“Ta sẽ trả nhưng mà còn phải xem tiểu tiện chủng kia có dám nhận hay không đã.” Nghĩ đến những đồ vật kia, trong mắt Triệu Thu Như lóe lên một tia sắc bén, ý cười trên mặt cũng rõ hơn chút.
Có điều Triệu Thu Như chỉ nói một câu như vậy, liền tóm lấy tay của Giang Cẩm Nguyệt: “Nguyệt Nhi, con nghe lời mẫu thân, trên đời này không có nam nhân tốt, chỉ có nắm trong tay quyền lực và tiền bạc mới là tốt nhất.”
Giống như bà ta vậy, gả vào Hầu phủ nhiều năm như vậy, vì Hầu gia sinh con dưỡng cái, quán xuyến hết công việc của Hầu phủ, mỗi ngày giả vờ dịu dàng, hiền thục trước mặt lão, nhưng cuối cùng chỉ vì lấy đi chút của hồi môn mà lão đã muốn tiễn bà ta về nhà ngoại.
Cũng may bà ta không phải loại người cố sống cố chết vì một người nam nhân, nếu không nhất định sẽ rất đau lòng.
“Nguyệt Nhi, con phải nhớ kỹ lời của mẫu thân, trên đời này chỉ có mẫu thân sẽ không hại con.” Triệu Thu Như nghiêm túc căn dặn.
Giang Cẩm Nguyệt khẽ gật đầu, trước giờ cô ta vẫn luôn thân thiết với Triệu Thu Như đương nhiên sẽ nghe lời bà ta.
“Mẫu thân, Giang Lâm không còn giống như trước nữa.” Không ở trước mặt người khác, Giang Cẩm Nguyệt gọi thẳng danh tự của Giang Lâm.
Triệu Thu Như cũng đã nhìn ra Giang Lâm không như trước đây, không thể tùy ý bắt chẹt như trước, nhưng cũng không sao, lần này bà ta không tính đến việc Giang Lâm dám trực tiếp gây ầm ĩ, hay là vì của hồi môn trước đó đã cho Giang Lâm mà bị tóm được nhược điểm, cho nên mới bị thua thiệt, nhưng bà ta sẽ không có ý định nhẫn nhịn sự thất bại này.
“Không việc gì, có mẫu thân ở đây, mẫu thân sẽ không để cho tiểu tiện nhân kia sống thoải mái như thế đâu.” Trong mắt Triệu Thu Như hiện lên sự sắc bén, Giang Lâm đã dám đối nghịch với bà ta, vậy bọn họ sẽ chờ xem!
Phủ tướng quân.
Giang Lâm lại đang tắm cho Vệ Vân Chiêu.
Giang Lâm lại lột đồ Vệ Vân Chiêu lần nữa.
Giang Lâm vừa xoa phần bụng Vệ Vân Chiêu, vừa liếc nhìn phía dưới một chút, lẩm bẩm: “Hừ, lớn như thế có ích gì chứ, quan trọng là nếu ngươi vẫn chưa tỉnh lại thì cũng chẳng dùng tới, dài như vậy thật uổng phí quá.”
Giang Lâm đang xoa theo chiều hướng muốn tay dịch xuống dưới một chút, bỗng nhiên tay cậu bị bắt lại.
“Không cần động đến dưới đó.”
Giang Lâm: “!!!”
Giang Lâm: “???”
Giang Lâm nhìn phía dưới tay mình, giận dữ đáp lại: “Ta chưa hề dùng qua phần dưới!”
“Hừ, không đúng, ta chưa hề rửa qua chỗ đó!”
Vì chứng minh sự trong sạch của bản thân, Giang Lâm vội vàng giải thích, nhưng sau đó cậu phát hiện người bắt lấy tay cậu chính là đối tượng cậu đang tắm cho.
Cậu vừa mới khen chỗ đó của người ta lớn.
Giang Lâm từ từ ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt u tối, Giang Lâm không phân biệt được cảm xúc trong đó, nhưng bởi vì khoảng cách gần kề, cậu nhìn thấy lỗ chân lông của đối phương mở ra bởi hơi nóng…
Giang Lâm xấu hổ đến mức cảm thấy lỗ chân lông của mình cũng biết xấu hổ cùng.
“Ừm… Cái này, ta thật sự chưa chạm vào chỗ đó của ngươi, ngươi có tin không?” Giang Lâm kiên trì chứng minh sự trong sạch của bản thân một lần nữa.
Vệ Vân Chiêu tạm thời không biết nên nói tin hay không tin, hai người im lặng nhìn nhau.
