Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ

Chương 7: Tỷ tỷ đẹp nhất thế gian



"Để phòng ngừa hai đứa gian lận, anh quyết định tự mình giám sát." Hứa Nặc Dương hất hất cằm về phía Hứa Phán Phán, còn nhếch miệng cười.

Hứa Phán Phán không nhịn nổi, một quyền đánh vào lưng hắn, "Lại bóng gió châm chọc thì biết tay tôi."

Nói xong còn bẻ mấy khớp tay nghe rắc rắc.

Hứa Nặc Dương: "......"
Thôi được rồi, người học qua Tae Kwon Do đúng là khác biệt, chẳng lẽ không thể giống hắn dùng đầu óc mà chiến thắng hay sao?

Xung quanh cũng có vài người sôi nổi mở miệng muốn đi theo để xác thực.

Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Có cần vậy không? Ở thế giới này, người với người không thể tin tưởng nhau nhiều thêm một chút sao?

Cố Tịnh Nhuyễn chọn gian phòng ngay bên cạnh, không có lý do gì khác, chỉ là vì nó gần.

Sau khi thấy Hứa Phán Phán đi vào gian phòng kế bên nữa, Cố Tịnh Nhuyễn quay đầu lại nhìn mấy người đang đứng ở cửa hóng hớt nhìn cô.

Tống Tư Ngọc: "Ta ở chỗ này chờ ngươi trở về nha ~"

Vạn Tranh Nhan: "Nhớ rửa mắt, chọn ai đẹp trai nhất đó nhen!".

Cái gì mà đẹp trai nhất, rõ ràng kêu là tìm người khó coi nhất, nếu chọn người đẹp thì chọn chị gái xinh đẹp không phải thích hơn sao?

Tưởng tượng thì tốt đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc, vừa vào cửa, ập đến trước mặt toàn là khói thuốc và mùi rượu, Cố Tịnh Nhuyễn trợn tròn mắt.

Cái quái gì thế này? Một đám thanh niên ngu ngốc học đòi xã hội đen?

Đầu tóc bọn họ nhuộm màu sặc sỡ, trên cánh tay xăm trổ hoa văn. Từ giây phút cô đẩy cửa bước vào, cô liền thành tiêu điểm của cả phòng, thậm chí còn có người vì sự xuất hiện của cô mà tắt đi tiếng nhạc đang đập ầm ầm.

Một gã trông có vẻ là đại ca, tóc nhuộm đỏ, vai trần, trên vai có xăm một con rồng, ngậm điếu thuốc híp mắt hỏi, "Em gái nào đây?".

Một đám tóc đỏ vàng xanh lá nhất trí ngừng động tác, nhìn cô chằm chằm, tựa hồ nếu cô không nói được lý do thích đáng liền sẽ đem cô băm vằm.

Cố Tịnh Nhuyễn thầm nghĩ, tụi nó sẽ không giấu ba cái dao găm mã tấu gì trong phòng này đó chứ?

Người bình thường thấy cảnh này khẳng định sợ tới mức run chân, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn là ai chứ, trước khi xuyên qua, cô ít nhiều cũng cầm đầu băng nhóm giang hồ ở trường, chút trường hợp nhỏ này có gì mà phải sợ.

Cố Tịnh Nhuyễn bình tĩnh nói, "Chào các anh, em là nhân viên phục vụ ở Thánh Địch, chỗ tụi em đang có sự kiện, chỉ cần thêm số WeChat liền có thể tham gia hoạt động rút thăm trúng thưởng, có cơ hội đạt được giải thưởng lớn mười triệu nhân dân tệ."

"Mười triệu nhân dân tệ?!". Người kinh ngạc thốt lên đầu tiên là một thiếu niên tóc tím bổ luống.

"Không có lừa gạt chứ?"

Cố Tịnh Nhuyễn ôn nhu gật gật đầu, "Anh không nghe lầm, giải thưởng lớn nhất chính là mười triệu tệ."

