Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 152



Trước khi Sở Thành tham gia chương trình, Liên Cảnh Hành đã nói sơ qua một tiếng với đạo diễn rồi, tuy không nói rõ thân phận, nhưng đạo diễn vừa nghe thấy cái họ này, lại vừa khiến Liên Cảnh Hành phải đích thân tới nói một tiếng, liền đoán được có lẽ Sở Thành có liên quan đến Tây Ngu. Vì vậy, khi Sở Thành hỏi ông, ông liền không che giấu nữa, thẳng thắn trả lời: “Họ Tần.”

Sở Thành gật đầu, anh cầm điện thoại lên, đối phương vẫn đang buông lời mắng chửi, bèn ngắt lời nói, “Ngại quá ngài Tần à, cắt ngang tí nhé, tôi chỉ muốn hỏi ngài một câu thôi, ngài có còn muốn tiếp tục đầu tư chương trình này nữa hay không?”

“Nếu các người không cho tôi một lời xin lỗi rõ ràng, tôi sẽ không đưa tiền ra nữa đâu.”

“Vậy thì hay quá, chương trình này cũng không cần ngài để tâm nữa đâu.” Sở Thành nói xong liền cúp điện thoại, trả điện thoại lại cho Tần Vị Minh.

Tiếp theo, anh chỉ vào Tần Vị Minh rồi nói với đạo diễn, “Đối phương đầu tư bao nhiêu tiền, tôi sẽ đầu tư bấy nhiêu tiền. Nếu đối phương đề nghị cắt đầu tư trước, theo lý thuyết là sẽ vi phạm hợp đồng, và phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho chương trình, cụ thể thế nào các người hãy tự bàn bạc với nhau, lát nữa các người dành chút thời gian lập một bản hợp đồng mới, sau đó gửi số thẻ ngân hàng qua điện thoại cho tôi, tôi sẽ bảo trợ lý đi xử lý.”

Sở Thành nói xong, liền quay đầu nhìn Tần Vị Minh đang vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh, “Còn anh và vợ của anh, tôi thấy có vẻ như các người không phải là cây hái ra tiền không thể thiếu của chương trình này, nếu hiện tại tôi đã là nhà đầu tư rồi, tôi cảm thấy để một kẻ chuyên nói dối, lại còn thích đi châm ngòi như anh ở lại đây, thật chẳng ra làm sao cả, thôi thì cứ như vầy đi, chương trình chỉ mới khởi động máy nên dù sao cũng vẫn còn kịp, hai người rời đi đi, anh thấy sao?”

Vốn dĩ Tần Vị Minh nghĩ Sở Thành chỉ nói chơi chơi mà thôi, không ngờ anh lại làm thật, bèn gân cổ lên nói: “Trước khi nói những lời này, anh vẫn nên đưa tiền ra trước đi.”

“Cái này dễ ấy mà, chỉ cần tổ chương trình đưa một bản hợp đồng cho tôi, tôi sẽ lập tức chuyển tiền ngay.”

Nhậm Chân nhìn cục diện càng lúc càng không thể khống chế được nữa, bèn vội vàng chạy tới đưa ra lời khuyên giải, “Thôi bỏ đi, cũng không phải chuyện lớn lao gì, đừng triệt đường nhau như vậy, cứ xếp chúng tôi thành đội cuối cùng là được rồi đúng không?”

“Em nói cái quái gì vậy!?” Tần Vị Minh trách mắng.

Nhậm Chân vừa hận không thể khiến Tần Vị Minh câm miệng lại, mà cũng vừa không dám lời qua tiếng lại với anh ta, chương trình này có Liên Cảnh Hành cùng Dư An Nghi, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được sau này nó sẽ bùng nổ như thế nào, sở dĩ trước đó cô cố tình nhắm vào Dư An Nghi, cũng là vì muốn cọ độ hot của Dư An Nghi, Dư An Nghi có nhiều fans, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều anti-fans, chỉ cần cô không tỏ vẻ địch ý một cách công khai, ngẫu nhiên nói đôi ba câu, một lũ thích hóng chuyện như anti-fans của Dư An Nghi, tự nhiên sẽ ra mặt giúp cô, và cô cũng có thể bảo đảm được độ hot của chính mình.

Chỉ là không nghĩ tới, hiện tại mình lại bị chính hành động của chồng mình ép mình rời khỏi chương trình, Nhậm Chân không muốn, cô nỗ lực khuyên nhủ, “Chỉ là trò chơi mà thôi, đừng làm lớn chuyện nữa, hơn nữa, chúng tôi đã nhận tiền cát-xê hết rồi, nếu lúc này rời đi sẽ không tốt cho chương trình đâu.”

