Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 142



“Gầy sao?” Quý Khinh Chu không tự ý thức được, “Có thể là do em vận động nhiều, anh đứng ra xa một chút, để em diễn cho anh xem.”

Cậu vừa nói xong, liền cầm ngọn thương lên, biểu diễn một đoạn vũ hí cho Sở Thành xem, Sở Thành nhìn cậu mặc một bộ trang phục màu trắng ngắn tay, trên tay cầm một cây trường thương mạnh mẽ oai phong, chợt cảm thấy thật đẹp mắt.

Quý Khinh Chu hưng phấn nói, “Em đã thương lượng với đạo diễn rồi, quay bộ phim này xong, cây thương này sẽ là của em, đến lúc đó em sẽ mang về để trong nhà, ai dám tới khi dễ em, em sẽ cho người đó nếm thử sự lợi hại của em.”

Sở Thành nhịn không được vỗ tay cho cậu, “Ý kiến hay, sau này em chơi thêm côn ba khúc nữa đi, mang theo phòng thân, ai dám khi dễ em, em cứ tung côn ra, đánh răng rơi đầy đất mới thôi.”

“Ừ.” Quý Khinh Chu cười nói.

Sở Thành nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cậu, bèn tiến lên khẽ nhéo gương mặt cậu một cái, cảm thấy cậu như vầy rất đáng yêu.

Sở Thành ở đoàn phim được ba bốn ngày, nhìn thấy được bất kể là đạo diễn Khang hay Thích Hồn, tất cả đều chiếu cố cậu rất tốt, lúc này mới yên tâm rời đi.

Trước khi đi, anh hỏi Quý Khinh Chu, “Thịnh Văn Hi có còn tìm em nữa không?”

“Gần đây thì không, nếu ngài ấy tìm em em sẽ nói với anh.”

“Vậy là tốt rồi, vậy em cứ chuyên tâm đóng phim, có chuyện thì cứ gọi điện thoại cho anh, ăn nhiều một chút.” Sở Thành vỗ vỗ cái bụng nhỏ của cậu.

Quý Khinh Chu đáp ứng qua loa, cậu cảm thấy quả nhiên Sở Thành xem cậu như một đứa con để nuôi dưỡng.

Cậu cười tạm biệt Sở Thành, vừa xoay người là lại tiến vào vòng tròn bận rộn. Nhưng mà điều khiến người khác không thể nghĩ tới chính là, đương lúc đang ghi hình, lại xảy ra một chuyện không lớn mà cũng không nhỏ..

Sự tình phát sinh vào tháng sáu, Quý Khinh Chu cùng Thích Hồn đang quay một màn vũ hí, màn diễn này là cảnh lần đầu tiên Trần Diệu Chung giao chiến với Trần Mộ Ải, hai người đều ở trên lưng ngựa, trường thương giao nhau, phụ tử phản bội.

Quý Khinh Chu leo lên ngựa trước, sau đó Thích Hồn cũng nhanh chóng leo lên. Thời điểm vừa ngồi lên yên ngựa, ông mơ hồ cảm giác được dường như yên ngựa không được buộc chặt cho lắm, nhưng cũng không để tâm nhiều đến nó. Quý Khinh Chu nhận thương, bắt đầu múa thương với Thích Hồn.

Thích Hồn đã từng quay không ít cảnh đánh võ thế này, ông siêng năng rèn luyện, sức lực cũng lớn, hơn nữa tính cách của Trần Diệu Chung uy dũng, cho dù là lập tức giao thủ, biên độ động tác cũng rất lớn. Thích Hồn đánh với Quý Khinh Chu được mấy hiệp, càng cảm giác được chắc chắn yên ngựa có vấn đề, dường như dáng ngồi của ông đang bị nghiêng. Đương lúc ông tính nói chuyện này, Quý Khinh Chu đã vung thương đánh tới, Thích Hồn trở tay đánh trả, nhưng cũng vì thế mà trực tiếp ngã ngựa xuống đất.

Con ngựa hí vang một tiếng, Quý Khinh Chu nghe tiếng ngựa kêu, nhìn sang thì thấy Thích Hồn đã bị hất ngã xuống đất, cậu hoảng sợ, các nhân viên thuần ngựa cũng lập tức tiến lên kéo hai con ngựa ra. Dưới sự trợ giúp của nhân viên thuần ngựa, Quý Khinh Chu vội vàng leo xuống, cậu chạy đến bên cạnh Thích Hồn, khẩn trương hỏi, “Anh không sao chứ?”

