Cố Tịnh Nhuyễn tưởng vụ ồn ào này lắng xuống yên ổn rồi, ai biết tới buổi chiều Hứa Phán Phán hấp tấp chạy tới, mặt mày hưng phấn lôi kéo cánh tay cô, không ngừng lay động: "Nhuyễn Cẩu Nhuyễn Cẩu ngươi mau lên diễn đàn xem, ngươi rất có triển vọng!".
"Ngươi đưa di động cho ta xem luôn đi."
Cố Tịnh Nhuyễn phi thường bình tĩnh, nhưng lại có cảm giác không phải chuyện tốt đẹp gì.
Hứa Phán Phán giấu điện thoại di động ra sau lưng, biểu tình nghiêm túc: "Cái gì di động, ta không có di động, ngươi cứ lên xem đi, bảo đảm chuyện tốt!".
Cố Tịnh Nhuyễn tin tưởng nếu cô không mở di động ra xem, Hứa Phán Phán sẽ lắc cánh tay cô không biết tới khi nào mới ngưng.
Cô bất đắc dĩ mở khoá màn hình, đăng nhập diễn đàn.
"Là diễn đàn trường mình đó nha, đừng đi nhầm." Hứa Phán Phán còn chuyên tâm nhắc nhở.
Nguyên bản không mấy hứng thú, nhưng vừa vào diễn đàn đã thấy topic trên cao nhất, nhấn vào xem, đôi mắt liền trợn tròn, cô quay đầu nhìn Hứa Phán Phán.
"Cái quái gì thế này."
Hứa Phán Phán nhướng mày: "Không biết chữ hả? Tranh cử hoa khôi học đường a."
Tranh cử hoa khôi học đường? Không phải là Lan Nhược Đình sao? Như thế nào biến thành cô và tỷ tỷ cạnh tranh? Là bởi vì nam chủ đã rời đi sao?
Bởi vì sự vụ sáng nay mà hình ảnh Cố Tịnh Nhuyễn bị truyền đến truyền đi, cuối cùng truyền tới diễn đàn trường học, bát nháo tới lui không biết là ai đề ra một câu bầu chọn cô thành hoa khôi của trường. Sau đó là đủ loại nghị luận, có phục có không phục, cuối cùng mọi người nhất trí quyết định, một lần nữa mở topic công khai bỏ phiếu, ai nhiều phiếu sẽ trở thành hoa khôi.
Trên bảng bình chọn có họ tên rất nhiều người, nhưng nhân khí cao nhất chính là cô và tỷ tỷ. Hơn nữa bằng vào hai bức ảnh khác biệt, số phiếu của cô so với tỷ tỷ còn muốn cao hơn mấy trăm.
Cố Tịnh Nhuyễn nghi hoặc, tổng cộng đến giờ cũng đã mấy ngàn phiếu? Trường học từ đâu ra nhiều người như vậy?
"Chúc mừng đồng học Cố Tịnh Nhuyễn lấy ưu thế tuyệt đối trở thành hoa khôi trung học Du Lâm."
Hứa Phán Phán nói xong còn dẫn đầu vỗ tay, mấy người chung quanh biết chuyện cũng hùa theo vỗ tay.
"Không phải chứ, ai mở ra topic này vậy? Tại sao hình ảnh tỷ tỷ nhoè nhoẹt quá đáng, một phần vạn xinh đẹp còn chưa biểu hiện ra được. Còn đây nữa, không biết ai văn chương lai láng mù quáng vớ vẩn khen ta, đến chịu, vậy mà cũng được."
Bỏ phiếu hơn nữa còn điên cuồng khen Cố Tịnh Nhuyễn chính là Hứa Phán Phán.
"......"
"Không được, ta phải đăng lên một bức ảnh chất lượng cao của tỷ tỷ, làm cho bọn họ biết cái gì gọi là vẻ đẹp thực sự."
Cố Tịnh Nhuyễn lầm bầm làu bàu, thanh âm không tính là lớn, nhưng bởi vì tràng pháo tay vừa dứt, mọi người im phăng phắc chuẩn bị nghe cô 'phát biểu cảm nghĩ', thế nên câu nói này của cô không chút ngoài ý muốn rơi vào tai các bạn học.
Trong lúc nói, Cố Tịnh Nhuyễn cũng đã tải hình lên, còn ghi kèm "Thật tự nhiên thuần khiết, hoàn toàn xứng đáng hoa khôi học đường."
