Hai người hàn huyên một hồi, Quý Khinh Chu thấy thời gian cũng đã muộn, và ngày mai cậu phải dậy sớm nữa, vì vậy cậu đành kết thúc video trò chuyện, chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt.
Sở Thành trò chuyện xong, xuống lầu muốn tìm chút gì đó ăn, vừa khéo gặp phải Sở Tín vừa mới về đến nhà, anh lại gần hít hít, “Anh uống rượu à?”
“Tiệc tùng nên phải uống một chút, không nhiều.”
“Anh uống trà giải rượu không?”
Sở Tín cảm thấy không cần, anh chỉ hỏi, “Sao còn chưa ngủ?”
“Em đói bụng, muốn kiếm gì đó để ăn, anh ăn không?”
Mặc dù Sở Tín vừa đi tiệc về nhưng căn bản anh chẳng ăn được gì nhiều, nghe Sở Thành nói vậy, bỗng dưng anh cũng có chút đói, vì thế liền đồng ý.
Sở Thành lục lọi tủ lạnh một hồi, cuối cùng lấy một gói sủi cảo đông lạnh ra, cung kính đưa cho anh trai mình.
Sở Tín:……
“Khó trách hỏi anh có ăn hay không? Hóa ra là chờ anh nấu?”
“Vất vả anh rồi.” Sở Thành chân thành nói, “Anh chính là người anh em kính yêu nhất.”
Sở Tín hết cách, đành phải tiếp nhận gói sủi cảo, đi về phía phòng bếp, vừa đi còn không quên quở trách, “Nuông chiều em quá rồi, lớn thế này rồi mà ngay cả sủi cảo cũng không biết nấu.”
Sở Thành đi theo phía sau anh, vô cùng đúng lý hợp tình nói, “Hơ không phải từ nhỏ đến lớn, trong nhà chẳng ai dạy em đó sao.”
“Vậy giờ anh sẽ dạy em, lại đây nhìn.”
Sở Thành “Ồ” một tiếng.
Sở Tín quay đầu lại nhìn Sở Thành, “Sao ngoan vậy?”
Sở Thành nhìn anh, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, phòng bếp chỉ có hai người, anh khẽ nói nhỏ với Sở Tín, “Có thể mấy ngày nữa em sẽ dọn đi rồi.”
“Sao lại muốn dọn đi?”
Sở Thành có chút ngượng ngùng, anh nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng hỏi Sở Tín, “Anh, anh nói xem người nhà chúng ta luôn là kiểu gia đình chuẩn mực đứng đắn, có phải là người trọng tình trọng nghĩa, làm việc đến nơi đến chốn, không bội tình bạc nghĩa, cũng không đùa bỡn tình cảm của người khác hay không?”
Sở Tín nghe vậy, “Roẹt” một tiếng, xé rách gói ni lông sủi cảo đông lạnh, nhìn về phía Sở Thành, “Sở Thành, em còn nhớ trước đó em đã nói gì với anh không?”
“Em nhớ, em nói em có chừng mực.”
“Vậy đây là chừng mực của em?”
“Bội tình bạc nghĩa cũng đâu phải chừng mực của em?”
“Quan hệ của tụi em, có thể dùng từ này để hình dung sao? Tiền trao cháo múc, hai bên thoả thuận xong giao dịch, còn dùng đến tâm làm gì nữa?”
Sở Thành bất đắc dĩ, “Vốn dĩ em cũng nghĩ không cần, thế nhưng sự vật luôn luôn biến hóa khôn lường, chúng ta chỉ có thể thuận theo mà thôi, không thể đối nghịch được.”
Sở Tín lạnh lùng hừ một tiếng, bỏ từng viên sủi cảo vào nồi nước sôi.
Sở Thành nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, bèn hỏi, “Chẳng lẽ anh muốn chia cắt đôi uyên ương?”