“Quả thật đây chỉ là một trò chơi, nhưng hai người có chơi ra trò không? Đầu tiên là nói dối, sau đó là châm ngòi, một loạt hành động tiếp diễn nhau, cực kỳ lợi hại, ai biết được sau này hai người có làm ra chuyện gì đó khiến người khác kinh ngạc nữa hay không?”

“Sẽ không đâu.” Nhậm Chân nói.

“Câm miệng lại.” Tần Vị Minh quát.

Sở Thành “À~” một tiếng, “Vậy nên cô thừa nhận, vừa rồi hai người nói dối đúng không?”

Nhậm Chân sửng sốt một chút, Tần Vị Minh thầm mắng một câu ngu xuẩn, đương lúc lên tiếng muốn ngụy biện, chợt nghe Nhậm Chân nói, “Đúng vậy, là tôi bảo chồng tôi nói dối, tôi không muốn tiếp tục đứng cuối nữa, cho nên mới bảo anh ấy nói dối.”

Tần Vị Minh kinh ngạc một chút, anh ta không ngờ Nhậm Chân lại ôm hết trách nhiệm vào người như vậy, căn bản là không nên thừa nhận chuyện này, nếu thừa nhận người khác sẽ nghĩ chúng ta là người như thế nào đây!? Thật ngu xuẩn!

Tần Vị Minh vẫn muốn tranh cãi, nhưng điện thoại trong tay bỗng dưng vang lên, Tần Vị Minh cầm lên nhìn thoáng qua, người gọi đến là chú họ của anh ta, bèn bắt máy nói, “Dạ, chú.”

“Vừa rồi là ai cúp điện thoại của chú thế? Đưa điện thoại lại cho tên đó xem nào!”

Tần Vị Minh nghe vậy, bèn đưa điện thoại cho Sở Thành, Sở Thành thuận tay cầm lên nghe, “Alo” một tiếng.

Tần Song vừa mới mắng Sở Thành ở văn phòng xong, lúc này lại muốn tiếp tục đôi co, “Cái gì mà không cần tôi để tâm! Cậu là ai?! Tôi đầu tư chương trình này mà sao có thể không bận tâm cho được! Cậu muốn làm trò gì ở đây? Cậu có tin tôi khiến cậu cút khỏi chương trình này luôn không?”

“Ngại quá, tình hình hiện tại không phải tôi là người phải cút khỏi chương trình này đâu, mà là có lẽ Tần Vị Minh mới là người cuốn gói ra khỏi đây đấy.”

“Cậu dám! Cậu tên là gì? Cậu đưa điện thoại cho đạo diễn nghe đi, ngược lại tôi muốn nhìn xem ông ta có gan làm trò này hay không?”

“Hà tất gì phải khiến đạo diễn khó xử? Ý của tôi đó là, tôi sẽ thay thế ngài, trở thành nhà đầu tư của chương trình này, ngài không còn là nhà đầu tư nữa, nên đạo diễn không cần thiết phải tiếp chuyện với ngài nữa đâu.”

Tần Song nghe vậy liền tức đến mức bật cười, “Ghê gớm nhỉ? Cậu là ai?”

“Sở Thành.” Sở Thành bình tĩnh nói, “Nhưng có lẽ ngài không biết tôi đâu.”

Đúng là Tần Song chưa từng nghe qua cái tên này, Sở Thành? Ai biết được thằng nhóc này chui từ đâu ra chứ, ông chỉ biết duy nhất có hai người họ Sở, một là Sở Viễn Sơn, hai là Sở Tín, Sở Thành là cái củ hành gì?! “Được, cậu chờ đó, hiện tại tôi sẽ……”

Khoan đã, đột nhiên Tần Song nghĩ đến điều gì đó, Sở Tín, Sở Thành, hai cái tên này……

“Cậu có quan hệ gì với Sở Tín?”

“Ồ, xem ra ngài biết anh tôi.”

Tần Song:……

Ông biết ngay là hai cái tên thoạt nhìn giống nhau này nhất định có vấn đề rồi mà!

Tần Song hoảng loạn rồi, mấy năm nay ông kiếm được tiền đều nhờ vào ngành sản xuất điện ảnh, sau đó mới bắt đầu đầu tư vào một ít chương trình giải trí và phim truyền hình linh tinh, ông cũng từng đầu tư vào một số bộ phim truyền hình do Tây Ngu sản xuất, và cũng nhờ vậy nên ông đã gặp được chủ tịch đương nhiệm của Tây Ngu được vài lần. Tuy chỉ được vài lần, nhưng Tần Song cũng phải thừa nhận, giang sơn rộng lớn có biết bao nhiêu người, nhưng Sở Tín đúng là một người tài ba.