Hình ảnh là cô trộm chụp khi tỷ tỷ phụ đạo cho cô ở nhà, dưới ánh đèn bàn ấm áp, bên cạnh chồng sách ngay ngắn chỉnh tề, là một khuôn mặt tinh xảo mang nét đẹp tự nhiên thanh thuần.
Thời điểm chụp vừa lúc camera đối diện ánh mắt tỷ tỷ, cho nên trong ảnh nàng đang nghi hoặc nhìn ống kính, đây là một Tạ Tri Ý mà ở trường chưa ai gặp qua.
Hình ảnh mới vừa tải lên, đã có không ít người bàn luận:
—— đẹp thì đẹp, nhưng trông không hoạt bát sinh động bằng Cố muội muội.
Cố Tịnh Nhuyễn: ?? Nói nhảm cái gì vậy
—— không không không, ta lại thấy Tạ Tri Ý đẹp hơn vài phần.
Cố Tịnh Nhuyễn: Đã nói sao còn tiết kiệm? Phải nói là đẹp hơn rất nhiều rất nhiều!
Cuối cùng, Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy không chấp nhận được, chạy đi công kích mấy lầu khen mình.
Thấy có người khen mắt cô đẹp giống búp bê. Cố Tịnh Nhuyễn trả lời: Mặt quá thịt, không gầy như Tạ Tri Ý, ngũ quan cũng không tinh xảo bằng.
Thấy có người khen cô đáng yêu, dáng vẻ cầm sách đặc biệt có khí chất. Cố Tịnh Nhuyễn trả lời: Thành tích không tốt làm thầy cô tức giận, không phải cứ đáng yêu là ngây thơ, có ai cầm sách trong tay mà không có khí chất.
Thấy có người khen cô tốt tính. Cố Tịnh Nhuyễn trả lời: Muốn gì? Hẹn ở cổng trường đánh một trận không?
Chờ Cố Tịnh Nhuyễn vả hết mấy tầng lầu trước đó, mới phát hiện bên dưới đã tăng thêm mấy chục lầu. Có người còn hồi phục, nói cô bày đặt cố tình đi ngược dư luận, nói cô ghen ghét, khẳng định là bạn bè của Tạ Tri Ý.
Thẳng đến phía dưới có một lầu chủ để chân dung đầu mèo:
Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình ta chú ý tới đây hẳn là chụp ở nhà Tạ Tri Ý sao?
—— đúng nha, vừa nhìn là biết chụp ở nhà.
—— không phải là tự đăng hình mình lên đó chứ?
—— trời ạ, ta nhìn trúng cái gì thế này? Tỷ muội đại chiến?
—— ta có đến nhà nàng, đây là bàn học của nàng, mà nghe nói hai tỷ muội vốn dĩ bất hoà.
Cố Tịnh Nhuyễn:???
Sao cô không hề biết chuyện có người ngoài tới nhà mình? Hồi nào?
Cố Tịnh Nhuyễn thấy bình luận tương tự ngày càng nhiều, bắt buộc cô phải lộ diện.
—— ta là Cố Tịnh Nhuyễn!!! Không phải Tạ Tri Ý!! Ảnh của ta đã qua mấy lớp filter còn PTS từa lưa, ai ngu mới tin mới khen đẹp!!
Hứa Phán Phán chứng kiến toàn bộ không còn lời nào để nói.
Tự bôi xấu bản thân, giỡn hay thiệt vậy trời?
"Huhu bọn họ nghi ngờ ta, Phán Cẩu mau giúp ta chứng minh."
Hứa Phán Phán đưa mắt nhìn, quả nhiên lầu mới nhất kêu cô chứng minh cô là Cố Tịnh Nhuyễn.
Hứa Phán Phán đen mặt, cắn răng nói:
"Ngươi mới là đồ ngu."
Không chỉ có vậy, Hứa Phán Phán còn tức giận tìm lại bình luận thổi phồng Cố Tịnh Nhuyễn trước đó của mình, xoá sạch.
Ngu quá không đỡ nổi, thiệt muốn nhồi máu cơ tim!
Một mình chưa hả giận, nàng còn đến trước bàn Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan vẫn đang mải mê bỏ phiếu, gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở các nàng: "Khỏi bỏ phiếu nữa, xem bình luận mới nhất kìa."