“Anh chia cắt có còn tác dụng nữa không? Chỉ cần em thích người ta, thì cho dù người ta có chạy đến chân trời góc biển em cũng sẽ đuổi theo cho bằng được, chỉ tổ lãng phí thời gian của anh.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Tốt?” Sở Tín liếc nhìn, “Trước đó thề thốt ghê lắm, bây giờ thì quay đầu vả bôm bốp vào mặt, như này còn kêu là tốt?”
“Không phải anh đã cảm thấy em sẽ như vậy từ trước rồi sao?” Sở Thành cũng không ngốc, “Bằng không anh cũng chẳng mỗi lần gặp là lại mở lời nhắc nhỏ em, vừa lo lắng nói nhiều em sẽ nhận ra sớm, mà cũng vừa lo lắng không nói thì em sẽ không chú ý, anh đã cảm thấy tụi em sẽ ở bên nhau từ trước rồi, đúng không?”
“Nhưng anh thật sự không nghĩ đến em sẽ đi đến bước này, lúc ấy em cũng rất kiên định với anh mà? Mỗi lần đều nói chắc nịch ‘Em có chừng mực mà’, chừng mực của em đấy à?”
“Anh cũng nói em, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc thì sẽ tỉnh táo. Hơn nữa, chắc chắn em sẽ không nhìn nhận vấn đề một cách rõ ràng như anh được, anh chính là hồ ly ngàn năm, sao em có thể lợi hại hơn anh được.”
“Em khen anh đó à?”
“Đương nhiên không phải, em chỉ nói lên tiếng lòng của em thôi, cầm lòng không đậu.”
Sở Tín mặc kệ, thấy nước sôi bị vơi đi, liền rót nửa chén nước, đổ thêm vào nồi.
“Thì nói chung chuyện này, em cũng nói với anh rồi đó.” Sở Thành nói.
“Ờ.” Sở Tín nói.
“Vậy chờ hôm nào em và em ấy bàn bạc xong, em sẽ nói chuyện này với ba mẹ, đến lúc đó anh nhớ nói giúp em.”
“Bát tự còn chưa có xem, không cần em phải nhọc lòng đâu.”
“Thì có sao đâu, đã hợp từ lâu rồi.”
“Chờ đến lúc em quyết định nói với ba mẹ rồi hãy nói tiếp.”
Sở Thành gật đầu, “Ừm, từ giờ đến lúc đó anh nhớ đối xử với em ấy tốt một chút.”
Sở Tín quay đầu nhìn Sở Thành, Sở Thành lời lẽ chính đáng, “Dù sao, đó cũng là em dâu của anh.”
Sở Tín:……
Sở Tín cảm thấy Sở Thành đúng là non trẻ, bởi vì còn non, cho nên khi tình cảm vừa mới bắt đầu, mới suy nghĩ xa xôi như vậy, cũng bởi vì còn non, cho nên mới xúc động cảm thấy hai người có thể ở bên nhau cả đoạn đường dài. Anh không để tâm chuyện Sở Thành ở cùng với Quý Khinh Chu, ban đầu khi biết Sở Thành đang bao nuôi một nghệ sĩ của công ty anh, Sở Tín đã cho người điều tra Quý Khinh Chu.
Cũng bởi vì lần điều tra này, anh đã biết được Quý Khinh Chu tiếp cận Sở Thành là có mục đích. Từ lúc bắt đầu, Quý Khinh Chu vì tiền nên mới đến với Sở Thành, thậm chí kế đó cậu còn có một khoảng thời gian gian díu không rõ với Phương Diệu Tuyên. Vừa ra vẻ thanh cao, vừa cầm tiền của Sở Thành, Sở Tín cảm thấy loại người này rất chướng mắt, nếu không phải sau đó có Sở Thành che chở, anh đã phong sát Quý Khinh Chu từ lâu rồi.
Anh vẫn luôn cho rằng Sở Thành chỉ chơi chơi mà thôi, cho nên sau khi Sở Thành bảo Quý Khinh Chu dọn về nhà riêng ở, xuất phát từ việc tôn trọng sự riêng tư của em trai, anh mới không cho người điều tra Quý Khinh Chu. Nhưng không ngờ, thế mà em trai của anh đã phát triển đến bước này với Quý Khinh Chu rồi. Chuyện tình cảm, như bản thân con người khi đang uống nước vậy, nóng hay lạnh chỉ riêng người đó biết, Sở Thành đã là một người trưởng thành, Sở Thành có thích ai đi chăng nữa, Sở Tín cũng sẽ không nhúng tay vào, thế nhưng người như Quý Khinh Chu, căn bản anh chẳng muốn để vào mắt.
