Gia Mẫn: “Chị nghĩ kĩ lại đi. Chị cảm thấy lời này có tin được không?”

Du Khanh cẩn thận ngẫm lại, quét nhìn Tề Gia Mẫn từ trên xuống dưới. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi phồng tay kiểu công chúa, cổ áo còn có một cái nơ con bướm màu đen, phối với một chiếc váy caro màu xanh cỏ, cả người lộ ra vài phần đáng yêu kiểu phương Tây.

Tuy rằng Tề Gia Mẫn đã mười bảy tuổi nhưng thoạt nhìn lại trẻ hơn tuổi thực một chút. Gương mặt nhỏ xinh với hai má ửng hồng có đôi khi còn lộ ra vẻ ngốc nghếch, mái tóc hơi quăn khiến cô ấy càng có nét giống một búp bê Tây Dương.

Du Khanh hạ tâm xuống. Không thích hợp, thật sự không thích hợp.

Hơn nữa tiểu thúc của cô cũng đã hai bảy tuổi, một chút cũng không xứng đôi với Tề Gia Mẫn.

“Thực xin lỗi, là chị suy nghĩ nhiều.” Du Khanh cẩn thận nhìn Tề Gia Mẫn, cảm thấy chính mình thật ngớ ngẩn. Một lần nữa phải nói, hai người thật sự không có chỗ nào xứng đôi.

Đương nhiên Tề Gia Mẫn không trách Du Khanh, chuyện này cũng chẳng tính là cái gì.

Cô nói: “Không sao, chị không cần xin lỗi. Kì thật chị cẩn thận xem xét một chút sẽ thấy quan hệ của bọn em xa cách bằng độ cao của Himalaya luôn á, căn bản là không có khả năng!”

Tề Gia Mẫn thong thả nói chuyện, giọng điệu có chút mềm mại non nớt.

Cô nói: “Nhưng chị hiểu lầm cũng là chuyện bình thường. Xác thật mấy ngày hôm nay hai bọn em mỗi ngày đều gặp nhau, chỉ có điều không phải kiểu như chị nghĩ, mà là tiểu thúc nhà chị đồng ý dạy em xạ kích đó.”

Du Khanh: “Hả? Như nào? Là sao?”

Cô ấy trừng lớn hai mắt: “Dạy em?”

Tề Gia Mẫn nhẹ cười: “Đúng vậy.”

Cô đại để nói ngắn gọn giao ước của hai người, ưỡn ngực, vô cùng đắc ý: “Và em đã làm được!”

Du Khanh: “...”

Mặc dù cả ba đã thảo luận sẽ luyện tập cùng nhau nhưng hiện tại mới chỉ có Tề Gia Mẫn chân chính bắt đầu. Cả Du Khanh và Tiếu Hân đều vì việc gia đình mà bị trì hoãn.

Cả hai rất ghen tị với việc Tề Gia Mẫn tìm được sư phụ.

Có điều, Du Khanh và Tiếu Hân không muốn Du tứ thiếu dạy bọn họ cho lắm.

Nói như thế nào đây? Mỗi người đều có ý nghĩ riêng. Du Khanh cảm thấy nếu để tiểu thúc của mình dạy dỗ thì hẳn sẽ nghiêm khắc hơn đối với người khác, cô ấy sẽ không thể chịu nổi. Còn Tiếu Hân thì không muốn học tập cùng với một người mình không biết rõ, hơn nữa nghe nói hắn còn là quái nhân. Cô ấy cảm thấy tố chất tâm lý của mình không tốt đến thế.

Vì vậy hai người rất dứt khoát nói: “Gia Mẫn tiểu thư chăm chỉ học hành cho tốt, chúng ta chờ ngài tới dạy.”

Tề Gia Mẫn: “???”

Đã nói là học cùng nhau cơ mà?

Tại sao lại trở thành ta dạy hai vị rồi?

Tiếu Hân và Du Khanh đảo mắt qua lại, lương tâm cắn rứt!

“Mọi người thì thầm cái gì đó?” Mục Lan lại gần hỏi.

Cô ấy là phó hội trưởng và là con gái của ông trùm vận tải biển. Nhà họ Mục được coi là nhà giàu số một Bến Thượng Hải. Mục Lan rất kiêu căng, ra vẻ tiểu thư, nhưng tâm không xấu, chỉ là EQ không cao nên mới khiến người khác cảm thấy khó gần. Nếu như hiểu rõ tình cách của cô ấy thì lại rất dễ hòa hợp với nhau.

Suy cho cùng thì vẫn có sự khác biệt giữa bạn và bạn thân.

“Thảo luận cách bán chị đi đó!” Tề Gia Mẫn cười xấu xa, tỏ vẻ lưu manh. Nhưng với vẻ ngoài nhỏ nhắn và tươi xinh của cô thì không ai tin vào lời này.

Mục Lan cười một tiếng, nói: “Em được đấy, còn dám bán chị!”

Cô ấy ngồi xuống bàn bọn họ, tầm mắt nhìn tới Phạm Tiểu Vi và Lục Minh Kỳ đang ngồi cạnh nhau cùng diễn tấu, bĩu môi nói: “Mấy người ngu xuẩn này, người ta đã đến tận cửa thị uy mà bọn họ còn không nhìn ra, lại còn xem biểu diễn này nọ.”

Thực không khéo, Mục Lan lại là một trong những người hâm mộ Lục Minh Kỳ có thâm niên nhất, theo cách nói giới thần tượng thì đây là một fangirl cuồng nhiệt.