Hai người xem xong, yên lặng xoá hết bình luận của mình, thuận tiện còn mắng thầm Cố Tịnh Nhuyễn.
Cuối cùng dưới sự làm chứng của bạn cùng lớp, trên diễn đàn đã có người chịu tin cô là Cố Tịnh Nhuyễn.
Nhờ bức ảnh cô đăng lên, số phiếu Tạ Tri Ý dần dần cân bằng.
Cố Tịnh Nhuyễn còn đăng ký vài cái tài khoản phụ, chuyên môn bỏ phiếu cho Tạ Tri Ý.
Khi giờ học sắp kết thúc, ba người Hứa Phán Phán thu được tin nhắn của Cố Tịnh Nhuyễn.
【 khoái nhạc ma tiên bảo 】
Cố Tịnh Nhuyễn: Mời các ngươi ăn cơm? Sau đó đi tiệm net?
Hứa Phán Phán: Ta không xứng.
Tống Tư Ngọc: Ta hình như còn nhiều việc.
Vạn Tranh Nhan: Ta nhớ nhà.
Nếu các nàng còn không biết Cố Tịnh Nhuyễn định làm gì, thì cũng thật uổng phí bao nhiêu năm trời chơi chung với nhau.
Cố Tịnh Nhuyễn: Một tuần?
Hứa Phán Phán: Không đi.
Cố Tịnh Nhuyễn: Nửa tháng?
Tống Tư Ngọc: Có thể suy xét.
Cố Tịnh Nhuyễn: Một tháng!
Vạn Tranh Nhan: Đi đi đi, nơi nào có Nhuyễn Nhuyễn, nơi đó là nhà!
Cố Tịnh Nhuyễn:......
***
Giống như Hứa Phán Phán, giây phút đầu tiên nhìn thấy topic, Hứa Nặc Dương lập tức thông báo cho Tạ Tri Ý.
"Tri Ý Tri Ý, cậu mau xem diễn đàn, bình chọn hoa khôi học đường, cậu đang xếp thứ nhì!"
"Nhàm chán."
Tạ Tri Ý đang giải đề toán, không chút hứng thú với chuyện này.
"Cậu không tò mò vị trí thứ nhất là ai hả?"
"Không tò mò."
Trên bảng đen vẫn còn phương thức giải đề hôm nay, cẩn thận cân nhắc một phen, cuối cùng nàng khẳng định giáo viên toán đã giảng sai bước giữa rồi, vấn đề tưởng nhỏ nhưng lại ảnh hưởng đến kết quả.
Hết giờ học, Tạ Tri Ý định đi văn phòng một chuyến.
"Cậu thật không muốn biết sao?"
Tạ Tri Ý ngừng bước, thấy Hứa Nặc Dương bám riết không buông, nàng cũng ẩn ẩn đoán được, nhưng vẫn hỏi: "Là ai?".
"Là em gái cậu đó, chị em tranh chấp cũng không sao ha."
"Oh."
"Tôi rối rắm suốt cả tiết, cậu nói một lá phiếu quý giá này tôi nên bỏ cho cậu hay là cho tiểu bá vương đây?"
Hứa Nặc Dương đi theo bên cạnh Tạ Tri Ý, dò hỏi. Mặt mày rối rắm âu sầu, cho người ta cảm giác lá phiếu kia của hắn là quan trọng nhất quyết định người thắng.
"Cậu muốn theo tôi đến văn phòng gặp giáo viên toán à?" Tạ Tri Ý dừng bước nhìn hắn.
Hứa Nặc Dương lúc này mới phát hiện Tạ Tri Ý đang đi về hướng nào.
"Đã quấy rầy." Nói xong hắn rụt rụt về phía sau. Trong tiết toán hắn đã bị điểm danh phê bình, bây giờ không nên tiến vào văn phòng.
"Một người có thể bỏ được mấy phiếu?" Tạ Tri Ý đột nhiên hỏi.
"A? Hình như là một tài khoản được bỏ một phiếu." Hứa Nặc Dương thành thật trả lời.
"Vậy cho em ấy đi."
Hứa Nặc Dương còn đang chuẩn bị nói tiếp, Tạ Tri Ý đã xoay bước rời đi.
Kêu cho tôi liền cho hả? Tôi sẽ không!
Bị tâm lý nghịch phản chi phối, Hứa Nặc Dương tuỳ tiện bỏ lá phiếu đó cho một nữ sinh không biết tên ở thứ hạng dưới.
