“Quản Hạ Vân thích Quý Khinh Chu.” Lần này Sở Thành dùng câu khẳng định.
“Sao anh biết?”
“Có người mơ ước bạn trai của tôi, sao tôi lại không nhận ra được?”
Dư An Nghi chợt nhớ lại hồi giữa trưa Quản Hạ Vân có hỏi cô là có thích Quý Khinh Chu hay không, hóa ra là cậu ấy thích Khinh Chu cho nên mới hỏi mình vấn đề đó. Hơn nữa còn có vẻ gấp gáp, vừa về đến nhà là tắt hết các camera hỏi mình ngay.
“Hôm nay cô ấy còn cho Quý Khinh Chu một túi khăn ướt.” Sở Thành nói, “Cô ấy có cho Liên Cảnh Hành hay các ông trai khác không?”
Dư An Nghi lắc đầu.
“Vậy nên mới nói, tại sao chỉ cho một mình Quý Khinh Chu?”
“Có lẽ là vì muốn báo đáp Quý Khinh Chu đã gánh nước hộ tụi em hồi sáng.”
“Vậy sao không cho tôi? Khi chia đội em chọn Quý Khinh Chu, tôi mới là người chung đội với cô ấy.”
“Ờ nhỉ.”
“Em về hỏi cô ấy một chút, nếu cô ấy không thích, vậy thì do tôi quá nhạy cảm, tình nhân luôn hóa Tây Thi. Nhưng nếu cô ấy thật sự thích Quý Khinh Chu, dù sao cũng là bạn của em, em hãy khuyên cô ấy nhanh chóng từ bỏ đi.”
Dư An Nghi gật đầu, cô bất mãn nhìn Sở Thành, “Tụi em có mệnh gì thế này, thật thảm quá đi, một người thích anh, một người thích Quý Khinh Chu, đúng là đáng thương.”
Sở Thành nghe vậy liền bật cười, “Vậy nên em cũng nhanh chóng chuyển sang thích người khác đi, tôi thấy Liên Cảnh Hành đối xử với em rất chu đáo đấy.”
Dư An Nghi giơ tay tạo một thế ngừng với anh, “Anh điên rồi sao? Anh là Liên Niên Hữu Dư đúng không? Mau dừng lại đi, sao anh cũng giống các fan couple rồi vậy!?”
Cô nói xong, liền mở micro đi ra ngoài, cô nói với camera-man: “Đi thôi, đi xem nhà bếp của các anh.”
Thời điểm Sở Thành mang cô vào nhà bếp, Quý Khinh Chu cũng xắt nguyên liệu xong mang tới, Sở Thành thấy vậy, liền ngồi xuống bắt đầu nhóm lửa.
“Anh vậy mà biết nhóm lửa!” Dư An Nghi kinh ngạc nói, “Chỉ mới một ngày thôi, mà coi bộ anh đã thích ứng với hoàn cảnh nơi đây rồi, đúng là trai làng mới mà.”
“Dù sao chắc chắn cũng chịu được hơn em.” Sở Thành nói.
Quý Khinh Chu thấy lửa đã tốt, bèn đặt nồi cơm lên trước. Trong lúc đợi cơm chín, Quản Hạ Vân cũng đã mang phần nguyên liệu còn lại cô đảm nhận xắt ra.
Chờ được một lúc, Quý Khinh Chu liền mở nắp nồi ra xem, quả nhiên, cơm đã được nấu chín. Cậu nhấc nồi lên, bảo Sở Thành mang vào trong nhà, sau đó bắt đầu xào rau, sau khi xào hết toàn bộ bốn món rau rồi, cậu mới bắt đầu chiên bánh bao.
Vốn dĩ cậu muốn làm thêm một món chè lạnh lê hấp đường phèn, nhưng cuối cùng lại bị Sở Thành ngăn lại, “Vậy là được rồi, trời cũng đã tối, chúng ta ăn mấy món này là đủ rồi.”
Quý Khinh Chu đoán có lẽ anh đau lòng mình, nên cũng không kiên trì nữa, cùng Sở Thành mang bánh bao chiên vào nhà.
Tuy những món này đều là cơm nhà, nhưng với hoàn cảnh bây giờ, không khỏi có chút ấm áp, Dư An Nghi vừa ăn vừa cảm thán, “Quý Khinh Chu, cậu nấu ăn ngon thật đó, trước giờ chưa từng có dịp thử qua, hôm nay xem như được học hỏi rồi.”
“Lần sau cậu tới nhà tôi đi, tôi sẽ làm cho cậu ăn.”
