Hoặc có thể là một cuộc đời khác của chúng tôi. (thế giới song song)
Nhưng cô ấy không hề sống vui vẻ.
Trong mộng, tính cách của tôi không như hiện tại.
Tôi không phải người cuồng công việc, cũng không hề lạnh lùng. Tôi là một người bạn trai rất dịu dàng, săn sóc.
Tôi không đọc được tiếng lòng của Vương Chi Chi, nhưng tôi dốc toàn bộ sức lực để dò đoán suy nghĩ của cô ấy.
Từng cử chỉ của cô ấy, cô ấy thích gì ghét gì.
Ban đầu, Chi Chi không bằng lòng ở bên tôi.
Cô ấy luôn nói những lời kỳ lạ:
“Anh là nam chính, tôi là người qua đường, tôi không thể thay đổi hướng đi của thế giới.”
Nhưng tôi an ủi cô ấy: “Em đừng nghĩ đến những thứ kỳ dị lạ lùng ấy nữa, trong cuộc đời của anh, em chính là nữ chính của anh.”
Đại khái là sau những nỗ lực, cuối cùng tôi cũng có thành quả.
Cuối cùng Chi Chi cũng đồng ý ở bên tôi.
Cô ấy bổ nhào vào lòng tôi, dùng sức vo nặn hai má của tôi: “Cái tên ngốc này, coi như em bại dưới tay anh, anh đừng có mà hối hận đó!”
Sao tôi có thể hối hận chứ.
Tôi đã có được thứ trân quý nhất thế giới này.
Nhưng mà Chi Chi sau khi kết hôn không còn vô lo vô nghĩ như trước nữa.
Tôi không còn dành phần lớn thời gian vào trong công ty, tôi chăm sóc gia đình, bầu bạn với vợ mình.
Công việc đã không còn là tất cả trong cuộc sống của tôi.
Mặc dù thành tích thương nghiệp của Lương thị không quá tệ, nhưng chỉ có thể nói là một trong những công ty đứng đầu trong ngành.
Thế giới đó, chỉ có một tập đoàn là gần như kiểm soát toàn bộ thị trường trong tay.
Là Chiêm thị của Chiêm Đình Ngộ.
Chi Chi vẫn luôn lo lắng bất an: “Không nên là như vậy, thế lực của hai người các anh nên tương đương nhau, có đôi khi anh còn đàn áp được anh ấy.”
Tôi nhéo nhéo mũi cô ấy: “Có phải em chê chồng mình kiếm ít tiền không.”
Cô ấy lắc lắc đầu: “Không có đâu.”
Sau đó một lúc, cô ấy lại tựa vào lòng tôi, giọng nói “ù ù”: “Là em cảm thấy, em làm liên lụy đến anh.”
Nếu Chi Chi chỉ thỉnh thoảng ủ rũ, vậy cuộc sống của chúng tôi cũng không hẳn là gặp cản trở gì.
Thẳng đến khi sau này một chuyện xảy ra, khiến cho cảm xúc của cô ấy triệt để sụp đổ.
Chuyến bay đến Mỹ của Thành Mộng Vũ gặp nạn rồi.
Chuyện xảy ra rất đột ngột.
Thông báo chính thức được đưa ra, nói vị hôn phu của Thành Vũ Mộng là một nhà nghệ thuật tiên phong, đang tổ chức cuộc triển lãm ở Bắc Mỹ trong vài ngày qua.
Anh ta cũng là một danh môn vọng tộc, chỉ là gia đình đã di cư sang nước ngoài rồi.
Bởi vì muốn bàn bạc việc hôn nhân, cho nên bên nhà đã bao một máy bay tư nhân, cùng bay sang Mỹ để bàn về thủ tục đính hôn.
Ai ngờ lại gặp phải tình huống thời tiết cực đoan, máy bay rơi trên đường đi, toàn bộ bảy, tám người trên máy bay đều gặp nạn.
Chuyện này gây chấn động giới thương nghiệp, rất nhiều bạn bè đều gửi lời chia buồn, tưởng niệm trên mạng xã hội.
Tôi và Thành Vũ Mộng cũng coi như bạn học, thời đi học cũng qua lại nhưng không thân.
Vậy nên tuy thấy buồn và thương tiếc, nhưng tôi cũng không hề quá bi thương.
Nhưng trạng thái của Chi Chi lại khiến tôi kinh ngạc.
Sau khi nghe thấy cả nhà Thành Vũ Mộng gặp nạn, đầu tiên cô ấy không thể tin nổi, cứ ngây người ngẩn ngơ tại chỗ.
Sau đó cứ như bừng tỉnh, cô ấy túm lấy cánh tay tôi, dùng sức lay lay tôi: “Sao có thể? Sao có thể chứ Lương Trí?”
Tôi cho rằng chỉ vì cô ấy kinh ngạc bởi người bên cạnh đã mất, cho nên an ủi mà hôn lên má cô ấy: “Chi Chi ngoan, chuyện sinh tử này không thể theo ý muốn được.”
Nhưng cô ấy lại bật khóc thành tiếng.
“Đều tại em, em là biến số duy nhất. Nếu không phải em thay đổi tình tiết, có lẽ Thành Vũ Mộng đã không c.hết, cô ấy nên sống đến cuối cùng.”
Tôi dần dần hiểu ra một chuyện.
Trong quan niệm của Chi Chi, cô ấy là một người đến từ thế giới khác.
Nếu không phải cô ấy tiến vào thế giới này, tôi sẽ yêu đương với Thành Vũ Mộng, sau đó kết hôn.