Cô ấy nhìn Phạm Tiểu Vi thế nào cũng thấy không vừa mắt.

“Làm sao mà em quen với cô Phạm vậy?” Mục Lan giống như ngẫu nhiên hỏi.

Tề Gia Mẫn: “Cô ấy thấy em xinh đẹp nên đến bắt chuyện a!”

Mục Lan hắc tuyến đầy đầu: “Em lại phét lác nữa!”

Tề Gia Mẫn nhoẻn miệng cười: “Thật đấy. Nếu không tin, lát nữa chị hỏi cô ấy mà xem! Sao chị lại không tin em a? Rõ ràng là em rất xinh đẹp và đáng yêu mà!”

Trong Huệ Mỹ Thư, có người có gia thế bối cảnh, cũng có người không có bối cảnh gia thế, tất nhiên là vế trước có nhiều quân số hơn. Nhưng nếu nói giàu có bậc nhất thì đó tuyệt đối là nhà Mục Lan. Chỉ là mọi mặt của cô ấy lại đều không bằng Tề Gia Mẫn.

Suy cho cùng, cũng chẳng có gia đình nào chiều chuộng con gái điên cuồng như nhà họ Tề.

Theo lí thuyết, Mục Lan nên ghen tị và không thích Tề Gia Mẫn, nhưng sau khi tiếp xúc thì cô ấy cảm thấy thực sự khó có thể ghét Tề Gia Mẫn. Thường khi nói lời kia người ta đều khá xấu hổ, ngại ngùng, nhưng đến miệng Tề Gia Mẫn thì sáng đẹp lại khôi hài.

Mục Lan: “…haha, thế thôi chào!”

Mục Lan trở lại cái bàn cách đàn dương cầm không xa, ánh mắt nóng rát rơi lên người Lục Minh Kỳ, cũng không liếc mắt nhìn Phạm Tiểu Vi lấy một cái. Tề Gia Mẫn thấy thế khẽ cau mày, nhưng rốt cuộc thì chuyện này cũng không liên quan đến cô.

Cô chỉ nghĩ, về sau ít làm mấy cuộc tụ hội thế này đi! Miễn cho rước lấy phiền toái.

Mặc dù Tề Gia Mẫn không ngại phiền phức, nhưng cô cũng không thích!

Buổi tiệc nhỏ kéo dài đến tận chiều. Cảm tạ trời đất là nó không phát sinh thêm chuyện gì xấu.

Trước khi tan, Tề Gia Mẫn đã chuẩn bị quà cho mọi người. Chúng không phải là những thứ có giá trị lớn, chỉ đơn giản là một hộp bánh quy và một hộp macaron đầy màu sắc! Thế nhưng đây mới chính là thứ mọi người thích nhất!

Tóm lại, hôm nay coi như là thập phần viên mãn.

Tề Gia Mẫn tiễn từng người xong xuôi cũng không rời đi ngay mà ngồi ở bên cửa sổ nghỉ ngơi.

“Tề tiểu thư, không biết tôi có thể cùng ngài tâm sự một chút được không?” Chủ cửa hàng bước tới.

Tề Gia Mẫn gật đầu: “Ngài nói đi.”

“Là thế này. Tôi đã thấy ngài thảo luận cùng với đầu bếp về món ăn nhẹ vừa rồi. Không biết, ngài có hứng thú hợp tác với chúng tôi không? Cửa hàng muốn mua công thức làm món này của ngài.” Chủ cửa hàng thành khẩn.

Hiện tại không phải là niên đại chú trọng đến bản quyền. Đầu bếp của bọn họ tự mình làm ra, đương nhiên biết là cần cái gì, làm thế nào, có thể cứ thế làm bán cũng được. Nhưng Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh là hàng xóm của cửa hàng bọn họ hơn mười năm rồi.

Và tất nhiên, hắn trăm triệu không muốn đắc tội với nhà họ Tề! Tuy rằng quán bọn họ mới mở được mười năm nên không rõ thời kì mà Tề lão gia tử và Tề Linh Nghi quản lý như thế nào, nhưng ngần ấy năm cũng đủ để bọn họ nhìn ra cách làm việc của Tề Gia Cung.

Tóm lại không nên chọc vào người này.

Ăn được một miếng của hắn còn khó hơn lên trời.

Cho nên họ sẵn sàng nói chuyện hợp tác với Tề Gia Mẫn, hòa khí sinh tiền tài!

May thay là Tề Gia Mẫn cũng hiểu, cô gật đầu: “Được. Nhưng tôi không am hiểu chuyện này. Để tôi bảo anh trai đến nói chuyện với anh sau.”

Ngừng một chút, cô cười: “Mặc dù đây là ý tưởng của tôi nhưng bên anh lại là người thực hiện. Đây cũng không phải công lao của riêng tôi! Những cái này đó tôi đều hiểu. Yên tâm, tôi sẽ nói rõ ràng với anh trai.”

Vì những lời này mà chủ cửa hàng quả thực không cần quá nhấn nhá ý tứ.

Có những thứ người ta chủ động đề cập trước thì ý nghĩa lại khác.

Tề Gia Mẫn không ở bên này bàn bạc gì đó mà trở về cửa hàng Thương mại Thượng Hải - Nam Kinh giải thích sự việc. Cô biết, dù là anh cả Tề hay anh hai Tề cũng đều sẽ không để cô chịu thiệt!

Quả nhiên, tối đó, Tề Gia Mẫn nghe được một kết quả đáng mừng.

