Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ

Chương 59: Nhà em cũng là nhà chị



Trải qua một phen suy ngẫm, Cố Tịnh Nhuyễn lập ra bảng biểu giờ giấc kỹ càng, khi nào làm cái gì đều ghi chép vào, bắt chước các nhân vật nghịch tập thành công, thức khuya dậy sớm.

Sau hai ngày kiên trì, Cố Tịnh Nhuyễn chịu không nổi nữa, ngủ gục trong tiết tự học, bị thầy giám thị vừa vặn bắt được, mạnh mẽ đưa cô tới văn phòng.

Giám thị là tổ trưởng khối 12, cũng không biết có phải duyên phận hay không mà cô lại gặp Tạ Tri Ý ở văn phòng.

Cố Tịnh Nhuyễn loáng thoáng nghe được cái gì mà 'đại biểu', 'giải đấu thành phố'.

Tạ Tri Ý đưa lưng về phía này, khẳng định không nhìn thấy cô. Cố Tịnh Nhuyễn xét thấy đây là văn phòng, cô là bị bắt về, cho nên cũng không nghĩ tiến lên chào đón.

Vẫn là trốn đi thì tốt hơn.
Nhưng cố tình có người không cho cô được như ý.

"Em tên gì?"

Cố Tịnh Nhuyễn lí nhí nói: "Cố Tịnh Nhuyễn."

Thầy giám thị nhíu mày: "Nói to lên, không có ăn cơm à."

Cố Tịnh Nhuyễn không thể không nói thêm một lần, mà vị giám thị này hình như cố tình đối nghịch, còn lớn tiếng lặp lại tên cô.

"Cố Tịnh Nhuyễn đúng không, thành tích thế nào."

Cố Tịnh Nhuyễn hận không thể che miệng giám thị đồng thời che mặt mình trốn đi.

Cô nhìn thấy Tạ Tri Ý có hơi giật mình, nhưng không có xoay người lại nhìn.

Cố Tịnh Nhuyễn trung thực trả lời: "Không tốt."

Thầy giám thị nhíu nhíu mày: "Tệ đến cỡ nào?"

"Phát huy thực lực thì xếp thứ mấy trăm, còn không tốt thì xếp hơn một ngàn."

Toàn khối 11 cũng chỉ có hơn một ngàn học sinh, vậy mà xếp hơn một ngàn?
Thầy giám thị lắc lắc đầu: "Hết thuốc chữa."

Tiếp theo còn hỏi cô mấy vấn đề, cô đều ngoan ngoãn trả lời.

Lúc này Tri Ý đã rời khỏi văn phòng, cô cũng không cố tình đè thấp giọng nữa.

Thẳng đến thầy giám thị xác định cô có lòng hối cải chuyên tâm học tập, mới thả cô trở về.

Người mà Cố Tịnh Nhuyễn cho rằng đã sớm rời đi, thế nhưng đang đứng ở thang lầu chờ cô. Cố Tịnh Nhuyễn ra cửa văn phòng, đi ngang qua góc lầu liền thấy Tạ Tri Ý đứng dựa vách tường.

Tạ Tri Ý hướng cô đi tới, gọi một tiếng: "Nhuyễn Nhuyễn."

Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu, nhận mệnh nói: "Tỷ tỷ."

Cố Tịnh Nhuyễn còn tưởng rằng Tạ Tri Ý muốn hỏi cô vì cái gì bị chộp tới văn phòng, kết quả ngoài dự đoán chính là Tạ Tri Ý cũng không có hỏi.

"Nghỉ đông kỳ này chị sẽ tham gia thi đấu Siêu Trí Tuệ cấp thành phố, xin lỗi không có nói trước với em."

"Vậy không phải là sẽ lên tivi sao? Tỷ tỷ, chị đâu có thích tham gia mấy vụ thi đấu này?"

Cố Tịnh Nhuyễn biết rành những loại thi đấu mà Tạ Tri Ý đã từng tham gia, phần lớn đều là thi đua thực lực, còn loại hình có tính giải trí thế này trước nay Tạ Tri Ý đều từ chối.

