Ngày mùng một, Cố Tịnh Nhuyễn thức dậy khá muộn, chờ tới lúc xuống lầu cô mới phát hiện Tạ Tri Ý đang ngồi ở sô pha phòng khách, cùng Tạ Dao Cố Hải nói chuyện phiếm.
Cố Tịnh Nhuyễn xoa xoa hai mắt của mình, không thể tin được mà kêu một tiếng:
"Tỷ tỷ?"
Tạ Tri Ý đã sớm thấy cô, nhìn cô mặc đồ ngủ, mặt mày mơ màng, cảm thấy có chút đáng yêu.
"Ừ, năm mới tốt nha Nhuyễn Nhuyễn."
Cố Tịnh Nhuyễn vẫn là không thể tin được, người tối hôm qua cùng cô nấu cháo điện thoại đến đêm khuya, bây giờ thế nhưng ở ngay trước mắt cô, còn có vẻ đã tới thật lâu.
Cố Tịnh Nhuyễn đạp dép lê lẹp xẹp chạy tới, kéo tay Tạ Tri Ý.
"Tỷ tỷ sao chị ở đây nha?"
"Nhuyễn Nhuyễn không muốn thấy chị sao?"
Tuy biết Tạ Tri Ý là đang giả bộ uỷ khuất, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn vẫn nhanh chóng giải thích nói:
"Không phải không phải, em đây là sợ tỷ tỷ không ngủ đủ giấc thôi."
Có thể là lâu lắm không gặp, Tạ Tri Ý cảm thấy mỗi một cử chỉ động tác của Cố Tịnh Nhuyễn đều vô cùng đáng yêu. Tối hôm qua nghe được em ấy trước khi ngủ lơ mơ nói câu "rất nhớ chị a", lòng nàng liền mềm nhũn, nếu không phải hừng đông đến quá muộn, nàng còn muốn đến sớm hơn một chút.
"Không có việc gì." Tạ Tri Ý cười lắc lắc đầu.
Cố Tịnh Nhuyễn còn chuẩn bị đáp lại hai câu, nhưng mà bị Tạ Dao cắt ngang:
"Ăn cơm trưa tới nơi, con dậy cũng sớm thật."
Cố Tịnh Nhuyễn quay đầu lại bĩu môi: "Ai kêu mọi người không gọi con."
"Tối hôm qua đã nhắc con tự chỉnh đồng hồ báo thức, ngày mùng một tự bản thân mình thức dậy sớm thì suốt năm mới có thể thức dậy sớm."
"A..."
Cố Tịnh Nhuyễn thầm thở dài, không biết mẹ cô nghe chuyện này từ đâu, nhưng cô cũng không định phản bác lại, bằng không cuối cùng người có hại khẳng định chỉ có cô mà thôi.
Thấy cô bị yếu thế vậy mà tỷ tỷ còn nhấp môi cười, Cố Tịnh Nhuyễn trừng mắt một cái, ánh mắt tựa hồ muốn nói: Chị không giúp em? Có phải không muốn có tiền xài hay không?
Tạ Tri Ý hiểu ý ho nhẹ một tiếng: "11 giờ rất sớm, không muộn không muộn, về sau khẳng định vẫn có thể dậy sớm."
Cố Tịnh Nhuyễn lúc này mới vừa lòng gật gật đầu: "Vốn dĩ liền không muộn."
Tạ Dao: "......"
Đã 11 giờ 50, còn không muộn sao?
Tạ Tri Ý ở lại Cố gia ba ngày, tới mùng năm người nhà Tạ gia lại đây chúc Tết và đón người, nghĩ tới đạo lý lễ thượng vãng lai, Cố Tịnh Nhuyễn cũng chuẩn bị đi Tạ gia, ai biết Cố Hải đã lên kế hoạch tới ngày mùng tám.
Cô vốn là muốn tự mình đi, nhưng Tạ Dao cùng Cố Hải không cho, nói cô như vậy không lễ phép, hơn nữa mấy ngày nay khẳng định có rất nhiều khách đến Tạ gia, cô tới đó không phải là thêm phiền sao.
Cố Tịnh Nhuyễn muốn nói mình đi thì sẽ có tỷ tỷ chiếu cố, bất quá lời đến bên miệng cũng chưa nói ra được.
Lớp 12 khai giảng sớm trước một tuần, ngày mùng tám là Tạ Tri Ý đã đến trường.
Khi Cố Tịnh Nhuyễn oán giận kể lể chuyện kia cho Tạ Tri Ý, Tạ Tri Ý trấn an cô, tương lai còn dài, hơn nữa mai mốt đi học là có thể gặp mặt mỗi ngày. Cố Tịnh Nhuyễn tuy rằng hiểu rõ đạo lý này, nhưng về mặt cảm xúc vẫn thấy khó tiếp thu.
Ngày mùng tám, Tạ Dao chuẩn bị đi Tạ gia chúc Tết, hỏi cô có đi hay không, Cố Tịnh Nhuyễn không chút nghĩ ngợi mà từ chối.
