Đương nhiên Sở Thành sẽ không để Quý Khinh Chu làm chuyện này, nhưng chính anh cũng chỉ là một công dân bình thường, cầm tấm ván gỗ và búa lên, khoa tay múa chân nửa ngày, lúc này mới đóng ván xong leo xuống.
“OK rồi.” Sở Thành vừa nói vừa leo thang xuống, Quý Khinh Chu chợt nhớ tới chuyện vừa rồi, ngay lúc anh gần leo xuống đất cậu liền cố ý duỗi tay ra ôm lấy anh, Sở Thành sợ tới mức vội vàng vịn lấy thân thang, anh hoảng sợ quay đầu lại, “Em làm gì vậy?”
“Em bắt chước anh đó.”
Sở Thành cảm thấy cậu rất nghịch ngợm, anh vỗ vào tay cậu nói, “Vừa rồi anh cũng ôm em như vậy sao?”
“Chịu thôi, nếu em cũng ôm bế anh lên, hai ta sẽ ngã sấp mặt xuống đất luôn mất.”
Bởi vì Sở Thành nặng hơn cậu nhiều lắm.
“Được rồi, mau buông tay đi, vừa rồi em nói anh thế nào, sao biết rồi mà giờ vẫn làm thế?”
“Bị anh dạy hư đó.”
Cậu thả lỏng vòng tay, sau đó quay đầu nhìn về phía camera-man, “Xóa bỏ đoạn này đi được không?”
Camera-man:……
Quý Khinh Chu cảm thấy hẳn là được, cậu cười nói lời cảm tạ với camera-man.
“Không có gì.” Camera-man nói, thế nhưng sao mình cứ có cảm giác hai người này có mùi gay thế nào ấy nhỉ, không không, camera-man cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều quá rồi.
Sở Thành đóng ván lợp nóc nhà xong, để yên cây thang ở đấy, cùng Quý Khinh Chu đi vào nhà, chuẩn bị ngủ trưa.
Anh bảo camera-man đi nghỉ ngơi thuận tiện ăn cơm trước đi, sau đó tháo micro, cùng Quý Khinh Chu ngã lưng xuống giường.
Sau khi camera trong nhà ghi được một đoạn ngắn hình ảnh hai người ngủ trưa, Sở Thành cảm thấy đủ rồi, bèn đứng dậy tắt hết camera rồi quay lại giường.
“Anh có mệt không?” Quý Khinh Chu hỏi anh.
“Có một chút.” Sở Thành thành thật nói, “Lượng vận động lớn hơn so với anh tưởng tượng nhiều.”
“Vậy để em xoa bóp giúp anh nhé,” Quý Khinh Chu nói, “Anh xoay người lại đi.”
Sở Thành duỗi tay ôm cậu, “Không sao đâu.”
Anh nhìn Quý Khinh Chu, khẽ nói, “Nghỉ ngơi một chút đi, chắc buổi chiều vẫn còn những nhiệm vụ khác nữa.”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Hy vọng có thể nhẹ nhàng hơn một chút.”
“Ừ, hy vọng là vậy.” Sở Thành nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Quý Khinh Chu thấy vậy, cũng nhắm hai mắt lại, căn nhà hai người đang ở được xây ở nơi khuất nắng, nên nhiệt độ không nóng như ở bên ngoài, cho dù hai người ôm nhau ngủ cũng không cảm thấy nóng.
Quý Khinh Chu đang lơ mơ buồn ngủ, chợt cảm giác có thứ gì đó mềm mềm chạm vào môi, cậu có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền cảm thấy buồn cười, nhưng lại cố nhịn không bật cười thành tiếng, tiếp tục giả bộ ngủ. Sở Thành thấy cậu ngủ rồi, bèn lại gần hôn nhẹ cậu một cái, đương lúc chuẩn bị rời đi, không ngờ lại bị đối phương cắn lên môi, giây tiếp theo, liền thấy Quý Khinh Chu mở mắt ra, cười ha ha ha ha nhìn anh.
Sở Thành có chút xấu hổ, “Em chưa ngủ à?”
“Nếu em ngủ rồi, làm sao bắt anh hiện hình được!” Quý Khinh Chu nhìn anh, cậu nghiêng người nằm sấp trên người anh, “Có vẻ như anh rất quen cửa quen nẻo nhỉ? Chắc thường ngày vẫn luôn làm vậy đúng không?”
