Quý Khinh Chu cảm thấy phiền, cậu nhìn Thịnh Văn Hi, thành thật nói, “Ngài thế này rất phiền đấy.”
Thịnh Văn Hi nhìn ánh mắt không kiên nhẫn của cậu, không biết phải làm thế nào, đành phải nói, “Vậy cậu cứ bận chuyện của cậu trước đi, tôi đi gặp đạo diễn Khang trước, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Anh nói xong, cũng không dây dưa nữa, xoay người đi về phía Khang Nhất Thành.
Quý Khinh Chu nhìn Thịnh Văn Hi rời đi, cậu đang phiền muộn nên cũng chẳng muốn nói chuyện với ai nữa, tiếp tục luyện tập thương pháp.
Khang Nhất Thành nhìn thấy Thịnh Văn Hi, ông kinh ngạc hỏi, “Sao cháu lại tới đây?”
“Cháu đến đây chơi, nghe nói chú Khang đang ở chỗ này, nên cháu sang đây chào hỏi chú một tiếng.” Thịnh Văn Hi nói.
“Ngoan thế à?” Khang Nhất Thành trêu chọc anh, “Cũng đã tháng 5 rồi đấy, năm ngoái không ra phim mới, năm nay cháu cũng không tính ra luôn sao?”
“Không vội.” Thịnh Văn Hi bình tĩnh nói, “Gần đây cháu không muốn quay gì cả.”
Khang Nhất Thành gật đầu, Thịnh Văn Hi nhìn màn hình trước mặt, bên trong là cảnh văn hí của Quý Khinh Chu và Thích Hồn, Quý Khinh Chu diễn rất tốt, cho dù bạn diễn là diễn viên gạo cội Thích Hồn thì cậu cũng diễn rất phối hợp, không hề bị chèn ép, ngược lại còn khiến người xem cảm thấy, cha con là phải như thế.
“Không tệ nhỉ?” Khang Nhất Thành nói, “Đứa nhỏ này diễn rất có hồn, chú nhìn lý lịch cậu ấy rồi, ra nghề mới hơn một năm, thật hiếm thấy.”
“Cháu biết,” Thịnh Văn Hi thành thật nói, “Trước đó cháu có mời cậu ấy diễn một bộ phim của cháu, nhưng cậu ấy đã từ chối.”
“Sao thế?”
“Cậu ấy sợ nhập diễn quá sâu không thoát vai được, nhân vật đấy đến cuối phim tinh thần sẽ hoảng loạn, chết gục bên đường cái, cậu ấy sợ tinh thần bản thân không kham nổi.”
Khang Nhất Thành gật đầu, “Cũng bình thường, đứa nhỏ này là một diễn viên có thiên phú, loại diễn viên này, sợ nhất chính là nhập diễn quá sâu không thoát vai được, cháu quên Tô Liễn rồi sao? Cậu ta quay một bộ điện ảnh tâm lý tội phạm xong, không thoát vai được, cuối cùng tâm lý dần dần sa sút, hầy, đáng tiếc.”
“Nhưng cháu cảm thấy cậu ấy nên nếm thử một chút.” Thịnh Văn Hi bình tĩnh nói.
“Không có nên hay không nên gì ở đây cả,” Khang Nhất Thành nói, “Cả một đời người, tồn tại khỏe mạnh mới có tư cách nghĩ đến những chuyện khác, nói thật ra, chú cũng không thích chuyện diễn viên nhập diễn quá sâu thoát vai không được này, năm đó tâm thần Tô Liễn sa sút, cậu ta nghĩ đến chuyện tự sát rất nhiều lần, chú Lý của cháu cũng phải đi thăm cậu ta rất nhiều lần, một năm điều chỉnh cảm xúc không đóng phim điện ảnh, năm sau quay phim thương mại. Ông ấy rất thưởng thức Tô Liễn, cho nên đã tự trách một khoảng thời gian dài. Cháu đã từng gặp qua Tô Liễn chưa?” Khang Nhất Thành nhìn anh.
Thịnh Văn Hi lắc đầu.
