Giang Lâm cầm cây lúa trong tay, vẻ mặt hơi khó hiểu, cậu hỏi: “Vệ Vân Chiêu, đây là nguyên nhân ngươi chọn chức quan đồn điền Ti Lang Trung sao?”
Sau khi thủ hạ sinh đôi của Vệ Vân Chiêu hành lễ với Vệ Vân Chiêu xong thì lấy ra một túi tiền nhỏ đưa cho Vệ Vân Chiêu xem, sau đó Vệ Vân Chiêu lấy ra một nắm lúa bên trong túi tiền.
Cặp sinh đôi nói thủ lĩnh đã để ở thôn trang ngoài thành, lúa bên trong túi tiền là mang về cho Vệ Vân Chiêu xem.
Bởi vì thời gian đã quá muộn, Vệ Vân Chiêu cũng không hỏi hai người nhiều, thấy trên người họ không có bị thương, liền bảo bọn họ xuống dưới nghỉ ngơi.
Nhưng chính hắn sau khi nhìn thấy lúa bên trong túi tiền lại không hề buồn ngủ.
Giang Lâm cũng không, chủ yếu là quá tò mò.
Vệ Vân Chiêu giải thích với cậu: “Đây là lúa Tuyên Thành, Tuyên Thành với Đại Việt cách nhau mấy nghìn dặm, phải ngồi thuyền ra biển mới đến được.”
Giang Lâm đoán lúa Tuyên Thành chính là lúa Chiêm Thành cậu từng nghe qua, lúa Chiêm Thành chịu hạn, cây ngắn ngày, hơn nữa thích ứng với tính chất mạnh, vùng nhiệt đới hoặc vùng duyên hải có thể trồng hai mùa trong một năm, ở thời đại này năng suất thấp, một năm hai vụ lúa có thể làm tăng sản lượng thóc.
“Vì sao ngươi lại cho người đi tìm lúa Tuyên Thành này vậy?”
Vệ Vân Chiêu khẽ lắc đầu, giọng nói hơi lớn hơn chút: “Không phải ta, là tổ phụ và phụ thân ta cho người đi tìm, chẳng qua ta chỉ cho người đi lấy về thôi.”
“Bởi vì tướng sĩ ở biên quan ăn không đủ no, tướng sĩ tắm máu sa trường ăn không no, nói vậy có phải là hơi nực cười không?”
Không nực cười chút nào, bởi vì từ xưa đến nay cắt xén quân lương, lấy mạng của tướng sĩ biên quan đùa giỡn cho chiến thuật quyền mưu, chính là thủ đoạn chơi đùa phổ biến nhất của những kẻ cầm quyền ngu xuẩn.
Giang Lâm biết, một vị tướng quân quen thuộc binh thư hiểu rõ những chuyện này hơn so với cậu.
“Cho nên các ngươi tự nghĩ cách đi tìm giống tốt, muốn trồng lương thực để các tướng sĩ ăn no sao?”
Vệ Vân Chiêu: “Triều đình có thể sẵn sàng tàn nhẫn bỏ mặc, nhưng các tướng lĩnh lại không thể bỏ mặc những tướng sĩ đã vào sinh ra tử cùng nhau. Quân lương muốn nhiều, bọn họ sẽ phải hỏi đến lương thực của bách tính, bách tính cho chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm. Từ trong miệng bọn họ sẽ thành cướp đoạt lương thực rất áy náy, hơn nữa bách tính bị dồn ép, thiên hạ sẽ loạn, và những người gây ra loạn sẽ là bọn ta, những người được nuôi dưỡng từ lương thực của bách tính.”
Nhưng nếu không phải năm thiên tai, thật ra toàn bộ Đại Việt không thiếu lương thực, chẳng qua chất đống ở trong kho lương thực của những người khác, Hưng Hứa Ninh bọn chúng thà để những lương thực đó mục nát mốc meo còn hơn là lấy ra nuôi một đống người đang bảo vệ quốc gia, bởi vì bọn họ cảm thấy những người đó sẽ là mối đe dọa cực kỳ lớn đối với bọn chúng, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đoạt quyền thế vốn thuộc về bọn chúng.
