Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ

Chương 19: Tỷ tỷ đang giải thích với em sao?



Lúc Cố Tịnh Nhuyễn về đến nhà, gia sư cũng đã tới.

Cô tưởng gia sư sẽ là phụ nữ hoặc đàn ông trung niên, không ngờ lại là một chị gái trẻ trung xinh đẹp, tóc cột đuôi ngựa, mặc một bộ đồ thể thao, nhìn qua chẳng khác gì học sinh.

Tạ Dao đứng giữa hai người, làm giới thiệu.

"Đây là gia sư mà mẹ tìm cho con, Triệu Tây Ninh."

Vừa thấy Cố Tịnh Nhuyễn, Triệu Tây Ninh liền vô cùng lịch sự hướng cô chào hỏi, "Chào em, chị là Triệu Tây Ninh, từ giờ chị sẽ là gia sư của em."

Cố Tịnh Nhuyễn không quá xác định hỏi,
"Chị có chắc chị không phải là học sinh đến học thêm cùng em?".

Triệu Tây Ninh sửng sốt một giây sau đó bật cười, "Em thật đáng yêu."

"Em chỉ là cảm thấy chị thoạt nhìn nhỏ quá nên tò mò hỏi thôi." Đột nhiên bị khen, Cố Tịnh Nhuyễn có hơi bối rối.

"Chị đang học năm hai ở đại học H, cho nên nhìn trẻ trung cũng là bình thường nha, à mà tính ra chị còn là học tỷ của em đó nhé."

Học tỷ?

"A?"

"Lớp 12 chị học ở Du Lâm, em cũng là học sinh trường Du Lâm đúng không?"

"Vâng."

Sơ trung và cao trung Du Lâm không ở chung một khuôn viên, cách chừng một khu phố, năm Triệu Tây Ninh học lớp 12 thì Cố Tịnh Nhuyễn còn học lớp 9, cho nên chưa từng thấy mặt cũng rất bình thường. Hơn nữa, cốt truyện bắt đầu từ khi cô học cao trung, Triệu Tây Ninh hoàn toàn không có lên sân khấu. Nói cách khác, trong lúc bất tri bất giác, tình tiết câu chuyện đã bị thay đổi.

"Em có thể gọi chị tỷ tỷ, như vậy nghe sẽ gần gũi một chút."

Cố Tịnh Nhuyễn đang chìm trong suy tư, nhất thời không chú ý, bất giác tính gọi theo.

"Vâng tỷ..."

Còn chưa có kêu xong, liền nghe thấy Tạ Tri Ý nãy giờ vẫn đứng bên cạnh làm phông nền lên tiếng.

"Chị bắt đầu lên dạy em ấy được rồi đó."

Cố Tịnh Nhuyễn sực tỉnh liền cắn cắn môi, cô vừa mới chuẩn bị làm gì vậy nè? Gọi người khác là tỷ tỷ sao?

"Chậc, lâu rồi không gặp, em vẫn đáng yêu như vậy nhỉ."

Triệu Tây Ninh tươi cười nhìn Tạ Tri Ý, đổi lại là biểu tình không quá kiên nhẫn của đối phương.

Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Tịnh Nhuyễn thấy vẻ mặt này của Tạ Tri Ý.

"Hai chị nhận thức nhau à?"

"Đâu chỉ là nhận thức, chị với Tri Ý quan hệ còn không cạn đâu."

Nói một nửa, Triệu Tây Ninh liền dừng lại không nói tiếp, ý vị thâm trường nhìn Tạ Tri Ý.

Cố Tịnh Nhuyễn: ????
Như thế nào gọi là quan hệ không cạn? Chị nói trắng ra có được không?

"Dì Trương, cơm tối mang lên phòng giúp con."

Dứt lời Tạ Tri Ý liền lên lầu.

Khác thường, này cũng quá khác thường.

"Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta bắt đầu học tập vui vẻ nào."

"A vâng."

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn bóng dáng Tạ Tri Ý rời đi, có điểm buồn phiền, bất luận cái gì làm cảm xúc tỷ tỷ khác thường, cô đều cảm thấy phiền.

Triệu Tây Ninh cho rằng Cố Tịnh Nhuyễn sẽ truy vấn mình, kết quả không có, ngược lại Cố Tịnh Nhuyễn hết sức nghiêm túc nghe giảng, tuy rằng cuối cùng đáp án đều sai be bét.