Sở Thành bất mãn, “Em ấy muốn ăn gì không thể tự đi mua được sao, cần em làm cho ăn làm gì, em có phải đầu bếp của em ấy đâu?”
Dư An Nghi cạn lời, oán hận gắp nguyên một đũa thịt ở trước mặt anh, xem như đang trả thù.
Quản Hạ Vân an tĩnh ăn cơm, đôi khi sẽ nói vài câu với Quý Khinh Chu cùng Dư An Nghi. Lúc này Dư An Nghi mới phát hiện, Quản Hạ Vân thật sự không hề nói chuyện với Sở Thành, còn mỗi lần nói chuyện với Quý Khinh Chu, Quản Hạ Vân sẽ vô thức nói chuyện nhỏ nhẹ, ánh mắt nhìn cậu vô cùng chăm chú.
Đây cũng không hẳn là một dấu hiệu, Dư An Nghi nghĩ. Vì thế, sau khi cơm nước xong, Dư An Nghi rửa chén cùng Quản Hạ Vân, sau đó nhanh chóng kéo cô về nhà.
Quản Hạ Vân muốn ở thêm một lúc nữa, ở đến lúc bắt đầu bữa tiệc lửa trại, bốn người cùng đi luôn, nhưng không ngờ Dư An Nghi lại muốn về nhà, đành phải đi theo cô quay về.
“Chúng tôi đi thay quần áo.” Dư An Nghi nói xong, camera-man cũng hiểu chuyện không đi theo vào nhà, Dư An Nghi đóng cửa, sau đó nói một câu với camera trong nhà, tắt camera đi.
Quản Hạ Vân hỏi, “Cậu muốn thay bộ nào? Chắc buổi tối sẽ không có nhiệm vụ nữa đâu, nhiệt độ nơi này vào ban đêm chênh lệch với ban ngày rất lớn, hiện tại có hơi lành lạnh rồi đó, hay là mặc một chiếc váy dài đi.”
Dư An Nghi nào có tâm tư suy nghĩ xem tối nay sẽ mặc gì, hiện tại trong lòng cô chỉ có duy nhất một chuyện, đó chính là, “Hạ Vân, hỏi cậu chuyện này nha, có phải cậu thích Quý Khinh Chu hay không?”
Quản Hạ Vân sửng sốt một chút, mình tưởng mình đã giấu kỹ tâm tư rồi chứ, không ngờ……
“Cậu nhìn ra được rồi sao?” Cô khẽ hỏi.
Dư An Nghi nghe vậy, bèn cảm thấy hai người các cô đúng là một cặp chị em khốn khổ mà, “Cậu thật sự thích cậu ấy sao?”
“Có một chút ấn tượng tốt.” Quản Hạ Vân nói, “Thời điểm các cậu tham gia《Quyết Chiến 48 Giờ》, tôi đã để ý tới cậu ấy rồi, tôi cảm thấy cậu ấy rất thông minh, tính cách cũng rất dịu dàng, cho nên……”
“Nhưng,” Dư An Nghi nhìn cô, tàn nhẫn nói, “Cậu ấy đã có người yêu rồi.”
Quản Hạ Vân nghe vậy, bèn nhịn không được có chút hoảng hốt.
Dư An Nghi kéo cô ngồi xuống giường, nghiêm túc nói với cô, “Trước đó tôi không biết cậu thích cậu ấy, nếu tôi biết, tôi đã khuyên cậu bỏ cậu ấy từ sớm rồi. Quý Khinh Chu đã có người yêu rồi, cảm tình cũng rất ổn định, là người quen của tôi, đối phương không tồi, cho nên cậu đừng đặt tình cảm lên người cậu ấy nữa. Nếu cậu muốn xem cậu ấy như bạn bè, thế thì không sao, nhưng nếu cậu muốn cậu ấy thích cậu, căn bản là không có khả năng đâu, cho nên Hạ Vân à, cậu đừng thích cậu ấy nữa.”
Vừa rồi khi mới ăn cơm xong, Quản Hạ Vân vẫn còn đang đắm chìm trong tư tưởng dường như đã thân thiết hơn với Quý Khinh Chu rồi, thế nên khi hiện tại nghe được tin tức này, nhất thời cô cảm thấy có hơi khó chịu trong lòng.
Dư An Nghi thấy cô rũ mắt không nói gì, nét mặt có chút buồn bã, bèn nhỏ nhẹ khuyên nhủ, “Khắp trời đâu chốn không hương cỏ, nếu cậu thích người vừa thông minh lại vừa dịu dàng, đợi hôm nào tôi giới thiệu một người khác cho cậu nhé.”