Tình hình sẽ tốt hơn nếu gặp được minh quân, một người có lòng với bách tính có lòng với tướng sĩ, còn đụng phải hôn quân, đa số là kết cục quan bức dân phản. Nhưng tham quan nhiều hơn hôn quân, chuyện như vậy từ trước tới giờ một người không hề chi phối.
Lúc này không thể không nói một tiếng cảm ơn với Viên gia gia.
Hàng ngàn mẫu đất để trồng lúa có thể khiến bọn họ ăn no cơm!
Giang Lâm ôm mặt Vệ Vân Chiêu, an ủi hắn: “Mặc dù nghe rất thảm, nhưng các ngươi đang nghĩ ra cách tự cứu mình được rôi, vả lại dù bây giờ có chưa đem hạt giống về thì tướng sĩ họ Vệ nhà các ngươi cũng mạnh thật sự.”
Khuôn mặt Vệ Vân Chiêu bị bóp có hơi đau, hắn lặng lẽ đẩy tay Giang Lâm ra, nói: “Ngày mai ngươi theo ta ra khỏi thành đi điền trang một chuyến, ta cũng nên nhậm chức đồn điền Ti Trung Lang này rồi.”
Giang Lâm nhanh chóng đồng ý: “Không thành vấn đề!”
“Vậy bây giờ đi ngủ, ngày mai dậy sớm.”
Sáng hôm sau dậy rất sớm, nhưng không đi được.
Mặc dù bây giờ trong triều không có người Vệ gia, nhưng Giang Lâm vẫn còn hai huynh đệ tốt, để gửi tin tức cho Giang Lâm, sáng sớm hai người này đã đứng chờ ngay tại cổng của Vệ phủ, còn mở cửa ra khiến người gác cổng giật mình.
Chu Thành Vọng ăn đĩa bánh trứng gà vừa giành được của Giang Lâm, vừa cười vừa nói với Giang Lâm: “Lúc này Hoàng hậu với Thái tử đang rơi vào tình trạng trộm gà không xong còn mất thêm nắm thóc, không chỉ làm mất vị trí tham gia chính sự, còn khiến cho Hoàng thượng mất hứng, bây giờ quan văn, quan võ trong triều đều biết Hoàng hậu nương nương lấy mạng người ra đánh cược với triều thần, muốn đòi chức vị quan lại.”
“Người có vị trí cố định để tham gia chính sự sao? Người đó là ai?” Giang Lâm hỏi.
Chu Thành Vọng nói: “Hoàng thượng để phụ thân ta nghĩ ra ba người được chọn, ông ấy chọn một người là Nhị hoàng tử, phụ thân ta nói hôm nay lâm triều sẽ công bố.”
Sau đó y tiếc nuối liếc nhìn Vệ Vân Chiêu, nhỏ giọng nói thầm với Giang Lâm: “Các ngươi cũng thế, dùng quan nhị phẩm để đổi lấy một mạng cho tên súc sinh Vệ An kia, đầu óc có bệnh à? Ngươi không xem thử khắp kinh thành này có bao nhiêu hoàng thân quốc thích, quan lớn nhất phẩm đếm hai tay không hết. Bây giờ Vệ gia các ngươi chỉ là tiểu quan ngũ phẩm, là ai thì cũng có thể lột da các ngươi.”
“Kế mẫu của ngươi ở Hầu phủ quan sát ngươi mọi lúc mọi nơi, muốn đòi lại tất cả những gì bà ta phải chịu thiệt trước đây, bây giờ ngươi thảm hại như vậy, bà ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Chu Thành Vọng rất lo lắng.
Giang Lâm lắc đầu, không phải là không muốn giữ chức vị đó: “Bởi vì có người không yên lòng được, ngươi cho rằng vì sao Hoàng hậu dám nhắc tới chuyện để Vệ Vân Chiêu lấy chức quan đổi mạng cho Vệ An, chẳng qua là vị Hoàng hậu nương nương này của chúng ta hiểu rõ sự tình, vị trí đó rơi vào tay ai cũng không thể cho Vệ Vân Chiêu.”
