Xuyên thành thiên kim hào môn chân chính

Chương 5: Gặp lần thứ ba



Tề Gia Mẫn nằm viện như tạo địa chấn!

Ngoại trừ anh cả Tề đang đi công tác ở nước ngoài, những người khác đều có mặt. Ba anh em vì tranh dành vị trí ở lại buổi đêm chăm sóc em gái mà cãi nhau mặt đỏ tai hồng. Không có anh cả ở đây, anh hai Tề cảm thấy mình là lớn nhất nên đương nhiên phải là hắn. Mà anh ba Tề cảm thấy sự thành như vậy đều do mình gây ra, đương nhiên hắn phải ở lại. Còn anh tư Tề là người có ít phần thắng nhất, hắn biết không tranh nổi với mấy ông anh này, cho nên lấy ra một chiếc túi đã chuẩn bị sẵn, hơi hơi mỉm cười, yên lặng đi toilet.

Không bao lâu, liền nghe hành lang truyền đến một trận ồn ào.

Người nhà họ Tề còn chưa kịp phản ứng thì anh tư Tề đã vào cửa.

Hắn mặc một bộ sườn xám quá khổ, trên mặt tô son điểm phấn, đầu còn mang tóc dài giả kì kị.

Đương nhiên, không có một phân nào như là nữ nhân, chỉ thấy giống một kẻ biến thái.

Cũng trách không được, hành lang ồn ào!

Thật là dọa người mà!

Nhà họ Tề có năm anh em thì anh cả Tề theo thiên hướng thâm sâu trong cái bọc tiểu bạch kiểm; anh hai và anh ba Tề là sinh đôi, tuy tính cách trái ngược nhau nhưng cũng không có khả năng trở thành kiểu này; tất cả đều có vài phần phong lưu, phóng khoáng; thậm chí đến ngay cả Tề Gia Mẫn không cần nói cũng biết là một cô gái thanh tú đáng yêu.

Ở nhà họ Tề, biến thái nhất chính là anh tư Tề.

Anh tư Tề chỉ lớn hơn Tề Gia Mẫn một tuổi. Hắn lưng hùm vai gấu, vẻ mặt hơi dữ tợn, chính là kiểu diện mạo dễ dọa trẻ con khóc. Hắn không giống ba mẹ, mà là hưởng gen di truyền cách đời, giống ông ngoại mình đến bảy, tám phần.

Chỉ là đằng sau gương mặt đó là tính cách có chút ngốc nghếch.

Anh tư Tề híp mắt tự tin cười, nói: “Mẫn Mẫn, em chọn anh, tuyệt đối tiền nào của nấy!”

Bàn tay nhỏ bé của Tề Gia Mẫn lập tức giơ lên cao: “Chọn anh, chọn anh!”

Anh hai Tề nhìn chằm chằm anh tư Tề nghiến răng nghiến lợi: “Chú thật quá mưu mô!”

Anh tư Tề không thèm để ý! Hắn vặn vẹo, lắc lắc chiếc quạt, cúi đầu e lệ nói: “Vậy thì tôi, đệ nhất Thượng Hải, Kim Phượng Hoàng[1] sẽ biểu diễn ca khúc "I love you"!”

([1] đệ nhất Thượng Hải, Kim Phượng Hoàng: chương 7 sẽ rõ.)

Tề Gia Mẫn vui vẻ vỗ tay phối hợp theo! Anh tư Tề bất chấp hình tượng, nâng cằm, ra vẻ yểu điệu thục nữ, bắt đầu hát. Mặc dù đã quyết định tối nay anh tư Tề sẽ ở lại chăm sóc em gái nhưng những người khác không rời đi ngay lập tức, thay vào đó họ cùng nhau thưởng thức “màn trình diễn” của anh tư Tề.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một cô gái trẻ bước vào.

Cô ta giật mình khi nhìn thấy bộ trang phục của anh tư Tề, trong mắt thoáng qua một tia xấu hổ và chán ghét, nhưng ngay sau đó khẽ nhếch khóe miệng lên, nhẹ giọng chào hỏi: “Cháu chào hai bác.”