Khang Nhất Thành cũng đoán thế, “Có lẽ cha cháu đã từng gặp.” Ông nói, “Một người trẻ tuổi không tệ, ánh mắt sạch sẽ, gương mặt đẹp, thiên phú cũng cực cao. Văn Hi, cháu còn trẻ, cho nên cháu không biết, cháu thưởng thức diễn viên đó, nhưng sau khi quay xong bộ phim của cháu, cả người diễn viên đó đều bị huỷ hoại, là một chuyện vô cùng rất khó chịu. Cháu nên cảm ơn Quý Khinh Chu, nếu cậu ấy đáp ứng lời mời của cháu, nhận diễn bộ phim này, sau đó tâm tình bị hủy hoại, chuyện này sẽ trở thành cái gai trong lòng cháu, cả đời này cháu cũng không nhổ ra được. Vậy nên cháu thấy đó, về sau chú Lý của cháu không còn quay các bộ phim điện ảnh có đề tài như thế nữa.”
Thịnh Văn Hi cúi đầu nhìn dáng vẻ Quý Khinh Chu bên trong màn ảnh, cậu đang tỷ thí thương pháp với Thích Hồn, theo mỗi một tiếng va chạm, ánh mắt cậu dần dần trở nên kiên nghị và tàn nhẫn, tốc độ càng lúc càng nhanh, khi mũi thương sắp lao về phía Thích Hồn, Thích Hồn lại xoay người một cái, thành công hất văng mũi thương ra ngoài.
Thích Hồn cười nói, “Thiếu chút nữa đã bị ngươi đâm rồi.”
Quý Khinh Chu nắm chặt vũ khí trong tay, ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa và bình tĩnh, “Đáng tiếc, vẫn bị phụ thân nhìn ra.”
“Ngươi là nhi tử của ta, chẳng lẽ ta không thể nhìn thấu ngươi sao?” Thích Hồn cười ha ha.
Thịnh Văn Hi nhớ tới những lời cậu từng nói, “Đúng là trên đời này không chỉ có một diễn viên là tôi, nhưng trên đời này cũng không hề có một mình anh là đạo diễn, tôi muốn lấy thưởng, nhưng tôi sẽ không diễn phim của anh để lấy thưởng!”
Đột nhiên anh phát hiện, thật ra anh đang đi vào một đường hầm, bỗng dưng thấy được Quý Khinh Chu, muốn khai quật cậu, nhưng anh thấy được, thì những người khác cũng thấy được. Vậy nên, cậu mới xuất hiện trong bộ phim điện ảnh của Khang Nhất Thành; vậy nên, cậu mới nhận diễn Trần Mộ Ải.
Đây là loại hình nhân vật Quý Khinh Chu có thể tiếp thu, tuy cũng là bi kịch, nhưng Trần Mộ Ải vẫn trước sau như một sống vô cùng thanh tỉnh, tín niệm trong lòng cũng rất rõ ràng, từ lâu đã đem chuyện sống chết quẳng ra sau đầu. Quý Khinh Chu biết cậu sẽ nhập vai, nhưng đồng thời cũng biết bản thân có thể thoát vai được, cho nên cậu mới chủ động thử kính, tranh thủ đoạt lấy nhân vật này.
Thật ra cậu không cần phải thúc ép bản thân, chỉ cần vẫn còn có một đạo diễn giống như Khang Nhất Thành, bọn họ sẽ không bỏ qua một viên ngọc thô như cậu, cậu vẫn sẽ có cơ hội tỏa sáng, chẳng qua là dùng một phương thức an toàn hơn mà thôi.
Thịnh Văn Hi thở dài, chuyện đã qua được mấy tháng, thời gian trôi qua cũng khiến anh bình tĩnh hơn, quay đầu nhìn lại chuyện vừa rồi, có lẽ là vì đây là lần đầu tiên có người từ chối anh, và dùng lý do như vậy, nên anh mới không chấp nhận được, thậm chí còn cố chấp giữ vững ý kiến của mình. Nhưng Quý Khinh Chu nói đúng, đúng là anh đã hành xử quá mức, không tôn trọng cậu, khó trách bây giờ nhìn thấy anh, cậu chẳng muốn nhiều lời hơn một câu, Thịnh Văn Hi cảm thấy có hơi nuối tiếc.
