"Tỷ tỷ ~" Cố Tịnh Nhuyễn nhìn nàng bằng đôi mắt cún con.
"Em là đang ủy khuất?". Tạ Tri Ý cảm thấy dáng vẻ này của đối phương có hơi buồn cười, ngày thường bá đạo vô lý, làm sao bây giờ lại uỷ khuất?
Có khi nào tỷ tỷ cảm thấy là mình vô cớ gây rối hay không?
Cố Tịnh Nhuyễn lắc đầu, "Không có, em không ủy khuất chút nào, người uỷ khuất hẳn là tỷ tỷ."
Nói xong lại lắc đầu, "Không đúng, tỷ tỷ cũng không ủy khuất."
Có lẽ tỷ tỷ căn bản là không thèm để ý, bình thường khẳng định cũng không đi tìm cô, chứ không thì làm sao tới tận bây giờ mới phát hiện tài khoản cùng số điện thoại đã bị cô xoá.
"Tỷ tỷ, có thể thêm trở về không...."
Trước giờ ở nhà, hai người đều như người xa lạ, nói chuyện còn không đến hai câu, càng khỏi nói giống hôm nay một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ kêu không ngừng. Cô em gái này mọi ngày trốn nàng còn không kịp, sao bây giờ lại tự đưa tới.
Tạ Tri Ý bắt đầu tự hỏi Cố Tịnh Nhuyễn có phải gặp chuyện phiền toái gì, nên mới cần nàng hỗ trợ không.
"Có chuyện gì có thể nói thẳng."
Khẳng định là cô thân cận quá mức quy định, làm chị ấy sinh ra nghi ngờ. Cũng không biết có phải do tỷ tỷ đã uống chút rượu hay không, cô cảm thấy hôm nay chị ấy thật ôn nhu, lời nói cũng nhiều hơn một ít.
"Ô ô, tỷ tỷ, em chính là còn nhỏ không hiểu chuyện, em hẳn là hướng tỷ tỷ học tập chứ không nên ghen ghét, em sai rồi."
Tạ Tri Ý: "......"
Nói thật nàng cũng không có cảm thấy Cố Tịnh Nhuyễn trước kia là ghen ghét nàng.
Một hồi sau Tạ Tri Ý mới nhàn nhạt mở miệng, "Ừ".
Cố Tịnh Nhuyễn mới đầu đoán không ra đó là ý gì.
Bất quá kế tiếp Tạ Tri Ý đưa điện thoại cho cô, ý tứ không cần nói cũng biết.
Sau khi thêm số thêm WeChat, hài lòng cất điện thoại, cô cười tươi rói nhìn tỷ tỷ, đang muốn nói chuyện lại bị tiếng thét chói tai của Hứa Phán Phán làm cho giật mình.
Ghé mắt nhìn sang, không biết bọn họ đã chơi trò chơi từ khi nào, Hứa Phán Phán là người thua cuộc.
"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua a!"
"Trừng phạt trừng phạt!"
Một đám người điên cuồng ồn ào.
Nhìn đến tình cảnh này, Cố Tịnh Nhuyễn chỉ cảm thấy mất thể diện, thể diện đã bị rơi vào tay kẻ thù.
"Các người chơi xấu!" Hứa Phán Phán khóc không ra nước mắt, sao nàng lại xui như vậy chứ!
"Sao nói vậy được nha, tự em rút bài mà, anh còn hỏi em có chắc chưa, em tỏ ra kiên định làm anh không đành lòng nhắc nhở".
Lời nói kiểu muốn ăn đập này khẳng định là xuất từ miệng Hứa Nặc Dương.
"Đúng vậy đúng vậy."
Chung quanh vang lên tiếng phụ hoạ.
