Giờ tan học, Cố Tịnh Nhuyễn rề rà thu dọn tập sách, đáy lòng chột dạ, nếu tỷ tỷ hỏi lời kia có ý gì thì cô nên nói thế nào đây?
—— tỷ tỷ chị nghe nhầm.
—— tỷ tỷ em sai rồi.
Haizz, mấy ngày nỗ lực đều thất bại trong gang tấc, nói không chừng trong mắt Tạ Tri Ý, cô lại thành dạng người hai mặt, có mục đích tiếp cận chị ấy.
Nhảy vào sông Hoàng Hà đều tẩy không sạch.
A a a a mình làm sao ngu xuẩn vậy nè!
"Nhuyễn Cẩu đi đấu game."
Cố Tịnh Nhuyễn xụ mặt, lắc đầu, "Ta muốn đi tiếp nhận vận mệnh của ta."
Hứa Phán Phán: "Vận mệnh? Vận mệnh gì? Còn nữa, cái mặt ngươi làm sao như đưa đám vậy hả?".
"Mẹ ta tìm gia sư đến nhà dạy, 7 giờ bắt đầu học thêm." Nói xong không để ý tới các nàng, tiếp tục thu dọn, cô quên hỏi hôm nay học thêm môn gì, vì vậy muốn nhét hết vào ba lô.
Nói không chừng mẹ cô thấy con gái nghe lời, lúc nói chuyện cùng tỷ tỷ có thể sẽ nhắc tới cô.
"Oh ~ xác thật rất thảm, khó trách ngươi mang bản mặt như thế, chậc chậc chậc thật đáng thương." Hứa Phán Phán không bỏ qua châm chọc.
Tống Tư Ngọc nhìn cô bằng ánh mắt vui mừng, "Hiếm thấy nha, Nhuyễn Nhuyễn thế nhưng nghe lời hiểu chuyện, biết về nhà học tập."
"Hây dà, ba người chúng ta bị cô lập rồi."
Cố Tịnh Nhuyễn: .......
Nhịn xuống, các nàng là bạn tốt, không thể động thủ.
"Còn sống thì tái kiến! Cáo từ!"
Cố Tịnh Nhuyễn vác ba lô lên, ôm quyền.
Hứa Phán Phán không kiên nhẫn xua xua tay, "Cút cút cút, đột nhiên biết nghe lời như vậy, phiền chết được."
Cố Tịnh Nhuyễn hừ nhẹ một tiếng, rời khỏi phòng học.
"Vậy chúng ta đi thôi? Đi ăn cá thế nào?" Hứa Phán Phán đề nghị.
Tống Tư Ngọc cũng vừa lúc muốn ăn cá, "Ừa, đến cái quán chúng ta thường tới đi."
"A...ta nhớ ra có chút việc, ngày mai lại cùng các ngươi chơi ha ~"
Vạn Tranh Nhan nói, không màng phản ứng của hai người, đeo cặp lên chạy ra ngoài.
"Làm cái gì vậy trời!" Hứa Phán Phán có chút giận, hai cái đứa này sao lại như vầy.
Tống Tư Ngọc không trả lời, nhìn theo phương hướng Vạn Tranh Nhan rời đi, ánh mắt xa xăm.
"Quên đi, hai chúng ta đi được rồi?"
"Ừ!"
"Hừ là chúng ta không cần hai đứa nó!"
"Đúng vậy."
"Ngày mai Nhuyễn Cẩu không dùng hành động thực tế xin lỗi ta, ta liền ba ngày không để ý tới nó!"
......
......
***
Vốn dĩ cho rằng nghe mấy lời nói kia, tỷ tỷ sẽ không chờ cô, nào ngờ ngoài cổng trường có dừng hai chiếc xe của nhà mình! Tỷ tỷ cũng ở đây!
Khoảng cách không xa, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn cố tình giảm chậm bước chân, nỗ lực xây dựng tâm lý đối mặt.
Coi như chưa có xảy ra chuyện gì.
Không có gì xảy ra hết.
Cứ như bình thường là tốt rồi.
Hô ——
Cố Tịnh Nhuyễn mở ra cửa xe, liền nhìn thấy Tạ Tri Ý ngồi ở vị trí bên cửa.
"Tỷ tỷ tan học sớm a!"
Tạ Tri Ý giương mắt thoáng nhìn cô, khẽ ừ một tiếng.
Tuy rằng cùng bình thường khác biệt không lớn, nhưng là vẫn cảm thấy có thứ gì lạnh buốt.
"Tỷ tỷ, dời qua một chút nha."