Có thể nói, hai bên đều rất hài lòng.

Chuyện lần này là anh hai Tề đi nói chuyện. Ngoài những chiếc bánh macaron xinh xắn thì còn có sáu loại trà sữa Tề Gia Mẫn nghiên cứu ra đều cấp quyền cho quán café đối diện. Thật ra bọn họ đã nghe nói qua trà sữa của Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh mê người nhưng rốt cuộc không phải ai cũng có thể vào khu VIP. Tất nhiên họ có thể đi qua đó mua đồ nhưng nếu đôi mắt độc của Tề Gia Cung nhìn ra bọn họ đem theo đầu bếp thì e là sẽ không phục vụ nước uống.

Nói thế nào đây? Có một số thứ chính là nếu để bạn tự nghĩ cách làm thì như thế nào cũng cho ra kết quả kém một hai phân so với phiên bản gốc. Giống như bạn uống thấy có vị chua chua ngọt ngọt, đại để cũng biết là bỏ vào loại trái cây gì, nhưng còn những thành phần khác lại chưa chắc có thể lập tức thử ra được.

Chính mình thí nghiệm luôn là khác mấy tầng. Nhưng là, nếu trực tiếp thấy công thức thì bạn sẽ được thông suốt, đột nhiên phát hiện ra là kì thật rất đơn giản. Chẳng qua dù cho đơn giản hay không đơn giản, chính mình tự nghĩ thì luôn cảm thấy dùng sức chín trâu hai hổ cũng sợ là làm không được! Đây là một loại tư duy theo quán tính.

Lần này nhà họ Tề nguyện ý cấp quyền khiến cho bọn họ thực sự bất ngờ.

Hai bên nhất trí không tiến hành giao dịch bằng tiền bạc mà kí kết một ước định. Mỗi ngày quán café sẽ cung cấp cho Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh năm mươi phần bánh macaron đã đóng gói tinh mỹ và một trăm ly trà sữa, nếu vượt quá mức quy định thì Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh sẽ mua những phần đó theo giá thị trường; đồng thời, cửa hàng Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh yêu cầu quán café phải ưu tiên cung cấp hóa phẩm cho mình trước; thống nhất quyết toán theo tháng.

Hợp đồng này kéo dài trong ba năm.

Chỉ cần là người có chút đầu óc sáng suốt thì vừa thấy liền biết là quán café kiếm lời to!

Xét cho cùng, giá thành những thứ họ cung cấp không cao, đặc biệt là trà sữa, lợi nhuận thu được là cực kỳ lớn. Mặc dù Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh yêu cầu không ít nhưng chính là phí tổn của bọn họ lại rất thấp, càng đứng nói tới bên đó sẽ mua phần dư theo giá thị trường. Thậm chí kì hạn còn là ba năm.

Mà đối với Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh mà nói, yêu cầu của bọn họ chính là chiêu đãi khách hàng, hiện giờ đem cấp quyền ra ngoài cũng vẫn đạt được mục đích này. Hơn nữa, anh cả Tề biết rõ những thứ này không cần kĩ thuật cao, sớm muộn cũng bị người khác tìm ra cách thức và làm theo, vậy không bằng hiện tại đem nó trao đổi ra bên ngoài. Tuy rằng nhìn thì có vẻ không kiếm được tiền nhưng kỳ thật bọn họ lại nhận được lợi ích thực tế.

Mặc dù anh cả Tề rất cay độc trong việc làm ăn kinh doanh nhưng lại không kết thù với người ta, chủ yếu cũng là vì hắn trước nay đều lưu lại một đường cho mình và cho người. Rốt cuộc phải để cho người khác kiếm một chút thì lần sau họ mới muốn tiếp tục làm ăn với mình.

Tề Gia Cung chính là dựa vào điểm này để khiến doanh nghiệp nhà họ Tề có thể hô mưa gọi gió.

Trên thực tế, doanh nghiệp nước ngoài nhà họ Tề chỉ có cửa hàng ở Bến Thượng Hải nên tất cả mọi người đều cảm thấy nhà họ Tề kiếm được nhiều nhưng cũng là hữu hạn. Rốt cuộc chỉ là một cửa hàng, lợi nhuận có lớn cũng chưa chắc đáng để tâm.

Nhưng, người nhà họ Tề đều tự biết với nhau, anh tư Tề trên cơ bản đóng cọc ở kho hàng hóa bên bến tàu không chỉ riêng bởi vì việc lấy hàng cho cơ sở bên này mà còn vì việc phân phối hàng đi những nơi khác.

Người ta nhìn vào có thể thấy đều là những đồ vật có vẻ không cho lợi nhuận lớn nhưng lại không biết những thứ nhỏ nhặt ấy khi chuyển tiêu đến nơi khác lại sinh lời rất nhiều. Hơn nữa số lượng hàng đi cũng không phải ít.

Tề Gia Cung không đọc nhiều sách, nhưng lại cực kì có đầu óc kinh doanh.

Nguyên là bởi vì anh cả Tề ở đằng sau bày mưu đặt kế như thế, anh hai Tề lần này vô cùng “hào phóng”, tóm lại là đôi bên hợp tác đều vui vẻ.

Anh hai Tề nói chuyện làm ăn rất được. Bất quá cũng cảm khái rằng Tề Gia Mẫn quả nhiên là người nhà bọn họ, rất sáng dạ, nhỏ như vậy đã có thể giúp gia đình kiếm tiền.

