“Nơi này vốn dĩ là một vườn rau, ba anh yêu cầu làm, ban đầu ba anh hưng phấn muốn khai hoang trồng một vườn rau, mang cả cuốc lưỡi liềm ra, nhưng không được hai ngày, ông ấy đã từ bỏ, thuê người khai hoang, sau đó ông ấy chỉ phụ trách trồng thôi. Mấy năm nay ba anh không thường xuyên đến đây, cho nên mảnh đất này dần dần trở nên hoang phế, hai năm trước anh cho người đổi thành vườn cây ăn quả, mấy cây ăn quả này, cho dù không thường xuyên tới lui chăm sóc, cây cũng sẽ đúng hạn nở hoa kết quả, tự nhiên sinh trưởng. Đây đều là cây táo, cây lê, cây đào, mùa này không có trái, nhưng chờ đến hè năm sau anh sẽ dẫn em đến đây xem, em muốn ăn trái nào cứ việc hái trái ấy.”
“Ừm.”
Quý Khinh Chu đi với anh một hồi, chợt cảm thấy có chút hâm mộ, “Nhà anh thật có tình thú.”
“Cũng chỉ thi thoảng thôi, nơi này cách xa nội thành, an bình nhưng cũng quá an bình, nghỉ phép có thể đến đây nghỉ dưỡng thả lỏng một chút, nếu vẫn luôn ở nơi này thì có hơi cô đơn tịch mịch. Anh không chịu nổi tịch mịch, cho nên nghỉ ngơi đủ rồi sẽ trở về, người hiện đại mà, vẫn luôn thích náo nhiệt hơn.”
Quý Khinh Chu cảm thấy đúng là vậy thật, nhưng có thể có một căn nhà như thế này quả thật cũng không tồi, ít nhất cũng khiến cậu vô cùng cảm thấy hâm mộ.
Hai người đi dạo xung quanh tòa nhà một hồi, bầu trời đã dần chuyển tối, hai người kiếm chút gì ăn, sau đó liền thay quần bơi ngâm suối nước nóng.
Ngâm suối nước nóng vào mùa đông, nói thế nào thì đây cũng là một hình thức hưởng thụ, Quý Khinh Chu dựa vào vách đá, thầm ngửi hương hoa thoang thoảng xung quanh, cả người dần dần vô thức thả lỏng.
Sở Thành ngồi bên cạnh cậu, vừa ngâm suối nước nóng, vừa nói chuyện phiếm.
“Nếu bây giờ có một chuyên viên mát xa thì tốt rồi.” Quý Khinh Chu nói.
“Em cũng biết hưởng thụ nhỉ, cần anh mát xa cho em không?”
“Anh sẽ mát xa cho em sao?” Quý Khinh Chu liếc nhìn anh.
Sở Thành kéo cậu lại trước mặt anh, sau đó vươn tay xo4 nắn bả vai cậu, “Em có thể thử xem.”
Anh vừa nói xong, liền ấn một cái. Quý Khinh Chu cảm nhận được kỹ thuật xoa bóp của Sở Thành, chợt cảm thấy tay nghề của anh cũng không tệ lắm, đôi khi còn chỉ bảo, “Bên trái một chút, đúng đúng, qua trái thêm chút nữa.”
Sở Thành dựa theo yêu cầu của cậu mà xoa, kế đó, ngay khi Quý Khinh Chu đang vô cùng thích ý tận hưởng, anh dần dà chuyển sang ôm lấy cậu, cúi đầu hôn môi.
Quý Khinh Chu quay đầu, Sở Thành hôn lên bờ môi cậu. Quý Khinh Chu cũng thuận thế hôn anh, cậu xoay người, để nụ hôn càng sâu hơn.
“Về phòng?” Sở Thành vừa hôn cậu vừa hỏi.
Đương nhiên Quý Khinh Chu biết lúc này về phòng là có ý gì, cậu khẽ đáp lời, Sở Thành ôm cậu tinh tế hôn một hồi, sau đó mới bế cậu lên, rời khỏi suối nước nóng.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, Quý Khinh Chu nhìn anh, một làn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa mai màu đỏ lướt qua hai người, dừng lại trên vai Sở Thành, chợt giống như một nốt chu sa.
Đêm nay, cậu trao tất cả cho Sở Thành.
