Thiệu Vĩnh nhìn Ứng Niên, nhìn một hồi mới ngờ ngợ hình như là đã từng gặp qua rồi, anh nghi hoặc nhìn về phía Diêu Tu Viễn.
Diêu Tu Viễn giải thích, “Người của Đường Dục.”
Lúc này Thiệu Vĩnh đã nhớ ra, “Lần trước hai ta ra ngoài chơi, hình như đã từng gặp cậu ta ở quán bar.”
Lễ tình nhân năm ngoái, khi Diêu Tu Viễn nhìn thấy Ứng Niên anh đã cảm thấy dường như anh đã từng gặp qua người này, chỉ là nhất thời không nhớ ra mà thôi, tính hỏi Thiệu Vĩnh, nhưng lại không có hình cũng không biết tên đối phương, nên khi đó mới tạm thời lắng xuống bỏ qua. Hiện tại Thiệu Vĩnh vừa nói, cuối cùng anh cũng nhớ ra.
Có một lần anh cùng Thiệu Vĩnh đi đến quán bar uống rượu, nghe được cách đó không xa có động tĩnh, vừa quay đầu nhìn lại, chợt thấy một nam thanh niên đẹp trai, gương mặt tràn ngập tức giận đứng ở cách đó không xa, cắn răng không nói lời nào, thoạt nhìn vô cùng kiên cường. Cuối cùng Đường Dục phải đứng lên khuyên bảo, dỗ người đó ngồi xuống.
Khi ấy Đường Dục ôm người đó, Thiệu Vĩnh còn trêu chọc một câu, “Ánh mắt Đường Dục không tồi.”
“Đáng tiếc vô dụng.” Diêu Tu Viễn nói, “Nhà họ Đường sẽ không cho phép Đường Dục thích đàn ông, chơi chơi thì được, kết hôn thì không, trừ phi anh ta nguyện ý vứt bỏ tất cả, bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường.”
“Đúng vậy.” Thiệu Vĩnh nói.
Chỉ là không ngờ, người đó lại là bạn của Quý Khinh Chu.
Sở Thành nghe được bọn họ nói nhỏ, bèn lẳng lặng hỏi nhỏ Diêu Tu Viễn, “Cậu ta dọn đến chỗ ông chưa?”
Rất nhanh Thiệu Vĩnh liền hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Diêu Tu Viễn, “Có chuyện gì vậy? Tôi trốn học à? Sao cậu ta lại dọn đến chỗ ông?”
Cả ba đang đứng bên ngoài vòng người, thanh âm nói chuyện lại nhỏ, nên Quý Khinh Chu và Ứng Niên đang nói chuyện phiếm không nghe thấy được.
Diêu Tu Viễn bất đắc dĩ nhìn về phía Thiệu Vĩnh, “Không phải tại tên khốn Đường Dục kia sao, chia tay rồi mà vẫn muốn dây dưa, cậu ta là một minh tinh nhỏ bé, cánh tay cậu ta sao có thể động đến chân Đường Dục được, có trốn đến nơi nào thì cũng bị Đường Dục tìm ra mà thôi. Lúc Chu Chu và A Thành tách ra, cậu ta vẫn luôn giúp đỡ Chu Chu, A Thành thấy thế bèn thuận nước giong thuyền, bảo cậu ta sang ở chỗ tôi, để Đường Dục khỏi tới dây dưa nữa.”
Thiệu Vĩnh gật đầu, “Cũng đúng, An Minh cùng Tần Học ở nhà, chỗ tôi thì đôi khi Tinh Tinh sẽ tới, tất cả đều không thích hợp, thích hợp nhất cũng chỉ có ông mà thôi. Thôi được rồi, sứ giả hộ hoa ơi~”
“Tôi đây là thấy việc nghĩa hăng hái làm, theo lý mà nói phải được khen thưởng biết không?”
“Ba mươi ngàn nhân dân tệ.” Việc này Sở Thành đã có kinh nghiệm, “Thấy việc nghĩa hăng hái làm chúng ta sẽ được khen thưởng lớn nhất là ba mươi ngàn, ông chăm sóc người ta cho tốt, về phần tiền thưởng, tôi sẽ thay tòa thị chính trao tặng cho ông.”
“Ông nên giữ lại đó mà dùng đi.”
*30,000 NDT ~ 107 triệu VND
Quý Khinh Chu nhìn về phía sau một cái, phát hiện Diêu Tu Viễn và Sở Thành đang đứng ở phía sau bọn họ nói gì đó, cậu bèn nói nhỏ với Ứng Niên, “Về chuyện chuyển sang nhà Diêu Tu Viễn, khi nào thì anh dọn qua vậy? Sao anh vẫn chưa dọn qua nữa? Không sợ Đường Dục tìm anh gây phiền phức sao.”