Giờ học thêm kết thúc, Tạ Dao vì khen thưởng Cố Tịnh Nhuyễn mà tự mình cắt trái cây đưa lên phòng.

"Con ăn chút trái cây bổ sung vitamin."

Cố Tịnh Nhuyễn khép lại vở bài tập, cầm lên một miếng táo từ dĩa trái cây, có chút thất thần bỏ vào trong miệng.

Tạ Dao thấy con gái ngoan ngoãn như vậy, nhịn không được thở dài, nói, "Nếu con lúc nào cũng nghe lời thì tốt rồi, con muốn cái gì mẹ liền mua cho con cái đó, muốn đi chơi chỗ nào cũng được."

Cố Tịnh Nhuyễn ngưng động tác, "Nhưng mà mẹ ơi, hiện tại con cũng là muốn có cái gì liền có cái đó mà?".

Mặc dù nguyên chủ không nghe lời không hiểu chuyện lại thích gây rối, nhưng ở phương diện ăn mặc chơi bời, trước nay đều là muốn gì có đó, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Tạ Dao bị cô nói nghẹn lời, "Cái con bé này...".

"Ô, đây là mẹ chuẩn bị đưa cho tỷ tỷ hả?"

Cố Tịnh Nhuyễn lúc này mới phát hiện, Tạ Dao bưng tới hai cái khay tiến vào.

"Ừ, giờ mẹ đem qua cho Tri Ý."

"Không cần không cần, để con đưa cho. Mẹ vất vả rồi, nghỉ sớm một chút đi."

Tạ Dao không ngờ Cố Tịnh Nhuyễn chủ động giúp đỡ, đáy lòng vui mừng, rốt cuộc con gái cũng hiểu chuyện, biết đau lòng cha mẹ.

"Được, con nhớ nhắc Tri Ý uống thuốc, uống vào sẽ không đau đầu."

Khay bên kia ngoại trừ trái cây còn có một ly nước nóng để nguội cùng thuốc.

"Con biết rồi, mẹ mau về phòng ngủ, nhìn quầng thâm dưới mắt mẹ kìa, coi chừng ba trở về ghét bỏ đó nha."

"Con với cái, mẹ đi ngủ đây."

Chờ Tạ Dao đi rồi, Cố Tịnh Nhuyễn mới bưng khay lên, đi tới cửa phòng Tạ Tri Ý, lại dừng bước quay về phòng mình.

"Cốc cốc cốc——"

Trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, ánh đèn bàn nhàn nhạt, sách vở tài liệu chất cao một chồng, màn hình máy tính còn dừng video giáo viên giảng đề.

Đây là khung cảnh Cố Tịnh Nhuyễn nhìn đến ngay khi Tạ Tri Ý mở cửa phòng.

Tạ Tri Ý còn tưởng rằng là Tạ Dao, không nghĩ tới là Cố Tịnh Nhuyễn.

Cố Tịnh Nhuyễn thấy nàng không có ý định tránh ra cho mình vào, liền nhẹ giọng mở miệng, "Tỷ tỷ, chị nhìn trái cây tươi ngon quá nè, em đem vào cho chị ăn nha."

"Ừ."

Tạ Tri Ý tránh ra, Cố Tịnh Nhuyễn đi theo phía sau, trong phòng còn có hương thơm thoang thoảng, nghe giống hương vị trên người Tạ Tri Ý, tươi mát dễ ngửi. Trong phòng cũng không có mở đèn lớn, chỉ mở đèn bàn nhỏ.

"Tỷ tỷ, sao chị không bật đèn? Trông hơi tối, như vậy hại mắt đó."

"Chị mở chế độ bảo vệ mắt, không có việc gì, em ngồi bên giường đi."

Trong phòng chỉ có cái ghế dựa ở trước bàn học, nghe như vầy Tạ Tri Ý hẳn là còn muốn tiếp tục học tập.

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ.

"Tỷ tỷ, chị không tính ngủ hay gì? 11 giờ rồi đó."

"Nghe xong liền ngủ, em về ngủ trước đi."

Thái độ ngữ khí đều giống ngày thường, vậy lúc sớm chẳng lẽ là cô ảo giác.

"Em không buồn ngủ, em ở đây canh chị, mẹ kêu em giám sát chị uống thuốc."