Bình thường Hứa Phán Phán cũng không phải kiểu người dám chơi mà không dám chịu, nhưng giây phút này bị bẽ mặt trước mặt địch nhân làm nàng có chút khó chịu, lỡ như Hứa Nặc Dương nói hình phạt gì quá đáng thì sao? Vậy chẳng phải là thua thiệt quá lớn?
"Trò chơi phải chơi đủ một vòng, có người không chơi, em phải kéo theo mới công bằng".
Nói xong ánh mắt nhìn về phía Cố Tịnh Nhuyễn, nói đúng ra là người bên cạnh cô - Tạ Tri Ý.
Trong lúc hai chị em nói chuyện, mọi người xung quanh đều tham gia trò chơi, Hứa Phán Phán tất nhiên không nhắm vào cô, cho nên hiện tại lời này khẳng định là nói với Tạ Tri Ý.
Điều này cũng dễ lý giải, khẳng định có liên quan đến chuyện nguyên chủ chán ghét Tạ Tri Ý.
Cố Tịnh Nhuyễn: "Ngươi muốn ăn đòn hả!".
Hứa Phán Phán nhướng mày, ánh mắt dường như đang nói: cái quái gì vậy??
Mấy kẻ có thành tích tốt đều cùng một dạng, tự cho mình thanh cao, ỷ vào thành tích tốt liền coi thường sự tồn tại của người khác. Quan trọng nhất chính là, có thể chơi chung với nhóm Hứa Nặc Dương thì khẳng định cũng không phải loại người tốt đẹp gì!
Cố Tịnh Nhuyễn không biết Tạ Tri Ý bị đánh giá như thế trong lòng Hứa Phán Phán.
"Ta đi cùng ngươi là được, kéo theo người khác làm chi."
Hứa Phán Phán kinh ngạc, sáng nay liền nhìn ra Cố Tịnh Nhuyễn thay đổi thái độ với Tạ Tri Ý, chỉ là không nghĩ tới biến hóa lớn như vậy, cư nhiên nói giúp Tạ Tri Ý.
Hứa Phán Phán nhìn cô tỏ ý cảnh cáo rồi lại nhìn Tạ Tri Ý, "Có dám hay không?".
Tạ Tri Ý: "Chơi như thế nào?".
"Đơn giản thôi, rút bài xem ai nhỏ nhất."
"Em làm gì vậy? Sao tự tiện sửa đổi luật chơi?".
Tạ Tri Ý vốn là cái hố đen, vừa rồi nếu không phải Hứa Nặc Dương cố ý thất thủ thì người thua chính là nàng. Hiện giờ nếu lại để nàng chơi, hắn chắc chắn cuối cùng người bị phạt sẽ là nàng.
Thiệt đau đầu, cũng không biết Tạ Tri Ý làm gì chọc tới Hứa Phán Phán.
"Người ta đã đồng ý, anh bận tâm cái gì."
Vì bảo đảm công bằng, Hứa Phán Phán tùy ý chọn một học tỷ xào bài.
Cố Tịnh Nhuyễn cũng biết bản chất Tạ Tri Ý là hố đen của trò chơi, tác giả còn lợi dụng điểm này làm Tạ Tri Ý tiếp thu các loại trừng phạt.
Trong đó liền có...
Không đúng, màn này như thế nào quen mắt vậy a?
Thật giống như...cảnh tượng tỷ tỷ tương ngộ nam chính ở quán bar?
Nhưng đây là Thánh Địch, không phải quán bar Vãng Niên, không có nhân vật nam chính.
Có điều để cho an toàn, Cố Tịnh Nhuyễn vẫn gia nhập trò chơi, đảm đương trách nhiệm chiếu cố hố đen tỷ tỷ.
Hứa Phán Phán hừ lạnh một tiếng, "Nha đầu thúi."
Cố Tịnh Nhuyễn không để ý tới nàng, "Khi nãy ta cũng không có chơi, cứ theo trình tự bình thường."