“Tôi đang thu xếp hành lý mà, trước đó có liên hệ với Diêu Tu Viễn rồi, cả hai thỏa thuận qua Nguyên Đán tôi sẽ dọn qua, tính ra là ngày mai đó.”
“Vậy là tốt rồi.”
Đương lúc mọi người đang nói chuyện, thì thời gian xem phim cũng đã đến, mọi người nối đuôi nhau vào trong, tìm vị trí ngồi xuống. Đương nhiên Sở Thành sẽ ngồi gần Quý Khinh Chu, Ứng Niên không thân với những người khác, nên anh cũng ngồi bên cạnh Quý Khinh Chu.
Chờ đến lúc xem phim xong, Dư An Nghi – người con gái duy nhất ở nơi đây, hai mắt đỏ bừng, khăn giấy Dư An Minh mang theo bên người đều đã bị cô rút muốn hết rồi.
“Em không sao chứ?” Dư An Minh hỏi cô.
Dư An Nghi thút thít gật đầu, “Không sao, em ổn, em chỉ cảm thấy hai anh em nhà này thảm quá đi mất.”
Quý Khinh Chu khuyên cô, “Bên ngoài không thảm là tốt rồi.”
Dư An Nghi gật đầu, cô lấy điện thoại di động ra nhắn một tin wechat cho Liên Cảnh Hành.
Đối với việc Dư An Nghi đi xem《Phá Quang》sau đó còn nhắn tin gửi đánh giá bộ phim, Liên Cảnh Hành cảm thấy có chút bối rối, đành phải cẩn thận hỏi cô, “Em đi cùng với ai vậy?”
“Quý Khinh Chu mời chúng tôi đến xem.” Dư An Nghi thành thật nói.
Lúc này Liên Cảnh Hành mới nhẹ nhàng thở ra, anh nhìn màn hình di động, do dự suy nghĩ trước sau một hồi, sau đó mới trả lời: Em thích xem điện ảnh thì cứ nói với tôi, lần sau, tôi sẽ mời em suất chiếu đầu tiên.
Dư An Nghi cũng không nghĩ nhiều, chỉ trả lời: OK nha.
Liên Cảnh Hành nhìn tin nhắn của cô, vô thức cười cười.
Xem phim xong, trời cũng không còn sớm nữa, mọi người đều tính toán về nhà. Lúc này, chỉ có Ứng Niên là không uống rượu tự mình lái xe đến, những người còn lại, hoặc là có uống rượu, hoặc là không lái xe, vì thế Ứng Niên xung phong nhận việc, “Khinh Chu, cậu và Sở Thành lên xe của tôi đi, tôi đưa hai người về.”
Sở Thành cảm thấy không cần thiết, nhà anh không tiện đường với nhà Ứng Niên, nếu đi Ứng Niên sẽ phải đi đường vòng, vì thế anh liền nói, “Cậu đưa A Viễn về đi, không phải ngày mai cậu sẽ dọn sang nhà A Viễn sao? Tiện thể biết đường, xem nhà trước luôn, đỡ mất công mang theo những thứ không cần mang.”
Ứng Niên cảm thấy cũng đúng, anh giương mắt nhìn về phía Diêu Tu Viễn.
Thật ra Diêu Tu Viễn vẫn còn muốn đi chơi chỗ khác với Thiệu Vĩnh, nhưng nghe Sở Thành nói như vậy, anh cũng không từ chối, “OK, vậy tôi đi trước đây, hôm nào gặp lại.”
“Ừ.”
Anh đi đến bên cạnh Ứng Niên, vô cùng tự nhiên nói, “Đi thôi.”
Ứng Niên gật đầu, sau khi nói lời tạm biệt với Quý Khinh Chu, Sở Thành, An Nghi và những người khác xong, lúc này mới cùng Diêu Tu Viễn đi về phía thang máy.
Dư An Nghi hiếu kỳ hỏi, “Có phải Ứng Niên đã ký hợp đồng với Tây Ngu rồi không?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng hình như không thấy anh ta có lịch thông cáo gì hết nha.”
“Vốn dĩ đang tính nhận một bộ phim truyền hình, nhưng khi sắp thành công lại bị Đường Dục quấy rối, Ứng Niên không muốn người đại diện khó xử, nên đã nói không nhận diễn nữa, chờ Đường Dục nháo xong một trận này, tính tình thu lại một chút, cậu ta sẽ nhận diễn sau.”
Dư An Nghi cảm thấy buồn cười, “Đường Dục cũng thật là, chia tay thì cũng đã chia tay rồi, có cần phải làm đến mức như vậy không? Bộ không tự cảm thấy thẹn sao?”