Nói về điều này, ông ngoại Tề cũng mười phần tán đồng, nói: “Mấy đứa nhỏ nhà chúng ta chẳng cần quá tài giỏi, nhưng chính là có Gia Cung là một, Gia Mẫn là hai, trời sinh đã rất thông minh! Nhiều người bên cạnh bì không được.”

Anh hai Tề: “Cháu đâu, cháu đâu?! Còn có cháu nữa mà.”

Ông ngoại Tề liếc hắn một cái rồi nói: “So với anh trai và em gái thì cháu kém một chút, nhưng so với hai em trai thì khá hơn.”

Anh tư Tề bị ghét bỏ cũng không giận, cười ha hả nói: “Đầu óc cháu không bằng mọi người nhưng mà cháu có thể bỏ sức lực. Chuyện bên bến tàu cháu đều làm rất tốt.”

Ông ngoại Tề mỉm cười: “Đúng vậy. Cho nên mỗi người đều có ưu điểm riêng, đừng tự xem nhẹ bản thân mình.”

“Thằng ba thì nghiêm cẩn, đối với số học cũng phá lệ có tố chất. Thằng tư thì chăm chỉ, không ngại khó ngại khổ, lại rất có kỉ luật. Các cháu đều có ưu điểm cả.”

Ông ngoại Tề lấy ra vẻ thông thái và khôn khéo của người chủ lớn nhất trong gia đình, nói: “Chính là bởi vì mỗi cháu đều có ưu điểm riêng nên nhà chúng ta mới có thể càng ngày càng tốt lên như vậy.”

Tề Gia Mẫm cảm thấy ông ngoại mình thật sự giống một nhà tâm lý học.

Quả là đỉnh cao!

“Đúng rồi, ba đâu? Sao em không thấy?” Đã trễ thế này mà ba cô còn chưa trở về?

“Ba đi chợ chim. Vừa tan làm đã vội vàng lái xe đi rồi. Ba nghe nói hôm nay bên kia có tới mấy con vẹt ngoại quốc mới.” Anh tư Tề ngay lập tức phát biểu.

Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng ô tô, nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến!

Ba Tề cầm theo một cái lồng chim đi vào, cười rạng rỡ, nói: “Mọi người đều đông đủ ha! Lại đây nào, xem thành viên mới nhà chúng ta, Jessica.”

Tề Gia Mẫn: “…”

Jessica?

Thôi, ba vui vẻ là được rồi!

Ba Tề nói: “Con vẹt này giỏi ăn nói lắm đấy! Rất thông minh!”

“Nào, Jessica, nói một câu cho mọi người nghe. Nó còn nói Hello đâu!” Ba Tề đắc ý dào dạt.

Con vẹt màu xanh quay trái quay phải, nhìn tới nhìn lui, đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu chớp nháy, chỉ thiếu điều là không nói chuyện thôi.

“Nào, Jessica! Cố lên!” Ba Tề dụ dỗ.

“Ba, nó có phải bị câm không? Nhìn có vẻ như không nói được! Chắc là người ta lừa ba rồi!” Anh hai Tề nhìn ba mình thầm thở dài: may mà IQ cao chứ nếu giống ba hắn thì toang!

Bộ não này thực sự là không đủ dùng!

“Hậu viện đã có hai con rồi, ba nuôi thêm một con này nữa thì cũng không ổn! Thế không phải thành tình tay ba hay sao?”

Anh hai Tề tiến lên gõ gõ vào đầu con vẹt, nói: “Nhìn như một con chim ngáo.”

“Câm miệng!” Âm thanh lanh lảnh vang lên.

Con vẹt tung cánh ra, kêu: “Ngươi câm miệng, ngươi câm miệng!”

Anh hai Tề: “…”

Sau một phút yên lặng, cả nhà liền phá lên cười!

Tề Gia Mẫn ôm bụng cười lăn lộn trên ghế sofa, tấm tắc: “Ba, con vẹt này ở chỗ nào ra vậy? Xem ra không phải vẹt ngoại quốc a.”

Ba Tề: “Phải chứ! Nó thành thạo hai ngôn ngữ đấy!”

Ông sốt sắng: “Tới, nói câu tiếng Anh nào.”

“Ngươi câm miệng!”

Hay lắm, con này chỉ nói được mỗi câu đó!

Ba Tề ủy khuất, bất lực!

Rốt cuộc vẫn là mẹ Tề mở miệng: “Được rồi, thích là được rồi, nước nào không quan trọng. Mà mình không nói được tiếng Anh lại còn yêu cầu vẹt nói! Hơn nữa nếu nó ở nhà ta một thời gian mà nói được thì có phải mình càng có vẻ lợi hại đúng không? Giỏi huấn luyện chim!”

Ba Tề lập tức dựa đầu vào vai mẹ Tề, nói: “Chỉ có mình là tốt nhất!”

Mẹ Tề nhéo tay chồng một cái: “Được rồi, rửa tay ăn cơm.”

Ba Tề thuận thế giữ chặt lấy vợ mình: “Cùng nhau cơ!”

Hau người nhão nhão dính dính rời đi.

Tề Gia Mẫn: Ta muốn đá đổ chậu cơm chó này!

Từ khi bắt đầu đi học, Tề Gia Mẫn rất bận. Thứ nhất là chương trình học tương đối dày; thứ hai là bản thảo của cô không thể bỏ dở, thiết kế cũng đang tiến vào giai đoạn sắp hoàn tất; thậm chí còn việc luyện xạ kích cũng không được lười biếng. Đại khái là vì thế nên không rảnh lãng phí thời gian.