Nhà họ Tần không thể so bì được với nhà họ Sở, cho nên sẽ không có được người nào tài giỏi đâu, Tần Song vẫn luôn tự nhủ với lòng như thế, nhưng khi nhìn thấy lứa nhỏ nhà người ta bắt đầu lớn lên hô mưa gọi gió, mà lứa nhỏ nhà mình vẫn mãi chỉ biết chơi bời lêu lổng, đôi khi Tần Song cũng sẽ vì vậy mà cảm thấy thổn thức trong lòng.

Thế nhưng hiện tại, đời sau không biết cố gắng của nhà ông, lại xảy ra tranh chấp với em trai của Sở Tín! Tần Song cảm thấy huyệt thái dương có chút đau đau. Tuy ông không nhớ rõ cái tên Sở Thành này, nhưng dường như ông đã từng nghe có người nhắc đến, nhà họ Sở có hai người con trai, bản lĩnh đều không nhỏ, con trai lớn tiếp quản tập đoàn và một công ty giải trí, hiện tại trở thành ông chủ lớn đứng đầu trong ngành sản xuất, con trai nhỏ lựa chọn tự gây dựng sự nghiệp, tiến quân ngành sản nghiệp văn hóa. Ông chưa từng tiếp xúc sản nghiệp văn hóa, nên đương nhiên là chưa từng nghe qua cái tên Sở Thành, không ngờ hôm nay lại nghe được với tình huống éo le này.

“À, Tiểu Thành à, tôi cảm thấy giữa hai chúng ta có chút hiểu lầm gì đó rồi.” Tần Song lúng túng nói.

Từ lúc nghe ông nhắc đến Sở Tín, Sở Thành đã biết được ắt hẳn ông biết Sở Tín rồi, quả nhiên, sau khi biết rồi lập tức liền thay đổi thái độ.

“Hiểu lầm gì vậy?” Sở Thành cười nói.

“Là vầy, thật ra cũng không phải chuyện lớn lao gì, vậy đi, cậu đưa điện thoại lại cho Vị Minh đi, tôi sẽ nói với nó hai câu, sau đó lại nói chuyện với cậu tiếp ha.”

Sở Thành nhìn Tần Vị Minh, anh đưa điện thoại qua nói, “Ngài ấy muốn nói chuyện với anh.”

Tần Vị Minh nghi hoặc tiếp nhận, sau đó là một tràng tiếng mắng tức giận của chú họ truyền đến, “Cháu thành thật nói cho chú biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!? Đừng có nói là tổ chương trình ghi hình không tốt, đột nhiên sửa đổi quy tắc trò chơi, nói xem chuyện giữa cháu và Sở Thành là như thế nào, vì sao hai đứa lại xảy ra tranh chấp, Sở Thành muốn cháu rời khỏi chương trình giải trí này đấy!”

Tần Vị Minh sửng sốt một chút, sợ mất hết mặt mũi, nên đành phải tránh qua một bên, nói rõ ngọn nguồn sự tình, sau đó còn một mực chắc chắn, “Anh ta đổ oan cho cháu!”

“Oan cái rắm á! Tần Vị Minh, chú không biết cháu là người như thế nào sao, nếu Sở Thành đổ oan cho cháu, cháu sẽ mang tiền ra ném vào mặt người ta khiến người ta phải quỳ xuống xin lỗi cháu rồi, hiện tại cháu làm mình làm mẩy không chịu nói thật với chú, không phải là vì cháu đang đuối lý sao!?”

“Cháu đuối lý thì sao chứ, hiện tại chuyện đã làm ầm lên đến mức này rồi, cháu có thể lui được nữa sao!?”

“Không phải tất cả đều từ cháu mà ra sao!? Tham gia một chương trình cỏn con thôi mà cũng bày đặt mưu mô, đầu óc ghê gớm thế này sao không biết vận dụng vào công việc trong công ty đi! Chú nói cho cháu biết, chú đầu tư chương trình này với số tiền rất lớn, chú không thể cắt đầu tư chương trình này được, hiện tại nhanh chóng đi giải hòa với Sở Thành đi, để việc này cứ thế mà hạ xuống, sau này cũng đừng trêu chọc người ta nữa.”

“Dựa vào cái gì, cháu cúi đầu nhận lỗi với anh ta, làm sao sau này có thể tiếp tục ghi hình được nữa!?”