Buổi tối trước khi kết thúc công việc, Thịnh Văn Hi lại xuất hiện ở trước mặt Quý Khinh Chu một lần nữa, anh hỏi, “Ăn khuya không?”
Quý Khinh Chu không để ý đến anh.
Thịnh Văn Hi cũng không nhụt chí, tự quyết định nói, “Xem ra là không muốn ăn rồi.”
“Ngài thế này là có ý gì?” Quý Khinh Chu hỏi anh.
“Không ý gì cả.” Thịnh Văn Hi nói, “Nhưng tôi muốn nói chuyện rõ ràng, vậy nên mới lại đến tìm cậu.”
“Ngài muốn nói gì?”
“Cùng ăn khuya đi, tôi mua một ít sủi cảo tôm, chúng ta lên xe rồi nói.”
Quý Khinh Chu không ăn sủi cảo tôm, nhưng vẫn ngồi vào xe bảo mẫu của Thịnh Văn Hi.
Thịnh Văn Hi cũng không miễn cưỡng cậu, trầm mặc một hồi sau đó nói, “Lần trước là tôi hiểu sai, tôi cho rằng Sở Thành và cậu có quan hệ kia, cho nên mới muốn giúp cậu.”
“Tôi không cần.” Quý Khinh Chu bình tĩnh nói.
“Đương nhiên tôi biết là cậu không cần, ngày đó sau khi nói chuyện điện thoại với cậu, Sở Thành cũng gọi điện thoại cho tôi, nếu hai người có mối quan hệ đó, anh ta sẽ không đặc biệt gọi một cuốc điện thoại, chỉ để nói với tôi rằng, tôi nên tôn trọng cậu.”
Chuyện này khiến Quý Khinh Chu có chút kinh ngạc, “Anh ấy gọi cho ngài?”
“Đúng vậy, nói thật anh ta không cần phải gọi cho tôi, hoặc chỉ cần gọi cho tôi không khách khí cảnh cáo tôi là được rồi, thế nhưng anh ta nói rất nhiều, đứng ở lập trường của cậu nói rất nhiều. Khi đó tôi chỉ muốn cãi nhau với anh ta, đương nhiên, anh ta cũng cãi nhau rất lợi hại, trên cơ bản tôi chẳng thể nói lại được lời nào, chỉ có thể nghe anh ta mà thôi. Nhưng sau khi cúp điện thoại, bình tâm được hai ngày, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao hai người không phải quan hệ kia, nhưng cậu lại nói anh ta có thể nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của cậu rồi, đúng là anh ta rất biết suy nghĩ cho cậu.”
“Anh ấy vẫn luôn suy nghĩ cho tôi như thế.” Quý Khinh Chu không chút do dự nói.
“Vậy nên tôi đã suy nghĩ thật lâu, sau đó ra ngoài đi chơi một vòng, nhìn núi cao biển rộng, đến tận bây giờ mới đến tìm cậu.”
“Ngài có thể không tìm đến tôi.” Quý Khinh Chu thành thật nói, “Nếu ngài không xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không tìm đến ngài, cũng sẽ không cố tình nhắc về ngài.”
“Tôi vẫn luôn không biết, cậu là người nói chuyện thẳng thắn đến thế.” Thịnh Văn Hi cười cười, “Tôi vẫn luôn cho rằng tính tình cậu khá tốt.”
“Tôi nói rồi, tôi không thích người không tôn trọng tôi, ngài hành xử như vậy, tự nhiên tôi sẽ không muốn gặp lại ngài nữa.”