Ai lại không thích chuyện bầu trời tự dưng rớt bánh có nhân? Cho dù là bánh có nhân siêu nặng, có khi sẽ bị nó đè chết thì cũng không người nào đi suy xét nhiều như vậy.

"Tới tới tới quét mã". Thiếu niên tóc tím đi đến trước mặt cô.

Hmm, không xét tới tóc tai thì trông hắn cũng xinh xẻo đấy, đáng tiếc là con trai.

Gã đại ca lúc nãy vẫn có chút không tin lời cô nói.

"Em gái biết tụi anh là ai không?"

Cố Tịnh Nhuyễn âm thầm trợn mắt, chẳng lẽ Cẩm Thành ác bá?

"Cẩm Thành đệ nhất ác bá thiếu niên đoàn, chọc đến tụi anh là em khỏi đi được đấy."

Ác bá thiếu niên đoàn? Sao nghe quen tai vậy nhỉ?

Dù sao cũng nghe có vẻ quá ngạo mạn, Cố Tịnh Nhuyễn lười cùng họ so đo, ngoan ngoãn gật đầu, "Nguyên tắc của chỗ tụi em là không lừa gạt khách hàng."

Đại ca có lẽ cảm thấy chưa thể hiện được hết sự uy phong, hắn hung hăng đập bể một cái ly, đe dọa, "Hoạt động thật hay giả?".

"Thật."
Nhìn đống mảnh vụn dưới sàn, hiện tại cô nói giả còn kịp à?

"Để anh quét mã."
Nghe lời khẳng định của Cố Tịnh Nhuyễn, gã đại ca tức khắc thay đổi sắc mặt.

Cố Tịnh Nhuyễn: "......"

Mấy tên khác cũng ồn ào nói muốn thêm cô.

Cố Tịnh Nhuyễn: "Một phòng chỉ có thể lấy một phiếu, tốt nhất là để người đặt phòng này tham gia."

Mọi người lập tức chuyển mắt về phía góc phòng, không ai nói gì, cực kỳ ngoan ngoãn.

Cố Tịnh Nhuyễn đột nhiên cảm giác một sự tương phản cực đại.

Theo ánh mắt bọn họ, Cố Tịnh Nhuyễn thấy được một ... Chị! Gái! tóc dài nâu đỏ ngồi ở trong góc.

Cô vốn tưởng cả phòng này đều là con trai, ai ngờ còn có một chị gái. :)

Cố Tịnh Nhuyễn hướng về góc phòng, cười đến vẻ mặt nhu hòa, nếu người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy đây là nụ cười gian manh lừa gạt, "Chị gái ơi, thêm WeChat không?".

Người nọ giương mắt, bóp tắt điếu thuốc trên tay, nhàn nhạt hỏi, "Em kêu tôi là gì?".

Cố Tịnh Nhuyễn lặp lại, "Chị gái ơi?".
Không đúng sao? Chẳng lẽ người này thích bị kêu là bác gái?

"Lão đại, em thấy con nhỏ này chắc không muốn sống nữa."

"Lão đại, có muốn tụi em..."

Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy ngơ ngẩn, lão đại?
Nhìn kỹ hình như là cằm có chút râu? Còn có yết hầu?

Đm, thì ra là con trai.

Tự dưng không đâu đội tóc giả còn lớn lên thanh tú như vậy, này cũng thôi đi, thế nhưng còn ngồi ở trong góc tối thui?

Đây không phải là cố ý để cho người khác hiểu lầm sao?

"Xin lỗi, anh muốn thêm WeChat tham gia hoạt động rút thăm trúng thưởng hay không?"

Lâm Tử Sâm cười như không cười nhìn cô, "Thẻ nhân viên đâu?".

"..."
Cố Tịnh Nhuyễn quên mất vụ này.

"Xin lỗi, thẻ nhân viên để quên ở quầy tiếp tân, nếu anh không tin để em đi lấy."

Cùng lắm thì dùng thẻ học sinh giả bộ một chút là được.