Sở Thành ra vẻ bình tĩnh nói, “Anh hôn bạn trai của anh mà, không được sao?”
“Được chứ, nhưng anh lén lút như vậy làm gì?”
“Anh thích.”
Quý Khinh Chu liếc nhìn anh, da mặt Sở Thành dày đến phát sợ.
Quý Khinh Chu cảm thấy anh thế này rất đáng yêu, cậu duỗi tay đè lên môi Sở Thành, Sở Thành có chút nghi hoặc, “Gì vậy?”
“Nếu chúng ta đều ngủ không được, vậy không bằng……”
“Làm chút chuyện chúng ta muốn làm?” Sở Thành vui mừng nói.
Nháy mắt Quý Khinh Chu liền túm hai cánh môi anh chụm vào nhau, “Nghĩ cái gì vậy, chúng ta đang tham gia chương trình đó, anh tưởng chúng ta đang hưu nhàn nghỉ phép sao?!”
Sở Thành muốn nói chuyện nhưng miệng lại bị cậu chặn lại, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
Quý Khinh Chu thả tay ra, cậu nói, “Nếu chúng ta đều ngủ không được, vậy không bằng sắp xếp lại các nguyên liệu nấu ăn đi, lấy những thứ có thể sử dụng được trong vali ra, lau dọn sạch sẽ chỗ này.”
Vừa nói dứt câu, cậu liền xoay người chuẩn bị xuống giường, nhưng sau đó lại bị Sở Thành giữ lại, đè ở trên giường, “Sáng giờ chúng ta chưa đủ vất vả sao? Lúc này còn muốn lao động nữa, sao em yêu lao động quá vậy? Em là lớp phó lao động à?”
“Lao động là quang vinh nhất.” Quý Khinh Chu trả lời.
“Vậy em lao động trên người anh đi.” Sở Thành nói xong liền cúi người xuống hôn cậu, dù sao thì cũng đã bị phát hiện rồi, không bằng hôn cho đã luôn đi.
Quý Khinh Chu hết cách, đành phải náo loạn với Sở Thành, làm loạn trên giường một hồi cuối cùng cậu cũng cảm thấy buồn ngủ, yên lặng nằm ngủ trong lòng Sở Thành.
Thời điểm camera-man tiến đến gõ cửa lần nữa, hai người đã mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Sở Thành xuống giường chỉnh lại quần áo, sau đó lại xoay người chỉnh cho Quý Khinh Chu, mở camera trong nhà, sau đó mới ra mở cửa.
Camera-man nhìn thấy anh, liền duỗi tay đưa cho anh một thẻ nhiệm vụ.
Sở Thành mở ra, liền thấy trên thẻ có một dòng chữ, “Bán hoa quả.”
Sở Thành ngáp một cái, anh ngồi xuống giường, đưa tấm thẻ trong tay cho Quý Khinh Chu – người mới vừa tỉnh ngủ đang ngồi ngây ngốc trên giường xem. Quý Khinh Chu vô lực tiếp nhận, đến khi nhìn thấy quy tắc nhiệm vụ ở đằng sau tấm thẻ, cậu bèn bất đắc dĩ thở dài, “Đi thôi, lại lao động nữa rồi.”
Sở Thành thấy dáng vẻ lơ mơ chưa tỉnh ngủ của cậu, muốn hôn cậu một cái, nhưng đáng tiếc hiện tại cả hai đang tham gia chương trình, lúc này mới tạm thời nhịn xuống.
Quý Khinh Chu xuống giường xỏ giày vào, cậu có chút khát nước nên sau khi dùng gáo múc nước từ lu nước bên cạnh vào ly, cậu liền cầm ly lên uống liền mấy ngụm.
“Anh uống không?” Cậu hỏi Sở Thành.
“Uống được không?” Sở Thành rất hoài nghi, “Không cần đun nóng lên sao?”
“Không cần, loại nước giếng này có thể uống trực tiếp được, chỉ là không được uống quá nhiều mà thôi.”
Sở Thành nghe vậy, bèn bán tín bán nghi đi qua nhận lấy ly nước trong tay cậu, uống một ngụm.
“Đi thôi, xuất phát.”
Lúc này chỉ mới hai giờ rưỡi chiều, trời vẫn còn nắng nóng, nên hầu hết các ngôi sao nữ đều bôi kem và mặc các trang phục chống nắng.