Giang Lâm dần dần cảm thấy, cho dù là Trường Đức đế hay Hoàng hậu đều vô duyên vô cớ kiêng kỵ Vệ Vân Chiêu, còn nhất định phải giết chết ý chí của hắn, cậu không hiểu rõ nguyên nhân là do bản thân Vệ Vân Chiêu hay là bởi vì trong thiết lập của tiểu thuyết hắn chính là nhân vật pháo thí nên mới bị ảnh hưởng.
Bọn họ đang ở trong một hoàn cảnh thực tế mà họ muốn sống.
Vẻ mặt Chu Thành Vọng phức tạp vỗ vỗ Giang Lâm, an ủi.
Đỗ Ngọc Linh nhìn thấy đang ăn hết hộp cơm bên cạnh, liền hỏi: “Các ngươi định ra ngoài à?”
“Ừ.” Giang Lâm ngoảnh lại đáp, chỉ Vệ Vân Chiêu: “Bọn ta muốn lên đảm nhiệm đồn điền Ti Trung Lang, đến thôn trang ngoài thành đi trồng trọt.”
Chu Thành Vọng buột miệng nói: “Ngươi cũng biết trồng trọt cơ á.”
Đại thiếu gia Hầu phủ, lớn lên trên đống vàng đống bạc, còn chưa từng trồng trọt, nói ra không sợ người khác chê cười sao.
Giang Lâm hứng chịu sự khinh bỉ nồng nặc, cậu cãi lại: “Ta còn biết ruộng.”
Đỗ Ngọc Linh: “…”
Là người trưởng thành, cậu không cãi nhau với hai người này nữa, mà đi hỏi Vệ Vân Chiêu có thể dẫn theo bọn họ đến chơi ở điền trang được không.
Vệ Vân Chiêu nói: “Chỉ cần hai vị không chê đến thôn trang nhàm chán, dĩ nhiên là có thể đi cùng.”
Thế là chuyện này được quyết định như vậy, trong lúc rảnh rỗi hai vị công tử muốn đi theo góp vui.
Cũng thật tình cờ, xe ngựa vừa đi đến cổng thành đã đụng phải xe ngựa của Giang Cẩm Nguyệt cũng muốn ra khỏi thành.
“Tiểu thư, là xe ngựa của Chu gia và Vệ gia, xem ra cũng muốn ra khỏi thành.” Nha hoàn vén rèm lên thò đầu ra xem hai chiếc xe ngựa phía sau.
“Vệ gia… Giang Lâm.” Giang Cẩm Nguyệt lập tức nhớ tới lời của hệ thống nói trước đó, Giang Lâm là nhân vật mới, sẽ phá hỏng kế hoạch của cô ta, ngăn cản con đường của cô ta, Giang Cẩm Nguyệt cuống lên, vội vàng thúc giục người đánh xe: “Nhanh lên, điều khiển xe ngựa nhanh lên, không thể để cho xe ngựa phía sau đuổi kịp, cắt đuôi bọn chúng đi.”
Người đánh xe không biết tiểu thư bị làm sao, nhưng phân phó của chủ tử, làm hạ nhân dĩ nhiên phải làm theo.
Ở phía sau, Chu Thành Vọng nhìn thấy xe ngựa phía trước đột nhiên tăng tốc, hăng hái giục người đánh xe: “Nhanh, nhanh, nhanh, đuổi theo, bám sát một chút, ta muốn xem xem người ngồi trong xe ngựa kia là ai, sao lại sốt ruột, vội vàng như thế.”
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu ở trong một chiếc xe ngựa, không biết ở đằng trước đang chơi trò đuổi xe, chỉ thấy xe ngựa của bọn Chu Thành Vọng chớp mắt cái đã không nhìn thấy bóng, Vệ Vân Chiêu cảm thán nói: “Không nghĩ rằng sau khi ra khỏi thành xe ngựa vẫn có thể chạy nhanh như vậy.”
Tuân Thất điều khiển xe, vội hỏi: “Thiếu phu nhân, tốc độ của bọn họ thế kia, chúng ta có cần phải nhanh hơn không?”
Giang Lâm: “Vậy thì đuổi theo đi, đừng để bọn họ cách quá xa, bọn họ không biết đường đâu.”