Lâm Tử Sâm cũng không làm khó cô, nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới.

Cố Tịnh Nhuyễn đứng yên lưng eo thẳng tắp, trong ánh mắt tựa hồ muốn nói, tôi là người mới, chưa có đồng phục nhân viên, có nhìn hoài cũng vậy, thích thêm thì thêm không thì thôi.

Lâm Tử Sâm cười, "Rất kiêu ngạo a, cùng anh đây uống ly rượu, anh sẽ lập tức thêm bạn em."

Oh? Thì ra trong mắt hắn, cô là đang tìm cớ đến gần hắn?
Lol

"Xin lỗi, cái này không ở trong phạm vi phục vụ của em, nếu anh không tham gia thì nói để em còn sang phòng khác."

"Đứng lại."
Nghĩ muốn vào thì vào, muốn đi thì đi?

Nhìn bức tường thịt đứng chắn trước mặt, Cố Tịnh Nhuyễn mặt không cảm xúc, "Làm chậm trễ công tác thì sẽ bị phạt tiền."

Lâm Tử Sâm cười khẽ một tiếng, "Còn không phải chỉ là thêm cái WeChat sao, có gì to tát đâu, mấy đứa tránh ra hết đi, để cô ấy thêm anh."

"Bất quá hoạt động này bao lâu thì có kết quả?"

Cố Tịnh Nhuyễn: "Nếu không có gì thay đổi thì tối hôm nay sẽ có kết quả, xin nhớ mã số của anh là 213."

"Số này cũng khá đẹp đấy."

Chứ còn gì nữa, cô chọn số gom lại là 2B (ngu xuẩn) quá hợp với hắn còn gì.

"Chúc anh may mắn."

Bất quá chỉ là một đứa con gái muốn làm quen mà thôi, quản làm gì, Lâm Tử Sâm phất phất tay, "Lui ra đi.".

Cố Tịnh Nhuyễn:......
Nói hắn 2B đúng là vũ nhục 2B.

Trước khi rời phòng Cố Tịnh Nhuyễn còn tri kỷ nhắc nhở một câu, "Khi ra về xin mấy anh nhớ đến quầy thanh toán thêm tiền huỷ hoại vật dụng."

"Khoan đã, hốt đống thuỷ tinh này rồi đi."
Gã đại ca đập bể ly lúc nãy mở miệng nói.

Tay Cố Tịnh Nhuyễn đã chạm tới chốt cửa, mở ra phân nửa liền quay đầu ôn nhu nói, "Không phải việc của em."

Dứt lời, cửa đóng.

Lâm Tử Sâm nhấp vào khung chat với Cố Tịnh Nhuyễn, phát hiện giao diện xuất hiện một dòng chữ:

【 Xin chú ý xác minh thân phận đối phương, đề phòng lừa gạt. Khiếu nại. 】

Lâm Tử Sâm:......
Thú vị đấy.

Cố Tịnh Nhuyễn trở lại phòng, mọi người đều vây lại xem, hỏi cô có thêm được không.

Cố Tịnh Nhuyễn giơ di động, đem giao diện đã thêm bạn tốt dạo một vòng trước mắt bọn họ, sau đó đắc ý nói, "Tất nhiên rồi, tôi là ai chứ, bằng nhan sắc này, có ai mà không muốn thêm bạn nè."

"Vậy làm gì đi lâu như vậy?" Hứa Nặc Dương không chút lưu tình vạch trần.

"Anh thì biết cái gì, người ưu tú luôn mất thời gian chọn lựa, hiểu không?"

"Thế nào, người ở phòng bên đó đẹp trai hay không?"

Chuyện mà Vạn Tranh Nhanh để ý vĩnh viễn chỉ có vậy, cũng không quan tâm xem tỷ muội nàng đã trải qua cái gì.

"Một đám nhóc hôi sữa mà thôi, chưa đủ lông đủ cánh, xấu muốn chết."

