Sở Thành nhìn Quý Khinh Chu đang nhíu mày che tai ở trong lòng anh, bèn tri kỷ phủ thêm một bàn tay lên tai cậu, giúp cậu che bớt đi tạp âm.
Quý Khinh Chu nằm ngủ trong lòng anh tầm thêm nửa giờ nữa, sau đó mới chịu tỉnh dậy, Sở Thành thấy cậu vẫn đang mơ màng, bèn chọt chọt vài cái lên mặt cậu, thẳng đến khi Quý Khinh Chu hé miệng muốn cắn ngón tay anh, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn thu hồi ngón tay.
Hai người thay đổi quần áo, cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó liền nhận được một thẻ nhiệm vụ từ tổ chương trình, trên thẻ yêu cầu lát nữa mọi người tập trung tại chỗ cũ – nơi mọi người đã tập trung vào ngày hôm qua. Quý Khinh Chu nhìn nhiệm vụ hái rau dưa trên thẻ, chợt nghĩ thầm, đừng nói là ngày hôm qua yêu cầu mọi người bán hoa quả, hôm nay là bán rau dưa nha, thật giống một chương trình giải trí bán hàng mà!
Nhưng trò chơi mà tổ chương trình đưa ra lại không phải như vậy.
“Xin hỏi các vị ở đây, có ai biết nấu cơm không?” Người chủ trì nhìn mọi người đang đứng trước mặt, lên tiếng đặt câu hỏi.
Sở Thành cảm thấy hiện tại mình cũng được xem như là biết nấu nhỉ, đang định giơ tay lên, chợt cảm giác được hình như Quý Khinh Chu đang giật giật ngón tay anh, anh bèn yên lặng nhìn Quý Khinh Chu một cái, Quý Khinh Chu vẫn đang nhìn về phía trước, tỏ vẻ như người vừa mới chạm vào anh chẳng phải là cậu, cậu bình tĩnh giơ tay phải lên.
Tuy Sở Thành không hiểu vì sao cậu lại làm vậy, nhưng Quý Khinh Chu đã ám chỉ anh rồi, anh cũng sẽ không tham gia nữa, bèn tỏ vẻ bản thân là người không biết nấu cơm.
Người chủ trì đếm một hồi, “Cho nên chỉ có Cảnh Hành, Hạ Vân, Khinh Chu cùng Tử Hân thôi phải không?”
“Trò chơi như thế này, lát nữa trong bốn vị ở đây chúng ta sẽ cử ra hai vị, tiến hành một cuộc thi nấu ăn, bốn đội còn lại sẽ lần lượt chọn một trong hai vị đầu bếp ở đây – người mà các vị cảm thấy có khả năng chiến thắng trò chơi này, hỗ trợ đầu bếp, cùng đầu bếp vào vườn hái rau dưa, sau đó về nhà nấu nướng. Khi đồng hồ điểm 12 giờ trưa nay, mọi người sẽ tập hợp lại ở chỗ này, hai vị đầu bếp sẽ lần lượt trình bày những món ăn mà mình đã nấu ra cho mọi người cùng thưởng thức và tiến hành bầu chọn, đầu bếp nào có số phiếu nhiều hơn sẽ là người chiến thắng, mọi người có hiểu không?”
Mọi người gật đầu, Liên Cảnh Hành nghe vậy, bèn cố ý nhường màn ảnh lại cho Quý Khinh Chu, anh nói, “Vậy tôi rút nhé, với trình độ của tôi, tự tôi ăn thì không sao chứ thi đấu thì không được đâu.”
“Tôi cũng vậy.” Quản Hạ Vân nói, “Tôi cũng xin rút nha.”
Hai người rút lui, lúc này trong sân chỉ còn lại mỗi Quý Khinh Chu và Lưu Tử Hân, Quý Khinh Chu nhìn Lưu Tử Hân, Lưu Tử Hân hỏi cậu, “Tay nghề nấu nướng của cậu thế nào?”
“Cũng tàm tạm.” Quý Khinh Chu thành thật nói.
“Tôi cũng tạm được.” Lưu Tử Hân cười nói.
Lưu Tử Đồng nghe vậy, bèn yên lặng xoay đầu đi, cái gì mà cũng tạm được chứ, anh là một blogger ẩm thực đó! Còn so tài làm gì nữa? Anh ấy thắng là cái chắc!