Ba chiếc xe ngựa liên tiếp lao vùn vụt trên đường ngoại thành Thịnh Kinh, bụi bay lên ngùn ngụt.
Làm thế nào cũng không thể cắt đuôi được xe ngựa phía sau, Giang Cẩm Nguyệt càng lúc càng lo lắng, cô ta hỏi hệ thống ở trong đầu: “Hệ thống, có phải Giang Lâm cũng đang đi về phía giống thóc không?”
Hệ thống: [Sau khi kiểm tra thì 80% trở lên là có khả năng cùng mục đích với kí chủ.]
Sự thù hận hiện rõ trên mặt Giang Cẩm Nguyệt, lần này cô ta chắc chắn sẽ không để cho giang Lâm phá hỏng chuyện tốt của cô ta, nếu Giang Lâm dám cản đường cô ta, vậy thì đừng trách cô ta độc ác.
Giang Cẩm Nguyệt lại giục người đánh xe lần nữa: “Nhanh lên, điều khiển nhanh lên!”
Người đánh xe nhắc nhở: “Tiểu thư, không thể nhanh hơn được nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện.”
Trong lòng Giang Cẩm Nguyệt chỉ muốn nhanh chóng đến thôn trang lấy giống thóc trước Giang Lâm, không hề để lọt lời nói của người đánh xe vào tai, không ngừng thúc giục.
Người lái xe không còn cách nào khác, chỉ có thể tăng tốc, rút roi ngựa ra đánh.
Chu Thành Vọng thấy xe ngựa đằng trước lại nhanh hơn chút, cũng muốn giục người đánh xe nhanh hơn lại bị Đỗ Ngọc Linh cản lại: “Xem ra họ đến cùng một chỗ giống chúng ta rồi, kiểu gì cũng gặp mà, tốc độ nhanh quá dễ xảy ra tai nạn lắm, đừng vội.”
“Được thôi, có điều nếu có thể chạy nhanh hơn, tiểu gia nhất định sẽ bắt được bọn chúng.” Chu Thành Vọng siết chặt tay.
“Sao ngươi lại có phản ứng lớn với người của phủ An Dương Hầu như thế?” Đỗ Ngọc Linh có chút không hiểu lắm.
“Đương nhiên là bởi vì bọn họ bắt nạt Giang Lâm rồi, cả cái nhà đó trừ Giang Lâm ra chẳng có ai tốt cả, ta có thể thích được bọn họ à?” Từ nhỏ tính tình của y đã ngay thẳng, dù thích ai hay không thích ai, từ trước đến nay rất rõ ràng.
“Chẳng lẽ ngươi còn thấy bọn họ tốt à?” Chu Thành Vọng hỏi ngược lại.
Đỗ Ngọc Linh lắc đầu: “Chẳng qua ta cảm thấy không thích thì không động đến là được, cần gì phải trêu chọc.”
Chu Thành Vọng vắt chéo chân: “Không phải là ta trêu chọc, ta chỉ muốn náo nhiệt một chút thôi.” Chu Thành Vọng xích lại gần, hơi hạ giọng nói với Đỗ Ngọc Linh: “Ta đoán người ngồi trên xe ngựa kia là Giang Cẩm Nguyệt, cô ta ra đây vụng trộm với ai nhỉ.”
Đỗ Ngọc Linh lập tức trợn tròn mắt, không ngờ y có thể suy nghĩ như vậy.
“Giang Cẩm Nguyệt thích Thái tử, toàn tâm toàn ý muốn gả vào Đông cung làm Thái tử phi, không thể làm ra chuyện tự hủy hoại danh tiếng như vậy được.” Đỗ Ngọc Linh phủ nhận.
“Vậy cũng khó nói, ngươi đừng quên rằng còn có Từ Thiên Minh, Giang Cẩm Nguyệt câu dẫn nam nhân còn hơn Giang Lâm, người bị cô ta câu dẫn phải gọi là khăng khăng một lòng, đâu giống dáng vẻ vô dụng của Lâm Nhi chúng ta, không có người nào thật tâm thích hắn.”