“Rõ ràng, anh ta không hề cảm thấy thẹn.” Sở Thành nói.
Mấy người hàn huyên một hồi, thấy xe tới, liền nói lời tạm biệt ngồi xe rời đi.
Quý Khinh Chu mới vừa lên xe, di động liền vang lên, thấy người gọi đến là Chu Thành Phong, cậu lập tức bắt máy hỏi, “Làm sao vậy?”
“Khinh Chu, tôi hỏi cậu, đạo diễn Thịnh đã từng thảo luận chuyện hợp đồng của cậu với cậu bao giờ chưa?”
“Chưa từng, vì sao lại hỏi như vậy?”
“Vậy ngài ấy có nói là muốn ký hợp đồng với cậu hay không?”
“Đúng là ngài ấy có nói, thế nhưng tôi đã từ chối.” Quý Khinh Chu nói.
Chu Thành Phong hiểu rồi, “Vừa rồi tổng giám đốc Mạnh có gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói đạo diễn Thịnh muốn thay cậu thanh toán tiền vi phạm hợp đồng, muốn hủy hợp đồng giữa cậu và Tây Ngu, mang cậu về phòng làm việc của ngài ấy. Thế nhưng tổng giám đốc Mạnh không đáp ứng, anh ấy nói chuyện này phải là cậu tới nói mới tính. Đạo diễn Thịnh nghe thế liền hỏi, nếu Sở tổng đã đáp ứng thì sao? Tổng giám đốc Mạnh nói quy củ đều do Sở tổng định đoạt, nghệ sĩ Tây Ngu muốn hủy hợp đồng, muốn ăn máng khác đều được, nhưng nghệ sĩ phải tự mình đến công ty thông báo sự việc, sau đó thì mới tính tiếp. Vậy nên tổng giám đốc Mạnh mới gọi điện thoại hỏi tôi, có phải dạo gần đây cậu đang có ý muốn hủy hợp đồng hay không? Nếu có, cậu nên tự mình đi đến công ty, đừng để đạo diễn Thịnh ra mặt thay cậu.”
“Tôi không có.” Quý Khinh Chu cảm thấy vô cùng hoang mang, “Đang êm đẹp vì sao tôi lại muốn hủy hợp đồng?”
“Đương nhiên tôi biết cậu không có, cho nên tôi đã trả lời với tổng giám đốc Mạnh rồi. Có điều tôi không ngờ đó là, đạo diễn Thịnh lại muốn ký hợp đồng với cậu, hơn nữa còn trực tiếp đánh đến chỗ tổng giám đốc Mạnh, tôi có hơi kinh ngạc, nên mới gọi thông báo cho cậu hay.”
Quý Khinh Chu cũng rất kinh ngạc, “Ngài ấy có hỏi qua tôi, nhưng tôi đã từ chối rồi, tôi từ chối vô cùng rõ ràng, không có khả năng ngài ấy không hiểu được, sao ngài ấy lại làm vậy chứ!”
Quý Khinh Chu có chút tức giận, cậu cùng Chu Thành Phong nói vài câu, sau đó cúp điện thoại, nhanh chóng gọi điện thoại cho Thịnh Văn Hi.
Hiếm khi Thịnh Văn Hi nhận được cuộc điện thoại từ cậu, anh nghĩ có lẽ là vì chuyện ký hợp đồng, nhưng bản thân anh tự cảm thấy anh đang suy nghĩ vì Quý Khinh Chu, nên ngược lại không hề cảm thấy kiêng dè, thẳng thắn nhận điện thoại.
“Đạo diễn Thịnh, hôm nay ngài gọi cho tổng giám đốc Mạnh, nói muốn hủy hợp đồng của tôi và Tây Ngu sao?”
“Đúng vậy.” Thịnh Văn Hi thẳng thắn thành khẩn nói.
“Dựa vào cái gì?” Quý Khinh Chu tức giận nói, “Tôi là một món hàng sao? Ngài không cần sự đồng ý của tôi, không hỏi qua ý kiến của tôi, cứ thế mà trực tiếp nhúng tay vào chuyện của tôi luôn ư?”
“Cậu sẽ đồng ý sao? Cậu sẽ không, vậy nên tôi còn cần phải hỏi ý kiến của cậu à? Quý Khinh Chu, tôi đây là vì muốn tốt cho cậu mà thôi.”
“Tôi không cần anh đối xử tốt với tôi!” Quý Khinh Chu tức giận nói, “Anh dựa vào cái gì mà đối xử tốt với tôi? Anh là gì của tôi? Ngay cả thứ tôi muốn là gì anh cũng không biết, thì anh tốt với tôi điều gì! Anh tốt với tôi, biến tôi thành một món hàng hóa có thể mua bán, chỉ cần anh muốn, anh nguyện ý, anh liền có thể mua được, phải không?”