Trương Gia Thụy thấy vẻ mặt kỳ quái của cô, bèn lên tiếng hỏi, “Sao thế? Sợ anh cô thua à?”
“Anh biết vì sao tôi mang anh tôi tới tham gia chương trình này không?”
“Vì sao?” Trương Gia Thụy cảm thấy khá tò mò với những đội mang theo bạn bè hoặc người thân là người bình thường vào chương trình này. Người bình thường không thể so với các minh tinh, năng lực cảm nhận đứng trước máy quay của họ yếu hơn nhiều, cho nên nếu mang theo một người bạn hay người thân không phải minh tinh, thường thì những người đó sẽ có một hoặc hai điểm nổi trội gì đó. Chỉ là không biết Lưu Tử Hân có điểm nổi bật gì đây.
“Bởi vì tôi không biết nấu cơm, nên tôi mới mang anh ấy theo xem như một phiếu bảo hiểm.”
“Ồ.” Trương Gia Thụy gật đầu.
“Anh của tôi còn có một thân phận khác nữa, anh ấy là một blogger ẩm thực, có tầm 500 nghìn fans đó.” Lưu Tử Đồng bất đắc dĩ nhìn Trương Gia Thụy, “Hiện tại anh đã biết vì sao tôi lại bày ra vẻ mặt đó rồi đúng không?”
Trương Gia Thụy hiểu rồi, nhiệm vụ lần này chẳng khác nào là được tạo ra vì Lưu Tử Hân, thế mà Lưu Tử Hân lại không biết xấu hổ nói “Tôi cũng tạm được”! Anh yên lặng quyết định, lát nữa sẽ chọn đội Lưu Tử Hân!
Người chủ trì thấy trong sân chỉ còn lại hai vị đầu bếp Quý Khinh Chu cùng Lưu Tử Hân, liền sảng khoái nói: “Vậy đề cử hai vị nhé, có tất thảy 13 người ở trong sân này, nên mỗi người sẽ phải nấu 8 món ăn, danh sách món ăn đều phải có đủ bốn khẩu vị như sau: ngọt, chua, cay và thanh đạm, hai vị hiểu rõ luật chơi rồi chứ?”
“Vậy bốn đội còn lại sẽ lựa chọn vị đầu bếp mà mình sẽ hỗ trợ trong cuộc thi đấu lần này, vui lòng đứng phía sau vị đầu bếp mà mình muốn chọn.”
Đương nhiên đội Liên Cảnh Hành và đội Dư An Nghi sẽ chọn Quý Khinh Chu rồi, nhưng ngoài dự kiến chính là, đội Tần Vị Minh cũng đứng ở phía sau Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu:……
“Tôi cảm thấy tay nghề nấu nướng của Tiểu Quý không tồi.” Tần Vị Minh giải thích.
Quý Khinh Chu:……
Sở Thành đau đầu, anh nhìn về phía Tần Vị Minh, “Anh qua đội của Lưu Tử Hân đi.”
“Nhưng tôi……”
“Để tôi đi cho.” Liên Cảnh Hành đột nhiên nói, “Để Tần Vị Minh bên đội Khinh Chu đi.”
Sở Thành nhìn Liên Cảnh Hành, thầm nghĩ cậu còn bè thêm vào nữa.
Rất nhanh Quý Khinh Chu đã nhận ra rằng, nếu Liên Cảnh Hành và Dư An Nghi đều chung một đội với cậu, điều này sẽ khiến lưu lượng chương trình không đồng đều, vô tình sẽ xếp đội của cậu nổi bật hơn đội Lưu Tử Hân, thứ hai là cả ba người đều chung một công ty, sẽ khó tránh khỏi có anti-fan nói cả ba người đang chơi trò kết bè kết phái. Liên Cảnh Hành – thân là người sáng tạo ra chương trình này, đương nhiên anh phải xem xét đến yếu tố hiệu quả chương trình sau khi được công chiếu, vậy nên anh mới cố ý cân bằng lưu lượng trong chương trình.
Nếu xếp như vầy, độ nổi tiếng của cả hai đội sẽ không chênh lệch quá.