Sau đó chuyển ánh mắt về phía Tề Gia Mẫn, ôn nhu: “Em họ, nghe nói em bị bệnh, chị rất lo lắng. Đã khỏe chưa em?”

Tề Gia Mẫn cười nhạt nói: “Cảm ơn chị Khang Kỳ đã quan tâm. Em không sao.”

“Khang Kỳ, đến đây, hát cùng anh một bài cho em gái nghe!”

(Lời editor: Bên Trung Quốc gọi anh chị em họ theo độ tuổi, không xét vai vế bề trên như Việt Nam mình.)

Khang Kỳ cuộn tay thành nắm đấm, ngẩng đầu lên chớp mắt: “Anh Gia Tài, em chịu thôi.”

Cô ta lại nghĩ tới điều gì đó, lấy khăn tay đưa cho anh tư Tề, khẽ thì thầm: “Mặt anh bẩn, lau đi.”

“Bẩn đâu mà bẩn?! Đây là anh đặc biệt vẽ để đóng vai Kim Hoàng Phượng!”. Hắn đắc ý: “Em gái, anh diễn được không?”

Tề Gia Mẫn cho anh trai chút mặt mũi, gật đầu: “Siêu hay!”

Đôi mắt to của Tề Gia Mẫn sáng ngời khi nói chuyện nhìn người ta sẽ khiến họ cảm thấy rất chân thành. Anh tư Tề vô cùng vui vẻ, lập tức bắt đầu hát. Lần này đổi thành “Đêm Thượng Hải”, làm lố hết sức khoa trương.

Người nhà họ Tề ai nấy đều cười vui vẻ. Mà nụ cười miễn cưỡng trên mặt Khang Kỳ không thể kéo dài được nữa.

“Chị Khang Kỳ, chị không thoải mái sao?”

Tề Gia Mẫn đột nhiên nhìn Kang Kỳ. Kang Kỳ giật mình, nhanh chóng mỉm cười và nói: “Có thể do hôm nay không mang ô, dính chút nước mưa. Nhưng mà cũng không có gì đáng ngại đâu.”

Mẹ Tề liếc nhìn Khang Kỳ nói: “Nếu cháu không khỏe thì về trước đi. Bệnh viện có quá nhiều bệnh nhân, không tránh khỏi bị lây nhiễm. Mẹ cháu đến lúc đó sẽ trách Tiểu Mẫn.”

Khang Kỳ sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cố gượng cười: “Bác hiểu lầm rồi, mẹ cháu sẽ không nghĩ như vậy đâu.”

Cô lại nghe thấy anh tư Tề nói: “Đúng vậy, đúng vậy, mẹ em rất khó tính, em nên về trước đi.”

Khang Kỳ sắc mặt khó coi hơn một chút, trong lòng càng thêm khó chịu, cắn môi nói: “Mọi người hiểu lầm rồi. Chỉ là tối nay cháu vẫn còn có bài tập về nhà chưa làm xong. Em họ tự dưỡng thương thật tốt nha.”

Cô ta lại nhìn về phía anh tư Tề, thấy hắn không giữ mình lại thì nghẹn khuất, hốc mắt hơi đỏ nhưng vẫn cố chống cự: “Hai bác, anh họ, em họ, cháu về đây.”

Khang Kỳ vội vàng quay đi, anh hai Tề tấm tắc: “Chú tư, không đưa vị hôn thê về sao?”

Anh ba Tề bối rối hỏi: “Sao chú tư lại phải đưa nó về? Nhà nó ở ngay bên cạnh mà!”

Anh tư Tề gật đầu: “Anh ba nói chí phải.”

Tề Gia Mẫn nhếch miệng cười, không nói gì.

Mặc dù cô và Kang Kỳ được gọi là “chị em họ” nhưng vốn không có quan hệ máu mủ.

