Không có tiền đầy túi, Cố Tịnh Nhuyễn cuối tuần ra ngoài lên net đều bị hạn chế.
Giống như hiện tại, cô muốn đi cà phê Internet chơi một ngày, nhưng tỷ tỷ chỉ cho cô tiền để chơi hai tiếng, còn nhắc cô nếu không đủ thì gọi điện báo, nàng sẽ chuyển thêm. Điều kiện là hai tiếng sau cô nhất định phải về nhà chăm chỉ học hành.
Không sai, Tạ Dao lại tìm thêm mấy gia sư, tìm đến khi gặp được người hài lòng mới thôi.
Xét theo lời nhắc nhở sau cùng của tỷ tỷ, Cố Tịnh Nhuyễn bất đắc dĩ xám xịt chạy về khi mới chỉ rời nhà hai tiếng.
Khoảnh khắc ấy Cố Tịnh Nhuyễn cảm nhận được cái gì gọi là 'Tỷ quản nghiêm'.
Đau cũng vui sướng.
Vâng, là vui sướng.
Cuối tuần thoảng qua, khi chuông báo vang lên Cố Tịnh Nhuyễn còn có một loại cảm giác không chân thật.
Quá khó khăn, vì tỷ tỷ, cô thế nhưng ngốc ở nhà học tập suốt hai ngày, cao hứng chính là hai ngày nay được nhìn ngắm thịnh thế mỹ nhan của tỷ tỷ, khổ sở chính là hiện tại trong đầu cô còn bồng bềnh công thức cấu trúc của hợp chất lithium carbonate.
Lúc cô đem hết khổ sở truyền đạt cho Tạ Tri Ý nghe, đổi được một câu khích lệ: "Không tồi, ít nhất nhớ rõ học cái gì."
Một lời khen làm tinh thần mệt mỏi của Cố Tịnh Nhuyễn nhoáng cái liền phấn chấn, có thể được tỷ tỷ khích lệ cũng là một loại hạnh phúc.
Thứ hai đi học, Cố Tịnh Nhuyễn đem danh sách dự toán chi tiêu đưa cho Tạ Tri Ý.
Những thứ liệt kê trong đó đều là nhu yếu phẩm mà cô cần mỗi tuần, cộng thêm một chút phí dụng xài bên ngoài. Ví như đi chơi bóng bàn, đi ktv, đi cà phê internet...
Đối với Cố Tịnh Nhuyễn đó chỉ là một chút phí dụng mà thôi, nhưng nó lại bị Tạ Tri Ý thập phần 'ôn nhu' cắt rớt, còn thiện giải nhân ý mà nhắc nhở, "Không có thời gian, dự toán mấy cái đó không cần thiết."
Cố Tịnh Nhuyễn ủy khuất, mỗi ngày tan học liền về nhà học thêm, không có chút thời gian hoạt động nào, cô cũng không thể trực tiếp ngửa bài nói mình có thể trốn học ra ngoài chơi đùa đi? Đúng là cô rất bận, không có thời gian học tập nhưng không có nghĩa là không có thời gian chơi đùa a.
Này không phải không đánh đã khai sao?
"Tỷ tỷ, chị nhìn em nè, toàn thân em có phải quá nhạt nhẽo?"
"Huh?"
"Chị nhìn xem trên cổ em có phải thiếu một sợi dây chuyền vàng kiểu mắc xích thật to hay không, chị thấy tuần này em đi mua một cái có được không?"
Tạ Tri Ý: .......
***
Thứ hai theo thông lệ là chào cờ, sau đó lãnh đạo nói chuyện, cuối cùng là đại biểu học sinh ưu tú lên phát biểu.
Lần này thời gian gấp gáp, giờ phát biểu của học sinh ưu tú bị thay đổi thành giờ kiểm điểm.
Vinh hạnh lớn như vậy tự nhiên là thuộc về tiểu đội bốn người.
Chào cờ đầu tuần bắt buộc giáo viên học sinh toàn trường tham dự, giữa sân thể dục to rộng đứng đầy người, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn vẫn có thể liếc mắt một cái liền thấy Tạ Tri Ý trong đám người.
Nàng đứng ở đấy chăm chú nhìn về phía cô, cô xuyên qua đám người xa xa cùng nàng nhìn nhau, thật giống như vô số lần giữa đêm khuya, cô vì kết cục bi ai của nàng mà khổ tưởng.