Cô không thích để mọi việc chất chồng chất đống cho nên cơm nước xong liền lên lầu viết lách.

“Cộc, cộc, cộc!” Tiếng gõ cửa vang lên, Tề Gia Mẫn ngẩng đầu: “Mời vào.”

Người bên ngoài là Tiểu Lan, cô ấy nói: “Tiểu thư có điện thoại, là bạn học của người, Từ Thục Tuệ tiểu thư.”

Tề Gia Mẫn thở dài, gác bút rồi đi xuống dưới nhà.

Nếu nói về bạn bè thì Tiếu Hân chính là người bạn thân nhất của Tề Gia Mẫn. Hai người chính là kiểu tri kỉ có thể tâm sự chân tình.

Mà cô cũng đối xử tốt với cả những người bạn khác.

Như là Từ Thục Tuệ, tuy rằng trước đó xảy ra sự tình làm người không thoải mái nhưng dù sao bọn họ cũng đã nói rõ ràng. Tề Gia Mẫn biết Từ Thục Tuệ không có tâm tư kia thì cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa. Trong khoảng thời gian này ít tiếp xúc hoàn toàn là bởi vì cô quá bận.

Tề Gia Mẫn nhanh chóng tiếp điện: “Thục Tuệ?”

Từ Thục Tuệ: “Gia Mẫn, là tớ.”

Dừng lại một lúc, cô ấy nói tiếp: “Chúc mừng cậu đỗ đại học.”

Tề Gia Mẫn cười cười: “Ừ, gần đây cậu thế nào?”

Cô cố ý dời chủ đề này đi vì Từ Thục Tuệ tâm tâm niệm niệm thi đỗ Chấn Đán nhưng lại không thành! Rốt cuộc nước đến chân mới nhảy luôn khó vượt qua. Rất nhiều trường hợp vẫn phải dựa vào nền tảng vững chắc mới lấy được thành quả tốt.

Có điều, những lời này không nên nói thẳng với Từ Thục Tuệ.

“Tớ sao? Gần đây cũng không có chuyện gì, mấy ngày nay toàn ở nhà thôi!”

Ba mẹ Từ là những người có đôi mắt danh lợi, luôn khống chế nghiêm khắc việc kết giao bằng hữu của Từ Thục Tuệ. Thế này không được, thế kia cũng không được! Lâu dần mọi người đều biết vậy nên không giao lưu gần với Từ Thục Tuệ nữa. Ai biết được khi nào thì mẹ Từ trào phúng bọn họ ôm đùi đâu! Rốt cuộc loại chuyện này đã từng xảy ra.

Vì thế mà Từ Thục Tuệ không có nhiều bạn bè.

Quan hệ của cô ấy và Tề Gia Mẫn khá tốt vẫn là do họ ngồi cùng một bàn.

Từ Thục Tuệ hít sâu một hơi, nói: “Gia Mẫn, cậu bắt đầu đi học rồi hả?”

Tề Gia Mẫn: “Ừ, đúng vậy.”

Tề Gia Mẫn không muốn nói về đề tài này vì sợ Từ Thục Tuệ thương tâm nhưng không biết tại sao cô ấy lại vẫn luôn nhắc tới. Thế nên Tề Gia Mẫn đơn giản là chờ đợi cô ấy bày tỏ ý nghĩ.

“Tớ không thi đậu, trong lòng có chút khó chịu, cậu có thể mang tớ đi Chấn Đán nhìn xem một cái được không?”

Sợ Tề Gia Mẫn từ chối, cô ấy lại nói tiếp: “Tớ thật sự chỉ là xem qua một cái thôi, không làm rộn gì đâu. Tại tớ không dám đi một mình á.”

Tề Gia Mẫn không ngờ cô ấy đưa ra yêu cầu này nhưng thật ra nó cũng không có gì quá đáng. Dù tính là cô không đáp ứng thì Từ Thục Tuệ cũng có thể tự đi! Cổng mở ra rồi không cho người vào chắc?

Tề Gia Mẫn: “Được. Nhưng mà ngày mai tớ có tiết, tan học còn muốn đi luyện súng, sợ là không được. Ngày kia có được không?”

Từ Thục Tuệ lập tức nói: “Được, được.”

Nhận được lời đồng ý của Tề Gia Mẫn, Từ Thục Tuệ cuối cùng cũng có thể thở phào. Cô ấy cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía ba Từ, nhẹ giọng nói: “Gia Mẫn đáp ứng rồi.”

Ba Từ tán dương gật đầu, nói: “Ta làm như vậy đều vì muốn tốt cho anh em con. Con cũng không nghĩ xem, ta kiếm được lời có thể cho người ngoài sao? Còn không phải đều là của các con? Nếu lần này con có thể giúp ta hỏi ra được nguồn cung của nhà họ Tề thì dù ta có vất mặt bỏ mũi cũng xin cho con được đi Chấn Đán học.”

Đôi mắt đỏ hoe của Từ Thục Tuệ đột nhiên sáng lên, mạnh mẽ gật đầu: “Con sẽ hỏi.”

Ba Từ chỉ điểm cho Từ Thục Tuệ: “Con bé Tề Gia Mẫn này cũng rất có tâm cơ. Có hỏi cũng đừng hỏi thẳng, phải vòng vo dụng tâm một chút, biết chưa?”

Từ Thục Tuệ nhẹ nhàng gật đầu: “Con biết rồi.”