“Nhưng tôi không muốn người mà tôi thưởng thức, cứ thế mà lưu giữ ấn tượng về tôi như thế trong lòng. Quý Khinh Chu, tôi thừa nhận, tôi rất thưởng thức cậu, tôi cũng thừa nhận, con người của tôi, trước giờ luôn xuôi gió xuôi nước, xuất thân của tôi vô cùng tốt, sau đó bước vào giới giải trí này, nhờ có quan hệ của cha tôi, tất cả mọi người đều nể mặt tôi, tôi cũng tranh đua, cũng có được giải thưởng, không chỉ một lần. Cho nên tôi cậy tài khinh người, tôi cũng cảm thấy tôi rất tư bản. Cậu là người đầu tiên từ chối tôi sau khi tôi thành danh, vậy nên tôi đã không muốn tiếp thu chuyện này, tôi muốn cậu phải thỏa hiệp, suốt cả quá trình này, có lẽ tôi đã làm nên một ít chuyện, thế nhưng điểm xuất phát của tôi vẫn là tốt……”
“Có lẽ?” Quý Khinh Chu cắt ngang lời anh.
Thịnh Văn Hi chịu thua, “Được rồi, không phải có lẽ, mà là đã làm.”
Quý Khinh Chu cười một chút, Thịnh Văn Hi thấy cuối cùng cậu cũng cười rồi, bèn tiếp tục nói, “Nhưng hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Có lẽ cậu không biết, ước nguyện ban đầu của tôi, thật ra là sợ nét diễn của cậu biến mất. Một diễn viên tốt, cần phải có một tác phẩm tẩm bổ, có rất nhiều thiên lý mã, nhưng Bá Nhạc thì lại rất hiếm, tôi muốn trở thành Bá Nhạc của cậu, tôi cảm thấy cậu có tiềm năng, nhưng cậu cứ mãi chần chừ ở khu an toàn, vậy nên tôi mới muốn thúc giục cậu.”
“Nhưng hiện tại, cậu đã quay phim của đạo diễn Khang, chú ấy sẽ trở thành Bá Nhạc của cậu, cậu có tác phẩm này của chú ấy, về sau, cũng sẽ có các đạo diễn khác tới tìm cậu, chỉ cần có tác phẩm tốt, tư chất của cậu sẽ không bị lãng phí. Tuy tôi vẫn cảm thấy, cậu nên thử thách nhân vật mà cậu cảm thấy không an toàn này, nhưng đạo diễn Khang lại nói đó không phải là thứ tôi muốn nhìn thấy và tôi cũng không có tư cách cưỡng ép cậu, cho nên, chúng ta ngừng tranh chấp ở đây thôi. Tôi xin lỗi cậu vì những chuyện trước kia, cậu có thể tha thứ cho tôi không?”
Quý Khinh Chu nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói: “Thịnh Văn Hi, tôi rất cảm ơn ngài đã thưởng thức tôi, tôi cũng rất vui vì hôm nay ngài đã nói những lời này với tôi, tôi không phủ nhận điểm xuất phát của ngài là vì muốn tốt cho tôi, thể nhưng, đúng là cách làm của ngài không được phù hợp với tôi.”
Cậu nhìn Thịnh Văn Hi, bình tĩnh nói, “Tôi nguyện ý tiếp thu lời xin lỗi của ngài, tôi tha thứ cho ngài. Nhưng tạm thời tôi vẫn không muốn hợp tác với ngài, có lẽ sau này tôi trưởng thành hơn rồi, tôi sẽ nguyện ý. Nhưng hiện tại, tôi không thể nháy mắt liền quên đi chuyện của quá khứ được. Vậy nên, chúng ta hãy luôn giữ khoảng cách nhất định của một đạo diễn và một diễn viên vốn có, nếu một ngày nào đó, tôi thích một nhân vật nào đó trong kịch bản của ngài, tôi sẽ đi thử kính. Nếu tôi không thích, xin ngài cũng đừng có ép tôi, được không?”
“Vậy nếu chúng ta gặp lại, có thể ngồi xuống thân thiện nói chuyện phiếm với nhau như bây giờ được không?”
“Đương nhiên là được.” Quý Khinh Chu nói, “Nhưng tiền đề vẫn là ngài phải tôn trọng ý kiến của tôi, đừng mang chuyện tôi đã từ chối ra, dây dưa với tôi thêm nữa.”
“Được.”
“Ngày mai ngài sẽ không xuất hiện ở phim trường nữa, đúng không?” Quý Khinh Chu hỏi.