Tạ Tri Ý nghe vậy cười: "Nhuyễn Nhuyễn của chị thật là hiểu chị nha."

"Tỷ tỷ, em đang hỏi chị mà, nếu không thích thì sao còn muốn tham gia? Có phải có người ép chị hay không?"

Tạ Tri Ý nhìn tư thế Cố Tịnh Nhuyễn rất có vẻ chỉ cần nàng nói một câu không phải nàng tự nguyện thì em ấy sẽ lao đi giúp nàng xả giận, rõ ràng em ấy cũng chỉ là một bé con mà thôi.

"Nhuyễn Nhuyễn là đang xem thường chị sao?"

"Huh?" Cố Tịnh Nhuyễn khó hiểu, cô không có xem thường tỷ tỷ hồi nào a.

"Vậy tại sao lại cảm thấy chị bị người khi dễ chứ?" Tạ Tri Ý nghiêm túc nhìn cô, hỏi.

Cố Tịnh Nhuyễn nhất thời nghẹn lời.
"Em.....Còn không phải là do em sợ chị chịu thiệt thòi sao."

Tạ Tri Ý biết đối phương lo lắng cho mình, nên cũng không trêu nữa, lên tiếng giải thích: "Là tự chị muốn đi."

"Trước kia không nghĩ đi là bởi vì không hy vọng bị truyền thông làm bại lộ riêng tư, dẫn tới phiền toái không cần thiết, nhưng hiện tại đột nhiên phát hiện chính mình không nghĩ đối mặt biết đâu là vì sợ hãi đối mặt?"

Sợ hãi đối mặt sao?
Cố Tịnh Nhuyễn cái hiểu cái không gật gật đầu, tóm lại tỷ tỷ nói thì không sai.

Kỳ thật rất nhiều lần Tạ Tri Ý suy nghĩ, có lẽ nàng cũng không phải chán ghét truyền thông, mà là sợ hãi bị truyền thông chú ý.
Nhưng hiện tại nàng không sợ.

Nếu ngay cả điểm này cũng không có biện pháp khắc phục, vậy thì làm sao gánh vác được tương lai của nàng cùng Cố Tịnh Nhuyễn cơ chứ?

"Gần đây có phải em thường xuyên thức đêm hay không?" Tạ Tri Ý nhìn vành mắt đen thui của Cố Tịnh Nhuyễn, hỏi.

Cố Tịnh Nhuyễn vừa định nói mình không có thức đêm, kết quả liền nhịn không được ngáp một cái.

"Hơi khuya xíu thôi, có thể là tỷ tỷ không ở bên cạnh cho nên em bị mất ngủ a."

"Hay là chị trở về cùng em?" Tạ Tri Ý tin lời cô, có chút đau lòng nói.

"A?" Cố Tịnh Nhuyễn ngơ ra, không lý giải được lời nàng nói.

"Thật vậy sao?" Thấy Tạ Tri Ý không nói gì, cô liền truy vấn.

"Ừ, thứ sáu đến chủ nhật, chị ở nhà em."

Cố Tịnh Nhuyễn nghe thấy nàng nói hai chữ nhà em, thì có hơi bài xích: "Cái gì chứ, nhà em cũng là nhà chị a."

Tạ Tri Ý gật gật đầu: "Ừa, nhà em chính là nhà chị."

*

Như lời Tạ Tri Ý nói, thứ sáu nàng liền cùng Cố Tịnh Nhuyễn đi về Cố gia.

Tạ Dao vừa thấy Tạ Tri Ý, nhịn không được đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Gầy, con nhìn xem mặt con gầy thành cái dạng gì rồi."

Đại khái đây là ánh mắt của mẹ xem con gái đi, mấy ngày không thấy mà thôi, có thể gầy đến cỡ nào?

Chưa hết, Tạ Dao còn kéo tay kêu nàng kể chuyện mấy ngày qua, còn kêu dì Trương làm đủ thứ món ngon cho nàng bồi bổ thân thể.

Cố Tịnh Nhuyễn phế đi sức của chín trâu hai hổ mới "giải cứu" được Tạ Tri Ý từ trong tay Tạ Dao.

