Sáng sớm hôm sau, Tạ Tri Ý mới vừa xuống lầu liền thấy Cố Tịnh Nhuyễn - đã rửa mặt chải đầu xong xuôi - đang ngoan ngoãn canh giữ ở bàn ăn.
Hiện tại là 5 giờ rưỡi, thường giờ này em ấy chỉ vừa rời giường mà thôi. Thông báo đuổi học cũng chưa lập tức công bố, Cố Tịnh Nhuyễn chỉ là tạm thời bị nghỉ học ở nhà, hôm nay không cần đến trường, không rõ em ấy dậy sớm như vậy làm gì.
Nàng cũng không hỏi, chỉ là xẹt qua bàn ăn cầm lấy hai miếng sandwich cùng hộp sữa bò, hướng phòng bếp nói một câu, "Mẹ, con đi đây."
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn theo toàn bộ hành trình, há miệng lại không nói ra được gì.
Tạ Tri Ý ra khỏi biệt thự, cắn một miếng sandwich, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, lại nghĩ tới bộ dáng mới vừa rồi của Cố Tịnh Nhuyễn, có điểm bực bội.
Làm cái mặt đáng thương đó rồi đi nhìn mình mà không nói lời nào là muốn làm sao?
Tạ Dao từ phòng bếp đi ra định dặn dò nàng chú ý an toàn, kết quả nàng đã đi rồi, quay đầu lại thấy Cố Tịnh Nhuyễn còn ngồi ở bàn ăn, kinh ngạc mở miệng, "Con không cùng Tri Ý đi học sao? Ngồi đây làm gì?". Vừa dứt lời, lại phản ứng kịp, "À à con bị nghỉ học mà."
Cố Tịnh Nhuyễn từ giọng nói của mẹ nghe ra vui sướng khi người gặp họa, không thể tin được đây là người đã từng bởi vì cô trốn học mà cấm cửa không cho tiền, còn nữa ba ba đại nhân thế nhưng vẫn không gọi về 'thăm hỏi' cô, làm cô cảm thấy quá sức tưởng tượng.
Thấy Cố Tịnh Nhuyễn không trả lời, còn tưởng con gái đang khổ sở vì lời mình vừa nói, bà mở miệng an ủi, "Không sao, cùng lắm thì không đi học, đi theo ba con học cách quản lý công ty, bọn trẻ các con không phải hay nói cái gì mà không học giỏi thì về nhà kế thừa gia sản sao, không học thì không học, trở về kế thừa công ty, học theo mẹ đây này, về nhà làm toàn chức nữ nhi, tuyệt vời biết bao nhiêu."
Cố Tịnh Nhuyễn càng nghe càng cảm thấy quái dị, lần đầu tiên nghe có toàn chức thái thái khuyên con gái mình về nhà làm toàn chức nữ nhi.
"Mẹ, mẹ vẫn là đừng nên nói gì a."
Cố Tịnh Nhuyễn nhịn không được bĩu môi lầm bầm, "Toàn nói cái gì quái gỡ."
Tạ · quái gỡ · Dao: ......
Cố Tịnh Nhuyễn thấy rất có lỗi vì đã không khống chế tốt cảm xúc. Trường học vẫn là phải đến, mặc kệ thế nào chuyện là do cô gây ra, không nên liên lụy người khác.
"Con đến trường."
"Đi gom đồ về à?"
Cố Tịnh Nhuyễn: ......
Sao cô cứ cảm thấy mình bị đuổi học mà mẹ có vẻ vui thế này?
"Không muốn nói chuyện với mẹ, con đi đây."
"Mang hai miếng bánh mì nướng đi nè, con nói trên người không có một đồng tiêu vặt, đáng thương biết bao."
?
Từ những biểu hiện này, Cố Tịnh Nhuyễn đầy đủ khẳng định mỗi một câu Tạ Dao nói đều là cố ý, nhưng cô không biết nguyên nhân và cũng lười nghe mẹ châm chọc mỉa mai.
"Con đi à nha."
Chờ Cố Tịnh Nhuyễn ra cửa, Tạ Dao mới ảo não, lấy lui làm tiến lấy lui làm tiến, chưa gì đã quên rồi.
