Sáng sớm, Tạ Dao chuẩn bị xong bữa sáng liền lên lầu gọi Cố Tịnh Nhuyễn xuống ăn điểm tâm, tay nắm chốt chuẩn bị mở thì phát hiện cửa bị khoá bên trong, bất đắc dĩ Tạ Dao đành phải gõ cửa kêu lên, "Nhuyễn Nhuyễn, rời giường đi học."
Cánh cửa bị gõ cộc cộc, Cố Tịnh Nhuyễn kéo chăn lên trùm đầu, dù sao cô đã khóa trái, mẹ sẽ không vào được, bỏ ngoài tai thanh âm kêu réo của mẹ, cô cuộn tròn người nhắm mắt tiếp tục ngủ.
"Nhuyễn Nhuyễn, nhanh lên xuống ăn sáng, còn đi học nữa!"
"Con có phải ngủ tiếp rồi hay không!"
"Dậy mau lên!"
"Con gái hư! Rời giường! Mặt trời phơi mông rồi kìa!"
Tạ Dao nói liên miên không dứt theo tiết tấu gõ cửa, Cố Tịnh Nhuyễn nhíu nhíu mày lại vẫn như cũ không có mở mắt.
Tạ Tri Ý đang sấy tóc, nghe tiếng rống giận của Tạ Dao hoà cùng tiếng máy sấy.
"Tức chết tôi, cô có dậy không hả!"
"Dậy đi học!"
Khỏi đoán cũng biết là mẹ lại đang kêu Cố Tịnh Nhuyễn rời giường, Tạ Tri Ý thấy đều đặn mỗi ngày, nếu một ngày nào đó Cố Tịnh Nhuyễn tự mình dậy sớm mới là kỳ quái.
Tóc tương đối khô, Tạ Tri Ý buông máy sấy xuống, vuốt gọn lại đầu tóc. Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, mới tháng chín mà thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh dần, nàng lấy một cái áo khoác trên giá treo mặc vào, nháy mắt ấm áp hơn rất nhiều.
Tạ Tri Ý ở cạnh phòng Cố Tịnh Nhuyễn, vừa ra khỏi cửa liền thấy bộ dáng tức muốn hộc máu của Tạ Dao.
"Rời giường!! Cố Tịnh Nhuyễn! Còn không mau dậy mẹ sẽ trừ tiền tiêu vặt của con!"
Cố Tịnh Nhuyễn nghe mà phiền, mới sáu giờ ngủ thêm một lát thì có làm sao! Cô không những không thức dậy mà còn không đáp trả.
Cố Tịnh Nhuyễn từ nhỏ liền rất dễ quạu nếu bị kêu dậy, ghét nhất bị quấy rầy lúc cô đang ngủ, càng chán ghét người khác một hai kêu cô rời giường khi mà cô không muốn.
Đời người có ba nỗi thống khổ lớn, ăn không no, mua không nổi, ngủ không ngon.
Ngày thường Cố Tịnh Nhuyễn cũng chỉ ngủ nướng thêm năm mười phút, hôm nay làm sao mà lâu như vậy còn chưa dậy nữa?
"Cố Tịnh Nhuyễn, nếu còn không dậy ăn sáng thì chị sẽ không đợi em."
Tạ Tri Ý nói lời này hoàn toàn là bởi vì tối hôm qua sau khi về nhà, Cố Tịnh Nhuyễn kêu nàng hôm nay nhớ chờ mình cùng đi học.
Một chuyến xe tốt hơn là hai chuyến xe, đối với Tạ Tri Ý mà nói cũng không có gì ảnh hưởng, cho nên nàng đã đồng ý.
Cố Tịnh Nhuyễn đầu óc mơ màng, không dậy thì làm sao chứ...Không đúng, thanh âm mới vừa rồi là Tạ Tri Ý? Tỷ tỷ?
"A!!"
Hôm qua mình đã hẹn tỷ tỷ cùng nhau đi học! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!
Cố Tịnh Nhuyễn thoắt bật dậy nhảy xuống giường, vọt tới trước gương nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn, tóc thì bù xù như ổ gà, a a a Cố Tịnh Nhuyễn ngươi quá xấu!
"Chị đi trước."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe đến lời này, không kịp nghĩ cái gì, trực tiếp phóng ra mở cửa, "Tỷ tỷ, cho em năm phút đồng hồ thôi, năm phút em sẽ xuống lầu."