Thịnh Văn Hi gật đầu, “Nếu đây là điều cậu muốn, tôi tôn trọng cậu.”
“Cảm ơn.”
“Vậy thì, ăn sủi cảo tôm không?” Thịnh Văn Hi đẩy phần sủi cảo tôm sang cho cậu.
Quý Khinh Chu nói lời từ biệt với Thịnh Văn Hi xong, cậu quay về khách sạn nói chuyện này cho Sở Thành nghe, cậu nhìn Sở Thành trong video, “Anh giấu em gọi điện thoại cho Thịnh Văn Hi sao?”
“Anh chỉ muốn cảnh cáo anh ta một chút, ngày đó anh ta chọc em tức giận như vậy, chẳng lẽ anh lại làm ra vẻ không biết gì hết sao?”
“Nhưng Thịnh Văn Hi nói, anh nói rất nhiều với ngài ấy.”
“Đó là bởi vì, so với cảnh cáo anh ta, anh càng hy vọng em có thể có được điều mà em muốn, em sẽ không vì Thịnh Văn Hi xảy ra chuyện, mà tâm tình phiền chán sẽ dần tốt hơn, nhưng nếu anh ta có thể nghiêm túc xin lỗi em, chân chính tôn trọng em, em sẽ không còn so đo chuyện quá khứ nữa, lúc này tâm tình của em mới thực sự là tốt. Dù sao hai người cũng chung một vòng, tuy anh biết cái vòng này xà cá hỗn tạp, nhưng anh vẫn luôn hy vọng em có thể gặp được những người tốt, kết giao bằng hữu, cho dù có người hiểu lầm em, cũng sẽ rất nhanh phát hiện em là người tốt. Thịnh Văn Hi cũng vậy.”
Quý Khinh Chu cười cười, “Vậy nên em tha thứ cho ngài ấy rồi. Nhưng em vẫn thấy suy nghĩ của em và ngài ấy không hợp, đến tận bây giờ ngài ấy vẫn nghĩ em nên thử thách kịch bản của ngài ấy đó. Em cảm thấy ngài ấy nên đi xem cuộc sống sinh hoạt của những diễn viên bởi vì nhập diễn quá sâu mà không thoát vai được đi, để có chút hiểu biết, từ đó sẽ không còn suy nghĩ này trong lòng nữa.”
“Anh cũng thấy vậy, thế sau này em có hợp tác với anh ta nữa không?”
“Nếu khi đó ngài ấy vẫn chưa thay đổi quan điểm, em sẽ không hợp tác đâu, bởi vì dù sao thì, em vẫn còn vướng hợp đồng 1314 năm yêu đương với người ta, em không có tiền đền bù đâu.”
Sở Thành cười khẽ, “Em nhớ rõ là được.”
“Yên tâm đi, chuyện gì quên chứ em không quên chuyện này.”
Cậu hàn huyên với Sở Thành thêm một lúc nữa, nhìn thời gian không còn sớm, lúc này mới vào phòng vệ sinh rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Quả nhiên, ngày hôm sau Thịnh Văn Hi không còn xuất hiện ở phim trường nữa, Quý Khinh Chu thấy anh nói được làm được, cảm thấy lần này đúng là anh đã thay dổi được một ít. Hy vọng sau này Thịnh Văn Hi có thể hiểu được mỗi một diễn viên không cần phải hiến thân vì nghệ thuật nữa, Quý Khinh Chu nghĩ.
Về phía Thịnh Văn Hi, anh đang lái xe đến nhà Tô Liễn, anh biết được cái tên này là nhờ Khang Nhất Thành, anh muốn xem thử, rốt cuộc một người nhập diễn quá sâu sau này sẽ trở nên như thế nào, có phải thật sự không thể thoát vai được hay không, đồng thời cũng nhìn xem, người đã từng khiến Khang Nhất Thành và đạo diễn Lý cảm thấy tiếc nuối, hiện tại đã thay đổi như thế nào.
Thịnh Văn Hi mới vừa đi, Sở Thành liền tới thăm đoàn, anh nhìn Quý Khinh Chu, nhạy bén phát hiện dường như cậu gầy hơn rồi.