Đi về phòng mà lòng Cố Tịnh Nhuyễn vẫn còn sợ hãi, ngữ khí chua lòm:
"Tỷ tỷ, mẹ thật là nhớ thương chị quá ha, vừa trở về liền lôi lôi kéo kéo, em thậm chí bị lơ qua một bên, em ghen tị!"

"Em ăn dấm ai đó?"

"Đương nhiên là mẹ a! Mẹ thế nhưng làm bạn gái yêu dấu của em xem nhẹ em lâu như vậy, thật quá đáng." Cố Tịnh Nhuyễn bĩu môi, không vui nói.

Tạ Tri Ý véo véo mặt cô: "Đừng có ăn dấm mà, buổi tối ngủ cùng em được không."

Hai mắt Cố Tịnh Nhuyễn toả sáng, "Thiệt không?"

Tạ Tri Ý bất đắc dĩ: "Thiệt."

"Ngủ chung kiểu em được động, nhưng chị thì không được nhúc nhích đó nhe."

"Ừ, chị không nhúc nhích." Tạ Tri Ý cưng chiều nhìn cô.

Cố Tịnh Nhuyễn đã trước tiên thu thập bàn học gọn gàng, cất đi sách vở tham khảo mấy ngày nay cùng với bảng biểu kế hoạch, sợ bị Tạ Tri Ý phát hiện chuyện cô thức đêm học tập.

Nhưng Tạ Tri Ý cuối cùng vẫn phát hiện, thông qua tờ giấy mà cô kẹp trong một quyển vở.
Tờ giấy đó được xé ra từ tạp chí thi đại học, cũng chính là câu chuyện về bạn học lội ngược dòng thành công.

Tạ Tri Ý xem nội dung trên tờ giấy kia hồi lâu, nàng biết với tính cách Cố Tịnh Nhuyễn, em ấy sẽ không vô duyên vô cớ kẹp giấy như vậy, chỉ có thể là có tác dụng gì đó.

Cố Tịnh Nhuyễn định nói cho qua chuyện,   nhưng Tạ Tri Ý nói trước: "Giữa người yêu nhau thì không nên có bí mật nha."

Hết cách Cố Tịnh Nhuyễn đành kể cho nàng nghe sự tình từ đầu tới cuối, sau đó tổng kết:
"Em cảm thấy chỉ cần em cố gắng hết sức, em nhất định có thể thi đậu đại học B."

Tuy rằng trong lòng không có dám chắc, nhưng ngẫm lại nếu cô không tin chính mình, thì còn ai tin cô được chứ? Cho nên mặt ngoài khí thế nhất định phải đủ, như vậy mới làm cho người khác cảm thấy tin phục.

"Nhuyễn Nhuyễn của chị thật lợi hại, nhưng vì cái gì em muốn thi đại học B?"

Xem Tạ Tri Ý không giống làm bộ nghi hoặc, Cố Tịnh Nhuyễn có chút đần ra, còn vì cái gì? Không phải là vì muốn ở cùng tỷ tỷ sao?

"Tỷ tỷ, chị không thi vào đại học B hả?"

Tạ Tri Ý lắc đầu, khó hiểu: "Sao chị lại muốn thi vào đại học B?"

Vấn đề này làm Cố Tịnh Nhuyễn hoang mang, người có thành tích tốt không phải đều muốn vào đại học B sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ không tính vào trường TOP1, mà muốn ra nước ngoài du học....?

Tạ Tri Ý thấy mặt đối phương ngày càng xụ xuống, biết ngay Cố Tịnh Nhuyễn lại tự suy diễn linh tinh.

Ngón tay nhẹ búng trán cô, "Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đấy?"

Cố Tịnh Nhuyễn che lại chỗ bị búng, cố ý nói: "Đau quá a."

Tạ Tri Ý thật cho rằng lỡ tay làm đau đối phương, ngữ khí nôn nóng: "Chị không phải cố ý, xoa xoa cho em nha."

Trong mắt Cố Tịnh Nhuyễn xẹt qua tinh ranh, "Không được xoa, phải hôn mới được, còn phải là dùng sức mà hôn."