“Vậy thôi đừng ghi hình nữa, hủy hợp đồng với tổ chương trình đi, cũng tự bỏ tiền vi phạm hợp đồng luôn đi, chú sẽ không ra mặt giúp cháu nói chuyện thêm một lần nào nữa đâu.”

“Trước đó chú không có nói như vậy.” Tần Vị Minh cảm thấy chú họ đã thay đổi rồi.

“Là vì trước đó cháu không hề nói là cháu đang xảy ra mâu thuẫn với Sở Thành!” Tần Song cảm giác mệt tim quá, “Cháu không nhìn ra được là chú không muốn trêu chọc đến nhà người ta sao? Bằng không sao chú có thể nói nhiều lời vô nghĩa với cháu như vậy? Chú đã không muốn chọc vào Sở Thành rồi, cháu còn muốn ra vẻ ta đây làm gì nữa? Bản thân cháu đã không có lý, cúi đầu nói lời xin lỗi với người ta thì có sao đâu? Quyết định vậy đi, hôm nay bận rộn cả ngày, mà còn phải đi chùi đít cho cháu!”

“Sao chú phải sợ anh ta, nói về tuổi tác, anh ta phải gọi chú một tiếng “chú” mà!”

“Chú cái rắm á, nhìn thấy anh nhà người ta thôi còn phải gọi anh nhà người ta là Sở tổng kìa, còn cha thì, ha, ngay cả tư cách gặp cha nhà người ta chú còn không có! Cháu có hiểu không?” Tần Song phẫn nộ rống một tiếng, thằng nhóc ngu xuẩn này, nhất định phải khiến mình nói hoạch toẹt ra như thế này mới vừa lòng sao!?

Tần Vị Minh có chút kinh ngạc, anh ta vẫn luôn cảm thấy ở trong ngành này chú là một nhân vật tầm cỡ có chút mặt mũi, thế nhưng chẳng lẽ kém hơn cha Sở Thành nhiều đến vậy sao? Khó trách từ lúc Sở Thành báo cả tên lẫn họ xong, chú liền thay đổi thái độ.

“Còn đứng đực ra đó làm gì nữa? Mau đi xin lỗi người ta đi!”

Tần Vị Minh hết cách, đành phải quay về chỗ cũ, anh ta nhìn Sở Thành, quả nhiên không thể lên tiếng thẳng thắn thừa nhận chính mình là kẻ nói dối, thế nhưng một khi Tần Song không còn đứng về phía anh ta nữa, tổ chương trình cũng sẽ không nghiêng về phía anh ta, nhất định sẽ dựa theo lời Liên Cảnh Hành sửa đổi quy tắc trò chơi, nhưng nếu ghi hình lại và để nhân viên công tác kiểm kê số tiền, cuối cùng anh ta cũng sẽ bị bại lộ.

Nếu không ghi hình nữa, anh ta sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, Nhậm Chân cũng vậy, đến lúc đó chắc chắn Tần Song sẽ nảy sinh bất mãn với anh ta, đến khi trong nhà đặt ra câu hỏi sao lại quay về sớm vậy, nhất định Tần Song sẽ nói ra hết tất cả nguyên do, đến lúc đó chắc chắn cha mẹ anh ta sẽ vô cùng tức giận.

Suy nghĩ tới lui một hồi, Tần Vị Minh bèn lựa chọn cách có lợi cho chính anh ta nhất, “Tôi nói dối đó, chúng tôi thua trò chơi buổi sáng khiến Tiểu Chân rất khó chịu, em ấy nói lần này em ấy không muốn về cuối nữa. Tôi muốn Tiểu Chân vui vẻ, cho nên mới nói dối, sau đó vì không muốn bị vạch trần khiến Tiểu Chân mất hết mặt mũi, nên tôi mới luôn tỏ vẻ không muốn tổ chương trình kiểm kê số tiền, thật xin lỗi.”

Mọi người nghe vậy, bèn không khỏi quay đầu nhìn người bên cạnh, trong mắt đều là sự kinh ngạc, tuy mọi người đều cảm thấy Tần Vị Minh là người nói dối, bằng không sẽ không đến mức không muốn tổ chương trình kiểm kê số tiền một cách kịch liệt như vậy, nhưng đột nhiên lúc này lại nói lời xin lỗi, thật đúng là khiến mọi người ở đây có hơi trở tay không kịp.