Tạ Tri Ý không nhúc nhích, ngón tay thật tự nhiên lật trang sách, "Qua xe kia đi."
Cố Tịnh Nhuyễn ủy khuất bẹp miệng, nghe vậy nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nghe động tĩnh, ngón tay lật sách cũng liền cứng lại, đáy lòng hơi hơi tự giễu.
Nghĩ cái gì chứ, em ấy còn không coi mình là người một nhà.
Chính mình bất quá là người ngoài mà thôi, là một người ngoài làm em ấy chán ghét.
Chị em tốt trong lòng em ấy trước nay đều không phải là mình.
Mới vừa nghĩ đến đây, bên tai truyền đến tiếng cửa xe bị mở ra, kèm theo thanh âm kỳ quái của Cố Tịnh Nhuyễn.
"Woof!"
Cố Tịnh Nhuyễn thấy Tạ Tri Ý ngơ ngác nhìn mình, cảm thấy có chút hiếm lạ, "Ha, bị giật mình sao?" Cố Tịnh Nhuyễn tươi cười.
"Tỷ tỷ có phải cho rằng em đi rồi hay không, có phải thấy mất mát lắm hay không?". Vừa nói vừa chui vào xe ngồi.
Không nhường chỗ cho cô, vậy cô tìm lối khác, đi vòng qua bên kia mở cửa xe liền không thành vấn đề.
Tạ Tri Ý rủ mắt, không để ý tới cô.
"Hôm nay lạnh thật ha." Cô nhích gần Tạ Tri Ý, nếu có thể cô muốn làm bạch tuộc ôm dính tỷ tỷ.
Tạ Tri Ý không đáp, chỉ lạnh mặt kêu chú Lý mở máy sưởi.
Trong xe có mở nhạc, chú Lý ngồi ở ghế tài xế cũng không rõ lắm các nàng nói chuyện gì.
Tạ Tri Ý lời này nói rành mạch, chú Lý mới thập phần hiểu chuyện làm theo.
Cố Tịnh Nhuyễn: .......
Mở máy sưởi cũng tốt, miễn cho lạnh buốt.
"Tỷ tỷ, trên người chị thơm quá, chị dùng nước hoa hả?"
Tạ Tri Ý không nói chuyện.
Cố Tịnh Nhuyễn không ngừng cố gắng, "Tỷ tỷ, ngón tay chị thật dài lại còn trắng nõn."
Tạ Tri Ý như cũ không nói chuyện, lật thêm một trang sách.
Cố Tịnh Nhuyễn lại không ngừng cố gắng, "Tỷ tỷ, chiếc đồng hồ này của chị đẹp thiệt nha."
Tạ Tri Ý trầm mặc, làm như không nghe thấy cô nói gì.
Cố Tịnh Nhuyễn không nhụt chí, nhìn vẻ mặt Tạ Tri Ý lạnh nhạt, nổi lên tâm tư trêu đùa, cô chậm rãi kề đến bên tai nàng, cười tủm tỉm nói, "Tỷ tỷ, ngực chị thật...".
"Cố Tịnh Nhuyễn!" Tạ Tri Ý đột nhiên quát lớn.
"Có mặt!". Cố Tịnh Nhuyễn ngồi nghiêm chỉnh, bày ra bộ dáng tuỳ thời chờ bị xử lý.
Thôi xong, mình đúng là fan não tàn, Tạ Tri Ý kêu một tiếng "Cố Tịnh Nhuyễn" này cũng quá cmn dễ nghe!
Tạ Tri Ý bên tai có chút nóng lên, khuôn mặt cũng nhè nhẹ ửng đỏ.
A~Tỷ tỷ da mặt mỏng, chịu không nổi bị trêu chọc.
Giám định hoàn tất.
"Tỷ tỷ, mặt chị làm sao mà đỏ như vậy? Có phải máy sưởi mở quá cao hay không?"
"Chú Lý, mau hạ nhiệt độ một chút, tỷ tỷ bị nóng."
Chú Lý phi thường hiểu chuyện, giảm nhiệt độ điều hoà.
Tạ Tri Ý: .......
Rơi vào đường cùng Tạ Tri Ý dịch qua sát mép cửa, ý đồ cách xa cô một chút.
Nhưng Cố Tịnh Nhuyễn lại dính theo y hệt keo 502.
"Ngồi xích ra đi."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy không nhúc nhích, "Chỗ bên kia lạnh lẽo a, hơn nữa không có hương thơm trên người tỷ tỷ——" nói xong còn nhích gần Tạ Tri Ý thêm chút xíu.