Tạ Tri Ý ngừng động tác tay, nhìn cô nói: "Sớm muộn gì có một ngày em cũng phải vì lời em nói mà trả giá đại giới."

Cố Tịnh Nhuyễn hừ một tiếng, cô mới không thèm sợ.

Tạ Tri Ý tuy đã biết cô giả bộ, nhưng vẫn lo lắng, sợ đối phương đau thật nhưng cố ý vui đùa.

"Tỷ tỷ, chị không tính thi đại học B, vậy muốn thi vào trường nào a?" Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy thay vì bản thân suy nghĩ vớ vẩn, không bằng hỏi thẳng nghe nàng trả lời.

"Chị tương đối khuynh hướng chọn theo chuyên ngành, ngành thiên văn học ở đại học G khá tốt."

"Tỷ tỷ, chị muốn học thiên văn a? Có thể phát hiện ngôi sao? Cả ngày quan sát ngôi sao? Nghe tới thật lãng mạn nha."

"Là rất lãng mạn." Tạ Tri Ý đồng tình, sau đó lại hỏi, "Vậy còn Nhuyễn Nhuyễn? Muốn học ngành gì?"

Cố Tịnh Nhuyễn trầm tư một lát, nghiêm túc nói: "Dễ thi vào đại học G nhất là ngành gì?"

Tạ Tri Ý dở khóc dở cười, biết Cố Tịnh Nhuyễn là vì nàng nên mới hỏi vậy, trong lòng tràn ngập cảm động.

Nhưng nàng cũng không muốn Cố Tịnh Nhuyễn hy sinh vì nàng, không phải không muốn em ấy nỗ lực mà là sợ em ấy vì nàng mà làm ra lựa chọn sai lầm, Nhuyễn Nhuyễn của nàng hẳn là nên sống vui vẻ tự tại.

Tạ Tri Ý không đáp, hỏi ngược lại:
"Ngoan, nói cho chị nghe em muốn học ngành gì?"

Cố Tịnh Nhuyễn cẩn thận suy xét, phát hiện bản thân giống như không có gì muốn học.

"Em không biết nữa, không có nghiêm túc nghĩ tới."
"Tỷ tỷ, chị thật muốn vào đại học G sao?" Cố Tịnh Nhuyễn sợ tỷ tỷ là bởi vì cô nên mới phóng thấp tiêu chuẩn, nhưng nghĩ lại, hình như...mặc dù cô muốn thi vào đại học G thì cũng không phải chuyện đơn giản a....

"Ừ." Tạ Tri Ý trả lời, biết cô suy nghĩ cái gì lại bổ sung nói, "Đừng nghĩ quá nhiều, hồi năm lớp 10 điền phiếu khảo sát chị đã chọn đại học G, hơn nữa ngành thiên văn ở đại học G vốn là mạnh nhất, điểm thi vào ngành này còn cao hơn đại học B."

Năm lớp 10, Tạ Tri Ý xác thật điền qua phiếu khảo sát, tuy rằng là nàng tùy tay điền mà thôi, nhưng cũng xem như không phải nói dối.

Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy quả nhiên tin, ngây ngốc nói: "Thế thì tỷ tỷ phải cố lên nha."

"Ừ."

"Tỷ tỷ, đại học G cũng có chuyên khoa văn đúng không?"

"Có, đa phần các ngành đều có ở đại học G."

"Vậy ngành truyền thông ở đại học G có phải cũng khá tốt?"

"Ừ, khá tốt." Tạ Tri Ý cơ bản hiểu biết đại học G, khối ngành truyền thông ở đại học G tuy không thể so với đại học truyền thông chuyên nghiệp, nhưng cũng không kém, ít nhất cũng thuộc top đầu cả nước.

"Tỷ tỷ, nếu không em theo hướng văn nghệ đi, em rất muốn học chủ trì phát thanh."

Tạ Tri Ý nghe vậy trong lòng khẽ động, tuy rằng nàng cũng nghĩ tới con đường này, nhưng không có muốn can thiệp nhiều vào lựa chọn của Cố Tịnh Nhuyễn.

"Em nghĩ kỹ rồi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.