Cậu ôm Sở Thành, mặc cho anh hôn, nghe anh thầm thủ thỉ bên tai cậu, “Anh yêu em”, trong tâm cậu như có một chiếc thuyền ánh sao nhỏ, lênh đênh nhẹ nhàng trên mặt nước lóng lánh, sau đó dần dà tiến vào bờ biển.
Say không biết trời ở trong nước, cả thuyền thanh mộng cập bến tinh hà.
Sáng hôm sau, khi Quý Khinh Chu tỉnh lại, thân thể có chút khó chịu, Sở Thành đang giúp cậu xoa eo, thấy cậu tỉnh, liền cười hỏi, “Tỉnh rồi?”
Quý Khinh Chu mơ mơ màng màng gật đầu.
“Khó chịu không?” Sở Thành hỏi cậu.
Quý Khinh Chu lại lắc lắc đầu. Cậu mở mắt ra, liền nhìn thấy cửa sổ trên trần đã được mở ra, có ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khiến cả người vô cùng thoải mái, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng chim sẻ kêu ríu rít bên ngoài.
Bởi vì đây là tấm cửa sổ nghiêng trên trần, cho nên sau khi mở ra, chỉ cần ngồi dậy là có thể nhìn thấy được cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Quý Khinh Chu xoa mắt ngồi dậy, nhìn phong cảnh tuyệt đẹp dưới làn nắng mặt trời, “Thật là đẹp mắt.”
Sở Thành sợ cậu bị cảm lạnh, đành kéo chăn phủ thêm lên người cậu, anh ôm cậu hôn một cái, sau đó cũng nhìn cậu nói, “Thật là đẹp mắt.”
Quý Khinh Chu không nhịn được bật cười, lúc này nhìn thấy Sở Thành, không biết vì sao cậu lại có đôi chút ngại ngần, thế nhưng Sở Thành lại vô cùng tự nhiên nói, “Chúc mừng năm mới, năm mới vui vẻ, chúc em năm nay sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn.”
“Anh cũng vậy.” Quý Khinh Chu nói.
Sở Thành nghe cậu nói xong, liền hôn lên môi cậu, Quý Khinh Chu nằm yên trong vòng tay anh, hai người dịu dàng hôn nhau.
Hai người đều đang ở tuổi nhiệt huyết sôi trào, lại còn là lần đầu tiên l4m tình, nên khó tránh khỏi không kìm chế nhiệt huyết trong lòng được. Sở Thành hôn cậu hỏi, “Lần nữa được không?”
Quý Khinh Chu nhỏ giọng lên tiếng.
Sở Thành dần thả người áp cậu xuống giường.
Dưới ánh nắng ấm áp, làn da của Quý Khinh Chu trắng đến lấp lánh, đẹp đến mức khiến Sở Thành muốn loá cả mắt.
Sở Thành ôm cậu, gắt gao ôm cậu thật chặt, anh muốn ôm cậu vào lòng, muốn giấu cậu ở nơi sâu nhất trong trái tim anh. Anh nhớ anh đã từng thấy fans Quý Khinh Chu khen cậu hạ phàm rất vất vả, khi ấy anh cũng chỉ bật cười cho qua. Nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy cậu đúng như một tinh linh bất ngờ lạc vào thế gian này, vừa trong sáng hồn nhiên, vừa dụ hoặc tâm trí, cậu vừa mở mắt ra, ánh mắt hàm chứa biết bao tình cảm nhìn anh, anh liền thất lạc ở trong ánh mắt ấy, lý trí đâu đâu không thể xuất khẩu thành lời.
Ngoài cửa sổ, bầy chim sẻ vẫn kêu ríu rít, nhưng Quý Khinh Chu đã không còn tâm trí để nghe nữa, cậu lại đắm chìm trên chiếc thuyền ánh sao một lần nữa, dưới bầu trời lộng lẫy kia, cậu thấy được Sở Thành vì cậu mà hái ngôi sao, một ngôi sao, hai ngôi sao, lá khẽ lay động rơi xuống mặt nước tình yêu.
Sở Thành ôm Quý Khinh Chu nằm trên giường, anh giúp cậu xoa eo, để cậu có thể thoải mái một chút. Quý Khinh Chu dựa vào anh, cảm nhận được giờ khắc này vô cùng ấm áp và bình an.
“Đói bụng không?” Sở Thành hỏi cậu.
“Có một chút, cũng không đói lắm, nằm thêm một lát nữa đi, em chưa muốn rời giường.”