Chênh lệch giữa hai người thật sự quá lớn, mà Quý Khinh Chu lại còn có tính cách như vậy, tình yêu nồng nhiệt đến, cảm tình áp chế lý trí, Quý Khinh Chu sẽ không so đo, thế nhưng một khi tình cảm này không còn nồng nhiệt nữa, Quý Khinh Chu sẽ khôi phục lại tính cách giả thanh cao của cậu, như vậy, rất nhiều chuyện không là vấn đề sẽ trở thành có vấn đề. Căn bản không tới phiên anh nhúng tay vào, cũng chẳng cần chờ đến khi gặp gỡ ba mẹ, hai người cũng sẽ khắc khẩu chia tay, tìm kiếm tình yêu mới mà thôi.
Sở Tín lại đổ thêm chút nước vào, yên lặng chờ sủi cảo nấu chín. Sở Thành đứng bên cạnh nhìn, hỏi anh tại sao lại đổ thêm hai lần nước vậy, Sở Tín kiên nhẫn giải đáp nghi vấn, Sở Thành nghe xong gật gật đầu, tính toán lần sau sẽ nấu sủi cảo với Quý Khinh Chu.
Ít nhiều gì anh cũng nhìn ra được, Quý Khinh Chu vô cùng thích nấu cơm với anh, nhưng cậu lại không muốn cưỡng ép anh, cho nên mỗi lần cậu muốn anh nấu cơm cùng, cậu đều đưa ra yêu cầu muốn ăn sủi cảo. Sở Thành thầm nghĩ, nếu bây giờ hai người đã ở bên nhau rồi, anh cũng nên học nấu cơm, ngẫu nhiên cũng có thể làm vài món ăn cậu thích cho cậu ăn.
Có lẽ cậu sẽ vui mừng lắm.
Nghĩ ngợi một hồi, bỗng dưng anh cảm thấy có hơi nhớ đến Quý Khinh Chu. Sở Thành nhìn sủi cảo trong nồi, lại quay đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến một bài thơ hồi còn đi học, “Cùng nghe ngóng lúc nay chẳng thấy, muốn theo trăng trôi chảy đến người.”
Mà ở một nơi khác cũng có ánh trăng chiếu rọi, Quý Khinh Chu đã ngủ say từ lúc nào rồi.
*Cùng nghe ngóng lúc nay chẳng thấy, muốn theo trăng trôi chảy đến người (此时相望不相闻, 愿逐月华流照君): trích Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ (春江花月夜)
Sáng hôm sau, Sở Thành đã ra ngoài từ sớm, Sở Tín nhìn Sở Thành đi rồi, cũng không nói gì, từ trước đến nay anh vẫn luôn là một người anh đáng tin cậy, là một người chịu trách nhiệm trong việc trưởng thành của Sở Thành. Sở Thành vô cùng tín nhiệm anh, vẫn luôn thành thật nói rõ mọi chuyện với anh, Sở Tín cũng không phải một người nói nhiều, anh sẽ không nói chuyện này với những người khác. Anh vẫn luôn để em trai của mình tự do, chỉ hy vọng Sở Thành có thể sống một cuộc sống tự do thoải mái. Sở Thành như bây giờ, đúng là rất giống với mong muốn của anh.
Thời điểm Sở Thành đến thành phố Y, thời tiết có chút lạnh, Tiểu Tiền tới đón anh, cậu nói, “Hai ngày này thời tiết bỗng dưng hạ nhiệt lắm ạ.”
“Thời tiết thế này, chỉ có mặc áo khoác vào mới chống đỡ nổi thôi.”
Tiểu Tiền nhanh chóng cởi áo khoác ra cho anh, Sở Thành vẫy vẫy tay, “Không sao, tôi không sợ lạnh, mau đi thôi.”