Người đại diện của Thích Hồn, đạo diễn Khang và các nhân viên công tác ở gần đó cũng chạy tới, lo lắng hỏi Thích Hồn: Làm sao vậy? Có sao không?

Người đại diện của Thích Hồn có chút trách cứ nhìn Quý Khinh Chu, quát lớn nói, “Sao cậu lại không cẩn thận như vậy?”

Thích Hồn nghe vậy, bèn lên tiếng giải thích, “Không liên quan đến Tiểu Chu, là do yên ngựa có vấn đề, mới vừa ngồi lên yên ngựa tôi đã cảm giác được không ổn rồi, nhưng dù vậy cũng không để tâm, Tiểu Chu chỉ diễn bình thường như mọi ngày, không phải lỗi cậu ấy.”

Quý Khinh Chu thấy nguyên nhân không phải do cậu lúc này mới yên tâm, nhưng cậu cũng ngoan ngoãn nói, “Ngại quá anh Thích, tôi không để ý đến trạng thái của anh, không thì cũng dừng lại trận đấu này rồi.”

Thích Hồn xua tay, “Cậu không cưỡi ngựa của tôi, sao có thể biết được yên ngựa của tôi có vấn đề, không liên quan đến cậu.”

Thích Hồn nói rất rộng lượng, ông là một diễn viên gạo cội, đã từng gặp phải rất nhiều chuyện so với Quý Khinh Chu, chuyện té ngựa lần này, đối với ông mà nói, không phải là chuyện gì lớn, ít nhất, ông cảm thấy cú ngã này không có gì nghiêm trọng. Huống hồ chính ông cũng không để chi tiết nhỏ này trong lòng, làm sao có thể trông cậy Quý Khinh Chu có thể nhìn thấu mọi chuyện đây, bởi vậy ông đứng lên, vỗ đất cát trên quần áo, nói, “Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đừng nghĩ nhiều, cũng không phải chuyện lớn……”

Mới nói được một nửa, chợt cảm giác có gì đó không đúng, Thích Hồn thử đi hai bước, quả nhiên, một cơn đau thấu tim từ cổ chân mang đến, người đại diện thấy sắc mặt ông không đúng, liền vội vàng đỡ ông, hỏi, “Làm sao vậy, A Hồn?”

“Trật chân rồi.” Thích Hồn nói.

Nhân viên y tế trong đoàn nhẹ nhàng cởi giày Thích Hồn, xem xét một chút, cơ bản có thể xác định chỉ bị trật chân, không quá nghiêm trọng, nhưng để yên tâm vẫn nên đến bệnh viện chụp X quang.

Đạo diễn Khang nghe vậy, lập tức tiến lên nói với Thích Hồn, “Đi bệnh viện đi, nhìn xem có nghiêm trọng không.”

Thích Hồn gật đầu.

Quý Khinh Chu muốn đi cùng ông, Thích Hồn sợ nhiều người sẽ khiến chuyện bé xé ra to, ông bèn nói, “Cậu cứ ở yên đây đóng phim đi, không phải chuyện lớn, không nghiêm trọng, ngược lại cậu đi với tôi thế này chuyện sẽ dần nghiêm trọng đấy, không sao đâu, đừng lo lắng.”

Quý Khinh Chu đành phải đáp ứng, “Vậy anh Thích, anh kiểm tra xong thì nói với tôi một tiếng nha.”

“Được.” Thích Hồn trả lời. Nói xong, người đại diện và trợ lý liền đỡ ông lên xe bảo mẫu.

Quý Khinh Chu vẫn đứng yên tại chỗ, cậu có chút phiền muộn, Khang Nhất Thành vỗ vỗ bờ vai cậu, khuyên, “Không sao đâu, này có là gì, năm đó Thích Hồn đóng phim, còn bị gãy tay đấy, lần này chỉ bị trật chân, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi. Hơn nữa, cũng không phải tại cậu, vừa rồi Thích Hồn cũng nói rồi mà, là do yên ngựa có vấn đề, để tôi tìm nhân viên điều chỉnh yên ngựa hỏi một chút, hỏi xem chuyện thế nào, cậu cũng đừng lo lắng quá, đi nghỉ ngơi chút đi, Thích Hồn không có ở đây, chúng ta sẽ quay các cảnh của cậu trước.”