Sở Thành nghe vậy có chút áy náy, “Vừa rồi anh không nên tiếp tục với em.”
Quý Khinh Chu giương mắt nhìn anh, “Làm cũng đã làm rồi, hiện tại anh nói mấy lời này làm gì.”
“Em nên ngăn cản anh.” Vốn dĩ Sở Thành không muốn làm nhiều lần với cậu như vậy, anh nghĩ anh có thể khắc chế được, nhưng sau khi có được lần đầu tiên, anh liền không thể khắc chế được nữa. Lúc này bỗng dưng anh lại cảm thấy có chút may mắn rằng ngay từ đầu anh đã không cưỡng ép Quý Khinh Chu phát sinh quan hệ với anh, bằng không, có lẽ anh sẽ chẳng thể cảm nhận được rung động và lưu luyến như đêm hôm qua.
Anh dịu dàng hôn Quý Khinh Chu, “Về sau em có thể từ chối yêu cầu của anh, hiểu không?”
“Không sao đâu.” Quý Khinh Chu khẽ nói nhỏ, “Em cũng muốn làm với anh mà.” Cậu nói, “Em cũng muốn có được anh.”
Sở Thành nghe vậy, bèn khụ một tiếng, Quý Khinh Chu cảm nhận được biến hóa trong người anh, vô cùng khiếp sợ nói, “Từ khi nào mà anh đã biến thành Teddy rồi vậy? Không phải từ trước đến nay anh đều có thể khắc chế bản thân rất tốt sao?”
“Cục cưng à, chẳng lẽ em không biết hiện tại ở trong mắt anh em giống như Siren sao, chỉ cần em tùy tiện nói vài câu, đã là tiếng hát động lòng người, câu lấy hồn phách của anh rồi.”
Quý Khinh Chu:……
*Teddy: xuất phát từ bài hát The Little Teddy (小泰迪) do Lưu Trí Hàn (刘智航) sáng tác, ý nghĩa bài hát là một người/em bé yêu gấu bông, xem gấu bông là bảo bối, muốn ôm hôn và ngủ với gấu bông cả ngày.
*Siren: mỹ nhân ngư
Sở Thành bình ổn xao động trong lòng, sau đó nhìn về phía cậu nói, “Đành chịu thôi, hiện tại em thật sự quá mức mê người.”
“Là anh quá mức xúc động thì có.”
“Tình yêu khiến con người xúc động.” Sở Thành không hề có chút xấu hổ nói.
Quý Khinh Chu nhìn anh, cậu hiếu kỳ nói, “Anh nói xem, nếu lúc ấy chúng ta giao dịch tiền tài, cùng nhau lái xe, thì khi đến hạn hợp đồng, có khi nào anh sẽ không nỡ để em rời đi không.”
Sở Thành nghe vậy, bèn cười cười lắc đầu, “Chu Chu, em phải biết rằng, ban đầu anh không có cảm tình với em, khi đó nếu chúng ta cùng nhau lên đường cao tốc, anh cũng sẽ chỉ biết theo đuổi kho4i cảm của anh, sẽ không để ý đến cảm xúc của em, càng sẽ không giống như bây giờ cảm thấy em mê người và có lực hấp dẫn trí mạng với anh.”
“Anh mê luyến em, yêu thích em, vô pháp kháng cự là vì hiện tại anh yêu em, không phải vì muốn ngủ với em.”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Vậy nếu chúng ta lái xe vào lúc giữa chừng hoặc vào cuối hạn hợp đồng thì sao, lúc ấy anh đã có hảo cảm với em rồi, cũng hơi thích em rồi mà đúng không.”
Sở Thành bật cười, anh ôm cậu nói, “Em cũng biết khi đó anh chỉ hơi thích em, vậy nên em phải biết, cho dù là vậy, anh cũng sẽ không phát sinh quan hệ với em. Anh nói rồi, anh luôn hy vọng em tốt, luôn hy vọng em có thể sạch sẽ rời đi, sau này có thể tiến tới yêu đương với người khác. Có lẽ khi đó anh quá ngu ngốc, cho nên mới không nhận ra tình cảm của anh dành cho em, nhưng cho dù có quay lại tình huống khi đó, anh cũng sẽ hành động như vậy.”