Đỗ Ngọc Linh: “…”
Nhất thời không biết rốt cuộc là đang khen ai…
Đỗ Ngọc Linh đang suy nghĩ xem nói tiếp như thế nào, cảm giác xe ngựa đột ngột dừng lại.
“Ối, làm sao xe ngựa dừng lại thế?” Phản ứng của Chu Thành Vọng nhanh hơn, vén rèm lên hỏi người đánh xe, nhưng người đánh xe không trả lời, Chu Thành Vọng cười ha ha rồi nhảy xuống xe.
Y còn gọi Đỗ Ngọc Linh: “Nhanh, nhanh, nhanh, mau xuống đây xem kịch vui này, ha ha ha ha, cười chết tiểu gia ta mất.”
Đỗ Ngọc Linh vừa xuống xe ngựa liền thấy một chiếc xe ngựa laovào ruộng ở bên đường, người Giang Cẩm Nguyệt đầy bùn đất ngã từ trong xe ra.
Chu Thành Vọng cười đếnchoáng váng: “Sao bọn Giang Lâm còn chưa tới, người muốn bò dậy rồi.”
Đỗ Ngọc Linh hỏi: “Có phải ngươi rất muốn xông qua không cho Giang Cẩm Nguyệt ở trong ruộng đứng lên đúng không?”
“Ngươi nhắc ta, nếu như Giang Lâm chưa đến trước khi cô ta bò dậy, ta sẽ sang đó ấn cô ta trở lại trong ruộng, chờ Lâm Nhi đến xem bộ dạng thê thảm của Giang Cẩm Nguyệt.”
Đỗ Ngọc Linh: “…”
Hắn không nói gì nữa, sợ nhắc nhiều quá, lát nữa sẽ xuất hiện chuyện không thể cứu vãn nổi.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đúng lúc đuổi kịp thấy được một màn mỹ nhân bò ra từ trong bùn, trên người Giang Cẩm Nguyệt dính đầy nước bùn chật vật chui lên khỏi ruộng.
Giang Cẩm Nguyệt thấy nhóm người Giang Lâm đứng ở ven đường nhìn cô ta, ánh mắt đầy sát ý.
Giang Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói: “Món nợ hôm nay ta nhớ kỹ, Giang Lâm, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Sau đó cô ta được nha hoàn đỡ lấy đi về phía thôn trang.
Giang Lâm nhìn theo bóng Giang Cẩm Nguyệt, hỏi Vệ Vân Chiêu ở bên cạnh: “Có phải cô ta bị bệnh không, tự mình ngã xuống ruộng lại đổ lên đầu ta?”
Vệ Vân Chiêu đáp lại: “Nếu như vậy thì không cần quan tâm.”
Nhưng bọn họ nhanh chóng gặp lại Giang Cẩm Nguyệt và nha hoàn đang đập ở cổng lớn thôn trang: “Có người không, mở cửa ra, mở cửa ra nhanh lên.” Dáng vẻ cô ta rất vội vàng.
Mấy người Giang Lâm đứng ở đằng sau quan sát, qua một lúc lâu, Giang Lâm mới lên tiếng: “Này, chủ nhân ở đây này.”
Giang Cẩm Nguyệt quay đầu nhìn về phía Giang Lâm: “Đây là tòa nhà của Vệ gia?”
“Không thể nào.” Giang Cẩm Nguyệt phủ nhận, thế nào mà lại là tòa nhà của Vệ gia được. Rõ ràng hệ thống nói giống thóc được đặt ở trong nhà này, chẳng lẽ cô ta lại bị Giang Lâm đi trước một bước lấy mất rồi?
Giang Cẩm Nguyệt không chấp nhận nổi sự thật này: “Giang Lâm, ngươi đừng hòng lừa ta, lần này ta sẽ không để ngươi được như ý đâu, đó là đồ của ta, đừng có ai muốn cướp đi!”
Nói xong, Giag Cẩm Nguyệt xoay người tiếp tục gõ cửa.
Giang Lâm lắc đầu, cảm thấy bệnh của Giang Cẩm Nguyệt đã nghiêm trọng hơn rồi.
“Tuân Thất, mở cửa.” Vệ Vân Chiêu phân phó.