Giang Lâm lặng lẽ rút tay mình về, lại lặng lẽ nhét khăn dùng để kỳ cọ vào tay Vệ Vân Chiêu: “Hay là tắm xong rồi nói sau đi?”
Lúng túng đến mức dựng cả tóc lên.
Giang Lâm đứng dậy chạy ra ngoài, chỉ sợ chậm thêm một giây nào nữa sẽ xuất hiện tình huống lúng túng hơn.
Thiên ngôn vạn ngữ* chỉ xếp lại thành một câu: Con mẹ nó, Vệ Vân Chiêu tỉnh không đúng lúc chút nào!
(*: Nghĩa là nghìn lời nói, vạn câu thề. Ý muốn nói trong đầu Giang Lâm lúc bấy giờ chỉ còn nghĩ được một câu).
Giang Lâm vội vàng chạy ra khỏi phòng, kéo cửa phòng ra, Tuân Thất đang trông coi ở bên ngoài định hỏi xảy ra chuyện gì, chợt nghe trong phòng truyền đến một giọng nói: “Tuân Thất, vào đây!”
Tuân Thất lập tức giật mình, nhanh chóng vui vẻ trở lại, y khẩn trương hỏi Giang Lâm: “Thiếu phu nhân, có phải tướng quân ngài ấy đã…”
Tuân Thất chưa nói xong, Giang Lâm đã gật đầu: “Tỉnh rồi, ngươi mau vào phục vụ hắn mặc quần áo đi.”
Tuân Thất vô cùng phấn chấn, không quan tâm đến việc mặc quần áo vì sao không để Thiếu phu nhân làm, lập tức đẩy cửa đi vào.
Giang Lâm tạm biệt Vệ Vân Chiêu đã được nửa canh giờ, Vệ Vân Chiêu tắm rửa, mặc quần áo, còn uống một bát cháo nóng do phòng bếp chuẩn bị.
Đồng thời qua lời Tuân Thất còn biết được mình có một chàng dâu, gả cho hắn để xung hỉ.
Tuân Thất cố gắng hết sức khen ngợi Giang Lâm trước mặt Vệ Vân Chiêu, đồng thời còn ngỏ ý: “Thái y, đại phu đều không đáng tin, tất cả đều dựa vào Thiếu phu nhân nên tướng quân mới có thể tỉnh lại, Thiếu phu nhân là người tốt.”
Hắn hiểu rõ tình huống của mình, kể từ khi cha hắn qua đời, Vệ Vân Chiêu biết sau này Vệ gia sẽ không được yên ổn, còn hắn có thể sống tiếp hay không đều dựa vào định mệnh, bây giờ có thể tỉnh lại, dĩ nhiên Vệ Vân Chiêu rất vui mừng.
Nhưng hắn không nghĩ rằng hắn có thể tỉnh lại bởi vì xung hỉ với nam thê.
Vệ Vân Chiêu hỏi: “Cậu ấy đã làm gì?”
Tuân Thất gãi đầu: “Cụ thể như nào thuộc hạ cũng không biết, có điều thần đoán Thiếu phu nhân đã tu luyện công pháp với ngài.”
Tuân Thất nói xong, lấy quyển Tỵ Hỏa Đồ dưới gối Giang Lâm ra đưa cho Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu mở sách ra nhìn thấy nội dung công pháp: “…”
Hắn rất muốn cầm quyển sách này ném thẳng vào mặt Tuân Thất, nhân tiện hỏi lại y có phải bị chó ăn mất não rồi không.
Tuân Thất vẫn còn tiếp tục giải thích: “Thuộc hạ từng nghe một vị tiên sinh ở tiệm trà kể chuyện có nhắc tới một loại công pháp là song tu, thuộc hạ đoán Thiếu phu nhân đã tiến hành song tu với tướng quân, nên tướng quân mới có thể tỉnh lại.”
Cuối cùng Tỵ Hỏa Đồ vẫn bay thẳng vào mặt Tuân Thất, Tuân Thất mở “công pháp” ra nhìn, sau đó lẳng lặng nhét Tỵ Hỏa Đồ trở lại dưới gối.
“Tướng quân, thuộc hạ biết sai rồi.”
Vệ Vân Chiêu xoa xoa ấn đường, sở dĩ giữ Tuân Thất ở lại bên cạnh là vì mặc dù đầu óc y không tốt lắm nhưng công phu đạt trình độ bậc nhất. Hơn nữa những người khác không phải ở lại biên quan thì cũng bị phái đi làm nhiệm vụ, không thể về ngay được, chỉ còn lại Tuân Thất.