“Nếu anh không yêu em, thì cho dù xảy ra quan hệ với em, anh cũng sẽ không nảy sinh mê luyến; nếu anh yêu em, anh càng sẽ không có khả năng với tình huống giao dịch tiền tài này mà phát sinh quan hệ với em, bởi vì việc này sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của em.” Anh kéo tay Quý Khinh Chu, hôn lên mu bàn tay cậu, “Vậy nên, hiện tại, chính là kết quả tốt nhất.”
Quý Khinh Chu hiểu rồi, cậu nhìn Sở Thành, sau đó mỉm cười nói, “Em cũng cảm thấy vậy.”
Buổi tối sinh nhật cậu hôm đó, cậu đã từng muốn trao hết tất cả cho Sở Thành, nhưng Sở Thành lại từ chối, cậu cũng vì thế mà đã buồn phiền hồi lâu. Nhưng hiện tại, cậu cảm thấy so với chuyện ngày đó, cậu lao vào Sở Thành như con thiêu thân lao đầu vào đốm lửa, và Sở Thành không cảm xúc tiếp nhận cậu, nếu dồn tất cả lưỡng tình tương duyệt vào ngày hôm qua, cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Tình yêu phải đến từ hai phía, nếu chỉ có một bên tình nguyện, vĩnh viễn sẽ không đâm chồi nảy lộc, nở ra bông hoa đẹp nhất được.
Quý Khinh Chu ôm anh, an tĩnh cảm nhận phút giây nhẹ nhàng lúc bấy giờ.
Hai người nằm đủ rồi, Quý Khinh Chu mới hỏi Sở Thành, “Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, anh đã cho người chuẩn bị rau dưa củ quả trong tủ lạnh rồi, tùy ý em, em muốn ăn gì?”
Quý Khinh Chu nghĩ, “Vậy xào một vài món đi.”
“Được.” Sở Thành không có ý kiến, “Vừa lúc anh có thể học theo em.”
Anh nhìn Quý Khinh Chu, vừa dịu dàng mà cũng vừa nghiêm túc nói, “Dạy anh một vài món ăn em thích đi, như vậy về sau, lỡ như anh có chọc giận em, anh cũng có thể làm một vài món để dỗ em.”
Quý Khinh Chu không ngờ anh lại nói đến điều này, có chút kinh ngạc hỏi, “Không phải anh vẫn luôn không thích nấu cơm sao?”
Cậu nhớ rõ trước kia khi cậu nhờ Sở Thành nấu cơm cùng với cậu, khi ấy Sở Thành đã từ chối nói, “Tha cho tôi đi, ăn cơm thì được, nấu cơm thì không.” Sao bây giờ anh lại nguyện ý làm chuyện này.
“Cho nên anh mới nói em dạy anh một vài món ăn em thích đi, anh chỉ học mấy món đó thôi, nếu em muốn ăn, anh liền làm cho em ăn, nếu em không muốn ăn, chúng ta sẽ ăn những món em làm.”
“Chỉ học những món em thích sao?”
Sở Thành gật đầu.
“Vậy còn anh thì sao? Anh không muốn học những món anh thích sao?”
“Anh thích, em sẽ làm cho anh ăn, không phải như vậy anh sẽ càng thích hơn sao?”
Quý Khinh Chu không khỏi cười cười, sau đó lại nhắc nhở: “Vậy anh không được làm cho người khác ăn đâu đó.”
Sở Thành cảm thấy căn bản cậu không cần phải nhắc nhở anh, “Trừ em ra, nào có ai cần anh phải dỗ dành.”
Anh hôn lên trán Quý Khinh Chu, “Đúng là anh không thích nấu cơm, từ nhỏ đến lớn, trong nhà cũng không có ai yêu cầu anh phải học nấu cơm, nhưng anh muốn dỗ em vui, anh thích khoảng thời gian chúng ta cùng nhau nấu cơm, được không?”
Quý Khinh Chu nghe anh nói muốn dỗ cậu vui, hũ mật trong lòng chợt muốn nghiêng lảo đảo, cậu ngẩng đầu hôn lên môi anh, sau đó khẽ nói, “Sao anh lại tốt thế này.” Cậu nhìn Sở Thành, ánh mắt tràn đầy dịu dàng cùng say đắm, cậu vừa hôn vừa nhỏ nhẹ làm nũng, “Anh thật tốt.”
Sở Thành cũng ôm lấy cậu, dưới ánh nắng vàng ấm áp, hôn lấy người anh yêu.