Tất cả đều do tính xấu ngủ dậy lúc sáng sớm của bà.
🤦🏻♀️
***
Ngày hôm qua sau khi Hứa Phán Phán gào xong câu nói kia thì xoay người một mình rời đi, cô đuổi theo, nàng lại bảo cô cút, nói không muốn thấy mặt cô.
Từ lúc đó Hứa Phán Phán liền từ chối không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn của cô.
Cố Tịnh Nhuyễn biết, đây đều là do cô gây ra.
Trong lúc tình cảm riêng tư cùng tình bạn bè không tìm được điểm cân bằng, đương nhiên cô đã chọn trả giá bằng tình bạn.
Hoàn toàn ích kỷ.
Là cô không xứng làm bạn nàng.
Trong nhóm bốn người, quan hệ cũng có phân chia xa gần, Tống Tư Ngọc thân với Vạn Tranh Nhan hơn, còn cô thì thân với Hứa Phán Phán.
Cô tưởng nhờ hai người kia liên lạc Hứa Phán Phán, kết quả bị cho biết Hứa Phán Phán không tiếp điện thoại của ai hết.
Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan đều vô cùng uyển chuyển nói với cô rằng, trong khoảng thời gian này những việc cô làm đích xác rất quá đáng, tuy bên ngoài mọi người đều không nói, nhưng trong lòng vẫn là có chút để ý, hơn nữa các nàng đều có thể nhìn ra Hứa Phán Phán đem cô đặt ở vị trí thứ nhất, mọi việc đều sẽ suy xét đến cô, nhưng mà gần đây cô lại quá mức coi trọng Tạ Tri Ý, thường xuyên giữa chừng ném các nàng qua một bên, làm bạn bè đều cảm thấy không thoải mái.
Cố Tịnh Nhuyễn không cãi lại, vẫn luôn nghe các nàng nói cho hết, xin lỗi hai người xong mới cúp điện thoại.
Trầm tư hồi lâu, hiểu rõ chính mình thật sự làm sai.
***
Hiệu trưởng ngồi trước máy tính xử lý xong công tác, ngẩng đầu lên hoạt động cổ và gân cốt một chút, đôi mắt lơ đãng quét đến trước cửa liền hết hồn, thấy rõ người là Cố Tịnh Nhuyễn lập tức giận dữ mở miệng, "Em không biết gõ cửa trước khi vào sao?".
"Em chưa tiến vào mà, em đang đợi thầy xử lý xong việc."
Hiệu trưởng nhìn kỹ thấy hai chân cô đứng ở ngạch cửa, thật đúng là chưa đi vào, nhìn dáng vẻ hẳn là đã đứng một lúc.
Ông lắc lắc đầu, "Hiện tại chuyện lớn nhất thầy cần xử lý chính là các em."
Ông đứng dậy chuẩn bị rót nước ấm cho mình. Cố Tịnh Nhuyễn nhanh tay nhanh mắt, ba bước chạy đến máy lọc nước lấy ly giấy rót vào, hiểu chuyện đưa qua cho ông. Hiệu trưởng bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống tiếp nhận ly nước của cô, vừa đưa gần miệng thì nghe cô nói, "Nước còn nóng thầy từ từ uống cẩn thận bị bỏng."
Hiệu trưởng cũng không uống mà đặt ly xuống, đoán được cô ân cần là có mục đích, ông trực tiếp vào thẳng vấn đề, "Thầy sẽ không thương lượng chuyện đuổi học em, đừng tới đây lôi kéo làm quen."
"Em biết em biết, thầy hiệu trưởng ngài công tư phân minh, trừng phạt em là đúng tội."
Đột nhiên nghe Cố Tịnh Nhuyễn ngoan ngoãn trả lời, hiệu trưởng có chút không thích ứng, "Vậy em tới đây làm gì?".
"Em đến thăm thầy thôi, một năm qua bởi vì em bướng bỉnh không hiểu chuyện làm thầy nhọc lòng, thực xin lỗi."