Lời này làm Tạ Tri Ý chú ý, nàng nhàn nhạt nhìn vào mắt Cố Tịnh Nhuyễn, không rõ ý tứ.

Khiến Cố Tịnh Nhuyễn hoảng tới mức giật mình một cái.

"Tên này cũng xấu, để ta xoá cái đã."

Cố Tịnh Nhuyễn nhấn vào trang cá nhân của hắn, mới vừa rồi gấp gáp thêm cho xong nên không nhìn kỹ, nhớ tới bộ dạng kinh tởm của hắn, Cố Tịnh Nhuyễn cười khẩy. Mệt hắn còn để tên id Lâm thiếu, vậy chắc cô là Cố công chúa.

Đúng là đồ dở hơi ngu ngốc.

Nhưng cái tên này...
Cố Tịnh Nhuyễn đang mỉa mai liền đột nhiên dừng lại...

Nếu cô nhớ không lầm, đây là tài khoản WeChat của nam chính cặn bã?

Lại nhấn tiếp vào vòng bạn bè, nhìn mấy bài đăng của hắn, có một ít nội dung giống như cô đã từng xem qua.

Hèn chi lúc nãy cô thấy cái tên ác bá thiếu niên đoàn nghe quen tai.

Chó má, thật đúng là Lâm Tử Sâm.

May mắn vừa rồi không biết hắn là ai, bằng không chắc cô đã nhịn không được mà động thủ.

Có thể để Lâm Tử Sâm ở trong danh sách bạn hay không? Đáp án khẳng định là không thể, cho nên cô liền xoá không do dự.

Cố Tịnh Nhuyễn ngồi lại vị trí, thấy Hứa Phán Phán còn chưa trở về thì có chút lo lắng.

"Có khi nào Phán Phán gặp chuyện gì không ta, sao còn chưa về nữa."

Nguyên bản cũng chỉ là lẩm bẩm, bởi vì người ngồi bên cạnh cô chính là tỷ tỷ, cho nên cô cũng không trông mong tỷ tỷ tiếp lời.

Ai ngờ Tạ Tri Ý lại cất giọng, "Nếu không yên tâm thì chị có thể cùng em đi xem thử."

Quay đầu vừa lúc đối diện ánh mắt thoáng chút nhu hoà của Tạ Tri Ý.

Ai nói tỷ tỷ lạnh lùng! Lúc này mới một ngày tỷ tỷ đã có thể tiếp lời nói của cô!

Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy việc khôi phục mối quan hệ giữa hai người đã đi vào quỹ đạo.

Đang chuẩn bị trả lời thì Hứa Phán Phán trở lại, gò má đỏ đỏ, như là mới uống thêm không ít rượu.

"Có thêm được không?"
Có người hỏi.

Hứa Phán Phán ném điện thoại di động cho Hứa Nặc Dương: "Dĩ nhiên a, còn không xem tôi là ai, Nhuyễn Cẩu đâu? Còn chưa trở về sao?".

"Ta về nãy giờ rồi, mặt ngươi làm gì đỏ dữ vậy?"

Hứa Phán Phán nghe vậy lập tức phóng tới ngồi xuống bên cạnh Cố Tịnh Nhuyễn.

"Bên kia có chị gái xinh lắm, trời ơi, quá đẹp, ta muốn ngất, ngươi biết không, lúc ta nhìn thấy thiếu điều không nói nên lời, chị đó còn rất ôn nhu."

"Rồi sao ngươi lâu vậy?"

Hứa Phán Phán: "Nếu không phải sợ các ngươi chờ lâu, ta còn ước gì không cần trở lại, chị đó quá đẹp ô ô ô."

Hừ, cô thì đi vào động quỷ ma gì đâu, thiếu chút nữa ra không được, còn Hứa Phán Phán thì rơi trúng động tiên nữ ước gì ở mãi không ra.

"Ngươi thật làm ta thất vọng, cư nhiên vì sắc đẹp người khác mà thần hồn điên đảo, ngươi có thể có chút tiền đồ hay không!"