Đại khái bởi vì một ánh mắt này, Cố Tịnh Nhuyễn vứt bỏ thái độ cà lơ phất phơ trước giờ, nghiêm túc kiểm điểm 'hành vi phạm tội' của bản thân, cảm tạ trường học đã khoan dung, cuối cùng còn phát biểu thêm, "Về sau mỗi ngày tôi sẽ nỗ lực đốc thúc chính mình, chăm chỉ học tập, không để chị* thất vọng, nếu có một ngày tôi trở nên lợi hại, vậy khẳng định là chị thay đổi tôi."
Mọi người suy đoán người cô nói là chỉ ba mẹ cô.
(* vì cách xưng hô bên Trung Quốc giống nhau, ở đây mình sửa là "chị" luôn).
Nhóm tiểu bá vương làm kiểm điểm đã là chuyện thường, cho nên không nhấc lên bao lớn gợn sóng. Rất mau chuyện này đã bị mọi người ném sau đầu.
Nhưng mà có người lại không quên.
Tạ Tri Ý đại khái có thể đoán được người Cố Tịnh Nhuyễn nói chính là nàng, rốt cuộc ánh mắt của em ấy ngay lúc đó quá mức nhiệt liệt, cảm giác khác xa so với trước đây, nàng rõ ràng cảm nhận được cảm xúc rối loạn của chính mình.
Tạ Tri Ý đem hết thảy quy kết là do bộ dáng Cố Tịnh Nhuyễn lúc ấy nói chuyện quá mức ôn nhu, cùng dĩ vãng khác biệt quá lớn.
Cũng không biết có phải là do nguyên nhân này hay không mà sau buổi kiểm điểm hôm đó, Cố Tịnh Nhuyễn thu được mười phần lễ vật.
Sở dĩ chỉ có mười phần, bởi vì ở ngày đầu tiên một hơi thu được mười phần lễ vật, Cố Tịnh Nhuyễn đã 'thân thiện' nói với những người tặng quà một câu, "Trong lúc tôi đi học mà cứ quấy rầy, muốn chết cứ việc nói thẳng."
Những người tưởng là Cố Tịnh Nhuyễn đã biến ôn nhu nháy mắt liền hiểu rõ, Cố Tịnh Nhuyễn vẫn là cái kia Cố Tịnh Nhuyễn, đổi thang mà không đổi thuốc, vẫn hung tàn như cũ.
Lúc sau liền không còn người nào dám tiếp cận.
Tỷ tỷ mỗi ngày đều đặn tan học chờ cô cùng nhau về nhà, trên đường sẽ hỏi cô học cái gì, ở trường có gặp rắc rối gì hay không.
Từ giữa Cố Tịnh Nhuyễn rõ ràng cảm giác được thái độ của Tạ Tri Ý càng ngày càng nhu hòa, nói chuyện với cô dịu dàng hơn hẳn, không còn lạnh nhạt khách khí như trước.
Làm cô vui vẻ nhất chính là, chuyển biến này dường như chỉ dành cho riêng cô, bởi vì cô phát hiện ngoại trừ cô thì đối với những người khác, tỷ tỷ vẫn thanh lãnh như ánh trăng xa xôi.
Sắp đến lễ Quốc Khánh, Cố Hải trở về nhà, trong nhà còn có thêm một vị khách không mời mà đến.
Ngay khi thấy có một phụ nữ tuổi chừng ba mươi mấy ngồi trên sô pha, phản ứng đầu tiên của Cố Tịnh Nhuyễn là: "Ba, ba thật sự tìm người bên ngoài sao, đây là mang về nhà bức chính cung thoái vị?".
Nói đến đây ngữ khí của cô không mấy tốt, tuy rằng Tạ Dao cắt xén tiền tiêu vặt, nhưng ở một mức độ nào đó đã giúp cô có cơ hội xúc tiến quan hệ với tỷ tỷ. Với cô mà nói, Tạ Dao chính là một người mẹ tốt, thúc đẩy cảm tình chị em, giờ phút này bị tiểu tam đuổi đến tận nhà không dám ra tới cũng quá thảm đi?
Chẳng lẽ không thể lấy ra dũng khí như khi cắt xén tiền tiêu vặt của mình sao?
"Nghĩ là đủ lông đủ cánh rồi đúng không, nói sảng cái gì đấy, mau tới đây chào dì Tưởng của con."
Dì Tưởng? Ở đâu tự nhiên đào ra dì Tưởng chứ?
Cố Tịnh Nhuyễn nhanh chóng tìm tòi trong đầu, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới dì Tưởng là người nào trong tiểu thuyết.
Oh! Oh dì Tưởng à, không đúng, Tưởng Thành Phương????