Thành tựu và sự nghiệp của tôi sẽ vượt xa hiện tại, thậm chí trở thành truyền thuyết hiếm thấy của giới thương nghiệp.
Mà Thành Vũ Mộng, đương nhiên cũng không phải ch.ết.
4.
Chi Chi trở nên u ám, trầm lặng.
Tôi đã đưa cô ấy đi khám, đáp án nhận được đều là áp lực quá lớn, ảnh hưởng đến tâm tình.
Cho dù tôi không ngừng bảo đảm rằng cuộc sống hiện tại là cuộc sống đẹp đẽ nhất trong tưởng của tôi, nhưng cô ấy vẫn không thể vui vẻ lên được.
Sau này tôi tiễn cô ấy ra nước ngoài, đi đến gặp một chuyên gia chăm sóc trị liệu tinh thần hàng đầu.
Trong mơ là cảnh tôi và cô ấy tạm biệt ở sân bay, cô ấy vẫy tay với tôi: “Lương Trí, nếu có kiếp sau, em hy vọng hai chúng ta đều có thể vui vẻ.”
Tôi mở miệng, nhưng không nói được một câu nào.
Một giấc mộng dài, lại giống như là tôi đã được sống lại một đời.
Mở mắt ra, cô ấy đã sắp kết hôn với Chiêm Đình Ngộ rồi.
Lần này, tôi còn chưa đối xử thật tốt với cô ấy, cô ấy đã trở thành vợ của người khác rồi.
Đêm khuya, tôi yên lặng ngồi một mình tại phòng sách cả một đêm.
Tôi không biết bản thân nên làm thế nào, tìm cô ấy về, hay là cứ vậy mà buông bỏ.
Có lẽ mất đi cô ấy, tôi sẽ mất đi hạnh phúc duy nhất của mình rồi.
Nhưng tôi càng sợ cô ấy buồn bã.
Thế là tôi dùng chút thủ đoạn, đưa cô ấy đến biệt thự của mình.
Đây coi như là lần thứ hai tôi b.ắt c.óc Chi Chi rồi.
Nghĩ lại cũng cảm thấy chính mình bỉ ổi.
Thế nhưng, tôi vẫn ôm niềm hy vọng cuối cùng.
Có lẽ cô ấy không thích Chiêm Đình Ngộ.
Có lẽ cô ấy chỉ vì liên hôn thương nghiệp.
Có lẽ, cô ấy đã muốn sớm hủy hôn ước rồi.
Nhìn cô ấy, tôi cẩn thận dè dặt lên tiếng: “Đừng kết hôn với Chiêm Đình Ngộ nữa, hãy giải trừ hôn ước đi.”
Nhưng không hề nói ra rằng: “Tôi thích em, ở bên cạnh tôi, có được không?”
Một câu không đầu không đuôi, thảo nào Chi Chi lại mắng tôi bị đ.iên ở trong lòng.
Ngày hôm đó, tôi rất ghét khả năng đọc tâm của mình.
Bởi vì tôi phát hiện ra rõ ràng, hóa ra mình thật sự không hề chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim cô ấy.
Cô ấy thường nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến tên của Chiêm Đình Ngộ.
Nghĩ hiện tại đã mấy giờ rồi, có phải đã lỡ hẹn với Chiêm ĐÌnh Ngộ hay không.
Nghĩ có phải là Chiêm Đình Ngộ rất gấp gáp, liệu anh ta có tìm thấy cô ấy được không.
Cô ấy rất tỉ mỉ và nhiệt tình mà nghĩ đến tuần trăng mật của hai người họ, những phong cảnh nổi tiếng và cổ kính ở Châu Âu.
Chỉ là lần này, người ở bên cạnh cô ấy, không phải là tôi nữa rồi.
Thật là ghen tị.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được loại cảm xúc sâu sắc đến vậy.
Giống như có người cầm trái tim tôi lên mà bóp mạnh từng nhát từng nhát một.
Cảm giác chua xót, thật đau đớn.
Tôi đố kỵ Chiêm Đình Ngộ có thể ở bên cạnh cô ấy, đố kỵ anh ta có cô ấy trong tương lai.
Đố kỵ sự may mắn này, không thuộc về tôi nữa rồi.
5.
Nhưng mà so với việc mình vui vẻ, tôi càng hy vọng Chi Chi có thể vui hơn.
Vì thế tôi hỏi cô ấy: “Vương Chi Chi, nếu tối và Thành Vũ Mộng ở bên nhau, em sẽ cảm thấy vui vẻ sao?”
Cô ấy nói: “Liên quan gì đến tôi.”
Nhưng tôi lại nghe thấy suy nghĩ của cô ấy: “Anh và Thành Vũ Mộng xứng đôi lắm đó.”
Đời trước, tôi và Chi Chi làm tổ trên chiếc ghế sofa, cùng nhau xem bộ phim cũ.
Cô ấy xem đến sắp ngủ gật rồi.
Nhưng sẽ thỉnh thoảng gượng dậy tinh thần nói chuyện với tôi: “Lương Trí, anh tin câu nói này không?”
“Hửm, câu nào?”
“Câu thoại đó, câu mà Châu Nhuận Phát vừa độc ấy.”
“Thật ra yêu một người không nhất thiết phải bên cạnh cô ấy cả đời. Tôi thích hoa, chẳng lẽ anh hái xuống cho tôi ngửi? Tôi thích gió, chẳng lẽ anh bảo gió dừng lại? Tôi thích mây, chẳng lẽ anh bảo mấy bao lấy tôi? Tôi thích biển, chẳng lẽ tôi nhảy xuống biển sao?”