“Con suốt ngày đều là cái bộ dáng lầm lì không nóng không lạnh này nên mới không làm được cái tích sự gì đấy. Không thể học tập con bé đó một chút sao? Nhìn xem tiểu cô nương nhà người ta biết mưu tính thế nào kìa. Kết giao đều là cùng phú quý nhân gia mà kết, gần đây còn gây dựng quan hệ với Du tứ thiếu. Có đôi khi, muốn đạt được mục đích thì phải biết trả giá, cái gì con cũng không làm thì sao mà thành? Nếu đã có quan hệ tốt với Tề Gia Mẫn thì cũng nên tiếp xúc nhiều với mấy thằng anh của nó nhiều hơn. Liền tính Tề Gia Mẫn không biết gì về nguồn cung thì mấy thằng anh nó nhất định biết. Nhà bọn họ có mấy mặt hàng độc lạ, con phải tập trung vào chúng! Con là con gái, nên tận dụng mấy thủ đoạn của nữ nhân, ta sẽ không trách con đâu.”

Từ Thục Tuệ ngẩng đầu lên, lắp bắp: “Ba, ba, ý của ba là…”

Cô ấy tái xanh mặt, khiếp sợ nhìn ba mình, không thể tin được những gì ông ta vừa dạy dỗ.

Ba Từ có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói: “Ta cũng không phải thật sự bắt con gả sang bên đó, chỉ là ngon ngọt dụ dỗ lấy chút lợi lộc thôi! Con che giấu tốt thì ai có thể biết được? Sau này con vẫn có thể gả chồng như thường, đúng không? Mà con cũng đừng cảm thấy có lỗi với Tề Gia Mẫn. Con bé đó có coi con là bạn không? Nếu thật sự coi con là bạn thì sẽ lâu như vậy không tìm đến con sao? Với lại nó quen biết nhiều cô nương nhà quyền quý như thế mà có thấy giới thiệu cho con lấy một người đâu. À, đúng, con cũng nên để ý chuyện này một chút, tốt nhất là có thể thông qua nó kết giao với những người kia. Nếu có thể thì làm nó giới thiệu con đến Huệ Mỹ Thư. Đừng nói không phải sinh viên Chấn Đán, lúc Tề Gia Mẫn vào Huệ Mỹ Thư cũng không phải sinh viên Chấn Đán đấy thôi! Nếu con bé nguyện ý giúp thì khẳng định có thể thành! Bằng không thì chính là thuyết minh nó đề phòng con, như vậy thì càng không cần phải coi nó là bạn tốt.”

Ba Từ dùng từng câu từng chữ tẩy não con gái, hận không thể chọc não Từ Thục Tuệ ra rồi rót những ý nghĩ đó vào.

Từ Thục Tuệ không nói một lời, rũ đầu xuống. Thật lâu sau cô ấy mới thấp giọng nói: “Con không giống Gia Mẫn, cậu ấy vốn dĩ rất có tài…”

Ba Từ: “Có tài? Một đứa con gái thì tài cán gì? Còn không phải một nha đầu hám tiền thèm lấy chồng sao? Mà ai biết được nó làm cách nào đỗ thủ khoa Chấn Đán đâu.”

Từ Thục Tuệ biết ba mình rất không thích người nhà họ Tề, dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh. Hơn nữa nhà họ Từ làm ăn vốn dĩ đều dựa vào Tống bí thư nhưng hiện tại hắn lại mất tích khiến việc kinh doanh nhà họ ngày càng sa sút. Từ Thục Tuệ biết ba mình không phải người xấu, chỉ là mấy ngày nay tình hình hình kinh doanh không tốt nên mới gấp gáp ra chiêu như vậy!

Từ Thục Tuệ không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ giọng buông một câu: “Con biết rồi, ba không cần nói thêm đâu.”

Ba Từ nhìn Từ Thục Tuệ, cô ấy nghiêm túc nói: “Con nghe ba.”

Ba Từ: “Vậy thì hảo hảo suy nghĩ cách bắt thông tin của nó đi.”

Thấy Từ Thục Tuệ ngoan ngoãn, ông ta hài lòng xoay người rời đi.

Từ Thục Tuệ nhìn ba Từ đi ra ngoài, cắn môi, nằm xoài ra bàn. Cô ấy tuyệt đối sẽ không lừa bạn mình. Cô ấy đã nghĩ ra đối sách. Đến lúc đó liền Tề Gia Mẫn cũng không biết chuyện này!

Thật ra, Từ Thục Tuệ chỉ là tìm một cái cớ để đi gặp Lục Minh Kỳ thôi. Chỉ như vậy, chỉ như vậy mà thôi.

Mà ba Từ vẫn luôn cho rằng cô ấy muốn đi Chấn Đán học nên lúc nào cũng lôi nó ra làm mồi nhử. Chỉ có cô ấy biết bản thân chân chính muốn cái gì!

Hai ngày trôi qua, thực mau đã đến ngày hẹn. Tề Gia Mẫn vừa tan học liền chạy ngay ra cổng trường, Từ Thục Tuệ đã đang chờ ở đó.

Tề Gia Mẫn cười cười: “Thực xin lỗi a, tớ đến muộn, cậu chờ sốt ruột lắm phải không?”

Từ Thục Tuệ lắc đầu, nhẹ giọng: “Thật ra là do tớ tới sớm.”

Cô ấy cuộn cuộn ngón tay, nói: “Không nghĩ tới, tớ thật sự có thể tới đây nhìn một lần.”