Tuân Thất cầm chìa khóa mở cửa ra, nhóm người Giang Lâm đứng xếp hàng đi ngang qua Giang Cẩm Nguyệt, cứ thế đi vào trong.
Giang Cẩm Nguyệt trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Làm sao lại như vậy?”
Trong lòng cô ta điên cuồng gọi hệ thống: “Vì sao, vì sao, hệ thống vì sao ngươi không nói cho ta đây là tòa nhà của Vệ gia, vì sao giống thóc của ta lại ở trong nhà của Vệ gia?”
Tiếng của hệ thống vẫn lạnh nhạt: [Giống thóc là do nhân vật Vệ Vân Chiêu phái người mang về, để ở trong nhà Vệ gia là đúng. Hệ thống bảo kí chủ giành lấy hạt giống đồng thời không hạn chế kí chủ sử dụng thủ đoạn, xin kí chủ hãy lấy giống thóc trước khi bị gieo trồng.]
Giang Cẩm Nguyệt nghe hệ thống nói xong đã sụp đổ, cô ta không ngờ hạt giống này phải cướp từ trong tay Vệ Vân Chiêu.
Giang Cẩm Nguyệt không cam lòng: “Dựa vào cái gì! Hệ thống không phải ngươi nói ta mới là nhân vật nữ chính sao, tại sao bất cứ chuyện gì Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đều đi trước ta một bước như vậy chứ, bọn chúng dựa vào cái gì?”
Hệ thống: [Cho nên hệ thống hy vọng kí chủ nhất định phải lôi kéo hoặc diệt trừ hai người này, là kí chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống dẫn đến thụ động, hệ thống không gánh vác trách nhiệm liên quan.]
Giang Cẩm Nguyệt siết chặt nắm đấm: “Là ta quá mềm lòng, ta sẽ không tha cho bọn chúng, giống thóc lần này ta nhất định phải lấy được!”
Giang Cẩm Nguyệt biết được từ đại ca cô ta, Hoàng hậu nương nương đã cho Thái tử điện hạ chọn Thái tử phi, nếu như cô ta không lấy được giống thóc sẽ không có đủ lợi thế, trước đây cô ta bị Giang Lâm phá hỏng thanh danh, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ không chọn cô ta.
Giang Cẩm Nguyệt cắn răng, lau nước bùn trên mặt, nói với nha hoàn: “Đi, chúng ta về trước!”
Chu Thành Vọng nhìn qua khe cửa thấy Giang Cẩm Nguyệt dẫn theo nha hoàn đi rồi, hơi thất vọng: “Đi nhanh như vậy à, ta còn tưởng cô ta muốn cái gì là như con thiêu thân lao vào, Lâm Nhi, ngươi nói xem vì sao Giang Cẩm Nguyệt lại chạy đến chỗ này, nhìn giống như là muốn tìm cái gì đó.”
Giang Lâm đoán được Giang Cẩm Nguyệt đang đến tìm gì, giống lúa, giống lúa Tuyên Thành được người của Vệ Vân Chiêu mang từ Tuyên Thành về.
Trong bản gốc Giang Cẩm Nguyệt dâng lên hạt giống lúa Tuyên Thành, mới chen chân được vào danh sách người được chọn làm Thái tử phi, thành công làm chủ Đông cung.
“Đang tìm cách gả cho Thái tử.” Giang Lâm kéo Chu Thành Vọng, lơ đãng nói.
Chu Thành Vọng nhanh chóng bị cách trang trí của tòa nhà thu hút sự chú ý, vừa đi vừa suy tính: “Ồ, Tuân Thất, toàn nhà này không có người ở sao?”
Tuân Thất trả lời: “Có người, nhưng ở hậu viện, hơn nữa công tử có dặn dò, ai gõ cửa đều không được ra, người của chúng ta đều có chìa khóa, không cần phải gõ cửa.”
“Thảo nào vừa rồi Giang Cẩm Nguyệt đập cửa lâu như vậy mà không có ai để ý đến cô ta.”
Vệ Vân Chiêu để Tuân Thất tiếp hai người Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh, còn mình dẫn Giang Lâm đi xem giống lúa Tuyên Thành.