“Không cần đâu.” Quản Hạ Vân khẽ nói, “Tôi chỉ bất ngờ với tin tức này mà thôi, tôi không biết cậu ấy đã có người yêu, trước đó cũng chẳng nghe ngóng được thông tin gì về chuyện này, tôi vẫn luôn cho rằng cậu ấy đang độc thân, cho nên, mới kinh ngạc một chút mà thôi.”
“Không có gì đâu.” Quản Hạ Vân cười cười, “Tôi chỉ cảm mến cậu ấy một chút mà thôi. Ban đầu khi nhìn thấy cậu ấy, tôi còn rất lo lắng không biết cậu ấy có khác xa với hình tượng đó giờ mà tôi vẫn nghĩ hay không, có khiến tôi thất vọng hay không. Nhưng sau khi tiếp xúc với cậu ấy, tôi cảm thấy cậu ấy còn tốt hơn hình tượng ở trên màn ảnh nữa, nên khi ấy mới bắt đầu có chút cảm mến, nhưng cũng may là hiện tại chỉ mới chớm nở quyết định thích cậu ấy thôi, vẫn chưa thật sự thích lắm, cho nên hiện tại dù có từ bỏ cậu ấy, tôi vẫn cảm thấy không khó chịu lắm đâu.”
“Ừm ừm.” Dư An Nghi ôm Quản Hạ Vân vào lòng, “Dù sao cậu cũng đừng buồn, mấy chuyện tình yêu này vẫn luôn phiền toái nhất, cậu nhìn tôi đi, đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai đây nè.”
“Đó là do cậu không muốn thôi, có rất nhiều người đang theo đuổi cậu.”
“Nhưng đến khi tôi muốn thì đối phương lại không muốn đó chứ.” Dư An Nghi cảm thán, “Vậy nên, mấy chuyện cả hai cùng yêu nhau này thật sự rất khó, chúng ta cứ từ từ mà tới thôi.”
Quản Hạ Vân nghe vậy, bèn gật đầu đồng ý, ban đầu cô còn tưởng rằng sau khi tham gia chương trình này cô sẽ bắt đầu thân thiết hơn với Quý Khinh Chu, từ đó sẽ có nhiều cơ hội hơn, nhưng không ngờ, Quý Khinh Chu đã có bạn gái rồi. Tình yêu đúng là một chuyện vô cùng phiền toái.
Hai người nâng má đồng lòng thở dài, sau đó lại vì hành động giống nhau của cả hai mà bật cười.
“Được rồi, mau thay quần áo thôi.” Quản Hạ Vân nói, “Sắp tới bữa tiệc đêm lửa trại rồi.”
Dư An Nghi gật đầu.
Thật ra bữa tiệc đêm lửa trại này tương đối giống một buổi hàn huyên bên đống lửa hơn, các khách mời tham gia đều ngồi xung quanh đống lửa, vừa nói chuyện phiếm, vừa thưởng thức các món ăn khuya do tổ chương trình chuẩn bị.
Khi Lý Dật Minh cùng Trương Gia Thụy nhìn thấy các món ăn khuya do tổ chương trình chuẩn bị, cả hai liền xông lên níu chặt lấy cái bàn, hô to, “Đạo diễn à, tụi tui yêu ông chết mất.”
Cùng cảm xúc này với hai người họ chính là Nhậm Chân cùng Tần Vị Minh, cơm chiều của hai người chỉ có hai quả táo, lúc này nhìn thấy các món ăn khuya trên bàn, nháy mắt liền có tinh thần.
Đạo diễn cười ha hả bảo mọi người ngồi xuống, người chủ trì cũng ngồi xuống theo làm người quản trò, mọi người vừa chơi trò chơi vừa nói chuyện phiếm.
Tần Vị Minh vừa mới bị Tần Song dạy dỗ một trận, Tần Song khuyên bảo, “Cháu hãy nhân cơ hội này mà gần gũi hơn với Sở Thành, lập nên một mối quan hệ tốt hiểu không?” Tần Vị Minh còn có gì mà chưa hiểu nữa, chú họ đã nói rõ ràng như vậy rồi, đành phải làm theo mà thôi.
Vì vậy khi Nhậm Chân mang cháo đến trước mặt Tần Vị Minh, Tần Vị Minh liền chuyển cháo trên tay qua trước mặt Sở Thành, “Đây là tôi xin lỗi vì chuyện lần trước.”
