Quý Khinh Chu và Sở Thành quây quần đến giữa trưa mới rời giường dậy ăn cơm, đây là lần đầu tiên Sở Thành học nấu cơm, nên dù có cố gắng thế nào thì anh cũng không thể cắt các nguyên vật liệu đều bằng nhau được, Quý Khinh Chu nhìn vẻ mặt buồn bực của anh, liền lên tiếng cổ vũ, “Anh cắt thế này là đã đẹp lắm rồi, lúc em mới bắt đầu học nấu ăn, cắt không đẹp bằng anh đâu, thật sự, anh rất lợi hại.”
Sở Thành không tin, nhưng Quý Khinh Chu bên cạnh vẫn luôn lời thề son sắt, thậm chí còn khen ngợi anh có thiên phú nấu ăn, rất thích hợp đi làm đầu bếp, Sở Thành liền bật cười, rất nhanh anh đã không còn băn khoăn về kỹ thuật cắt thái đồ ăn nữa.
Hai người vui vẻ ăn cơm xong, Sở Thành liền kéo Quý Khinh Chu đi lên ngọn núi phía sau.
“Mùa này không được đẹp lắm,” Sở Thành nói, “Nếu là mùa hè, ngọn núi này sẽ có rất nhiều quả dại, có một vài quả ăn rất ngon, em có thể nếm thử, nhưng bây giờ, có vẻ không có gì ngon cả.”
“Không sao, mùa hè năm sau chúng ta lại đến.”
“Mùa hè ở nơi này, dòng sông có rất nhiều cá, có đôi khi còn có thể nhìn thấy thỏ hoang trên núi nữa, hồi anh còn đi học, rất thích tới nơi này cắm trại nướng BBQ, hiện tại công việc bận rộn, nên dần dà cũng chẳng còn tâm tư này nữa. Nhưng nếu em thích, mùa hè năm sau chúng ta có thể đến đây chơi, kêu thêm đám An Nghi nữa, càng nhiều người thì sẽ càng náo nhiệt.”
“Ừm.” Quý Khinh Chu nghĩ, “Có thể gọi thêm Ứng Niên nữa, dường như bạn bè của anh ấy cũng không nhiều lắm, ngày thường cũng không thấy đi ra ngoài chơi. À thêm đàn anh nữa, thế nhưng đàn anh quá bận rộn, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh em và anh ở bên nhau qua lễ Nguyên Đán, mà anh ấy vẫn còn phải tất bật việc tuyên truyền bộ phim điện ảnh, em chợt cảm thấy có chút hổ thẹn, chẳng qua dựa theo tính cách của đàn anh, chắc anh ấy sẽ không suy nghĩ nhiều đâu.”
“Em đúng là rất nhớ mãi không quên Liên Cảnh Hành.” Sở Thành liếc nhìn cậu.
Quý Khinh Chu cảm thấy Sở Thành ăn dấm thật vô nghĩa, “Rõ ràng trước đó em còn nhắc đến Ứng Niên, sao anh chỉ nghe được mỗi từ đàn anh thế, anh mới là nhớ mãi không quên đàn anh đó, mỗi lần nói chuyện, chỉ để ý mỗi tên anh ấy thôi.”
Sở Thành lạnh lùng cười một tiếng, “Ha.”
“Hầy, nếu lúc ấy em dọn đi, không ở dưới lầu của Ứng Niên, mà là ở dưới lầu nhà của đàn anh, khi đó anh sẽ làm gì?”
Sở Thành:……
Sở Thành nghĩ, phỏng chừng khi đó anh cũng chuyển nhà luôn, dọn đến sát vách nhà Quý Khinh Chu, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm cậu! Đề phòng cậu và Liên Cảnh Hành phát triển quan hệ không nên phát triển ở sau lưng anh!
“Nhìn vẻ mặt của anh kìa.” Quý Khinh Chu chậc lưỡi, “Sao anh đề phòng đàn anh quá vậy? Để em nói anh nghe một tin tức tốt, có lẽ đàn anh đã có người anh ấy thích rồi, tuy em không biết là ai, nhưng anh ấy nói sẽ nhanh thôi, phỏng chừng sang năm sẽ có kết quả.”
“Cậu ta có người thích rồi?” Sở Thành kinh ngạc, “Một người mắt cao hơn đỉnh đầu như cậu ta vậy mà cũng biết thích một người? Hầy, anh đề nghị cậu ta nên che giấu đi thì hơn, với độ nổi tiếng của cậu ta hiện giờ, nếu như công khai, phỏng chừng fans sẽ khóc lên hot search luôn mất.”