Mà Lưu Tử Đồng, khi cô nghe được Liên Cảnh Hành muốn qua đội của cô, lập tức liền hưng phấn múa may cánh tay tỏ vẻ, “Anh Liên, anh yên tâm, chọn anh của tôi là chỉ có đúng chứ không có sai, tay nghề nấu nướng của anh ấy siêu siêu đỉnh luôn đó!”
Sở Thành nhìn Liên Cảnh Hành cùng Mạnh Nguyên Bạch rời đi, lại quay đầu nhìn vợ chồng Tần Vị Minh đang đứng mỉm cười bên cạnh, anh đành phải tạm thời tiếp nhận đội ngũ như hiện tại.
Thế nhưng……
Anh nhìn về phía Nhậm Chân, Nhậm Chân bị anh nhìn có chút xấu hổ, cô cúi đầu xuống, sau đó chợt nghe Sở Thành lạnh lùng nói, “Nói ít làm nhiều.”
Nháy mắt Nhậm Chân liền nhớ tới câu nói mà cô đã cố tình nói với Dư An Nghi cùng Quý Khinh Chu khi đứng ở bên cạnh giếng nước hôm qua, nhất thời có chút chột dạ.
Tần Vị Minh thấy Sở Thành nhìn Nhậm Chân, còn tưởng rằng Sở Thành tin lý do thoái thác ngày hôm qua của anh ta, bèn vội vàng nói, “Anh yên tâm, Tiểu Chân đã biết sai rồi, em ấy sẽ không tái phạm nữa đâu.”
Quý Khinh Chu:……
Quý Khinh Chu cảm thấy quả nhiên người này chẳng biết xấu hổ gì cả!
Người chủ trì thấy hai đội đã tập hợp xong, liền nhờ các vị đồng hương dẫn mọi người vào vườn hái rau dưa.
So với hái hoa quả, rõ ràng hái rau dưa đơn giản hơn nhiều, thậm chí khi đến hái cà chua, Trương Gia Thụy còn vừa hái vừa ăn, Lý Dật Minh thấy vậy bèn cười, cũng hái một quả lên ăn.
Quý Khinh Chu hỏi Sở Thành, “Anh muốn ăn không?”
Sở Thành không có hứng ăn những loại hoa quả chưa được rửa sạch này, vì vậy anh khẽ lắc đầu, Quý Khinh Chu thả cà chua về lại trong rổ, tiếp tục đi hái những nguyên liệu khác.
Vườn rau dưa này có rất nhiều nguyên liệu đa dạng, mọi người hái được một hồi, Quý Khinh Chu cùng Lưu Tử Hân cảm thấy đủ rồi, lúc này mới chuẩn bị về nhà nấu cơm.
Tần Vị Minh đi theo Sở Thành, dọc theo đường đi muốn tâm sự đôi lời với anh, nhưng mỗi lần mở miệng đều bị anh lạnh lùng ngăn lại, Dư An Nghi bật cười, “Anh không thấy anh ấy không muốn nói chuyện với anh sao?”
“Không liên quan đến cô.” Tần Vị Minh nói.
Sở Thành cảm thấy rất phiền, anh nói, “Để nguyên liệu lại là được rồi, anh trở về đi.”
“Tần Vị Minh,” Sở Thành kiên nhẫn nói, “Tôi không biết Tần Song đã nói gì với anh, nhưng con người của tôi không thích người khác lại gần nịnh nọt, nếu anh còn như vậy, tôi sẽ liên hệ Tần Song, hỏi xem có thể đổi sang người khác được hay không.”
Tần Vị Minh nghe vậy, liền có chút xấu hổ, đúng là anh ta có tâm muốn nịnh nọt Sở Thành, nhưng không ngờ, đối phương lại thẳng thắn chặn đứng anh ta ngay ngoài cửa.
“Thật ra Vị Minh chỉ muốn làm bạn bè với anh mà thôi.” Nhậm Chân nói lí nhí.
Sở Thành lạnh lùng cười một tiếng, “Có rất nhiều người muốn làm bạn bè với tôi, nhưng tôi không cần.”
Anh nói xong, liền xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Tần Vị Minh cùng Nhậm Chân cầm rổ, không biết có nên đi theo nữa không.