"Cố Tịnh Nhuyễn!"
Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, Cố Tịnh Nhuyễn hoài nghi Tạ Tri Ý có khi sẽ bật người đứng lên.
"Có mặt!". Cố Tịnh Nhuyễn lập tức ngồi thẳng.
Tạ Tri Ý khép lại sách trong tay, ngữ khí bất đắc dĩ, "Rốt cuộc em muốn làm gì?".
Cố Tịnh Nhuyễn cúi đầu, đáng thương nói, "Người ta là đang dỗ chị nha."
Nhưng ai biết công lực cô không đủ, dỗ thật lâu Tạ Tri Ý cũng không biết là cô đang dỗ, ngược lại còn chọc nàng giận thêm.
Tạ Tri Ý trăm ngàn lần không nghĩ tới Cố Tịnh Nhuyễn sẽ nói như thế, lúc này nàng cũng không biết nên nói cái gì.
Cố Tịnh Nhuyễn nhẹ nhàng kéo tay Tạ Tri Ý, mềm nhẹ làm nũng, "Tỷ tỷ, đừng giận được không, em không có ý đó đâu."
Mỹ nhân mềm lòng, cổ nhân không gạt người.
Cố Tịnh Nhuyễn không tự chủ sờ sờ tay Tạ Tri Ý.
Bàn tay cô nhỏ nhắn mềm mụp, chính cô còn cảm thấy ghét bỏ tay mình. Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ tới đây lặng lẽ rút tay về.
Đôi tay mũm mĩm này của mình khẳng định cũng sẽ bị tỷ tỷ ghét bỏ.
Huhu mình còn muốn sờ thêm chút nữa, thật sự quá khó khăn mà.
Tạ Tri Ý nhận thấy cử động nhỏ của đối phương, tuy nghi hoặc nhưng cũng không miệt mài theo đuổi, "Chị không giận em."
"Làm sao không giận chứ, rõ ràng là....". Cố Tịnh Nhuyễn nói còn chưa dứt, liền thu được ánh mắt hơi mang nguy hiểm của Tạ Tri Ý, cô chuyển cách nói, "Nhưng em chính là hổ thẹn trong lòng, lương tâm cảm thấy có tội không qua được, cho nên mới đến gặp tỷ tỷ tự thú, cầu mong được khoan hồng, tỷ tỷ thông minh xinh đẹp hào phóng tốt nhất toàn thế giới sẽ tha thứ cho em đúng không?".
Tạ Tri Ý biết Cố Tịnh Nhuyễn đang nói đến chuyện sáng nay.
Nàng vốn là lo lắng không biết các cô có bị Lâm Tử Sâm khi dễ hay không, dù gì vừa nhìn Lâm Tử Sâm liền thấy hắn là dạng người không dễ đối phó.
Kết quả chạy theo ai ngờ lại nghe thấy:
—— còn có người tên Tạ Tri Ý, thành tích ưu tú lại lớn lên xinh đẹp, đúng là làm người khác chướng mắt, anh giúp tôi trút giận một chút.
Trút giận? Mình ức hiếp em ấy cái gì sao?
Thời điểm nghe thấy câu nói đó, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là thắc mắc tại sao Cố Tịnh Nhuyễn muốn như vậy, mà là nghĩ ở bên cạnh nàng Cố Tịnh Nhuyễn bị uỷ khuất hay sao?
Nàng chưa bao giờ lo ra trong giờ học, ấy thế mà hôm nay lại thất thần, lúc giáo viên gọi tên kêu nàng giải đề xém chút nàng không kịp trả lời.
Nếu cứ giữ khoảng cách bảo trì lạnh nhạt như hồi đầu không tốt sao?
Đột nhiên tiếp cận lại đột nhiên làm nàng nghe được loại lời nói này, cho dù là ai đều sẽ không dễ chịu.
Tạ Tri Ý nhẹ thở ra, "Không có giận."
Nàng xác thật không tức giận chỉ là có chút không hiểu rõ mà thôi.
Cố Tịnh Nhuyễn vừa nghe tỷ tỷ không giận, lập tức nhoẻn miệng cười, "Em biết mà, tỷ tỷ dịu dàng hiền lành đáng yêu như vậy sao có thể giận cái đứa rác rưởi này a."
Tạ Tri Ý vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người tự ví mình là rác rưởi, bất giác cười khẽ.
Mỗi lần Tạ Tri Ý thoáng có điểm ý cười, Cố Tịnh Nhuyễn đều cảm thấy khắp nơi đều là ánh mặt trời, ấm áp dễ chịu.