Tỷ tỷ đã đến trường đi học, cô tới nhà làm gì?
Khối 10 và 11 khai giảng cùng ngày tết nguyên tiêu (rằm tháng giêng AL), nhưng trước lúc khai giảng Cố Tịnh Nhuyễn đã đến trường học vài lần, nguyên nhân khỏi hỏi, chính là vì thăm tỷ tỷ.
Trên đường còn gặp Tào Quang, Tào Quang hỏi cô chưa khai giảng tới trường làm gì, Cố Tịnh Nhuyễn lập tức trả lời: "Tiếp thu lễ rửa tội, văn hóa hun đúc nên tinh thần tha thiết học tập tri thức."
Tào Quang bị câu trả lời nghiêm trang này của cô làm cho kinh sợ, cuối cùng thấm thía mà khen cô hai câu liền rời đi.
Nếu có thể khai giảng sớm một chút thì tốt rồi.
Cố Tịnh Nhuyễn tới giờ mới hiểu ra, chính mình lúc trước thật ra cũng không phải không thích khai giảng, chẳng qua là ở trường học không có người mà cô muốn gặp thôi.
Sau khi nhập học, toàn thể thầy trò khối 12 tiến vào giai đoạn vùi đầu phấn đấu, không khí học tập nghiêm túc phủ khắp toà lầu khối 12, ngay cả thời gian nghỉ trưa các học sinh đều tận tình cắt giảm.
Tạ Tri Ý thật ra không tới loại trình độ này, thời điểm nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, theo cách nàng nói chính là nên bảo trì tâm trạng vui vẻ, học tập quá độ ngược lại phản tác dụng. Mỗi ngày giữa trưa nàng đều sẽ tới trước cửa lớp 11-7 chờ Cố Tịnh Nhuyễn cùng nhau đi ăn trưa, ngẫu nhiên tan học còn tới tìm cô trò chuyện.
Tới ngày lễ tuyên thệ của học sinh khối 12 trước 100 ngày xuất quân thi đại học, Cố Tịnh Nhuyễn tranh thủ tan học chạy tới sân thể dục, vừa lúc thấy Tạ Tri Ý đứng ở trên đài chủ trì làm đại biểu đọc lời tuyên thệ.
"Là một học sinh lớp 12, tôi trang nghiêm thề......"
Tạ Tri Ý nói hai câu, học sinh khối 12 bên dưới cũng đều theo nàng lặp lại hai câu, tiếng tuyên thệ vang to khắp sân thể dục.
Cố Tịnh Nhuyễn nghe từng tiếng tuyên thệ này thế nhưng cũng khẩn trương lên.
Thời gian....thật sự trôi quá nhanh.
Vì không ảnh hưởng Tạ Tri Ý, Cố Tịnh Nhuyễn tận khả năng giảm bớt không làm lãng phí thời gian của nàng, có đôi khi cô chỉ lặng lẽ một mình lên lầu ở ngoài phòng học nhìn nhìn nàng một cái rồi đi.
Nếu là trước đây khẳng định sẽ sớm có người
phát hiện cô, nhưng hiện tại thì khác, cả lớp ai nấy lâm vào giai đoạn điên cuồng ôn tập, có lẽ là quá mệt mỏi, cơ hồ mỗi ngày vừa tan học, học sinh liền la liệt đổ gục lên bàn.
Cố Tịnh Nhuyễn ngẫu nhiên cũng sẽ thấy Tạ Tri Ý tràn ngập mỏi mệt, cô đau lòng lại bất đắc dĩ, chỉ có thể thỉnh thoảng động viên, mua chút đồ ăn bồi bổ, rồi sau đó chính là....giống như bây giờ đưa bả vai cho nàng mượn dựa dựa.
Tầng lầu khối 11 không giống 12, tan học vẫn ầm ĩ như cũ, đều đang truy đuổi đùa giỡn.
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn Tạ Tri Ý gục lên vai mình, dư quang thấy người chung quanh hướng ánh mắt tới bên này, cô vỗ vỗ sau lưng Tạ Tri Ý, nhẹ giọng kêu: "Tỷ tỷ?"
Tạ Tri Ý khẽ ừ một tiếng, nghe không rõ ràng.
Mới vừa tan học Cố Tịnh Nhuyễn đã bị nàng kêu ra, sau đó là bị nàng ôm chặt.
Ngày thường tỷ tỷ cũng sẽ không ôm cô công khai trước công chúng.
Hiện tại khối 12 mỗi tuần đều có thi thử cùng điên cuồng luyện đề, hai ngày này vừa lúc là ngày ra kết quả và giảng đề.
Xem dáng vẻ này của Tạ Tri Ý, Cố Tịnh Nhuyễn đoán có thể là nàng làm bài thi không tốt, cho nên mở miệng nói:
"Cũng không biết trường học nghĩ như thế nào, thế nhưng mỗi tuần đều thi thử, thi thử kiểu này hơn phân nửa là không thể tin, tỷ tỷ, chị cũng đừng quá tin tưởng vào nó."