“Dạ vâng.” Quý Khinh Chu thấy Khang Nhất Thành đã mở lời khuyên, cũng không tiếp tục tự trách nữa, nhanh chóng vực dậy tinh thần, bắt đầu chuẩn bị cảnh quay kế tiếp.

Thế nhưng, Khang Nhất Thành và Quý Khinh Chu đều không chú ý, ở cách đó không xa, có một người đã trộm quay được một màn này. Người nọ nhìn đoạn video trong điện thoại, hung hăng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Quý Khinh Chu.

Nhân dịp kỳ nghỉ, Từ Oánh đến chơi ở thành phố điện ảnh, cô vừa mới thi đại học xong, đây là thời điểm thoải mái nhất, có cả đống thời gian để tiêu xài. Từ xa cô đã thấy được đoàn phim《Minh Ám》, bởi vì thích Thích Hồn, nên cô cũng lại gần đoàn phim xem, cô đã đến thành phố điện ảnh này rất nhiều lần, biết tránh ở đâu thì sẽ không bị phát hiện, quả nhiên, nhân viên công tác đoàn phim chỉ lo tuần tra các nơi hay có phóng viên hoặc các fans vây xem mà thôi, không hề chú ý đến chỗ cô đang đứng.

Nhân cơ hội này Từ Oánh cũng chụp rất nhiều ảnh của Thích Hồn, sau đó bắt đầu quay video. Nhưng đương lúc quay video, cô nhìn thấy Quý Khinh Chu đánh Thích Hồn ngã khỏi ngựa, Từ Oánh kinh ngạc một chút, cô ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, quả nhiên Thích Hồn đã ngã xuống mặt đất, Từ Oánh tức giận hận không thể tiến lên chất vấn Quý Khinh Chu: “Cậu làm gì vậy, ra tay không biết nặng nhẹ sao!”

Cô nhìn Thích Hồn được đỡ lên xe bảo mẫu, lòng vô cùng tức giận nhìn đoạn video vừa mới quay được, dần dần đưa ra quyết định.

3 giờ chiều hôm đó, có một account marketing đã đăng một dòng trạng thái lên weibo: Diễn viên trẻ tuổi bây giờ ra tay chẳng biết nặng nhẹ gì cả, không hề biết tôn trọng tiền bối.

Phía dưới là một đoạn video đính kèm, cảnh Quý Khinh Chu giao thủ với Thích Hồn, Quý Khinh Chu vung thương qua, đánh Thích Hồn ngã khỏi ngựa, dân cư mạng sôi nổi khiếp sợ, đồng loạt cảm thán người này chẳng biết nặng nhẹ gì, đánh ngã người ta thế này lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây.

“Chỉ là tập luyện trước khi quay, không phải quay thật, thế mà lại đánh người khác ngã ngựa, đặc biệt đối phương còn là tiền bối của cậu ta nữa, thật chẳng ra sao cả.”

“Rõ ràng Thích Hồn “yêu trẻ”, bằng không Quý Khinh Chu tay yếu chân mềm kia, sao có thể cản được một thương của Thích Hồn, kết quả cậu ta lại dồn toàn bộ hỏa lực để giao thủ, khiến Thích Hồn ngã xuống đất.”

“Ui quá kiêu căng rồi, tôi đã nói cậu ta có người hậu thuẫn phía sau rồi mà, được cưng chiều đến mức không biết trời cao đất rộng.”

“Khoan đã, từ khi nào Quý Khinh Chu có tư cách đóng phim với Thích Hồn vậy? Đây là phim điện ảnh à, hay là phim truyền hình?”

“Lầu trên trốn học đúng không, phim mới của đạo diễn Khang á, hôm đó tuyên truyền xong weibo và diễn đàn náo nhiệt một trận, thế mà lầu trên vẫn học thiếu được, xem ra kỳ thi cuối kỳ khá nguy hiểm đấy.”

“Nhưng rốt cuộc tại sao đạo diễn Khang lại chọn Quý Khinh Chu, một người không biết tôn trọng tiền bối như cậu ta mà lại có thể lọt vào mắt đạo diễn Khang, không đáng bằng Thích Hồn.”

“Không sai, không đáng giá.”

“Quý Khinh Chu nghĩ Thích Hồn không có fan sao? Bị đánh ngã khỏi ngựa thế này, Thích Hồn không cần mặt mũi sao? Quý Khinh Chu xin lỗi đi!”