Tất cả có năm bao tải, khoảng chừng ba trăm cân, mầm phát triển tốt có thể mọc được bốn năm trăm mẫu.
“Ngươi định bao giờ cho người ươm giống?”
“Ta đoán hôm nay Giang Cẩm Nguyệt nhằm vào giống lúa Tuyên Thành này, cô ta sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”
Vệ Vân Chiêu nói: “Ta đã để người sửa lại đất rồi hôm nay có thể gieo giống luôn.”
“Vậy thì hôm nay đi, gieo xong chúng ta trở về.” Giang Lâm đánh nhịp, cậu không tin hạt giống dính lên phân, Giang Cẩm Nguyệt còn có thể sai người nhặt lên một lần nữa.
Vệ Vân Chiêu đi tìm người, Giang Lâm phụ trách chuyển hạt giống ra bên ngoài, trong lúc di chuyển, cậu lặng lẽ đổi một lô hạt giống từ trong không gian ra, loại này năng suất một nghìn cân một mẫu.
Người quản lý trong làng họ Dương, Dương quản sự tập hợp tất cả các hộ, ra lệnh, cho dù bận bịu cỡ nào hôm nay nhất định phải gieo hết hơn ba trăm cân lúa này, ngày mai bọn họ có thể có một ngày để nghỉ ngơi.
Các gia đình rất vui vẻ, gọi nhau ra sức làm việc.
Ngay cả hai người Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh cũng bị bắt làm việc khổ cực nhưng rất nhiệt tình.
Giang Lâm không ở cùng một chỗ với bọn họ, cậu bắt được không ít cá ở trong hồ, dự định buổi trưa làm một bữa tiệc cá để chiêu đãi hai vị huynh đệ tốt của mình.
Vệ Vân Chiêu nói nhỏ với Giang Lâm rằng hắn có việc phải rời đi một chuyến, liền không thấy bóng dáng người đâu, mãi đến buổi chiều trời sắp tối mới trở về.
Giang Lâm không hỏi hắn đi đâu, chỉ nói tiếc là hắn không được ăn bữa tiệc cá trưa nay.
“Vậy không biết tối nay còn có thể nếm được tay nghề của phu nhân không?” Vệ Vân Chiêu cười hỏi.
Giang Lâm chân thành nói: “Tối nay ở trong mơ cái gì cũng có, có thể.”
“Thiếu phu nhân, thật sự không thừa chút nào sao, canh cũng được, thuộc hạ có thể chan canh ăn.” Tuân Thất nói, nỗ lực muốn tìm chút canh thừa đồ thừa, y không muốn ăn ở trong mơ đâu.
Vệ Vân Chiêu: “…” Mất mặt quá!
Giang Lâm bật cười, chỉ đường cho y: “Ngươi có thể vào phòng bếp xem.”
Sau đó Tuân Thất bỏ lại chủ tử của y, lắc người một cái đã không thấy đâu.
“Ở mặt này ngươi không bằng Tuân Thất rồi, ngay cả canh còn thừa ngươi cũng không có mà uống.”
Giang Lâm thực sự nói thật, mặc dù buổi trưa đã làm rất nhiều, nhưng hai người Chu Thành Vọng rất thích tay nghề của cậu, thực sự chỉ còn lại chút canh, bởi vì không có ai rửa bát, cho nên chưa kịp đổ đi.
Vệ Vân Chiêu có lẽ không ngờ rằng chính mình lại có một ngày phải cướp canh thừa với thuộc hạ của mình, ăn rất ngon, cũng đủ để no bụng, có điều trong lòng hơi phức tạp.
Cũng bởi vì cơm thừa canh cặn này, ánh mắt Tuân Thất nhìn hắn rất u oán: “Ánh mắt ngươi có ý gì, giống như công tử nhà ngươi cướp nương tử của ngươi vậy.” Chu Thành Vọng miêu tả rất chính xác.
Tuân Thất thay đổi ánh mắt, không muốn nhắc lại chuyện thương tâm này.
Chu Thành Vọng cũng không thèm để ý, quay lại nói chuyện với Giang Lâm: “Đêm nay các ngươi không về thành à?”