Dư An Nghi thấy Quý Khinh Chu đi tới, liền kéo lấy tay cậu, phun một ít kem chống nắng lên.
“Cậu làm gì vậy?” Quý Khinh Chu hoang mang, vừa đứng yên để cô phun chống nắng vừa cười hỏi cô.
“Buổi sáng cậu giúp tôi gánh nước, nên giờ tôi giúp cậu phun chống nắng, lễ thượng vãng lai, tôi với cậu ai cũng không mắc nợ ai.”
“Được rồi.” Thật ra Quý Khinh Chu cảm thấy chuyện này không đáng là bao cả, nhưng nhớ lại những lúc vào hè cậu đi đóng phim, các fan ở trên sân bay lẫn cả weibo đều một hai dặn dò cậu nhất định phải dùng đồ chống nắng, liền ngoan ngoãn để yên cho Dư An Nghi phun, “Nhất định fans của tôi sẽ rất biết ơn cậu.”
“Tất nhiên rồi.”
Dư An Nghi phun cho cậu xong, thuận đường còn phun một ít cho Sở Thành, từ trước đến nay Sở Thành đều không để tâm đến mấy chuyện râu ria cô làm, luôn tùy ý cô thôi.
Lưu Tử Đồng thấy vậy, cũng lấy bình phun chống nắng ra phun một ít cho anh trai. Mạnh Nguyên Bạch cùng Liên Cảnh Hành mới vừa đến, nhìn thấy mọi người đang phun chống nắng, Mạnh Nguyên Bạch liền bày ra vẻ thích thú nói, “An Nghi, phun một ít cho tôi với.”
Dư An Nghi đưa bình phun chống nắng qua, “Anh tự mình phun đi.”
“Ầy đối xử khác biệt quá nha.” Mạnh Nguyên Bạch ra vẻ thương tâm nói.
“Anh là đàn em của tôi sao?” Dư An Nghi hỏi lại.
“Tôi không phải, nhưng Cảnh Hành là đàn anh của cô mà, đây đây, phun cho Cảnh Hành với.”
Dư An Nghi:……
Dư An Nghi yên lặng đẩy Quý Khinh Chu về phía trước, “Nè, cho cậu cơ hội hiếu thuận với đàn anh đó.”
Liên Cảnh Hành:……
Sở Thành:……
Sở Thành duỗi tay kéo Quý Khinh Chu về, “Một tên đàn ông như cậu ta, phun chống nắng làm gì, vậy là được rồi.”
Quý Khinh Chu cạn lời nhìn về phía Sở Thành – người vừa mới được phun chống nắng xong, anh cảm thấy anh có tư cách nói những lời này sao?!
Rất nhanh, những người khác cũng đã tập hợp đông đủ, người chủ trì bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ lần này, “Nhiệm vụ lần này là bán hoa quả. Các vị có nhìn thấy những cái rổ ở trước mặt tôi không? Một lát nữa, các vị sẽ mang rổ đi theo các vị đồng hương đến vườn hoa quả để hái hoa quả, sau đó sẽ mang những loại hoa quả này lên trấn trên đi bán. Thời gian hái hoa quả là 40 phút, sau đó nhân viên công tác sẽ lái xe đưa mọi người đến trấn trên, trong vòng hai giờ đồng hồ, đội nào kiếm được nhiều tiền nhất, sẽ là đội xuất sắc nhất. Số tiền kiếm được của mỗi đội sẽ quyết định thứ tự ưu tiên lựa chọn nguyên liệu nấu ăn tối nay, đội đứng cuối sẽ không có nguyên liệu nấu ăn.”
“Tàn nhẫn thế?” Trương Gia Thụy kinh ngạc.
“Vậy nên các vị khách quý, hãy cố lên!”
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành nhìn nhau, chợt cảm thấy lúc ấy hai người lựa chọn tủ lạnh đúng là một lựa chọn sáng suốt, bởi vì, cho dù hai người là đội đứng cuối, thì cũng có thể dùng nguyên liệu nấu ăn bên trong tủ lạnh, không đến mức sẽ bị đói.
Hai người cầm rổ lên, đi theo đồng hương vào vườn hoa quả, vào rồi mới biết hóa ra là một vườn táo đã trĩu quả.
Vị đồng hương rất hào phóng, “Cứ hái tùy ý đi.”
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành nhanh chóng hành động, bắt đầu hái táo.