“Cũng không biết bạn gái anh ấy có chịu được không, hy vọng là có, người có thể khiến đàn anh yêu thích, chắc hẳn sẽ là người tương đối ưu tú.”
“Không thể biết được.” Sở Thành cười cười.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía đỉnh núi, khi đi đến giữa sườn núi, Sở Thành liền dẫn cậu qua một lối rẽ nhỏ, “Chắc hẳn dòng sông ở đây đã đóng băng rồi, tuy chỉ kết băng trên mặt sông, nhưng mặt băng rất chắc, mùa đông đến, nơi này rất thích hợp chơi đùa trên băng. Khi còn nhỏ anh rất thích ngồi trên xe trượt, sau đó để cha hoặc anh của anh kéo anh chơi, đến khi lớn rồi thì anh thích trượt băng hơn, thế nhưng xe trượt băng kia vẫn còn, nếu em muốn thử, anh sẽ chơi cùng với em.”
“Được.” Quý Khinh Chu có chút hứng thú nói, “Nhưng mà đó là xe trượt khi anh còn nhỏ, bây giờ em có thể ngồi vừa không?”
“Vẫn vừa, khi đó vì trông chừng anh, có đôi khi tâm huyết dâng trào mẹ anh cũng chơi nữa, vì vậy ba anh đã cố ý làm lớn một chút, nên em ngồi sẽ không có vấn đề gì.”
Đương lúc Sở Thành vừa đi vừa nói chuyện, anh đã mang cậu đến gần một căn nhà gỗ bên cạnh một mặt sông đã kết băng dày, ngôi nhà này không lớn, nhưng lại bày rất nhiều vật dụng câu cá và trượt băng, Sở Thành tìm kiếm chiếc xe trượt băng trước kia anh từng chơi, sau đó chà lau sạch sẽ, cùng Quý Khinh Chu đi đến bờ sông.
“Ngồi lên đây.” Anh nói.
Quý Khinh Chu nhìn chiếc xe được chế tác tinh xảo trước mặt, nhấc chân lên ngồi xuống vị trí.
Bởi vì phía dưới xe trượt có lắp các bánh xe, nên Sở Thành không cần phải dùng quá nhiều sức kéo, Quý Khinh Chu cảm thấy anh chạy rất nhanh, kéo cậu trượt trên khắp mặt sông rất sảng khoái, bất giác cậu nở nụ cười, nói với Sở Thành, “Anh cũng thử xem, để em kéo cho anh.”
Sở Thành nào nỡ để cậu kéo, anh vẫn kéo cậu chạy về phía trước, để cậu có thể trải nghiệm chơi nhiều thêm chút nữa.
Dù sao hai người cũng không còn là trẻ con nữa, chơi xe trượt một hồi, cuối cùng tâm tư cũng đặt đến chơi trượt băng. Kỹ thuật trượt băng của Quý Khinh Chu cũng tạm ổn, thân hình cậu đẹp, khi trượt nhìn rất ưu nhã, Sở Thành nhìn cậu trượt trên mặt băng, từng bước từng bước một phảng phất như đang nhảy múa trên băng, không khỏi có chút si mê.
Chiều hoàng hôn lúc nào cũng đẹp, ánh dương nhè nhẹ chiếu lên người Quý Khinh Chu, dưới ánh nắng chiều tà Quý Khinh Chu quay đầu lại, nhẹ nhàng nở nụ cười với anh, ngay khoảnh khắc đó, Sở Thành chợt cảm thấy trong lòng dường như có một con bướm đang bay ra.
“Sao anh còn chưa qua đây nữa?” Quý Khinh Chu hỏi anh.
Cậu không trượt về phía trước nữa, cậu ngừng lại dưới ánh hoàng hôn, dịu dàng chờ Sở Thành trượt đến bên cậu.
Sở Thành nhìn cậu, sau đó mới chợt nhận ra anh rất mê luyến Quý Khinh Chu. Càng về sau anh càng phát hiện, dường như càng ngày anh càng thích Quý Khinh Chu hơn những gì mà anh tưởng tượng nữa, cậu có thể dễ dàng điều khiển tâm tình của anh, chỉ một nụ cười chỉ một ánh mắt nhìn anh, tâm trí của anh cũng chỉ còn biết có mỗi một mình cậu.
Anh bước nhanh trượt qua, ngay lúc Quý Khinh Chu chưa kịp phản ứng, anh đã ôm chầm lấy cậu, vừa ôm vừa hôn, trong lòng anh tích rất nhiều con bướm, theo nụ hôn của anh, từng con từng con một bay ra khỏi l0ng nguc anh, bay về phía đáy lòng của Quý Khinh Chu.