Hứa Phán Phán không phục: "Ta không thèm đôi co với ngươi, ngươi chính là ghen ghét ta!".

Cố Tịnh Nhuyễn bị lời này chọc giận, chưa kịp nghĩ đã vọt nói, "Ta ghen ghét con khỉ! Có đẹp tới đâu cũng không so được với tỷ tỷ của ta! Tỷ tỷ của ta là đẹp nhất thế gian! Chị gì đó của ngươi có được như vậy không!".

Nói xong Cố Tịnh Nhuyễn mới phản ứng kịp là mình đang nói gì, không dám nhìn đến Tạ Tri Ý dù chỉ một cái.

Ô ô ô cô nói chuyện thật giống như Đăng Đồ Tử háo sắc.

Quả nhiên, Hứa Phán Phán bị nàng nói một hơi làm cho sửng sốt, lặng lẽ đưa mắt sang Tạ Tri Ý - người đang lâm vào trầm tư nhìn Cố Tịnh Nhuyễn.

Vứt bỏ ân oán mà nói, Tạ Tri Ý xác thật đẹp quá mức quy định, ít nhất trước giờ nàng chưa từng thấy ai đẹp hơn Tạ Tri Ý. Cố Tịnh Nhuyễn cũng đẹp, nhưng là thiên hướng ngọt ngào dễ thương, hơn nữa cô luôn gây chuyện thị phi, cho nên mọi người thường bỏ qua vẻ đẹp của cô, chỉ nhớ đến tính cách bá đạo.

Người mà nàng vừa mới gặp thì lại ôn nhu như nước, không có cảm giác sắc bén, nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng, ngũ quan không quá tinh xảo, nhưng vẫn là rất dễ nhìn, cộng thêm tính cách hiền dịu, liền càng đẹp mắt.

Hứa Phán Phán tự nhiên sẽ không giải thích ra miệng nhiều như vậy, chỉ nói, "Gần đây ngươi bị bắt cóc phải không? Chớp mắt thử cái coi."

Cố Tịnh Nhuyễn trợn mắt, "Ngươi biến đi."
Tỷ tỷ chính là đẹp nhất, không tiếp thu phản bác.

Trong truyện Tạ Tri Ý vốn dĩ được miêu tả là siêu đẹp, nhưng về sau trường học lại có cuộc thi tuyển chọn hoa khôi học đường, Lan Nhược Đình tuôn ra một bản tâm thư trổ hết tài năng trở thành người có số phiều bầu cao nhất, đoạt danh hiệu hoa khôi. Sau đó tác giả còn mạnh mẽ giải thích, là do nam chính âm thầm ở sau lưng kéo phiếu cho Lan Nhược Đình, tóm lại chính là yêu thầm đã lâu.

Ôi chị gái đáng thương của cô...

Tạ Tri Ý cảm thấy khó hiểu trước ánh mắt đối phương, làm sao cách em ấy nhìn mình lại có vẻ thương tiếc thế này?

Tạ Tri Ý làm như không phát hiện, nói: "Về nhà thôi."

"A? Chưa gì đã về?"

"Ừ, em muốn ở lại thêm thì cứ ở."

Vừa nghe lời này Cố Tịnh Nhuyễn vội vàng lắc đầu, "Không được không được, em phải về nhà, mẹ còn ở nhà chờ tụi mình a."

Chơi đùa gì đó tất nhiên không quan trọng bằng hộ tống tỷ tỷ về nhà.

Thời điểm Cố Tịnh Nhuyễn rời đi liền bị ba người chị em ghét bỏ.

"Nó đúng là cún nuôi trong nhà, không thể lại cùng chúng ta chơi."

"Hầy, cẩu đại bất trung lưu a."
......
......

Cố Tịnh Nhuyễn đi rồi, ba người trở lại phòng mình bắt đầu to nhỏ.

Hứa Phán Phán: "Có cảm thấy Nhuyễn Cẩu thay đổi quá nhiều không?".

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.