Tề Gia Mẫn bật cười: “Có gì đâu mà không nghĩ tới. Đi, tớ đưa cậu đi tham quan một vòng.”

Cô nhìn biểu tình của Từ Thục Tuệ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Kỳ thật, cậu có thể học lại rồi năm sau tiếp tục thi.”

Trường hợp như vậy cũng không phải không có. Từ Thục Tuệ sửng sốt: “Học lại?”

Tề Gia Mẫn gật đầu: “Đúng vậy, học lại. Nếu cậu học lại một năm, cần cù và dụng tâm thêm thì có thể thành công. Có điều không có gì là tuyệt đối cả, cậu phải tự mình cân nhắc.”

Từ Thục Tuệ nhấp môi, gật đầu nói: “Tớ biết rồi.”

“Gia Mẫn, thầy Lục có dạy cậu không?” Điều Từ Thục Tuệ muốn biết nhất chính là tình hình của Lục Minh Kỳ, căn bản không quan tâm những thứ khác.

Tề Gia Mẫn giật mình nhớ tới tâm tư của Từ Thục Tuệ. Cô vốn chỉ nghĩ đó là mộng tưởng thiếu nữ nhưng hiện tại xem ra là đắm say trong tình?

Cô nói lời ý nhắc nhở Từ Thục Tuệ: “Không, thầy Lục không dạy tớ. Nhưng mà vị hôn thê của thầy ấy thì dạy chúng tớ môn nhạc. Cô ấy rất tốt, cởi mở và nhiệt tình.”

Từ Thục Tuệ dừng bước, tròn mắt nhìn Tề Gia Mẫn. Cô ấy nói với khuôn mặt trắng bệch: “Vị, vị hôn thê?”

Tề Gia Mẫn gật đầu: “Ừ.”

“Anh ấy có vị hôn thê?”

Từ Thục Tuệ run run như có dòng điện chạy qua, cả người cảm thấy lạnh vô cùng.

“Anh ấy có vị hôn thê từ khi nào?”

Tề Gia Mẫn nhẹ giọng: “Chắc là từ nhiều năm rồi đi? Cụ thể tớ không biết rõ lắm.”

Cô khoác vai Từ Thục Tuệ, nói: “Đi thôi. Chúng tớ bên này…”

Còn chưa nói xong thì Từ Thục Tuệ đã thoát ra khỏi vòng tay của Tề Gia Mẫn. Cô ấy lắp bắp nói: “Tớ, tớ, tớ nhớ ra còn có chút việc, chút việc gấp, không cùng cậu đi dạo được! Tớ đi trước đây!”

Cô ấy quay người chạy chối chết.

Tề Gia Mẫn trở tay không kịp, cố gắng giữ cô ấy lại mà không được. Nhưng nhìn đến hướng chạy trốn của Từ Thục Tuệ căn bản không phải hướng rời khỏi Chấn Đán, trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn!

Cô chạy theo ngay lập tức nhưng Từ Thục Tuệ đã quẹo vào chỗ rẽ, tới lúc cô đuổi kịp đến đã không thấy thân ảnh cô ấy đâu. Tề Gia Mẫn nhìn thấy một bạn học gần đó liền đi qua hỏi: “Xin chào, không biết vừa rồi bạn có nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng chạy rất nhanh qua đây không?”

“Vừa rồi cô ấy hỏi tôi văn phòng của thầy Lục, tôi có nói là nhìn thấy thầy ấy ở chỗ hồ sen bên kia rồi chỉ phương hướng cho cô ấy. Cô ấy chạy tới đó rồi.”

Tề Gia Mẫn sầu não chạy qua đó.

Tuy rằng không biết Từ Thục Tuệ muốn làm gì, nhưng tóm lại là cô không thể mặc kệ để cô ấy làm ra chuyện ngớ ngẩn nào được.

Tề Gia Mẫn rất mau đã đi tới hồ sen, chỉ là vừa đến liền nghe được âm thanh huyên náo. Cô vội vàng chen vào, nhìn thấy những gì trước mắt thì liền biết là hỏng rồi!

Lục Minh Kỳ ướt nhẹp toàn thân đang ấn lên vị trí tim của Từ Thục Tuệ. Từ Thục Tuệ cũng một thâm ướt nhẹp nằm ở đó, không có một chút sinh khí nào.

Tề Gia Mẫn không tưởng được trong một thời gian ngắn như vậy lại xảy ra chuyện lớn đến thế.

Cô tiến lên, nói: “Thầy Lục, để em làm hô hấp nhân tạo cho cậu ấy!”

Lục Minh Kỳ không tiện làm việc đó, nhưng cô thì có thể!

Tề Gia Mẫn mặc kệ tất cả, chỉ nghĩ phải cứu người!

Lục Minh Kỳ: “Để tôi thử một chút!”

Tề Gia Mẫn đẩy hắn: “Để em!”

Cậu Tề là bác sĩ nên cô biết cái này nhiều hơn mọi người một chút. Tề Gia Mẫn nhanh chóng ngồi xổm xuống. Chỉ là còn chưa làm động tác đầu tiên thì đã thấy Từ Thục Tuệ đột nhiên hộc ra một ngụm nước rồi mở mắt.

“Từ Thục Tuệ, cậu thế nào rồi?” Tề Gia Mẫn duỗi tay đỡ cô ấy.

Từ Thục Tuệ không biết có chuyện gì, nhìn thấy mặt Tề Gia Mẫn thì hốt hoảng và có phần sợ hãi. Cô ấy lập tức gạt tay Tề Gia Mẫn ra không cho đụng vào.