Tiểu Tiền thấy anh không cần, đành phải mặc vào, lái xe đi về phía đoàn phim.
Lúc Sở Thành đến nơi, Thịnh Văn Hi cũng đang ở đấy, đây đã là ngày thứ ba anh dừng chân ở nơi đây rồi, anh vẫn thường xuyên lui tới, ngồi ở khu nghỉ ngơi, nhìn Quý Khinh Chu quay phim.
Sở Thành nhìn Thịnh Văn Hi, sau đó hỏi Tiểu Tiền, “Sao anh ta vẫn còn ở chỗ này?”
“Chắc anh Quý cũng có nói với ngài rồi đúng không, đạo diễn Thịnh muốn mời anh Quý quay phim, nhưng anh Quý không nhận, dường như đạo diễn Thịnh rất chấp nhất với chuyện này, cũng không biết vì cớ gì, mà mãi ngài ấy vẫn không chịu đi, cứ ngồi ở đây xem anh Quý quay phim hoài, chắc là muốn nhìn kỹ thuật diễn xuất của anh Quý.”
Sở Thành nhíu mày, bỗng dưng cảm thấy Thịnh Văn Hi có chút phiền.
Anh cất bước đi qua, thời điểm đến gần Thịnh Văn Hi, Thịnh Văn Hi ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy người đến là anh, thế mà chẳng hề có chút kinh ngạc.
Từ buổi tối hôm Quý Khinh Chu nói với Thịnh Văn Hi cậu không uống rượu, Thịnh Văn Hi đã cảm nhận được chắc hẳn cậu có người chống lưng phía sau. Quý Khinh Chu vào giới chưa được bao lâu, chỉ mới được có một năm, dựa theo lời cậu nói, nếu một năm này cậu không uống rượu trong các bữa tiệc, người đại diện cũng không ép uổng cậu, vậy chắc chắn cậu không phải là người mới không có người chống lưng phía sau.
Thịnh Văn Hi về khách sạn bảo trợ lý điều tra lý lịch của Quý Khinh Chu, kết quả vừa xem xong anh mới phát hiện, tài nguyên Quý Khinh Chu có được quả thật không tồi, chương trình giải trí đứng đầu, IP lớn cải biên từ tiểu thuyết, đạo diễn điện ảnh nổi tiếng, ngay cả web drama《Một Tấm Thơ Tình》nhỏ bé nhất, thì cậu cũng trực tiếp diễn vai nam chính.
Tài nguyên thế này, chẳng giống với một người mới bước chân vào nghề không có chỗ dựa có thể có được. Thịnh Văn Hi chẳng cần phí bao nhiêu sức lực, cuối cùng đã tra ra được người hộ tống phía sau cho cậu, là nhị thiếu gia nhà họ Sở, ông chủ của Tân Văn Hóa, Sở Thành.
Khoảnh khắc biết được sự thật đó, Thịnh Văn Hi bỗng dưng có chút thổn thức, một người là thiếu gia nhà giàu, một người là minh tinh vừa mới ra nghề, mối quan hệ của hai người này là gì, quả thật không cần nói cũng biết. Thịnh Văn Hi không ngờ, thoạt nhìn Quý Khinh Chu thanh thuần như một cậu học sinh, thế mà lại là một con chim hoàng yến được người khác bao dưỡng.
Anh không nghĩ Sở Thành sẽ thích Quý Khinh Chu, Sở Thành là một thiếu gia nhà giàu, là một người khôn khéo như thế, có thể cứu sống được một trang web sắp sửa đóng cửa, sau đó còn dựa vào nó phát triển cả một cơ nghiệp văn hóa, trở thành bá chủ trong nghề. Một người như vậy, sao có thể sẽ thích một minh tinh nhỏ bé bình thường như Quý Khinh Chu. Càng không nói đến, sản nghiệp của nhà họ Sở là công ty giải trí, có người đẹp nào mà Sở Thành chưa từng nhìn qua, căn bản chẳng thế nào để mắt đến một người như Quý Khinh Chu được.