Giang Lâm lắc đầu: “Không về, các ngươi về Vệ gia nói một tiếng với người trong nhà giúp bọn ta, sáng sớm mai bọn ta sẽ quay về.”
Giang Lâm gật đầu: “Trong nhà này có thứ Giang Cẩm Nguyệt muốn, ban ngày cô ta không lấy được sẽ không cam lòng, bọn ta sẽ ở chỗ này canh chừng một đêm.”
Trong lòng Đỗ Ngọc Linh có đoán mò đôi chút, nhưng không nói thêm gì, kéo Chu Thành Vọng đi, nếu không đi sẽ không kịp vào thành.
Đêm không trăng là đêm giết người, gió to trời nổ lửa, đêm khuya yên tĩnh không một tiếng động bị lưỡi dao phá vỡ, vị khách không mời mà đến đã thành công kinh động đến hai con chó mực được nuôi ở trong nhà.
Khi Giang Lâm vừa đẩy Vệ Vân Chiêu ra khỏi cửa phòng, đúng lúc thấy hai người áo đen bị hai cái bóng đen đuổi theo, trong lòng sợ hãi, ngay cả việc bản thân biết chút khinh công đều quên hết.
Không ít người kéo đến, hai ám khí giấu ở trên nóc nhà bay tới giải cứu hai người bị chó đuổi.
Giang Lâm lên tiếng dặn dò: “Dương quản sự, mang chó về phòng, đừng để bọn chúng bị thương.”
Dương quản sự lập tức xuất hiện ở trong nội viện, một tay ôm đầu, dẫn con chó vào phòng, đóng chặt cửa phòng.
Không có nhiều người ở trong tòa nhà này, nhưng tám chín phần đều là lính cũ trên chiến trường lui về, tui nói công phu không bằng những người áo đen, nhưng không dễ đối phó như dân thường.”
Tuân Thất giao thủ với mấy người áo đen, Vệ Vân Chiêu bảo y không cần giữ lại người sống, cho nên trong sân nhanh chóng có thi thể nằm đó.
Bên phía Giang Lâm cũng có người xông tới, nhưng đã bị ám khí của Vệ Vân Chiêu giết chết trước khi đến quá gần, thỉnh thoảng có đến gần cũng bị Giang Lâm cắt đứt chân, chung quy lại không có người có thủ đoạn tốt.
Đợi đến khi những kẻ này bị giải quyết hết trong nội viện, lương thực trong phòng ít đi hai túi, có nghĩa là thời gian còn lại của đêm nay có thể ngủ ngon giấc.
Hôm sau trời vừa sáng, sau khi Giang Lâm giải thích cho Dương quản sự làm thế nào để chăm sóc tốt những cây lúa đã gieo, mới cùng Vệ Vân Chiêu trở về thành.
Vốn là cậu muốn đến phủ An Dương Hầu đến xem trò cười của Giang Cẩm Nguyệt, dù sao phái nhiều người như vậy, cuối cùng lại trở về với hai túi hạt lúa mì, hẳn là tức đến phát khóc.
Nhưng trước khi Giang Lâm xem trò cười của Giang Cẩm Nguyệt, đã nghe hết những chuyện phiếm liên quan đến mình.
“Muội nói hôm qua Giang Cẩm Nguyệt đi khắp nơi nói với mọi người rằng ta ép xe ngựa của cô ta vào trong ruộng, cố tình để cô ta ngã chết sao?”
Sắc mặt Vệ Vân gia nặng nề gật đầu: “Hôm qua muội đến nhà Phi tỷ tỷ để tìm tỷ ấy đi chơi, khi nghe nha hoàn bẩm báo muội nghe rất rõ ràng.”
Giang Lâm: “…”
“Hôm qua Giang Cẩm Nguyệt ngã để ngựa đạp mất não rồi mới có thể bịa ra những lời nói dối thái quá như vậy.”
Không chỉ bịa ra lời nói dối, còn có người sẵn sàng ra mặt thay Giang Cẩm Nguyệt vì lời nói dối này đều đến cả rồi.
“Thiếu phu nhân, không xong rồi, có người xách nước rửa bát đến dội đầy ngoài cổng Vệ phủ, chỉ đích danh Thiếu phu nhân ra chịu đòn.”