Cô không có nhìn xuyên bài được, cho nên không biết bài nào lớn bài nào nhỏ, bất quá, cứ đoạt lá bài mà hố đen chọn là được.
"Tỷ tỷ tỷ tỷ tụi mình đổi bài nhau đi."
Tạ Tri Ý không biết suy nghĩ của Cố Tịnh Nhuyễn, chẳng qua mấy lá bài này đối với nàng không có gì khác nhau, nên liền đưa bài mình cho cô.
"Ê! Nhuyễn Cẩu....Các ngươi nhìn nó kìa! Đúng là điên rồi!".
Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan tự rót nước chanh vào ly mình, ở một bên xem kịch.
Tống Tư Ngọc: "Bao dung một chút, chờ ngày mai nó tỉnh lại và nghĩ đến hôm nay nó đã làm gì, khả năng sẽ hối hận mà đấm ngực."
"Không phải đâu, ta cảm giác Nhuyễn Nhuyễn là thật tâm bảo vệ Tạ Tri Ý, ngươi xem...".
Vạn Tranh Nhan còn chưa dứt lời liền thu được ánh mắt không kiên nhẫn của Hứa Phán Phán.
Hứa Phán Phán: "Phiền chết đi được."
Vốn nàng đang muốn giúp bạn bè trút giận, ai biết Cố Tịnh Nhuyễn lại đi thông đồng cùng người ta.
Loại cảm giác này giống như, bạn ngươi nói cho ngươi biết là nó ghét con nhỏ A B C, không cho phép ngươi chơi với người đó, kết quả nó lại cùng người đó chơi vui vẻ đến quên trời quên đất. Hứa Phán Phán cảm giác chính mình bị phản bội.
Nàng quyết định sẽ không để ý tới Cố Tịnh Nhuyễn một ngày một đêm.
Hứa Nặc Dương đứng gần nghe cuộc đối thoại của các nàng, cảm thấy chuyện con gái thật không hiểu nổi.
"Em chọn xong chưa, mở bài."
Hứa Phán Phán trừng mắt nhìn hắn, "Hối cái gì mà hối."
Nàng rút đại một lá, ném lên bàn, "Mở bài."
Là K.
Tạ Tri Ý là 4.
Cố Tịnh Nhuyễn thở dài, trên tay cô đại khái chắc là 3.
Không ngoài dự đoán, con 3 cơ.
Dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của Tạ Tri Ý, tựa hồ là không tin vận may của mình kém như vậy.
Cố Tịnh Nhuyễn cũng cảm thấy hạn hán lời.
Cái này đâu chỉ đơn giản là hố đen trò chơi, rõ ràng là phi tù.
<những người không phải thủ lĩnh, được dân mạng dùng chế giễu những người đen đủi xui xẻo nhất>
Cô phải nhắc nhở tỷ tỷ đừng bao giờ chơi ba cái trò nạp tiền rút thưởng gì trên mạng mới được. Bằng không cô sợ chị ấy sẽ tuyệt vọng mà chết.
Cố Tịnh Nhuyễn nhe răng cười, "Vui không nè? Tỷ muội ngươi yêu nhất tới bồi ngươi lang bạt giang hồ."
Hứa Phán Phán: "......"
Cmn đúng là đồ ngu.
Hứa Nặc Dương ho nhẹ một tiếng, "Hình phạt cũng không khó, như vầy đi, mỗi người đi sang hai phòng kế bên nữa tìm một người....".
"Đề nghị tầm nhìn xa một chút, đừng bị cừu hận che mắt." Hứa Phán Phán bất chợt mở miệng nhắc nhở.
Hứa Nặc Dương ngừng một lát nói tiếp, "...tìm một người khó coi nhất rồi thêm WeChat, không khó chứ?".
Nghĩ đến chữ ký của Bối Tư, Hứa Nặc Dương ráng nuốt xuống ý định ban đầu.
Tương lai còn dài tương lai còn dài, không thể vì nhỏ mất lớn...