Quý Khinh Chu chợt nhớ đến khi Nhậm Chân nghe được Tần Vị Minh báo ra con số 49, khi ấy ánh mắt của cô rõ ràng là đang tỏ vẻ sự kinh ngạc, kế đó là thái độ và ngữ điệu của Tần Vị Minh khi rống Nhậm Chân một câu “Câm miệng lại”, căn bản không phải là người vì suy nghĩ cho Nhậm Chân mà làm như vậy, sau đó khi chạm mắt với Nhậm Chân, thiếu điều là muốn mắng thẳng mặt cô ngay mà thôi.

- -----oOo------

Thế nhưng dù vậy Quý Khinh Chu cũng không nghĩ mọi chuyện lại dần dần phát triển thành tình huống như hiện tại, dựa theo những gì Nhậm Chân vừa mới nói ra, Tần Vị Minh chỉ cần nương theo bậc thang đó mà leo xuống thôi, kẻ muốn cho người muốn nhận, cậu chỉ là người ngoài cuộc, không cần phải nói ra làm gì.

“Anh xin lỗi tôi làm gì, tôi nói rồi, anh không cần phải xin lỗi tôi, tôi chướng mắt anh, anh xin lỗi Dư An Nghi cùng Quý Khinh Chu ấy.” Sở Thành nói.

Tần Vị Minh hết cách, đành phải đi đến trước mặt Dư An Nghi nói, “Thật xin lỗi.”

“Thôi, tôi không nhận nổi đâu, tôi sợ mang tiếng kết bè kết phái ức hiếp anh lắm.”

Tần Vị Minh có chút xấu hổ, Nhậm Chân bất mãn trừng mắt nhìn Dư An Nghi, Dư An Nghi thấy thế cũng trừng mắt nhìn lại cô, “Trừng cái gì mà trừng, làm như có mình cô có mắt á.”

“Anh ấy đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào nữa?!”

“Anh ta xin lỗi tôi thì nhất định tôi phải tha thứ cho anh ta sao?! Trước đó anh ta nói dối, nói tôi là người không chịu được thua, vu khống tôi kết bè kết phái, hiện tại chỉ cần nói một câu “thật xin lỗi”, tôi phải nói là “thôi không sao đâu” với anh ta sao? Anh ta là chồng của cô, chứ không phải chồng của tôi, cô cảm thấy anh ta chịu nói lời xin lỗi là đã ghê gớm lắm rồi, nhưng tôi thì không! Tôi không có quen với cái tật xấu này của anh ta!”

Nhậm Chân có chút tức giận, Tần Vị Minh thì chỉ muốn chuyện này trôi qua thật nhanh, vì vậy anh ta quay đầu nhìn Nhậm Chân, kìm nén bực bội trong lòng nói: “Đừng nói nữa.”

Lúc này Nhậm Chân mới từ bỏ.

Tần Vị Minh quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, nói ra thì, nếu trong chuyện này anh ta là lửa, Dư An Nghi là kíp nổ, vậy thì Quý Khinh Chu chính là dầu khiến lửa bùng cháy dữ dội hơn.

Tuy cậu không nói gì nhiều, nhưng mỗi lần mở miệng, cậu đều nói những yếu tố quan trọng, so với Dư An Nghi, Tần Vị Minh càng không muốn xin lỗi cậu chút nào, thế nhưng Quý Khinh Chu là người đã dẫn Sở Thành đến đây, điều này chứng tỏ nhất định quan hệ của hai người này không tồi, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, anh ta đành cúi đầu nói, “Thật xin lỗi.”

“Không cần đâu.” Quý Khinh Chu nói, nói thật, ban đầu cậu cũng chỉ vui đùa nói ra câu kia, để người chủ trì kiểm kê số tiền, sau đó khi phát hiện số tiền của Tần Vị Minh không đúng, người chủ trì sẽ tùy tiện nói hai câu, trêu chọc tạo thành tiếng cười, chuyện này cứ thế mà qua thôi.

Thế nhưng không ngờ, Tần Vị Minh lại vì thế mà nhảy dựng lên, cả người nóng nảy, cho nên mới khiến tình huống càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. Hiện tại Tần Vị Minh đã cúi đầu xin lỗi rồi, Quý Khinh Chu cũng không muốn nắm hoài không buông nữa.

“Chúng ta tiếp tục ghi hình đi.” Hiện tại Tần Vị Minh chỉ thật lòng muốn quay xong thật nhanh để được nhanh chóng trở về nhà, tránh bản thân khỏi sự xấu hổ này.

Quý Khinh Chu nhìn về phía Sở Thành, cậu thì không sao, nhưng không biết Sở Thành tính toán thế nào. Vừa rồi anh ầm ĩ với Tần Vị Minh muốn Tần Vị Minh rời khỏi chương trình này, vậy bây giờ có còn muốn anh ta ghi hình nữa không?