“Đau lòng Thích Hồn, Quý Khinh Chu xin lỗi đi!”

“Quý Khinh Chu xin lỗi đi!”

Rất nhanh, fans Thích Hồn và quần chúng ăn dưa liền chạy đến weibo Quý Khinh Chu, đồng loạt tỏ vẻ muốn cậu phải lên tiếng xin lỗi vì chuyện lần này. Anti fans của Quý Khinh Chu thấy thế, cũng mang chuyện này lên khắp diễn đàn, dẫn đường dư luận nói cậu không tôn kính tiền bối, ỷ vào có người phía sau mà kiêu căng ngạo mạn. Từ Oánh nhìn hết tảy mọi chuyện, lúc này mới lộ ra tươi cười, vì muốn làm lớn chuyện này, cô đã đặc biệt tìm người liên hệ một account marketing có tick V, để tất cả mọi người đều có thể thấy được một mặt tốt bụng này của Quý Khinh Chu.

Khởi động máy mở miệng ra nói anh này anh nọ, nhưng sau lưng lại đánh người khác ngã khỏi ngựa, thật là dối trá!

Chờ đến khi Tiểu Tiền phát hiện chuyện này, diễn đàn đã đăng được khá nhiều bài rồi, Quý Khinh Chu và Thích Hồn cũng nằm trong top 40 hot search. Lúc này Chu Thành Phong vẫn đang ở bên cạnh Liên Cảnh Hành chuẩn bị chương trình giải trí mới, Tiểu Tiền liền trực tiếp báo cáo chuyện này cho Quý Khinh Chu, “Em nghĩ nên để bên phía anh Thích đăng weibo giải thích giúp anh, chuyện này cho dù chúng ta có giải thích thế nào, cũng không bằng lời nói của anh Thích.”

“Ừ.” Quý Khinh Chu đồng ý, cậu nhìn hotsearch trên weibo, bình tĩnh nói: “Không cần gỡ hot search xuống, gỡ xuống có nghĩa là chúng ta chột dạ, chỉ cần anh Thích bác bỏ tin đồn, tôi chia sẻ bài đăng, như vầy cũng sẽ khiến bộ phim hot hơn.”

“Được, vậy để em liên hệ người đại diện của anh Thích.”

“Để tôi.” Quý Khinh Chu nghĩ, “Tôi nói thì sẽ có thành ý hơn, cậu cứ đi làm những chuyện khác đi, để chuyện này cho tôi xử lý.”

Tiểu Tiền nhìn Quý Khinh Chu, mơ hồ cảm thấy không biết từ khi nào Quý Khinh Chu đã dần trở nên thành thục hơn trước rất nhiều, cũng đúng thôi, Tiểu Tiền nghĩ, đã hai năm trôi qua rồi, Quý Khinh Chu cũng đã dần quen thuộc với các quy tắc trong giới giải trí này rồi. Tuy thoạt nhìn Quý Khinh Chu không khác hồi mới vào giới giải trí là bao, vẫn trong sáng thanh thuần như một khối thủy ngọc, nhưng dù sao Quý Khinh Chu cũng đã trưởng thành hơn.

Tiểu Tiền vui vẻ nói, “OK anh.” Giao toàn bộ chuyện này cho Quý Khinh Chu xử lý.

Sau khi Tiểu Tiền rời đi, Quý Khinh Chu sắp xếp ngôn từ một chút, sau đó gọi điện thoại cho Khang Nhất Thành, tường thuật lại tình huống hiện tại, hy vọng đoàn phim có thể phối hợp cậu đưa ra một lời giải thích. Sau đó, cậu liền gọi cho Thích Hồn. Cậu không vội vàng đi thẳng vào vấn đề, mà là hỏi thăm tình hình thương thế của Thích Hồn trước, biết ông không có vấn đề gì, bèn mở lời nói về chuyện dân cư mạng đang bàn tán.

Thích Hồn rất kinh ngạc, “Có chuyện này nữa sao, được rồi, tôi biết rồi, Tiểu Chu, cậu đừng lo lắng, tôi biết giúp cậu thế nào mà.”

Ông vừa nói xong, bèn cảm thán với người đại diện một câu, “Thời buổi bây giờ, minh tinh lưu lượng cũng chẳng phải chuyện tốt gì, mỗi ngày đều bị người khác nhìn chằm chằm, không cũng bị nói thành có.”

=====================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.