Tạ Tri Ý cũng không khuyên nhủ thêm, để mặc cô ngồi ngó đông ngó tây.

Trong phòng tất cả đều được bố trí màu xanh nhạt, nhìn qua tẻ nhạt, trên vách tường cũng không có dán đủ loại poster giống mấy nữ sinh thông thường, vô cùng sạch sẽ.

Cách bố trí phòng đều là dựa theo tâm ý bản thân, tựa như phòng Cố Tịnh Nhuyễn tất cả đều là hồng nhạt, vách tường hồng nhạt, vỏ chăn gối hồng nhạt, đồ vật có thể vào mắt cơ bản đều là hồng nhạt. Tuy rằng cô không phải quá thích cái màu hường phấn này, sau khi xuyên tới đây từng một lần muốn đổi thành hai màu đen trắng, nhưng không thể phủ nhận hồng nhạt nhìn có vẻ ấm áp hơn rất nhiều, cô cũng ngại phiền phức nên để luôn không đổi.

Chưa tới mười phút, Tạ Tri Ý đóng sách lại, tắt máy tính.

"Lần sau em đừng tới."

Cố Tịnh Nhuyễn bị ủy khuất, cô muốn cùng tỷ tỷ trò chuyện cũng không được sao?

"Ảnh hưởng chị học tập."

Cố Tịnh Nhuyễn không nói lời nào, ủy khuất nhìn nàng.

"Ô ô, hay lần sau chị để hờ cửa, em yên lặng đi vào được không?"

Tạ Tri Ý: .......

"Thuốc đâu?"

Cố Tịnh Nhuyễn nhanh chóng lấy thuốc đưa ra, "Tỷ tỷ, mẹ nói uống thuốc này thì tối ngủ không đau đầu."

Bàn tay tiếp thuốc có chút khựng lại, Tạ Tri Ý không nói thêm gì chỉ ừ một tiếng.

Nếu thuốc mà có tác dụng thì nàng cũng không đến mức ném nó vào thùng rác mỗi ngày.

"Tỷ tỷ, hôm nay cái người gia sư kia là chị tìm giúp em sao?"

Tạ Tri Ý mở ra gói thuốc, nghe vậy đáp, "Không phải, là mẹ tìm cho em."

"À à, vậy cũng trùng hợp quá ha."

Cố Tịnh Nhuyễn chạm chạm tay vào ly nước, cảm giác nhiệt độ ấm vừa phải, liền đưa cho Tạ Tri Ý.

Tạ Tri Ý thấy cô có vẻ muốn nói lại thôi, nên lên tiếng, "Là bạn quen lúc chị học lớp 10, sau đó lại xảy ra ồn ào mâu thuẫn."

Nguyên bản còn mang vẻ mặt uể oải, nghe đến lời này Cố Tịnh Nhuyễn lập tức cười tươi như hoa, "Tỷ tỷ, chị đang giải thích với em sao?".

A a a tỷ tỷ thế nhưng nói nhiều lời như vậy chỉ để giải thích với mình!

"Thành tích người đó không tệ, em ráng chăm chỉ nghe giảng."

Cố Tịnh Nhuyễn thấy nàng bỏ qua câu mình hỏi, bĩu môi, "Em biết rồi."

Thấy Tạ Tri Ý uống xong thuốc, Cố Tịnh Nhuyễn như là làm ảo thuật, từ trong túi lấy ra một viên kẹo vị quýt.

"Ta da ~ đây là phần thưởng cho bạn nhỏ Tạ Tri Ý vì đã ngoan ngoãn uống thuốc nè!"

Nhìn cách thức như dỗ con nít nhà trẻ này, Tạ Tri Ý nhẹ giọng cười, "Cảm ơn Cố lão sư."

Cố Tịnh Nhuyễn lột giấy gói kẹo ra, "Để Cố lão sư đút cho bạn nhỏ ăn, há miệng ra, A...".

Tạ Tri Ý hiếm khi không cự tuyệt, trên mặt lộ ra thần sắc dung túng, ngoan ngoãn ăn vào viên kẹo, ngọt tới trong lòng.

Mấy lời nói dạng như uống thuốc sẽ không đau đầu nữa, Tạ Dao đã nói qua rất nhiều lần, đây lại là lần đầu tiên linh nghiệm.

Cũng không biết có phải nhờ viên kẹo kia hay không.

Một đêm mộng đẹp không đau đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.