Sở Thành nhìn Dư An Nghi, trưng cầu ý kiến của cô. Anh không quan tâm đến Tần Vị Minh, có anh ta hay không cũng chẳng liên quan đến anh, nhưng anh để tâm đến cảm nhận của Quý Khinh Chu cùng Dư An Nghi, Quý Khinh Chu nói một câu “Không cần đâu” xem như là đã tiếp nhận lời xin lỗi của Tần Vị Minh rồi, nhưng dường như Dư An Nghi vẫn chưa muốn bỏ qua.

Dư An Nghi thấy Sở Thành nhìn cô, liền biết ngay anh đang muốn trao quyền quyết định lại cho cô. Tính cô thẳng thắn, nếu là ngày thường, chắc chắn cô sẽ mắng Tần Vị Minh một trận sau đó sẽ mắt không thấy tâm không phiền mà né đủ đường không muốn gặp lại anh ta. Thế nhưng Liên Cảnh Hành chuẩn bị chương trình này từ rất lâu rồi, rõ ràng là anh ký thác rất nhiều kỳ vọng vào chương trình này. Hiện tại Tần Vị Minh cúi đầu nhận sai, tức là anh ta muốn tiếp tục được ký hợp đồng với chương trình, nếu cô đuổi người rời đi, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng danh tiếng của tổ chương trình bị tổn hại mới là chuyện lớn, rất uổng phí tâm huyết của Liên Cảnh Hành.

Vì thế Dư An Nghi nén giận nhìn Tần Vị Minh, cô mở miệng nói, “Tiếp tục ghi hình đi, đừng giở trò nữa là được.”

Liên Cảnh Hành không ngờ cô lại nói như vậy, anh còn tưởng rằng với tính cách của Dư An Nghi, cho dù không đuổi Tần Vị Minh đi, cô cũng sẽ làm lơ anh ta, không ngờ, cô lại nói với anh ta như thế.

Sở Thành thấy vậy, bèn nói với Liên Cảnh Hành, “Vậy tiếp tục ghi hình dựa theo quy tắc mà cậu đã nói đi.”

Anh vừa nói xong, chợt thấy Tần Vị Minh đi đến trước mặt anh, đưa điện thoại qua nói, “Chú có chuyện muốn nói với anh.”

Sở Thành tiếp nhận, Tần Song ở bên kia điện thoại cũng nghe được tình huống đại khái lúc bấy giờ, biết Tần Vị Minh đã xin lỗi rồi, cũng biết phía Sở Thành cũng không muốn làm lớn mọi chuyện nữa, bèn nói, “Tiểu Thành à, hiện tại Vị Minh cũng đã xin lỗi cậu rồi, các cậu cũng quyết định tiếp tục ghi hình, vậy chuyện này cứ thế mà qua đi ha. Tôi rất coi trọng chương trình giải trí này, chuyện đầu tư vẫn cứ để tôi đi, cậu cứ chơi vui vẻ là được rồi, OK không? Tôi bảo đảm, Vị Minh sẽ không gây chuyện nữa đâu.”

“Được.” Sở Thành cũng không để tâm lắm, “Vốn dĩ tôi cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, tôi chỉ không thích nhìn Tần Vị Minh lấy ngài ra để dọa tổ chương trình mà thôi.”

“Vị Minh không hiểu chuyện, cậu đừng để tâm đến nó, về nhà tôi sẽ dạy dỗ nó ngay, cậu yên tâm.”

“Được.”

“Vậy cậu ghi hình đi, chơi vui vẻ ha.”

Sở Thành cười khẽ, “Mượn lời của ngài.”

Anh vừa nói xong, liền cúp máy trả điện thoại lại cho Tần Vị Minh.

Tần Vị Minh nhìn anh, biểu tình có chút kỳ quái, vừa bất mãn mà cũng vừa bất đắc dĩ, cuối cùng xoay người rời đi.

Tần Song nói chuyện điện thoại với Sở Thành xong, liền gọi cho đạo diễn, nói rằng sau khi trao đổi với Sở Thành, ông sẽ không cắt đầu tư nữa, Sở Thành cũng sẽ không đầu tư, vô cùng xin lỗi về chuyện hôm nay, sau này sẽ không như thế nữa.

Đạo diễn thấy màn kịch này xem như đã kết thúc rồi, bèn vội vàng đáp, “Dạ được.”