Hắn hôn mê mấy tháng mới tỉnh lại, mới phát hiện ra hắn đã đánh giá thấp độ khờ của Tuân Thất.
“Ra ngoài!” Vệ Vân Chiêu chỉ tay ra cửa.
Tuân Thất xoay người rời đi, rồi gọi Giang Lâm vào trong.
Tướng quân tỉnh lại là lúc Thiếu phu nhân cố gắng bồi dưỡng tình cảm, Tuân Thất đã nghĩ như vậy.
Khi Giang Lâm tiến vào phòng, Vệ Vân Chiêu đang ngồi trên giường, mặc dù hắn đã tỉnh rồi nhưng chân không thể di chuyển.
Giang Lâm thấy hơi kỳ quái, dời chiếc ghế đến ngồi cạnh mép giường hỏi Vệ Vân Chiêu: “Chân của ngươi bị tổn thương là do trúng độc à, sao rõ ràng ngươi tỉnh rồi, nhưng chân lại không thể di chuyển?”
Vệ Vân Chiêu lại bắt lấy tay Giang Lâm, không đáp, chỉ nói: “Đa tạ ngươi mấy ngày nay đã chăm sóc cho ta.”
Hắn đang quan sát Giang Lâm, từ nhỏ đến lớn Vệ Vân Chiêu đều ở trong quân doanh, mười bốn tuổi đã lên chiến trường, thời gian ở Thịnh Kinh không nhiều, càng không biết mấy vị công tử, hắn chỉ biết Giang Lâm là trưởng tử của phủ An Dương Hầu mà thôi, thậm chí hôm nay Vệ Vân Chiêu lần đầu tiên gặp cậu.
Giang Lâm nghe thấy vậy, đột nhiên nở nụ cười e thẹn: “Ai bảo ngươi là tướng công, là phu quân của ta, ta đã gả cho ngươi, đây đều là việc ta nên làm.”
Vệ Vân Chiêu nói thẳng: “Tuân Thất đã nói cho ta chuyện của ngươi rồi, nhưng thánh chỉ làm khó, chỉ sợ phải để ngươi tủi thân ở phủ tướng quân thêm một thời gian. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần một ngày Vệ Vân Chiêu ta còn sống, chắc chắn sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”
Giang Lâm vội vàng lắc đầu: “Không tủi thân, không tủi thân chút nào, ta biết tướng quân… phu quân là người tốt, sau này ta sẽ cố gắng hầu hạ phu quân.” Nhỏ giọng gọi hai chữ “phu quân”, còn có chút thẹn thùng.
Vệ Vân Chiêu nghe hai chữ “phu quân” được thốt ra một cách ngại ngùng, trong lòng hơi phức tạp, không dám đáp lại.
Khung cảnh vẫn có chút xấu hổ, may mà Vệ lão phu nhân phái người đến mời Giang Lâm đi nói chuyện, hai người cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng nói với người khác là ta đã tỉnh rồi.” Khi Giang Lâm đứng dậy, Vệ Vân Chiêu nói.
Ánh mắt Giang Lâm vẫn ở trên đùi của Vệ Vân Chiêu, gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ không nói cho những người khác.”
Giang Lâm dẫn theo hai nha hoàn Bạch Cập và Bạch Vy đến chính phòng, phát hiện nữ quyến của Vệ gia đều ở đây, Tiểu Chu thị đứng bên cạnh Vệ lão phu nhân, dùng ánh mắt phẫn hận nhìn cậu.
Giang Lâm đang định hành lễ vấn an mọi người, Vệ lão phu nhân đã nghiêm mặt lạnh lùng hỏi Giang Lâm trước: “Ta hỏi ngươi, khi ngươi đến Hầu phủ lấy của hồi môn có nói Vệ gia ta sai ngươi trở về lấy không?”
Sắc mặt Vệ lão phu nhân nghiêm túc, có thể nhìn thấy đang cố gắng che giấu cơn tức giận.
Ánh mắt Giang Lâm dừng trên người Tiểu Chu thị, bình thường góa phụ của Vệ gia, Vệ lão phu nhân và nữ quyến của nhị phòng, tam phòng, tứ phòng đều không ra ngoài, trước đây ra ngoài đều là Vệ phu nhân và Tiểu Chu thị, mà sau này Vệ Túc tử trận, Vệ phu nhân không ra ngoài nhiều nữa, nữ quyến của Vệ gia thường xuyên đi ra ngoài chỉ có một mình Tiểu Chu thị.