Sở Thành:……
Sở Thành cảm thấy anh ta thay đổi thái độ nhanh thật, “Không cần.”
Anh đẩy chén cháo trở về.
Tần Vị Minh nhìn chén cháo trước mặt, cũng không miễn cưỡng anh nữa, nghĩ thầm đợi sau này tìm cách khác tiếp cận vậy, dù sao hồi chiều cũng mới ầm ĩ với nhau một trận, nên hiện tại anh ta cũng không trông mong Sở Thành sẽ rộng lòng bắt tay giảng hòa với anh ta.
Vì thế Tần Vị Minh liền cười cười với Sở Thành, “Vậy nếu ngày mai anh cần tôi hỗ trợ điều gì thì cứ việc nói nhé.”
Sở Thành:……
Cần anh làm gì? Cần anh kéo chân sau sao? Sở Thành cảm thấy, hiện tại điều mà tôi cần nhất chính là, Tần Vị Minh hãy trở lại bình thường đi!
Nhậm Chân nhìn Tần Vị Minh, cô yên lặng cúi đầu, không nói gì.
Vì muốn khuấy động không khí, người chủ trì liền tổ chức một trò chơi nhỏ cho mọi người cùng tham gia, rất nhanh mọi người đã tụ họp lại chơi với nhau, cười nói vui vẻ. Ngay lúc này đạo diễn liền nhắc nhở người chủ trì có thể mở phát sóng trực tiếp được rồi, chẳng qua lần phát sóng trực tiếp này, chỉ có Liên Cảnh Hành cùng Mạnh Nguyên Bạch là được lọt vào ống kính.
Liên Cảnh Hành nghe vậy, liền lấy điện thoại di động từ tay nhân viên công tác, mở phát sóng trực tiếp lên, độ nổi tiếng của anh cao, nên khi vừa phát sóng trực tiếp, các fans liền nối đuôi nhau nhảy vào xem, nhìn quần áo và hoàn cảnh xung quanh anh, phát hiện anh không có ở trong nhà, bèn nhắn hỏi, “Anh ơi, anh đang ở đâu vậy?” “Anh ơi, anh đi quay phim mới sao?” “Bên cạnh là Mạnh Nguyên Bạch ạ?”.
Liên Cảnh Hành chọn một số câu hỏi để trả lời, sau đó thì tắt phát sóng trực tiếp, mọi người không hiểu ra sao, bèn sôi nổi suy đoán trên khắp weibo cùng các diễn đàn xem hiện tại anh đang ở đâu và đang làm gì?
Kế đó đạo diễn cũng giao nhiệm vụ cho Dư An Nghi và Quý Khinh Chu, “An Nghi, giữa trưa mai, cô cũng phát sóng trực tiếp một đoạn nhé, bảo đảm chỉ có cô và Hạ Vân lọt vào ống kính thôi. Khinh Chu thì sáng ngày mốt hãy phát sóng trực tiếp, cũng bảo đảm là chỉ có cậu và Sở Thành ở trong ống kính thôi. Những người còn lại, đợi sau khi ghi hình xong sẽ có lịch phát sóng trực tiếp.”
Mọi người nghe đến đây, liền hiểu được tổ chương trình đang muốn tổ chức tuyên truyền, các chương trình khác là giữ lại và tung ra con át chủ bài vào lúc cuối cùng, nhưng《Thiếu Niên Du Ngoạn》thì lại không theo quy tắc đó, mà là bắt đầu tuyên truyền các con át chủ bài lên trước. Liên Cảnh Hành, Dư An Nghi, Quý Khinh Chu là ba vị khách mời có độ nổi tiếng cao nhất ở đây, cho nên tổ chương trình mới muốn tuyên truyền ba người này trước để tạo độ hot thảo luận cho chương trình.
Phương pháp này không hẳn là chưa từng có chương trình sử dụng, vì vậy mọi người cũng không quá kinh ngạc, tất cả đều tỏ vẻ nguyện ý phối hợp.
Chờ đến khi kết thúc bữa tiệc đêm lửa trại, Quý Khinh Chu cùng Sở Thành về đến nhà, cả hai đều cảm thấy mệt lã cả người, hai người rửa mặt đơn giản, sau đó tắt camera, lên giường tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Quý Khinh Chu bị tiếng gà trống gáy đánh thức, cậu cảm thấy rất ồn, hai tay che lấy lỗ tai chui rúc vào lòng Sở Thành, khiến Sở Thành cũng vì thế mà bừng tỉnh.