Cố Tịnh Nhuyễn cúi người khom lưng, hiệu trưởng hoài nghi nhìn cô, "Lời này đã hơn một năm chưa từng nghe qua, bây giờ ngoan ngoãn như vậy là muốn làm sao? Có chuyện gì cứ nói thẳng, dù sao thầy cũng sẽ không đáp ứng."
"Không có việc gì a, chỉ là đột nhiên trưởng thành nhận ra được hành vi của mình quá ấu trĩ". Cố Tịnh Nhuyễn đem lời chuẩn bị nói ra nuốt xuống, cười đến vô tội.
"Được rồi, thầy phải lên lớp."
"Oa hiệu trưởng, thầy còn lên lớp a, thầy thật lợi hại."
Hiệu trưởng: ..... Vua nịnh nọt.
Thấy hiệu trưởng nhìn cô chằm chằm, Cố Tịnh Nhuyễn nuốt nuốt nước miếng đứng sang một bên nhường đường, cuối cùng lẽo đẽo theo sau ông.
Hiệu trưởng dừng bước chân, quay đầu nhìn cô, "Em đi theo thầy làm gì?".
"Đưa thầy đến lớp."
"......"
Tốt thôi, coi như nhặt được bảo tiêu.
Hiệu trưởng công tác rất nhiều, thân kiêm chức vị quan trọng, cho nên giáo khóa cũng chỉ là một ít chương trình học không quá nặng, ví như giáo dục công dân.
Ngoài cửa lớp 12-1, Cố Tịnh Nhuyễn ngồi xổm ven tường, một bên nghe thanh âm hiệu trưởng đầy nhịp điệu phối hợp cùng tiếng trả lời của các học sinh, một bên vẽ xoắn ốc.
Thẳng đến chuông hết tiết vang lên, hiệu trưởng cầm giáo án đi ra, Cố Tịnh Nhuyễn mới hoả tốc đuổi kịp, nhắm mắt theo đuôi, đi theo thầy qua các phòng học.
Hiệu trưởng mới đầu còn mặc kệ, cho đến khi sắp đến cửa WC nam, cô vẫn còn đi theo. Cố Tịnh Nhuyễn không nghĩ tới hiệu trưởng sẽ dừng bước đột ngột, nhất thời không đề phòng thiếu chút nữa đụng trúng.
"Muốn làm sao? Đi vào WC nam?"
Cố Tịnh Nhuyễn: .......
Ngoan ngoãn lui ra phía sau đứng một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, chờ hiệu trưởng từ WC ra tới, các nam sinh đi ngang qua đều rảo bước nhanh hơn thoát khỏi tầm mắt cô.
"Cố Tịnh Nhuyễn? Em đang làm gì?". Hứa Nặc Dương từ thang lầu đi xuống, vừa lúc thấy ánh mắt cô hung ác dán chặt WC nam, cho người ta một loại cảm giác cô có thể xông vào bất cứ lúc nào.
Mới đầu Cố Tịnh Nhuyễn không muốn để ý đến hắn, nhưng nghĩ lại mới mở miệng hỏi, "Phán Phán ở nhà hả?".
"Ừ, bị mẹ nó nhốt ở nhà, các em hết chuyện lại phạm tội vào lúc dì ấy rảnh rỗi có mặt ở nhà, anh nghe mẹ nói hôm qua dì ấy tức giận lắm đó."
Cố Tịnh Nhuyễn vừa nghe trong lòng áy náy càng sâu, bởi vì cảm xúc cá nhân mà hại các nàng.
"Không nói chuyện với em nữa, anh đi học thể dục đây." Hứa Nặc Dương vỗ vỗ bả vai cô an ủi, "Không có gì không qua được, đừng nhìn thảm như vậy."
Cố Tịnh Nhuyễn lần đầu cảm thấy Hứa Nặc Dương nói chuyện dễ nghe.
"Biết rồi." Mới nói xong liền thấy Tạ Tri Ý từ trên lầu đi xuống tới, nàng nhẹ nhàng bâng quơ nhìn cô một cái, thu hồi ánh mắt.
Hai tiếng sắp vuột ra miệng bị cô nuốt trở vào.
Tạ Tri Ý đã đi xa.