Tạ Dao vừa định mở miệng dạy con gái hai câu liền ăn 'bế môn canh'.
Bang ——
Cánh cửa bị đóng sập lại.
Cố Tịnh Nhuyễn căn bản cũng không kịp nghĩ hành động này của cô có bao nhiêu xấu, hành vi thô lỗ có dọa đến Tạ Tri Ý hay không, hiện tại trong đầu cô chỉ có một chuyện chính là mau sửa soạn mau xuống lầu đi học cùng tỷ tỷ.
Tạ Tri Ý thật ra cũng không bị dọa đến, chỉ là cảm thấy hôm nay Cố Tịnh Nhuyễn có chút đáng yêu, khoé môi bất giác hơi cong lên.
"Mẹ, con với mẹ đi xuống trước đi."
Tạ Dao tức giận trừng mắt nhìn cánh cửa, lại quay qua ôn nhu nói với Tạ Tri Ý, "Ừ, thôi, chúng ta đi xuống trước."
Cố Tịnh Nhuyễn tiến vào phòng tắm rửa mặt, vội vàng thay quần áo, sau đó xuống lầu trong tâm trạng hết sức lo lắng. Vào tới phòng ăn nhìn đồng hồ, sáu phút, tốn nhiều hơn một phút.
"A bị trễ một phút, xin lỗi tỷ tỷ."
Cố Tịnh Nhuyễn có chút ảo não, vừa nãy mặc đồng phục vào là được rồi, còn đứng soi gương làm chi cho trễ một phút.
Tạ Tri Ý thấy dáng vẻ buồn thảm của đối phương không giống giả bộ, bỗng dưng cảm thấy buồn cười, từ khi nào Cố Tịnh Nhuyễn để ý thời gian như vậy nhỉ? Trước kia chờ tận mấy tiếng cũng không thấy em ấy áy náy như vậy?
"Không có gì, mau ăn sáng đi."
"Dạ!". Vừa nghe Cố Tịnh Nhuyễn liền ngoan ngoãn duỗi tay lấy miếng sandwich trên bàn, còn chưa chạm tới đã bị Tạ Dao vỗ một cái lên mu bàn tay.
"Con đó, khi nãy mẹ kêu con nhiều như vậy sao không trả lời một tiếng? Xém chút còn cho rằng con chuồn ra ngoài chơi qua đêm không về nhà." Tạ Dao vẫn còn để bụng.
Cố Tịnh Nhuyễn bĩu môi, xoa xoa bàn tay, ủy khuất nói, "Mẹ! Quân tử động khẩu bất động thủ, này là mẹ đang làm gì a!".
"Ai kêu con không để ý tới mẹ?"
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Dở khóc dở cười, quả nhiên y chang trong truyện miêu tả, Tạ Dao xác thật là tâm tính con nít, ai có thể tưởng tượng lời nói vừa rồi là một người mẹ nói với con gái mình chứ?
"Mẹ yêu ơi~ con sai rồi."
Hàng năm trà trộn 'giang hồ', Cố Tịnh Nhuyễn biết nói lời ngọt ngào là cần thiết.
Quả nhiên nghe vậy Tạ Dao liền hết giận, "Lời này tạm được."
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Phụ nữ có tuổi thật dễ dụ.
Lúc xuống nhà, Cố Tịnh Nhuyễn liền phát hiện, nhiệt độ hôm nay xuống thấp, bên ngoài còn mưa nhỏ, lạnh buốt. Lúc nãy gấp quá không kịp suy xét nên cô chỉ mặc một cái áo tay ngắn, ăn sáng xong Cố Tịnh Nhuyễn còn chưa kịp mở miệng kêu Tạ Tri Ý chờ thêm hai phút để cô chạy lên phòng lấy áo khoác thì đã nghe tỷ tỷ nói, "Trời lạnh, em lấy thêm áo khoác mặc đi."
Cố Tịnh Nhuyễn vừa định đáp, Tạ Tri Ý lại nói tiếp, "Thời gian còn sớm, chọn cái nào dày ấm một chút."
Tỷ tỷ đang quan tâm cô!
Nhận thức này làm Cố Tịnh Nhuyễn vui không chịu nổi, lên đến phòng còn nghe theo lời tỷ tỷ cố ý chọn một cái áo hoodie lót nhung màu hồng nhạt.