Tạ Tri Ý buông cô ra, biểu tình nhìn qua hơi có chút rối rắm.
Cố Tịnh Nhuyễn nghi hoặc, chẳng lẽ là chính mình an ủi không đúng chỗ?
Tạ Tri Ý thở dài: "Vốn dĩ thi cao hơn lần trước được mấy điểm còn rất vui vẻ, kết quả nghe Nhuyễn Nhuyễn nói như vầy, xem ra không thể đem thành tích này so với lúc thi thật."
Cố Tịnh Nhuyễn chớp chớp mắt: "Thật ra là em muốn nói, nếu chị thi không tốt thì khẳng định là trường học ra đề không phù hợp a."
"Thì ra Nhuyễn Nhuyễn là cảm thấy chị thi không tốt a."
Cố Tịnh Nhuyễn cười gượng hai tiếng, nói thầm: "Ai kêu chị khác thường như vậy chứ."
"Tự em tính tính đi, xem đã mấy ngày không gặp." Qua thanh âm không khó nghe ra Tạ Tri Ý buồn bực.
"Cũng chỉ mới một ngày đi..." Cố Tịnh Nhuyễn ngưng vài giây mới trả lời.
Rốt cuộc mỗi ngày cô đều có lên lầu nhìn lén tỷ tỷ, không cảm thấy có bao nhiêu lâu a?
"Hai ngày!" Tạ Tri Ý sửa đúng.
Từ lúc bắt đầu hình thức thi thử, Cố Tịnh Nhuyễn nói để không ảnh hưởng nàng thi cử, trong lúc thi tận lực ít gặp mặt. Tạ Tri Ý cũng không biết Cố Tịnh Nhuyễn từ đâu nghe nói chuyện này, nếu không phải thấy em ấy có vẻ giãy giụa rối rắm, nàng đều cho rằng bản thân mình đã làm sai chuyện gì nên mới bị em ấy mới trừng phạt.
Tạ Tri Ý phỏng đoán Cố Tịnh Nhuyễn khẳng định nhịn không được bao lâu liền sẽ trở về tìm nàng, ôm tâm thái muốn nghe em nhỏ đáng thương nói "em sai rồi" mà đáp ứng.
Kết quả, thời gian gặp mặt thật đúng là giảm bớt đáng kể.
Tuần trước không gặp một ngày cũng thôi đi, tuần này thế nhưng đã muốn hai ngày!
Đối với việc Cố Tịnh Nhuyễn giữ lời hứa như thế, Tạ Tri Ý trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
"Một ngày ít nhất gặp mặt một lần! Cứ quyết định như vậy!" Ánh mắt Tạ Tri Ý có chút bướng bỉnh.
Cố Tịnh Nhuyễn mờ mịt gật đầu, rồi sau đó nhịn không được bật cười: "Tỷ tỷ, chị không rụt rè chút nào hết trơn."
"Là em quá rụt rè, chị đành phải không rụt rè."
Tạ Tri Ý không sao cả mà trả lời.
Cố Tịnh Nhuyễn bất đắc dĩ: "Đã biết, mau đi học đi, học tập quan trọng, đừng chậm trễ học tập, tỷ tỷ sao mà chị không có ý thức tự giác của học sinh lớp 12 vậy hả?"
Người không có tự giác - Tạ Tri Ý: "......"
Thôi được rồi, nghe lời vợ nói, mỗi ngày chăm chỉ học tập hướng về phía trước.
Cố Tịnh Nhuyễn cũng chỉ thuận miệng nói thôi, nói xong cảm thấy hơi không ổn, lại giải thích: "Tỷ tỷ, em không có ý gì khác đâu."
Tạ Tri Ý không chọc cô nữa, gật đầu trả lời: "Chị biết, học sinh lớp 12 không có tự giác phải đi về đi học, còn có lời gì muốn dặn dò nữa không?"
"Ừm.....nghiêm túc nghe giảng bài, bớt nhớ em." Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ tới nghĩ lui, nói ra một câu.
Tạ Tri Ý khẽ cười gật đầu: "Nghe giảng bài cùng nhớ em không xung đột."
Giờ thì đổi thành Cố Tịnh Nhuyễn không còn gì để nói. Bất quá hiện trạng này làm cô chân thật cảm nhận được tâm tình lúc ban đầu của tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, chị còn nhớ rõ hồi đầu chị kêu em chăm chỉ học tập không? Hiện giờ em có thể cảm nhận được sâu sắc loại cảm giác này, ước gì thời gian mỗi ngày chị đều dùng để học tập, nỗ lực học tập!"
Tạ Tri Ý cạn lời.
Nàng có thể nói chính mình không có ý tứ kia sao?
Không thể.
Lúc trước nàng kêu Cố Tịnh Nhuyễn học tập là vì muốn lấy lý do đó lấp kín ý tưởng đi ra ngoài chơi bời của em ấy.
Đây đúng thật là tự lấy đá ngáng chân mình.