Cậu của cô cùng với mẹ của Cao Như Phong là thanh mai trúc mã, hứa hôn từ nhỏ, nhưng sau đó mẹ Cao Như Phong đã bỏ đi cùng với gia sư của mình, cũng chính là ba của Cao Như Phong. Cậu của cô luôn thương nhớ đến vị hôn thê của mình trong nhiều năm, không có ý định kết hôn với ai. Cho đến năm ba mươi tám tuổi, ông ngoại của cô bị bệnh nặng nên cậu đã cưới một y tá cùng bệnh viện để hoàn thành tâm nguyện của ông. Y tá đó khi ấy là một góa phụ, có một con chính là Khang Kỳ. Nói là kết hôn nhưng không phải vậy, thực ra họ chỉ dọn về sống chung mà không làm thủ tục gì. Tuy nhiên ở thời đại này, dù chỉ tổ chức tiệc cưới không lấy giấy kết hôn cũng có thể coi đã thành vợ thành chồng danh chính ngôn thuận. Nhưng sau khi kết hôn, mợ Tề biết rằng tài sản của ông ngoại không cấp cho cậu Tề mà để cho ba mẹ Tề Gia Mẫn nên đối với gia đình họ rất có ý kiến.

Nhưng ngay cả khi không thích, mợ Tề vẫn không ngừng suy nghĩ về tài sản của ông ngoại nên đã cố hết sức để gán ghép anh tư Tề và Khang Kỳ. Hai người họ đã đính hôn từ sáu tháng trước dưới sự chứng kiến của ông ngoại.

Tề Gia Mẫn có thể thấy rằng Kang Kỳ không thích anh tư của cô, và cô ta không thể kìm chế sự không thích của mình.

Tuy nhiên cô không nói ra. Rốt cuộc điều cô có thể nhìn ra thì ba mẹ cũng sẽ nhìn ra. Những người sắc sảo như ba mẹ cô có ý nghĩ và kế hoạch riêng của mình nên Tề Gia Mẫn không nên làm lộn mọi thứ, chỉ cần duy trì vẻ mặt tốt là được.

"Con gái ngoan, tối nay anh tư ở đây cùng con, sáng mai mẹ sẽ nấu món cháo hải sản con thích nha.

Tề Gia Mẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: “Con còn muốn một quả trứng luộc nước trà[2].”

([2] trứng luộc nước trà: một món ăn mang theo ý nghĩa mang lại điều tốt đẹp và may mắn. Cách làm: luộc trứng, đập vỏ trứng nứt ra chứ không vỡ, ngâm vào hỗn hợp nước trà và các nguyên liệu khác như nước tương, muối, tiêu, đường, hoa hồi, đinh hương, quế, gừng..., vớt ra, bóc vỏ, ăn.)

Mẹ Tề mỉm cười xoa đầu con gái đồng ý. Nói chung, khi Tề Gia Mẫn nằm viện, ba mẹ Tề đều không ở lại mà để mấy anh trai thay phiên nhau chăm sóc em gái. Lúc đầu Tề Gia Mẫn không hiểu nhưng dần dần cũng rõ là ba mẹ Tề muốn tạo điều kiện cho anh em xích lại gần nhau, đồng thời để các anh biết được em gái mình rất mong manh, cần bảo vệ như thế nào.

Dụng tâm của họ, Tề Gia Mẫn trong lòng sáng tỏ như trăng.

Sau khi “đoàn quân” rời đi, Tề Gia Mẫn trộm xuống giường, đeo dép lê vọt tới cửa, nhìn ngó hành lang xác nhận lại, rồi mới ríu rít: “Đổi cho em! Anh tư ngồi xuống để em biểu diễn cho!”

Anh tư Tề không đồng ý, thẳng mặt nói nghiêm túc: “Em còn ốm. Trở lại giường nằm đi.”

Tề Gia Mẫn không sợ hắn!

Cô nói: “Chỉ là hơi sốt thương hàn thôi, không sao đâu, có thể vận động gì đó cho đổ mồ hôi có khi còn tốt hơn ấy chứ!”

Cô đẩy Anh tư Tề ngồi xuống và nói: “Đã đến lúc cô gái xinh đẹp bất khả chiến bại ra sân khấu biểu diễn!”