Tề Gia Mẫn sửng sốt.

“Minh Tuyết, mau tới xin lỗi!” Giọng nói của Lục Minh Kỳ vang lên.

Lúc này Tề Gia Mẫn mới nhìn thấy Lục Minh Tuyết đứng ở một bên, khuôn mặt trắng bệch nhưng ánh mắt nhìn Từ Thục Tuệ vẫn có vài phần chán ghét. Đại để là bởi vì Lục Minh Kỳ nên cô ta mới cắn răng nói: “Bạn học này, thật xin lỗi! Tôi không cố ý đụng vào bạn. Bạn đột nhiên lao tới như vậy tôi cũng không thể né tránh kịp.”

Tuy rằng xin lỗi nhưng lại cũng giống như đem chuyện vừa rồi tính rõ ràng.

Lục Minh Kỳ hơi nhíu mày, nhìn Lục Minh Tuyết thật sâu, sau đó nói: “Tề Gia Mẫn, đi gọi hai nữ giảng viên và cô Phạm tới đây. Chúng ta đưa bạn học này đi bệnh viện.”

Tề Gia Mẫn: “Được.”

Nhưng cô vừa xoay người thì nghe thấy Từ Thục Tuệ lên tiếng: “Tôi không sao, tôi muốn về nhà.”

Tầm mắt cô ấy lưu luyến nhìn mọi người hồi lâu rồi cố gắng ngồi dậy, giọng nói nhẹ vô cùng: “Lục tiểu thư, thật xin lỗi, vừa rồi, vừa rồi tôi chỉ là muốn chào hỏi với thầy Lục một câu chứ không phải có ý đồ xấu xa gì với anh ấy.”

Một lời giải thích như vậy, sự tình lại có vẻ đổi mùi.

Ý của Lục Minh Tuyết là Từ Thục Tuệ chạy va phải cô ta, ngoài ý muốn mà rơi xuống nước; còn ý của Từ Thục Tuệ là chuyện rõ ràng không phải như thế.

Mọi người xem đó xem đây, biểu tình có chút ý vị thâm trường.

Tề Gia Mẫn ở một bên không nói gì, chỉ an tĩnh đứng nhìn.

Từ Thục Tuệ ngẩng đầu, hai tay tự ôm lấy chính mình, hốc mắt đỏ hoe, đáng thương nói: “Tôi muốn về nhà.”

Cả người cô ấy là bộ dáng chịu đầy ủy khuất.

Lục Minh Kỳ tựa hồ thở dài một tiếng, nói: “Để tôi đưa em về.”

Sau đó hắn nói với Lục Minh Tuyết bên cạnh: “Minh Tuyết, đi cùng anh. Đến nhà bạn học này xin lỗi chính thức.”

Lục Minh Tuyết cắn môi cam chịu, cũng là một bộ dáng bị ủy khuất.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta dường như đã thông suốt, gật đầu nói “Được!”

Chỉ là thanh âm kia tựa hồ như nghẹn ngào trong cổ họng khiến những nam sinh vây xem đều thương xót cô ta. Tuy rằng mới chỉ nhập học một năm nhưng hầu như ai cũng biết Lục Minh Tuyết nổi tiếng là nữ thần cao lãnh. Rất nhiều người theo đuổi cô ấy, lúc nào cũng ve vãn bên cạnh.

Đương nhiên, có người thương Lục Minh Tuyết, tự nhiên cũng có người thương Từ Thục Tuệ. Tuy rằng dung mạo của cô ấy không được xuất sắc như Lục Minh Tuyết, nhưng cả người ướt dầm ướt dề như vậy thật khiến người ta nhìn mà xót.

Lục Minh Kỳ: “Minh Tuyết, tới đỡ bạn học này.”

Từ Thục Tuệ nhìn về phía Lục Minh Kỳ, nói: “Cảm ơn thầy Lục.”

Lục Minh Kỳ dời tầm mắt đi, nói: “Bạn học Tề, làm phiền em nói với cô Phạm một tiếng rằng tôi ở bên này có việc, không thể đi cùng cô ấy được.”

Tề Gia Mẫn gật đầu.

Từ Thục Tuệ theo ánh mắt Lục Minh Kỳ nhìn về phía Tề Gia Mẫn.

Tề Gia Mẫn mặc đồng phục sinh viên, tóc buộc hai bím nhỏ, trông thật hồn nhiên và đáng yêu. Đôi mắt Từ Thục Tuệ lóe lên nhìn Tề Gia Mẫn có chút sợ hãi và đề phòng, rồi sau đó lại đem lực chú ý đặt trên người Lục Minh Kỳ: “Thầy Lục, làm phiền rồi!”

Lục Minh Tuyết lạnh mặt đỡ Từ Thục Tuệ. Từ Thục Tuệ cũng cố ý đem trọng tâm cơ thể đặt lên người Lục Minh Tuyết. Cô ta lảo đảo một chút nhưng cũng không kêu Lục Minh Kỳ tới hỗ trợ.

Từ Thục Tuệ cười nhạo một tiếng, thu hồi lại tâm tư trong mắt, rũ đầu rời đi cùng anh em nhà họ Lục.

Tề Gia Mẫn nhìn theo bóng dáng bọn họ hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Không biết vì sao cô cảm thấy Từ Thục Tuệ có gì đó không ổn.

Cô ấy dường như không hề giống lúc trước một chút nào!

Cảm giác như là hai người khác nhau!

Tóm lại là như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.