Cũng chính là mẹ ruột của Tạ Tri Ý?
Tưởng Thành Phương, người lúc xưa ném Tạ Tri Ý tới nhà cô chỉ vì không muốn bị liên luỵ tới cuộc hôn nhân thứ hai?
Bây giờ tới đây xem như cô đã biết dì ta muốn làm gì.
Năm đó ông nội Tạ Tri Ý chối từ không cho Tưởng Thành Phương nhập cửa Tạ gia, vì muốn cùng Tưởng Thành Phương bên nhau, Tạ Giang lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ với Tạ gia, chỉ là thế sự vô thường, khi Tạ Tri Ý một tuổi, Tạ Giang gặp tai nạn xe cộ từ trần.
Phải công nhận ánh mắt ông lão Tạ gia quả nhiên không phải dạng vừa. Sau khi Tạ Giang qua đời, Tưởng Thành Phương lấy cớ không đủ năng lực nuôi sống Tạ Tri Ý, bám vào lời hứa hẹn giữa hai nhà Cố-Tạ lúc Tạ Giang còn trên đời mà ném đứa nhỏ cho Cố gia, chưa đến nửa năm liền tái giá người khác, mười mấy năm chưa một lần lui tới.
Giờ phút này tới cửa, cũng là vì lão gia Tạ gia bệnh tình nguy kịch, muốn gặp Tạ Tri Ý một lần.
Không riêng gì thấy mặt, Cố Tịnh Nhuyễn biết còn có cổ phần tài sản kếch xù chờ Tạ Tri Ý trở về kế thừa.
Không chỉ có cô biết, Tưởng Thành Phương cũng biết, cho nên dì ta mới tới nhà cô, ý đồ gặp Tạ Tri Ý.
Cố Tịnh Nhuyễn chậm chạp không mở miệng gọi người, nhưng Tưởng Thành Phương tự mình mở lời, một bộ tỏ ra quen thuộc, "Đây là Nhuyễn Nhuyễn đi, ai da lớn lên cao như vậy, lúc dì thấy con hồi nhỏ có chút xíu, thời gian đúng là không buông tha một ai, chúng ta đều già rồi...".
"Rất nhiều đồ vật đều là có hạn mức cao nhất, già đến cực hạn thì sẽ không thể già thêm nữa."
"A, con không có ý nói dì già nha." Cố Tịnh Nhuyễn bỗng nhiên che miệng lại vô tội chớp mắt.
Tưởng Thành Phương giận cũng không phải, cười cũng không được, cuối cùng xấu hổ mà miễn cưỡng ổn định sắc mặt không mấy tự nhiên.
Cố Tịnh Nhuyễn trong lòng âm thầm sảng khoái.
"Cố Tịnh Nhuyễn con nói chuyện với dì Tưởng kiểu gì đấy!"
Cố Hải quở trách xong lại nhẹ giọng nói với Tạ Tri Ý, "Tri Ý, đây là dì Tưởng."
Tạ Tri Ý không có biểu cảm gì dị thường, nghe lời mà chào một tiếng dì Tưởng, nhưng ngược lại Tưởng Thành Phương lại hết sức xúc động, mắt ươn ướt, "Ngoan, đứa bé ngoan."
Bây giờ mới bày ra dáng vẻ này cơ à.
Cố Tịnh Nhuyễn cười lạnh một tiếng, làm Cố Hải trừng mắt cảnh cáo cô.
"Tri Ý, hai đứa con lên lầu trước đi, đợi lát nữa có cơm mẹ gọi xuống." Tạ Dao từ phòng bếp đi ra, hốc mắt cũng có chút đo đỏ.
Cố Tịnh Nhuyễn đại khái có thể đoán được, hẳn là Tưởng Thành Phương mở miệng đòi người, Tạ Dao luyến tiếc không bỏ được cho nên cảm xúc mất khống chế.
Tạ Tri Ý vẫn luôn đứng một bên trầm mặc không nói gì, lúc này dạ một tiếng.
"Đi thôi." Thanh âm nhàn nhạt, không có gì khác biệt so với ngày thường.
Trước khi lên lầu, Cố Tịnh Nhuyễn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tưởng Thành Phương cầm tách trà lên bằng tư thái ưu nhã, nhấp một ngụm.
Đôi mắt đầy nước vừa rồi phảng phất không tồn tại.
Cố Tịnh Nhuyễn buồn bực, người này thật là lòng dạ hiểm độc, cô tuyệt đối không thể để tỷ tỷ bị dì ta lợi dụng như nguyên tác.