Thần tiên đánh nhau, chỉ có dân chúng dưới trần như bọn ông mới kinh hồn táng đảm nhất, tuy ông biết thân phận của Sở Thành không bình thường, nhưng ông nghĩ chắc anh cũng giống như Tần Vị Minh mà thôi, một công tử nhà giàu ăn chơi lêu lổng, cho nên mới rảnh rỗi sinh nông nổi đến tham gia chương trình giải trí này, ấy thế mà cuối cùng Sở Thành lại là người chiến thắng.

Xem ra, không xuất hiện dưới núi sương mới là đại phật chân chính.

*Ý nói một người có tài năng, có ưu điểm nhưng khiêm tốn, không phô trương

Rất nhanh đạo diễn đã tiến vào trạng thái làm việc, bảo các nhóm camera khởi động máy, khi các khách mời điều chỉnh trạng thái xong rồi, liền bắt đầu tiến hành ghi hình một lần nữa.

Người chủ trì đi về phía trước, kiểm kê từng số tiền mà mỗi đội có được, trong lúc đó còn hỗ trợ pha trò với các khách mời, vừa gia tăng tiếng cười trong chương trình, mà cũng vừa khiến các khách mời thả lỏng tâm tình. Cuối cùng khi đi đến bên cạnh Tần Vị Minh, Tần Vị Minh đưa tiền ra, người chủ trì đếm một hồi, cuối cùng cũng hiểu được vì sao anh ta lại muốn nói dối, đúng là ít hơn những người khác rất nhiều, mọi người đều nói ra một con số trên 40 đồng, nhưng chỉ có đội của Tần Vị Minh là 38 đồng, đúng là con số này quá ít.

“38.” Người chủ trì công bố số tiền.

Nhậm Chân nghe vậy bèn cười nói, “Tôi quay phim thì được, chứ bán hoa quả thì tôi đành chịu thôi.”

Người chủ trì nghe vậy liền tiếp lời, hai người kẻ xướng người hoạ, thoạt nhìn cũng xem như hài hòa.

“Vậy đội về cuối của nhiệm vụ lần này chính là Nhậm Chân cùng Tần Vị Minh.”

Nhậm Chân tự giễu, “Chẳng lẽ tôi là hố đen các trò chơi của chương trình này rồi sao?”

Quý Khinh Chu cảm thấy Nhậm Chân thật lợi hại, cho dù vừa rồi trải qua một chuyện chẳng mấy vui vẻ gì với mọi người, nhưng cô điều chỉnh trạng thái tâm tình rất nhanh, không những có thể làm ra vẻ như chưa phát sinh chuyện gì, mà còn tự dán loại hình nhân vật “Hố đen trò chơi” cho chính mình. Quả thật, cô rất thích hợp trong giới giải trí này.

“Được rồi, hiện tại các đội đến nhận nguyên liệu nấu ăn cho buổi chiều hôm nay đi, thật đáng tiếc, đội của Nhậm Chân sẽ không có gì cả. Nhưng không sao, tôi sẽ cho hai vị thêm hai quả táo.”

Nhậm Chân tiếp nhận hai quả táo, nói lời cảm ơn.

Liên Cảnh Hành đi lên cầm lấy phần nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, Quý Khinh Chu cũng đi sát theo sau, mọi người cũng dựa theo thứ hạng nhiệm vụ vừa rồi bắt đầu lấy phần nguyên liệu nấu ăn của chính đội mình, tới lượt Dư An Nghi, cô cầm hai cái bánh bao lên, chợt cảm giác như không thể cắn một ngụm nổi.

“Hiện tại, các vị có thể trở về chuẩn bị bữa cơm chiều cho ngày hôm nay, sau bữa cơm chiều, chúng ta sẽ có một bữa tiệc tối bên cạnh lửa trại, hoan nghênh các vị tham gia.”

Mọi người “Yeah” một tiếng, sau đó cầm nguyên liệu nấu ăn trở về nhà.

Quý Khinh Chu thấy Dư An Nghi cùng Quản Hạ Vân chỉ có hai cái bánh bao, vì vậy liền nói, “An Nghi, hay là hai người đừng về nhà, qua nhà tôi ăn cơm đi.”

Dư An Nghi còn đang lo không biết ăn cái bánh bao này có no không, đột nhiên nghe được lời này của cậu, lập tức liền hết lo lắng, “Thế thì hay quá.”

Cô đưa bánh bao cho Quý Khinh Chu, “Cho cậu, tiền cơm.”

Quý Khinh Chu nhận lấy, “Vừa khéo, tôi sẽ chiên bánh bao lên cho cậu ăn.”

“Được.” Dư An Nghi vui vẻ nói.

Quản Hạ Vân thấy vậy, cũng ngại ngùng mỉm cười nhìn Quý Khinh Chu, cô khẽ nói, “Cảm ơn.”