Cố Tịnh Nhuyễn kéo tay Tạ Tri Ý, dựa đầu lên vai nàng cọ cọ, thanh âm mềm nhẹ, "Tỷ tỷ, em thật thích chị."
"Huh?". Tạ Tri Ý ngây người, luôn cảm thấy hôm nay Cố Tịnh Nhuyễn quái quái, trước đây em ấy rất hiếm khi gần gũi, từ sơ trung đến hiện tại, cả hai còn không có tiếp xúc thân mật bao giờ, giống như là hai người xa lạ.
"Chính là thích, đặc biệt thích."
Lúc trước khi Cố Tịnh Nhuyễn còn chưa xuyên vào, cô không ngừng một lần oán giận, tại sao ba mẹ cô không sinh cho cô một người chị, ba mẹ còn cười an ủi cô, hỏi cô có muốn em gái hay không.
Đáp án khẳng định là không muốn.
Cô muốn có một tỷ tỷ xinh đẹp ưu tú che chở mình, nhắc tới liền sẽ có người khen, chứ cô không muốn trở thành tỷ tỷ che chở người khác.
Đây cũng là vì cái gì lúc ban đầu đọc đến nhân vật Tạ Tri Ý, cô không thể kềm chế mà yêu thích, thấy nàng có kết cục không tốt thì sẽ đau lòng, như bị đâm đau từng nhát từng nhát.
Lời sến súa xuất phát từ Cố Tịnh Nhuyễn, Tạ Tri Ý bỗng nhiên không biết nên phản ứng thế nào.
"Tỷ tỷ, về sau chị nhất định phải tin tưởng em, mặc kệ em nói cái gì làm cái gì khẳng định sẽ không thương tổn chị."
Nói xong cảm thấy không có sức thuyết phục lại bồi thêm một câu, "Cho dù thương tổn bản thân em, cũng nhất định sẽ không thương tổn chị."
"Hôm nay em cố ý nói như vậy để Lâm Tử Sâm đừng tới làm phiền chị, tụi mình là chị em, bất cứ lúc nào em đều sẽ đứng bên cạnh chị."
Chị là vướng bận duy nhất của em ở thế giới này, em sẽ không để cho bọn họ tổn thương chị. Cố Tịnh Nhuyễn âm thầm nghĩ.
"Ừm, chị biết rồi."
Vĩnh viễn đứng bên cạnh chị sao?
Tạ Tri Ý nhìn vẻ mặt nghiêm túc bảo đảm của Cố Tịnh Nhuyễn, đột nhiên đáy lòng dâng lên một tia khác thường.
Rốt cuộc Cố Tịnh Nhuyễn có biết mình và em ấy không phải chị em ruột hay không?
Lúc xuống xe Tạ Tri Ý mới chú ý tới cái ba lô tròn vo trên lưng Cố Tịnh Nhuyễn.
"Em mang toàn bộ tập sách ở trường về nhà hả?"
Cố Tịnh Nhuyễn lẩm bẩm, "Em không biết đêm nay học thêm cái gì, cho nên mang theo hết."
Tạ Tri Ý cảm thấy Cố Tịnh Nhuyễn có chút ngốc.
"Sao em không hỏi chị?"
"Hồi trưa em nhắn tin mà tỷ tỷ đâu có trả lời." Giọng điệu nghe cực kỳ uỷ khuất.
Từ khi Cố Tịnh Nhuyễn một lần nữa cùng nàng thêm phương thức liên lạc, mỗi ngày đều sẽ gửi mấy cái tin cho nàng, trước đó cho dù thế nào nàng cũng sẽ nhắn lại mấy chữ, nhưng hôm nay tâm tình phức tạp nên hoàn toàn không hồi phục.
"Đưa cho chị."
Tạ Tri Ý không giải thích, chỉ là duỗi tay nắm lấy quai ba lô của Cố Tịnh Nhuyễn.
"Không không không cần, em có thể tự mình." Cặp sách quá nặng, sẽ đè mất tiên khí của tỷ tỷ.
"Nghe lời."
Tạ Tri Ý nhàn nhạt nói, Cố Tịnh Nhuyễn nghe không ra cảm xúc, nhưng vẫn yên lặng đưa cặp qua cho nàng.
Tạ Tri Ý cao hơn cô gần một cái đầu, dáng người cao gầy, so với nàng, Cố Tịnh Nhuyễn quả thực như đứa con nít, chán nản đồng thời lại cảm thấy cao hứng.
Có tỷ tỷ thật tốt.
Không đúng, phải là có tỷ tỷ là Tạ Tri Ý thật tốt!