Anh em nhà họ Tề đều không thể từ chối yêu cầu của em gái mình, huống chi là anh tư Tề ăn nói vụng về.

Tề Gia Mẫn cười thầm: “Em sẽ hát cho anh nghe một bài đặc biệt!” Cô tạo dáng, đếm nhịp cho mình và ca: “Mỗi ngày thức dậy, việc đầu tiên là phải cổ vũ cho khí thế. Mỗi lần ăn thêm một hạt cơm thì phải tự xin lỗi chính mình. Này hỡi gương thần ơi, soi xem xương quai xanh của tôi đâu nào! Xinh đẹp, tôi muốn xinh đẹp, xinh đẹp tới mức vạn người mê!”[3]

([3] lời hát bài Calorie. Link kara+vietsub: https://youtu.be/NUIerM99K9c)

Anh tư Tề: “...”

Khi Nữ Oa Nương Ngương tạo ra con người, bà rất công bằng, không để ai hoàn hảo cả. Giống như Tề Gia Mẫn, bà cho cô một vẻ ngoài xinh đẹp, một cái đầu thông minh, nhưng giọng hát của cô lại bị “lỗi hệ thống”!

Mỗi lần cô cất tiếng ca, bốn anh em nhà họ Tề đều bịt tai trộm chuông, miễn cưỡng khen một câu “dễ nghe”.

Thật sự! Không nghe nổi!

Nhưng! Không nổi cũng phải chống cho nổi!

Anh tư Tề cảm thấy rằng mình sẽ bị tra tấn đến chết bởi tiếng hát này, nhưng nhìn thấy em gái mình vui vẻ, anh thật không nỡ. Vì vậy, anh chỉ có thể thật sự chịu đựng đến chết.

Việc anh thứ tư Tề có thể chịu đựng, không có nghĩa là những người khác cũng có thể.

Người ở cửa hiển nhiên không phải là người tốt tính, trực tiếp đạp cửa nhìn cô gái đang nhảy nhót “Tôi muốn đẹp đến vạn người mê”, nhíu mày, lạnh lùng chế nhạo: “Cô sống đủ rồi có phải không?”

Giọng nói máu lạnh như loài rắn!

Tiếng hát của Tề Gia Mẫn đột ngột dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía cửa, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Cao! Như! Phong!

Mặc dù Tề Gia Mẫn trông giống như một cô gái nhỏ thanh tú ngọt ngào không sợ trời không sợ đất. Tuy nhiên, cô ấy thực sự sợ một người! Đó là Cao Như Phong!

Nếu tiểu Gia Mẫn là người tinh thần có vấn đề thì Cao Như Phong chính là bản nâng cấp thứ N!

Người mềm sợ người cứng, người cứng sợ kẻ điên!

Mà Cao Như Phong chính là loại siêu cấp điên!

Tề Gia Mẫn suy đoán xem nên làm gì, trong giây lát cô lập tức cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi, là lỗi của tôi. Thực xin lỗi đã quấy rầy anh nghỉ ngơi!”

Mặc dù nghiêm túc xin lỗi, nhưng Tề Gia Mẫn lại cực kỳ cảnh giác, cô lặng lẽ lùi lại một bước nhỏ, mắt hạnh mở to thận trọng nhìn chằm chằm xem phản ứng của Cao Như Phong. Cô không biết liệu Cao Như Phong có nhận ra mình không.

Nhưng mà lúc này, Cao Như Phong lại cười không cao ngạo, nhưng cũng không cho người ta đoán được ý tứ, chỉ phi thường lạnh nhạt. Hắn quét ánh mắt lên xuống nhìn Tề Gia Mẫn, chậm rãi nói: “Lần thứ ba, xem ra chúng ta có chút duyên phận!”

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Cao Nhược Phong nhìn thấy Tề Gia Mẫn đột nhiên giống như một con mèo nhỏ xù lông: “Tôi không biết anh!!!”

Cô mở mắt nói dối trắng trợn.

Tác giả có chuyện muốn nói: Gia Mẫn: Tôi không sợ người nào cả!!! (Cao Như Phong không phải là con người!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.