Sở Thành ôm cậu, trong lúc hoảng hốt thiếu chút nữa anh đã nói ra câu “chúng ta kết hôn đi”, nhưng cuối cùng anh vẫn áp xuống, chỉ yêu thương và cưng chiều hôn lên trán cậu.
Anh muốn cho bản thân thời gian, cũng muốn cho Quý Khinh Chu thời gian, cho Quý Khinh Chu thời gian nguyện ý công khai tình yêu, đứng ở bên cạnh anh, cũng cho chính bản thân anh thời gian để gia tăng đoạn tình cảm này. Tình yêu thời niên thiếu luôn luôn nóng bỏng và ngọt ngào, tuy hai người đã sớm qua thời niên thiếu, nhưng bởi vì cả hai đều là mối tình đầu của nhau, nên khó tránh khỏi nỗi xúc động và nhiệt tình khi ở bên nhau. Sở Thành muốn cho cả hai một ít thời gian, để hóa những xúc động này thành lâu dài, không cần nhiệt tình nhất thời, chỉ cần một đời bên nhau.
Anh nhìn Quý Khinh Chu, trong mắt đều là tình yêu và sự dịu dàng chỉ dành riêng cho cậu, anh hôn nhẹ lên bờ môi cậu, sau đó khẽ nói, “Anh đến rồi đây.”
Quý Khinh Chu và Sở Thành ngây người trong căn biệt thự cổ được ba ngày, kết thúc kỳ nghỉ lễ Nguyên Đán, cả hai mới rời đi. Quý Khinh Chu có chút luyến tiếc, ba ngày nay cậu ở cùng với Sở Thành, vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào, cả hai đều không cần phải bận tâm đến chuyện công việc, cũng không cần quan tâm đến những chuyện khác, hai người chỉ dựa theo sở thích của chính mình, tận hưởng cả kỳ nghỉ lễ.
Sở Thành thấy cậu không nỡ, bèn khuyên bảo: “Nếu em thích, sau này em được nghỉ phép, chúng ta lại qua đây chơi.”
Quý Khinh Chu gật đầu, tuy cậu có chút luyến tiếc nơi này, nhưng cậu luyến tiếc người bên cạnh cậu hơn, chỉ cần Sở Thành ở bên cạnh cậu, thì cho dù đi đến nơi nào thì cậu vẫn luôn cảm thấy rất hạnh phúc.
“Về nhà thôi.” Cậu khẽ nói.
Sở Thành cùng Quý Khinh Chu vừa mới về đến nhà, liền nhận được tin nhắn group wechat, chủ đề rất rõ ràng, tụ tập đê.
Thiệu Vĩnh còn đặc biệt nhấn mạnh rằng: A Thành, ông có thể mang Chu Chu đến nha.
Sở Thành nhìn tin nhắn trong group, nhất thời chợt nhớ tới thời điểm lúc anh và Quý Khinh Chu vừa mới làm hòa, khi ấy anh hưng phấn quá độ, nhắn với đám này rằng, anh và Quý Khinh Chu làm hòa rồi, bây giờ chúng tôi là quan hệ yêu đương, kết quả vừa nhắn xong liền nghênh đón một trận cười to ha ha ha ha, Diêu Tu Viễn còn làm bộ làm tịch hỏi, “Không phải ông nói chỉ chơi chơi thôi sao? Chỉ đơn thuần muốn ngủ với cậu ấy thôi sao? Sao bây giờ lại thành quan hệ yêu đương rồi, sai quá sai rồi.”
“Đúng đúng, không phải một gian thương vô lương như ông sẽ không phạm phải loại sai lầm này sao?” Tần Học cũng phụ họa nói.
Sở Thành nghe xong tức giận đến mức hận không thể kéo hết đám này vào trong blacklist, cái đám này chỉ biết bóc phốt anh!
Sở Thành hỏi Quý Khinh Chu, “Em muốn đi gặp bọn họ không?”
“Đi cũng được,” Quý Khinh Chu nhìn lịch thông cáo, cậu có thể nghỉ ngơi thêm hai ba ngày nữa, “Sẵn tiện, em mời bọn họ xem phim điện ảnh luôn.”
“Ừ.”
Sở Thành quay lại wechat, lên tiếng cảnh cáo: Mấy người tém tém lại chút, cái gì nên nói cái gì không nên nói cũng biết rồi đúng không, đến lúc đó đừng nói bừa đấy.
Thiệu Vĩnh cười ha ha: Lại đây lại đây, hối lộ tôi đi, hối lộ xong rồi tôi sẽ không nói gì đâu.
