"Nè, nghe nói phố đi bộ bên hồ sẽ bắn pháo hoa sớm đó. Chúng mình đi xem thử không?"
Đột nhiên lúc này giọng nói của cô gái ngồi đằng sau lưng truyền đến tai Tống Trạch. Cậu nhướn mày, thầm nghĩ ông trời sắp đặt rồi ngỏ lời, rủ rê Tạ Vũ cùng đến phố đi bộ.
Cả hai chen chúc xuyên qua biển người mênh mông, giành được một vị trí có thể xem là tốt ở phía bên cây cầu của hồ nước. Luồn lách khá lâu nên khi vừa dừng chân, đợt pháo hoa đầu tiên cũng đã được bắt đầu khai hoả.
Người qua đường dừng chân đứng xem, chỗ bên cầu đã hẹp đến không thể hẹp hơn được nữa. Pháo hoa lộp bộp lộp bộp liên hồi, soi sáng cả mặt hồ đang lờ mờ thiếu sáng.
Ban đầu khoảng cách giữa Tống Trạch và Tạ Vũ vẫn còn cách một bước chân, nhưng rồi đột nhiên bên cạnh xuất hiện một đôi tình nhân trẻ không biết từ đầu chen vào hàng bên nên cậu bèn có cớ để rút ngắn khoảng cách, đứng sát rạt vào người Tạ Vũ.
Nhìn thiếu niên một lúc một sát gần, rồi bên vai như có như không chạm đến người mình, trái tim Tạ Vũ cũng lộp bộp y như những tiếng pháo bên tai. Anh thật sự muốn vươn tay ôm lấy cậu, nhưng e ngại là hai tay vẫn đang xách đồ, chưa kể xung quanh còn là dòng người cực kỳ đông đúc.
Đôi mắt Tống Trạch phản chiếu sắc màu của pháo hoa, còn đôi mắt ai kia thì chỉ phản phất bóng hình của cậu. Nóng rực đến nổi, Tống Trạch không muốn để ý đến cũng không được. Cậu không nhanh không chậm, quay mặt sang đáp trả lại đôi mắt ấy bằng một cặp mắt đang cong lên vì cười.
Và cũng ngay giây phút mọi người xung quanh nhốn nháo nhất, Tống Trạch nghiêng đầu, cặp mắt kia rút ngắn khoảng cách với đôi mắt của của Tạ Vũ. Môi anh thoáng nhận được một xúc cảm mềm mại, nhẹ nhàng chạm đến, tựa như chuồn chuồn lướt qua.
"Bộ trên mặt của em có dính gì à?" Đến khi cả hai tách ra, Tống Trạch nhỏ giọng đùa giỡn một câu.
"Không..." Nét sửng sốt vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt Tạ Vũ, anh chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ làm chuyện này.
Vì xã hội hiện tại chấp nhận đồng tính không nhiều, mọi người đều là hết lời khuyên nhủ hoặc mang theo thành kiến tránh xa, thậm chí còn có một số báo lá cải ngang nhiên gắn mác “bệnh tật” lên những người đồng tính.
Biết Tạ Vũ đang lo lắng chuyện gì, Tống Trạch cười cười, dùng hai ngón tay vân vê lòng bàn tay anh: "Em đã không sợ, thì anh còn e ngại gì chứ?"
Những suy nghĩ của anh như bị nụ cười này đánh bay, Tạ Vũ cong khoé môi, gật đầu đáp lại: "Ừm, không có gì phải e ngại."
...
Buổi bắn pháo hoa kết thúc, dòng người bắt đầu tản ra, Tống Trạch lúc này mới đón nhận được gió lạnh rét buốt ùa tới, thổi đến khuôn mặt trở nên lạnh tanh.
"Haha, về thôi, về thôi. Đứng ở đây một hồi, khéo hai người chúng ta bị biến thành cá đông lạnh mất." Cậu cong mắt cười cười rồi kéo khăn len lên che đi nửa khuôn mặt.
Tạ Vũ cũng cười, dưới ngọn đèn đường chập choạng, nụ cười của anh xán lạn tựa ánh bình minh, còn mang theo niềm hạnh phúc khó tả.
Lần này không còn ngần ngại gì nữa, anh dồn hết đồ qua một bên tay, nắm lấy bàn tay của Tống Trạch.
Đường phố đêm gần Tết ồn ào náo nhiệt, tấm biển quảng cáo rực rỡ của những cửa hàng loang loáng ánh lên gương mặt của người qua đường. Có người dừng bước đôi mắt kinh ngạc nhìn hai thiếu niên trẻ kèm theo là vẻ mặt kì quái. Tuy hành động của hai thiếu niên không quá thân mật nhưng vẫn tạo cho người khác cảm giác của những cặp đôi đang yêu.
Từng người lướt qua nhau, có thể có người quen của gia đình Tạ Vũ, một vị bạn học cùng trường, hay những họ hàng xa lắc xa lơ mà có nhìn cũng không thể nhận ra... Bởi thế giới này vãn luôn kỳ diệu, từng người từng người đều liên kết với nhau thông qua một điều nhỏ nhặt nào đó.
Cả hai thản nhiên đi qua ánh mắt dòm ngó dò xét của mọi người, mỗi một điều lo sợ trong lòng đều tựa như bay theo làn gió.
Tay Tạ Vũ vẫn luôn ấm áp, dù đang giữa mùa đông nhưng chẳng bao lâu cũng sẽ truyền đến một hơi ấm sâu vào tâm khảm.
–––
Ngày thứ hai của năm mới, Tống Trạch ngồi trên sô pha, nhìn bầu trời tối đen ngoài của sổ mà hai hàng lông mày từ từ nhíu chặt.
Tuy đã sang năm mới, nhưng những ngày này, tình trạng về trễ của anh trai cậu đã lên đến mức báo động. Thời gian anh ở lại công ty càng lúc càng kéo dài. Đến cả hôm qua, ngày sum vầy năm mới, anh cũng vừa mới ăn xong bữa cơm gia đình là liền lên xe chạy mất.
Việc này khiến nỗi bất an trong Tống Trạch chạm đến đỉnh điểm. Sâu trong lòng cậu như đang mách bảo rằng có một thứ mà hiện tại cậu vẫn chưa nhớ ra.
Quá mơ hồ cũng quá khó tả, Tống Trạch khẽ cắn đầu ngón tay, sao mà cậu bất lực quá đi mất. Cậu biết thứ hệ thống muốn lấy là ký ức tươi đẹp của cậu, còn những thứ khác nếu muốn nhớ lại thì sẽ rất dễ. Thế nhưng lần này tình trạng của công ty và sự việc phá sản hoàn toàn chẳng phải thứ gì vui vẻ cho cam, vậy mà cậu lại chẳng thể nhớ được dù một cảnh nhỏ nhoi.
Tống Trạch úp mặt vào gối, một lát sau đã mê man ngủ thϊếp đi trong vô thức.
Ngay lúc này, cậu vẫn chưa hề biết được, ngày mai này đây, có một thứ sẽ xuất hiện và làm xáo trộn tất cả cuộc sống vốn đang thuận buồm xuôi gió của cậu.