Nhìn phản ứng này của Vệ lão phu nhân và Tiểu Chu thị, nhất định Tiểu Chu thị đã nghe thấy bên ngoài nói gì đó.
Quả thực Tiểu Chu thị có nghe nói qua, hoặc là có người cố tình đứng trước mặt nói, hôm nay là sinh thần lão nương của Thượng thư bộ Lại, Tiểu Chu thị đi để thay mặt Vệ gia.
Đúng lúc đụng phải Triệu Thu Như đang nói chuyện phiếm với mấy phu nhân, vì chuyện phủ An Dương Hầu tự tiên đổi người nên Tiểu Chu thị cảm thấy ả và Triệu Thu Như không hợp nhau, cho nên cũng không để ý đến bà ta. Kết quả Triệu Thu Như lại chủ động kéo ả lại nói đến chuyện của hồi môn, nói Vệ gia châm chước cho ít ngày, ban đầu trong phủ cần giúp đỡ nên mới tham ô của hồi môn của mẹ ruột Giang Lâm, chờ thêm ít hôm nữa bà ta chuẩn bị tốt mới đưa đến cho Giang Lâm được, vì Giang Lâm không cầm của hồi môn về ngay được nên hy vọng Vệ gia đừng làm khó cậu.
Lời trong lời ngoài đều thể hiện rằng Vệ gia sai khiến Giang Lâm trở về lấy lại của hồi môn, ánh mắt của mấy vị phu nhân đang ở cùng Triệu Thu Như đều thay đổi.
Sau đó càng ngày càng nhiều phu nhân tụ tập nói chuyện này, Tiểu Chu thị tức giận đến mức không ở lại dùng bữa, vội vàng chạy về cáo trạng với Vệ lão phu nhân.
Từ trước đến nay Vệ lão phu nhân đều tin tưởng Tiểu Chu thị, hơn nữa bà cũng không thích Giang Lâm, trong lòng đã kết tội Giang Lâm rồi mới hỏi.
Thấy Giang Lâm không nói lời nào, Vệ lão phu nhân lại càng nổi giận: “Giang Lâm, Vệ gia ta đã đắc tội gì với ngươi, để ngươi căm ghét như vậy muốn hủy hoại thanh danh của Vệ gia ta!”
“Vệ gia ta đã tạo nghiệp gì, để tôn nhi ta phải lấy một nam nhân vào cửa, còn là một tên sao chổi, mới vào cửa đã khiến Vệ gia ta mang tiếng xấu, thứ nghiệp chướng.” Vệ lão phu nhân đau khổ than thở.
Tiểu Chu thị nâng trà đút cho Vệ lão phu nhân, sau đó trừng mắt với Giang Lâm: “Giang Lâm, rốt cuộc ngươi có ý gì, Vệ gia ta đã như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi muốn Vệ gia hoàn toàn sụp đổ mới cam tâm sao?”
“Mẹ kế của ngươi nói ngươi ngưỡng mộ Vệ Vân Chiêu nên chủ động muốn gả đến đây, bọn họ không thể ngăn cản được, ngươi ngưỡng mộ như vậy sao? Vệ gia ta không dám nhận lòng ngưỡng mộ này, chỉ xin ngươi đừng tiếp tục bôi nhọ Vệ gia nữa, để chúng ta sống yên ổn qua ngày tháng là đủ rồi.”
Giang Lâm nghe xong, đây là Triệu Thu Như đáp lại thủ đoạn của cậu, một câu người của Vệ gia sai khiến Giang Lâm trở về lấy của hồi môn của bà ta đã đẩy Vệ gia lên đầu ngọn gió, để người khác bàn tán.
Thanh danh của Vệ gia bị làm ô uế, đương nhiên người của Vệ gia muốn tìm Giang Lâm tính sổ. Vệ gia có tai tiếng giật dây con dâu mới về nhà ngoại đòi của hồi môn, hay lắm kế hoạch một hòn đá ném trúng hai con chim.
Nếu lời ngày truyền ra ngoài, cho dù sau ngày Triệu Thu Như giải thích đó chỉ là hiểu lầm, nhưng thanh danh của Vệ gia vẫn bị tổn hại, thậm chí người ngoài còn nghĩ Vệ gia vì để tự tẩy trắng, dùng thủ đoạn cố tình uy hiếp Triệu Thu Như làm sáng tỏ.
Giang Lâm tin rằng cho dù không có người nghĩ vậy, Triệu Thu Như sẽ cho người nghĩ như vậy.