Quý Khinh Chu muốn nếm thử quả táo nơi này, xem thử có ngọt hay không, nhưng gần đây lại không có nước, đương lúc cậu đang do dự không biết có nên cắn luôn một ngụm luôn không, chợt nghe thấy có người gọi, “Quý Khinh Chu.”
Quý Khinh Chu quay đầu lại, Quản Hạ Vân đưa một túi khăn ướt sang cho cậu, “Cho cậu này, cần thì cậu cứ nói với tôi.”
Quý Khinh Chu cảm thấy đúng là mới vừa buồn ngủ liền có người kê sẵn gối đầu cho rồi, vừa nhận vừa khẽ nói, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Quản Hạ Vân cười cười, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, trở về bên cạnh Dư An Nghi.
Quý Khinh Chu nhìn túi khăn ướt trong tay, mới vừa xé túi ra tính lấy một mảnh, đã bị người nào đó giật lấy.
“Sao thế?” Cậu nhìn về phía Sở Thành.
Sở Thành nhìn Quản Hạ Vân với vẻ mặt sâu xa, “Không có gì, anh lau táo giúp em.”
Anh vừa nói xong, liền chọn một quả táo tương đối chín đỏ, lau sạch rồi đưa cho Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu cắn một ngụm, “Không tồi, táo rất ngọt, anh nếm thử xem.”
Sở Thành liền cắn một ngụm, “Ừm, cũng được.”
“Rất ngọt đúng không?”
Sở Thành nhìn cậu, anh dựa sát vào cậu khẽ nói, “Chủ yếu là vì em ngọt.”
Quý Khinh Chu cảm thấy từ khi cậu và Sở Thành quay lại với nhau, dường như anh đã biến thành cái chốt mở lời âu yếm rồi, lúc nào cũng muốn mở miệng trêu chọc cậu hai ba câu. Nhưng mỗi lần như thế anh đều bày ra dáng vẻ rất đứng đắn, phảng phất như đó không phải những lời anh vừa nói, “Mau đi hái táo đi.”
Sở Thành gật đầu, thuận tay cầm túi khăn ướt trên tay cậu đi, bỏ vào trong túi quần, “Anh trèo lên cây hái, lát nữa em cứ đưa rổ lên cho anh.”
“Được.”
Quý Khinh Chu cũng không lưu luyến túi khăn ướt kia, đối với cậu mà nói, dù đặt trong tay cậu hay tay Sở Thành, cơ bản cũng giống nhau thôi. Quản Hạ Vân thấy túi khăn ướt cô đưa cho Quý Khinh Chu đã nằm trong tay Sở Thành, không khỏi thở dài trong lòng, bỗng dưng có chút thương tâm không nói nên lời.
Sở Thành trèo lên cây, rất nhanh đã hái được một rổ táo đưa xuống cho Quý Khinh Chu, sau đó lại trèo lên một cái cây khác, cũng hái đầy một rổ xuống. Thời điểm chuẩn bị leo xuống, anh nhìn Quý Khinh Chu, cố ý hỏi, “Anh muốn nhảy xuống, em có đỡ anh không?”
Quý Khinh Chu lùi về sau một bước, “Tim em muốn đỡ, nhưng tay lại không.”
Sở Thành cười khẽ, anh thả người nhảy xuống.
Quý Khinh Chu đi qua đỡ anh dậy, chân tình thật cảm nói, “Ngầu phết!”
“Anh đẹp trai ngầu lòi ở trước mặt em, mà em lại chẳng dám đỡ.”
“Nếu anh trẻ đi 20 tuổi, em sẽ đỡ anh.”
Sở Thành nghe vậy, liền nở nụ cười, “Nếu anh trẻ đi 20 tuổi, anh sẽ tham gia chương trình giải trí này với em được sao?”
Anh nói xong, đang định đi giúp Dư An Nghi, liền thấy Liên Cảnh Hành đã đứng bên cạnh Dư An Nghi từ lúc nào, Sở Thành nhướng mày, ý bảo Quý Khinh Chu nhìn về phía đó xem.
Quý Khinh Chu vừa chuyển đầu liền nhìn thấy Dư An Nghi đang phối hợp hái táo cùng với Liên Cảnh Hành, nháy mắt cậu liền hiểu rõ vì sao Sở Thành lại bày ra vẻ mặt như đang xem diễn này.
“Đi thôi, xem ra An Nghi không cần chúng ta hỗ trợ rồi.”