“Cậu kích động quá rồi, bình tĩnh lại một chút đi. Nếu cậu tiếp tục ở lại Tây Ngu, tài nguyên điện ảnh của cậu cũng sẽ chỉ giống như《Phá Quang》và《Tại Nhân Gian》mà thôi, với lượng tài nguyên hạn chế như vậy, cậu sẽ có được tài nguyên tốt sao? Sẽ có, nhưng không phải bộ nào cũng sẽ là tài nguyên tốt. Bản thân cậu là một diễn viên có kỹ thuật diễn xuất rất có hồn, hạn mức tài nguyên của cậu rất cao, cậu nên khai phá hết khả năng của cậu, chứ không phải vì nỗi sợ hãi bản thân, mà luôn trốn tránh trong khu an toàn không dám giao tranh. Không phải con người đều đang không ngừng khắc phục nỗi sợ hãi để dần trưởng thành hơn đó sao, cậu cũng nên như vậy mới đúng.”
“Dựa vào cái gì tôi phải nên như vậy? Là vì anh cảm thấy đúng, nên tôi phải làm theo sao? Thịnh Văn Hi, mỗi người đều không giống nhau, anh có hiểu hay không, anh nhiệt tình yêu thương nghệ thuật, anh theo đuổi nghệ thuật, nhưng tôi thì không, cuộc sống của tôi không chỉ có diễn xuất, mà còn có những chuyện khác vô cùng quan trọng với tôi nữa, tôi không có khả năng đem cả đời của tôi ra hiến dâng cho diễn xuất, cũng không có khả năng vì nhận diễn một bộ phim mà phải hy sinh chính bản thân mình. Anh nguyện ý, là chuyện của anh, anh không có quyền muốn tôi cũng phải nguyện ý.”
“Quý Khinh Chu, cậu……”
“Anh không cần phải nghĩ cho tôi,” Quý Khinh Chu cắt ngang lời anh, “Anh chỉ cần biết rằng, tôi có tư tưởng và cái nhìn riêng của chính bản thân tôi, tôi rất ghét người không tôn trọng tôi, tôi rất ghét người bỏ qua ý kiến của tôi lại tự quyết định chuyện của tôi! Bộ tôi không có đầu óc sao? Tôi không thể tự mình làm chủ được sao? Tất cả anh đều không quan tâm, cái gì cũng không hỏi, anh cảm thấy anh đang tôn trọng tôi không? Nếu ngay cả chuyện tôn trọng này anh cũng không làm được, thì anh có tư cách gì mời tôi nhận diễn bộ phim điện ảnh của anh đây. Tôi nói cho anh biết, không chỉ A Hành, sau này bất luận là phim điện ảnh gì của anh, tôi đều sẽ không nhận diễn, đúng là trên đời này không phải chỉ có một mình tôi làm diễn viên, nhưng trên đời này cũng không phải chỉ có một mình anh làm đạo diễn, tôi muốn lấy thưởng, nhưng tôi sẽ không nhận diễn bộ phim điện ảnh của anh để lấy thưởng!”
Thịnh Văn Hi nghe cậu nói vậy cũng tức giận nói, “Tôi là vì muốn tốt cho cậu! Cậu ở lại Tây Ngu thì có gì tốt? Chẳng lẽ cậu muốn làm con chim hoàng yến của Sở Thành cả đời này sao?”
Quý Khinh Chu chuẩn bị cúp điện thoại, nghe thấy lời nói này bỗng dưng dừng lại, “Anh nói cái gì?”
“Cậu nhìn lý lịch của cậu xem, tổng cộng có bốn bộ phim, hai bộ phim truyền hình đều do Sở Thành đầu tư, không phải chỗ dựa của cậu là anh ta sao?”
Quý Khinh Chu khẽ cười một tiếng, “Vậy sao anh không nhìn kỹ lại xem, tôi tham gia chương trình giải trí, là nhờ có quan hệ với Liên Cảnh Hành, hai bộ điện ảnh, một bộ là nhờ quan hệ của đàn anh, một bộ là nhờ đạo diễn bộ điện ảnh trước đề cử, cũng xem như là gián tiếp có được từ quan hệ của đàn anh Liên Cảnh Hành, dựa theo lời anh nói, không phải chỗ dựa của tôi nên là Liên Cảnh Hành sao?”
Thịnh Văn Hi sửng sốt một chút, đúng là anh không hề nghĩ đến phương diện này, chẳng lẽ anh đã đoán sai?