Sở Thành:……
Đúng là không biết xấu hổ, tại sao anh lại có đám bạn như thế này chứ!
Cũng lâu rồi Quý Khinh Chu chưa gặp bạn bè của Sở Thành, lần gặp mặt gần nhất là vào sinh nhật của Sở Thành, khi ấy cậu và Sở Thành vẫn đang ở quan hệ giao dịch tiền tài, nhưng bây giờ thì đã chuyển sang quan hệ yêu đương rồi. Cũng may cậu và Sở Thành vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài rằng cả hai đều là bạn trai, vì vậy nên bây giờ cũng chẳng cần phải giới thiệu rườm rà nữa.
Bởi vì Dư An Nghi có lịch làm việc, cho nên cô sẽ qua trễ một chút, bảo cả đám ăn trước đi, đừng chờ cô. Quý Khinh Chu rất muốn gặp Dư An Nghi, lần trước chuyện của Phương Diệu Tuyên, tuy cuối cùng là Sở Thành giải quyết, nhưng lúc ấy Dư An Nghi đáp ứng với cậu khiến cậu vô cùng an tâm, nên cậu muốn gặp mặt nói lời cảm ơn với cô. Đáng tiếc Dư An Nghi vẫn chưa tới, nên cậu muốn nói lời cảm ơn với Dư An Minh trước.
Dư An Minh ôn hòa nói, “Không cần khách sáo, trước kia cậu đã từng giúp đỡ An Nghi một lần, nên hai anh em chúng tôi cũng nợ cậu một nhân tình. Nếu lúc ấy cậu không tìm đến An Nghi, cho dù là tôi, tôi cũng sẽ giúp đỡ cậu.”
Quý Khinh Chu cảm thấy anh đúng là quá khách khí, liền tiếp tục nói lời cảm ơn với anh.
Thiệu Vĩnh thấy thế tò mò hỏi, “Chuyện gì vậy? Sao tôi không biết gì hết vậy, An Minh và đại tiểu thư giúp Chu Chu chuyện gì?”
“Liên quan gì đến ông, tập trung uống rượu của ông đi.” Sở Thành ghét bỏ nói.
Thiệu Vĩnh rất không thích nghe lời này, “Hầy, ông bày đặt riêng tư cái gì? Nói đến đây tôi liền thấy tức, mấy người không biết đâu, khuya lắc khuya lơ A Thành không ngủ được gọi điện thoại cho tôi, tôi tốt tính từ bỏ giấc ngủ đi làm một anh trai tâm sự tình yêu cho tên này, kết quả thì sao? Đút tôi một miệng cơm chó không nói còn mắng tôi khốn nạn! Mẹ nó tôi bài ưu giải nạn cho ổng để ổng chửi tôi khốn nạn sao? Ai mới khốn nạn đây chứ?”
Mọi người nhịn không được bật cười, Sở Thành cũng muốn cạn lời, “Ngay cả rượu cũng không đổ được vào miệng ông.”
“Chu Chu, cậu thấy tôi có khốn nạn không?” Thiệu Vĩnh nhìn về phía Quý Khinh Chu.
Sao Quý Khinh Chu có thể biết được rốt cuộc Thiệu Vĩnh có khốn nạn hay không? Sở Thành thấy Thiệu Vĩnh vẫn không biết xấu hổ hỏi Quý Khinh Chu, liền tranh nói trước, “Có, ông không khốn nạn thì ai mới khốn nạn đây, cả đám bạn bè nam nữ ngồi đây, cũng chưa có ai đổi nhiều bạn gái như ông.”
“Đó là vì mấy người không chịu yêu đương? Không biết quý trọng thanh xuân tươi đẹp, đúng là quá lãng phí.”
Sở Thành cười nhạo, “Ừ ông không hề lãng phí, vô cùng biết quý trọng.”
“Đương nhiên rồi.” Thiệu Vĩnh đắc ý nói.
Không được bao lâu, người phục vụ liền mang đồ ăn lên, mọi người vừa dùng bữa vừa vui vẻ nói chuyện phiếm, thời điểm ăn vừa ngang bụng, Quý Khinh Chu ra ngoài muốn đi WC, đợi đến khi trở về, cậu chợt nghe thấy bên trong truyền đến một câu rồi lại một câu trêu chọc.
“Ông còn không biết xấu hổ nói tôi khốn nạn với Chu Chu, tôi còn chưa nói với Chu Chu rằng ban đầu ông nói với chúng tôi là ông chỉ muốn chơi chơi với cậu ấy, chỉ muốn ngủ với cậu ấy thôi đâu.”