Sực nhớ ra chuyện mình đã quên, Cố Tịnh Nhuyễn quay đầu lại, vừa lúc thấy bóng dáng hiệu trưởng cuối hành lang.
Cô vội vàng chạy theo. Hiệu trưởng không đi về phòng hiệu trưởng, mà là đi văn phòng khối 11.
Bên trong chỉ có một mình Tào Quang đang cúi đầu chấm điểm bài tập, bởi vì cảm mạo chưa khỏi, trong văn phòng trống trải vang vọng tiếng ho khan.
"Thầy mau quản học sinh của thầy, cứ đi theo tôi không giống cái gì."
Tào Quang ngẩng đầu thấy hiệu trưởng, phía sau là Cố Tịnh Nhuyễn đang cúi đầu.
"Ngồi xuống ghế đối diện đi."
Cố Tịnh Nhuyễn không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm hiệu trưởng, rất có xu thế hiệu trưởng mà đi cô cũng lập tức đi theo.
Hiệu trưởng bất đắc dĩ nhìn cô, "Giờ ở trước mặt chủ nhiệm lớp, em mau nói em muốn làm gì."
Tào Quang cũng nhìn cô, ý bảo cô nói.
"Em biết lần này em phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng, trái với nội quy nhà trường, không coi ai ra gì không biết hối cải, không chỉ có làm tổn thương các thầy và phụ huynh, còn gây ảnh hưởng nặng nề đến các bạn. Cho nên đối với sự trừng phạt của hiệu trưởng, em không có gì dị nghị."
"Nhưng em đã tra nội quy trường học, trong đó ghi rõ chỉ xử lý khai trừ người bắt đầu cuộc ẩu đả đánh nhau, mà các bạn Hứa Phán Phán không phải người chủ yếu gây ra, hơn nữa các bạn ấy ban đầu có cản em, là do em tự mình hành động, trốn học cũng là do em lôi kéo không liên quan các bạn, hy vọng hiệu trưởng có thể cho các bạn ấy thêm một cơ hội."
Nói xong lời này, Cố Tịnh Nhuyễn cúi người 90 độ.
Tào Quang chưa từng gặp qua dáng vẻ này của Cố Tịnh Nhuyễn, từ lúc bắt đầu nghe được tin tức còn buồn bực, đến giờ khắc này là đau lòng, Tào Quang cũng nói không rõ mình nên đối xử với đám nhóc này thế nào.
Theo cách nhìn của Tào Quang, khả năng đuổi học một lần năm người là cực kỳ thấp, hiệu trưởng hẳn là đang đợi một bậc thang, đồng thời cũng coi như là cho các em ấy một chút giáo huấn. Nếu thật muốn đuổi hết, ngày hôm qua hiệu trưởng hoàn toàn có thể trực tiếp thông báo.
Hơn nữa thân làm hiệu trưởng, không có khả năng không suy xét đến vấn đề tài chính của trường.
Như Tào Quang sở liệu, hiệu trưởng trầm mặc sau một lúc mở miệng, "Em đi về trước đi, thấy em liền phiền."
Cố Tịnh Nhuyễn vốn đang muốn nói thêm, nhưng thấy Tào Quang đưa mắt ra hiệu, cô liền ngậm miệng rời khỏi văn phòng.
Ma xui quỷ khiến cô đi đến sân thể dục.
Lớp 12-1 đang học thể dục, chuẩn bị sang giờ hoạt động tự do.
Trên sân tiếng chơi bóng, tiếng hô khẩu hiệu, tiếng cười nói hỗn tạp. Tạ Tri Ý đánh một trận tennis, cảm thấy đầu hơi choáng, có lẽ do lúc sớm chỉ ăn một chút sandwich nên có điểm tụt huyết áp, nàng đưa vợt cho bạn học bên cạnh, đi đến chỗ khán đài tìm một vị trí ngồi xuống.
Nàng nhìn di động, không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn.
Khẽ thở dài, thật không cho người khác bớt lo.
Vừa định đứng dậy ra sân thể dục, trước mặt liền xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn mở ra, bên trong là một viên kẹo màu xanh lá, bên tai còn có giọng nói trong trẻo.
"Tỷ tỷ, ăn kẹo~"