Sở Thành nhìn cô, không nói gì.

Bốn người một hàng về tới nhà của Quý Khinh Chu cùng Sở Thành, Quý Khinh Chu rửa sạch tay, cậu mở tủ lạnh, lấy một vài nguyên liệu nấu ăn ra.

“Để tôi giúp cậu rửa rau.” Quản Hạ Vân nói.

“Được, nhờ cô rửa nguyên liệu nhé.” Quý Khinh Chu bỏ các nguyên liệu cần rửa vào thau.

Quản Hạ Vân bưng thau lên, múc nước vào, sau đó bắt đầu rửa rau, còn Quý Khinh Chu thì bắt đầu vo gạo.

Nhà hai người họ không có nồi cơm điện, vậy nên muốn nấu cơm phải nấu ở trên bếp lò. Hiện tại Quý Khinh Chu chưa muốn nhóm lửa, nên cậu cũng không đặt nồi cơm lên trước, chờ Quản Hạ Vân rửa nguyên liệu xong, cậu bắt đầu xắt rau.

“Cậu tính làm món gì?” Quản Hạ Vân hỏi.

“Với các nguyên liệu này, có thể làm cà chua xào trứng gà, đậu que xào cà tím, ớt xanh xào thịt, gỏi khoai tây thái sợi chua cay.” Cà tím, ớt xanh và thịt đều là nguyên liệu nấu ăn có sẵn trong tủ lạnh, “À đúng rồi, còn có bánh bao chiên nữa.”

“Được, để tôi phụ cậu, giúp cậu xắt nguyên liệu ra.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” Quản Hạ Vân nói xong, chợt nghĩ đến điều gì đó liền nở nụ cười, thoạt nhìn cả người vô cùng xinh đẹp dịu dàng, “Chúng tôi cũng ăn ké nhà các cậu mà.”

Lúc nói câu này, cô nói rất nhẹ nhàng, cảm giác rất thoải mái, Quý Khinh Chu cảm thấy tuy tính cách của cô và Dư An Nghi khác nhau nhưng cả hai lại bổ sung cho nhau, khó trách hai người lại có thể trở thành bạn bè của nhau. Cậu đưa trứng gà cho Quản Hạ Vân, nhờ cô đánh trứng lên, còn cậu thì gọt vỏ khoai tây, chuẩn bị thái sợi.

Kỹ thuật xắt rau của Quý Khinh Chu không tồi, Quản Hạ Vân nhìn một loạt động tác của cậu, bèn nhịn không được mở lời khen ngợi, “Cậu cắt khoai tây còn giỏi hơn cả tôi luôn đó.”

“Luyện nhiều là được thôi.”

“Vậy về nhà tôi sẽ luyện thử xem.” Quản Hạ Vân cầm một quả cà chua lên, “Tôi cắt cà chua giúp cậu nha.”

“Được.” Quý Khinh Chu nói.

Căn nhà này không có bàn bếp, vậy nên Quý Khinh Chu đành đặt thớt lên trên chiếc bàn, bắt đầu xắt rau. Vốn dĩ Sở Thành cũng muốn phụ giúp cậu, nhưng Quản Hạ Vân vô cùng tự nhiên tiếp nhận chuyện này, hơn nữa rõ ràng còn làm tốt hơn cả anh, vậy nên anh đành khoanh tay đứng dựa tường nhìn vào bên trong.

Anh yên lặng nhìn Quản Hạ Vân cùng Quý Khinh Chu vừa xắt rau vừa nói chuyện phiếm, có thể nhìn thấy được mỗi lần Quản Hạ Vân nhìn Quý Khinh Chu, ngoài lấp lánh ra chính là trong mắt toàn là hình ảnh của Quý Khinh Chu.

Sở Thành nghĩ ngợi một hồi, bèn xoay người nói với Dư An Nghi, “Đi, tôi dẫn em đi xem nhà bếp.”

Dư An Nghi không nghi ngờ gì liền đi theo anh ra ngoài, Sở Thành kéo Dư An Nghi qua một bên, sau đó nói nhỏ với camera-man, “Chúng tôi có việc cần nói, cho tôi hai phút.”

Nói xong, liền kéo Dư An Nghi đi đến phía sau cây lê trong sân.

“Anh muốn nói gì với em? Làm gì bí mật thế?” Dư An Nghi tắt micro, cũng thuận tay tắt đi micro của Sở Thành, cô nghi hoặc hỏi.

Sở Thành hỏi cô, “Quản Hạ Vân thích Quý Khinh Chu đúng không?”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.