"Hừ hừ tuy không đuổi kịp hai chị em cậu, nhưng tôi thấy sảng khoái là được."
Tạ Tri Ý từ văn phòng ra tới thì đã vào tiết tự học. Trở lại lớp nàng đem nhiệm vụ cần làm hôm nay hoàn thành hết, sau đó yên lặng mở ra diễn đàn. Kéo xem từng lầu một, khi thấy đến bình luận "Không Nhuyễn Nhuyễn Nhuyễn Nhuyễn Nhuyễn", nàng không nhịn được mỉm cười, thậm chí còn có thể nghĩ ra được dáng vẻ đáng yêu của Cố Tịnh Nhuyễn lúc em ấy đăng nó.
"Tri Ý, cho mình mượn vở toán một chút." Vương Giai đang xem lại đề toán, phát hiện tính kiểu gì cũng không thích hợp, chiếu theo phương thức không ra kết quả, mà lấy kết quả giải ngược lại thì phương thức không đúng.
Qua vài giây không thấy Tạ Tri Ý phản ứng, Vương Giai quay đầu nhìn Tạ Tri Ý. Lại phát hiện trên mặt nàng mang theo nụ cười dịu dàng, ánh mắt cũng rất mềm mại.
Đây là lần đầu tiên Vương Giai thấy Tạ Tri Ý như vậy, nháy mắt có chút ngẩn người nhìn nàng.
Tạ Tri Ý cảm giác Vương Giai đang nhìn mình, cất tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao?".
"A Tri Ý cậu cười lên thật đẹp. A không, mình muốn mượn vở bài tập toán của cậu xem một chút."
Hôm nay Vương Giai mới phát giác thì ra bản thân mình cũng là nhan khống, thoáng chốc cảm thấy ảo não.
Tạ Tri Ý nghe vậy cười khẽ, lấy quyển vở trong hộc bàn đưa cho đối phương.
Vương Giai nhận lấy, tò mò hỏi một câu:
"Tri Ý, cậu không làm bài tập à?".
Nàng rất ít khi thấy Tạ Tri Ý xem điện thoại di động trong giờ học, mới vô tình liếc thấy hình như đó là diễn đàn trường học.
"Làm xong rồi."
"Woa, cậu lợi hại thật đó nha."
Tạ Tri Ý nhìn thoáng qua vở của Vương Giai, đại khái đoán được Vương Giai đang bí đề nào.
"Cái đề đó thầy giảng sai bước giữa rồi, thầy nói ngày mai sẽ giảng kỹ lại lần nữa."
"Oh oh, khó trách, hèn chi mình thấy phương thức với đáp án không khớp gì cả."
Tạ Tri Ý nghĩ tới cái gì, chuyền cho ban cán sự môn toán một tờ giấy, nhờ hắn báo cho các bạn chuyện này, nếu giải không ra ngày mai thầy vẫn sẽ giảng lại.
"Tri Ý cậu quá lợi hại rồi." Vương Giai xem xong vở bài tập của nàng, nhịn không được lại khen. Nàng không ngờ đề này có nhiều cách giải như vậy, đơn giản có mà phức tạp cũng có, không chỉ vậy còn có thể mở rộng vấn đề. Quả nhiên ngồi cùng người ưu tú luôn có thể mở mang kiến thức.
"Ai cũng có sở trường riêng."
Sau cùng, Tạ Tri Ý lại nhìn nàng hỏi: "Vương Giai cậu có tài khoản diễn đàn trường mình không?"
"A, có chứ, có tới mấy cái lận."
Vương Giai không nghi ngờ gì, còn tưởng Tạ Tri Ý muốn tìm người tương tác qua lại.
"Vậy sao, có thể giúp mình bỏ vài phiếu không?"
Vương Giai: "......"
Rốt cuộc Vương Giai vẫn theo lời đăng nhập diễn đàn, đưa điện thoại cho Tạ Tri Ý. Ban đầu còn tưởng Tạ Tri Ý kéo phiếu cho chính mình, ai dè không phải, ngược lại bỏ hết mấy phiếu có được cho Cố Tịnh Nhuyễn, làm xong còn tươi cười trả điện thoại lại cho nàng.
Vương Giai thầm lặng tiếp nhận điện thoại, cảm thấy vở bài tập toán trong tay đột nhiên hết thơm rồi...Vì cái gì cảm giác còn có mùi chua chua?