Không biết vì sao, Thịnh Văn Hi lại có chút tiếc hận với Quý Khinh Chu.
Anh cho rằng Quý Khinh Chu sạch sẽ, là một người không nhiễm bụi trần như vẻ bên ngoài của cậu, thế mà lại không phải, anh cảm thấy Quý Khinh Chu nên trong sáng như thế mới phải. Đôi mắt của cậu vô cùng trong suốt, nụ cười của cậu vô cùng xán lạn, kỹ thuật diễn xuất của cậu cũng rất có hồn, cậu chính là một khối ngọc thô, chỉ cần được tạo hình đúng cách, có thể sau này tương lai sẽ càng tươi sáng. Người như vậy, không nên bị giam vào trong một chiếc lồng sắt, cậu nên có một bầu trời riêng của chính cậu.
Với suy nghĩ như vậy, thế nên dù chưa gặp mặt Sở Thành bao giờ, Thịnh Văn Hi cũng cảm thấy có chút bất mãn, bây giờ thấy mặt rồi, cũng chỉ nhìn thoáng qua, lười phản ứng.
Sở Thành cảm thấy Thịnh Văn Hi có hơi ngạo mạn, cũng không chào hỏi gì, chỉ chuyên tâm chờ Quý Khinh Chu kết thúc cảnh quay. Không được bao lâu, Quý Khinh Chu đã quay xong rồi, thấy anh tới, cậu nén không được vui mừng chạy đến trước mặt anh.
“Sao anh mặc mỏng manh quá vậy?” Quý Khinh Chu thấy anh chỉ mặc một chiếc khoác mỏng, bèn hỏi, “Lạnh không? Em đổi áo khoác khác cho anh.”
Cậu nói xong, liền quay đầu nói với Tiểu Tiền, “Tôi về trước một chuyến, có việc cậu cứ gọi điện thoại cho tôi.”
“OK anh.” Tiểu Tiền đáp.
Quý Khinh Chu kéo Sở Thành về phía khách sạn.
Thịnh Văn Hi nhìn cậu cứ thế mà rời đi cảm thấy có chút kinh ngạc, mỗi khi Quý Khinh Chu kết thúc cảnh quay, cậu sẽ chào hỏi, trò chuyện với anh vài ba câu, sao hôm nay cứ thế mà đi mất rồi? Anh vẫn còn ngồi trên ghế mà, cậu không chào hỏi anh cứ thế mà rời đi?! Thịnh Văn Hi cảm thấy buồn bực.
Từ sáng thức dậy, Quý Khinh Chu đã nhớ hôm nay Sở Thành sẽ đến thăm cậu, mỗi lần đạo diễn hô “Cắt”, cậu đều sẽ quay đầu nhìn về khu nghỉ ngơi, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của anh, thế nhưng mãi vẫn không thấy đâu. Đương nhiên cậu biết Sở Thành sẽ không thể đến sớm như vậy được, dù vậy cậu vẫn không tài nào nhịn được, vẫn luôn hy vọng giây tiếp theo có thể nhìn thấy dáng hình của anh. Lúc này khi gặp được rồi, lòng cậu tràn đầy thỏa mãn, thừa dịp bốn phía không có ai, tay áo cũng dài, cậu bèn lén lút cầm tay Sở Thành, mười ngón giao nhau, cúi đầu nhẹ nhàng cười.
Sở Thành cảm nhận được động tác nho nhỏ của cậu, cảm thấy cậu rất đáng yêu, lặng lẽ tăng thêm chút lực, nắm chặt tay cậu hơn. Quý Khinh Chu thấy vậy, cũng không khỏi tăng thêm chút lực, Sở Thành lại nắm chặt hơn nữa, hai người cứ như trẻ con hơn thua với nhau, cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười nhìn đối phương.
“A,” đột nhiên Quý Khinh Chu ngừng lại, lúc này cậu mới nhớ tới, “Vừa rồi có phải đạo diễn Thịnh ngồi ở bên kia hay không? Em quên chào hỏi ngài ấy mất rồi.”