“Đi thôi.” Dư An Nghi nhìn hai người họ nói, “Còn đứng sững sờ ở đây làm gì nữa? Dù sao cũng chỉ là chương trình tạp kỹ, đơn giản thôi, suy nghĩ nhiều làm gì. Đúng rồi, anh có khớp với chìa khóa không, ba đồng một chìa, mười đồng ba chìa đó, anh có khớp không?”
*Câu nói đùa phổ biến trên mạng, nhưng ở đây được dùng với ý mỉa mai, chìa khóa ở đây là chỉ Sở Thành
Khi tôi nói Bạn là một chìa khóa -> có nghĩa là bạn rất xinh đẹp, rất tài năng và tôi không xứng với bạn
“Cô……” Nhậm Chân muốn tức giận với Dư Anh Nghi, nhưng lại bị Dư An Nghi cắt lời, “Đừng có cô cô tôi tôi ở đây nữa, hai người không muốn ghi hình sao, không thì về nhà nghỉ ngơi đi, nếu ghi hình thì nhanh cái chân lên, tính làm trễ thời gian của người khác à?”
Cô nói xong, liền kéo Quản Hạ Vân đi về phía trước, Nhậm Chân bất mãn trong lòng, thế nhưng lại không cam lòng vì bản thân đã cất công đến đây một ngày trời, mà vẫn chưa ghi được bao nhiêu màn ảnh, đành phải khuyên nhủ chồng đi theo bọn họ. Dù sao thì Tần Vị Minh cũng có sĩ diện, sau khi nghe Sở Thành nói câu kia, anh ta không còn xum xoe ở trước mặt Sở Thành nữa. Thầm nghĩ tối về sẽ liên hệ với Tần Song, nói tình huống hiện tại cho ông nghe.
Khi dạo trên đường, Quý Khinh Chu đã nghĩ xong thực đơn trưa nay rồi, vì vậy khi vừa về đến nhà cậu liền bắt đầu phân phối nhiệm vụ, bảo mọi người rửa rau xắt dưa, bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.
Sở Thành giúp cậu nhóm lửa, Quý Khinh Chu đổ dầu vào, bắt đầu làm món thanh đạm trước. Ngày thường cậu và Sở Thành đều ăn những món thiên về vị cay là chính, vì vậy, Quý Khinh Chu không làm những món thường ngày nữa, mà là làm những món thanh đạm Sở Thành đã dẫn cậu đi ăn ở những nhà hàng cơm nhà trước đây. Khi ấy hai người đều cảm thấy những món này không tồi, cho nên sau khi nếm thử Quý Khinh Chu liền về nhà trổ tài vài lần, tuy không thể tái hiện hoàn toàn, nhưng dù sao cũng giống một ít hương vị, cũng xem như là một món ăn khá ngon.
Thao tác nấu ăn của cậu rất nhanh nhẹn, Sở Thành, Dư An Nghi, Quản Hạ Vân đứng bên cạnh làm trợ thủ. Tần Vị Minh cùng Nhậm Chân không biết giúp gì, bèn yên lặng đứng ở cách đó không xa.
11 giờ rưỡi, món cuối cùng của Quý Khinh Chu ra lò, cậu bảo những người khác mỗi người bưng một món ăn, riêng cậu và Sở Thành thì mỗi người bưng hai món, đoàn người xuất phát đi về nơi tập trung buổi sáng.
Lưu Tử Hân vẫn chưa tới, người chủ trì đã dọn bàn ghế xong xuôi hết rồi, Quý Khinh Chu cùng đồng đội đặt món ăn lên bàn, sau đó ngồi xuống. Người chủ trì nhìn những món ăn đang tỏa ra hương thơm ở trước mặt, bỗng dưng cảm thấy thật đói, thầm nghĩ nhóc con này cũng được ghê.
Thời điểm sắp đến 12 giờ, rốt cuộc Lưu Tử Hân cũng tới, anh cùng đồng đội nhanh chóng đặt món ăn lên bàn, sau đó ngồi xuống.
“Được rồi, hai đội cũng đã tập hợp đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu ăn thử luôn đi, sau khi ăn xong, trừ hai vị đầu bếp ra, các vị còn lại hãy viết tên của vị đầu bếp đã nấu ra những món ăn mà các vị tương đối thích nhất lên trên giấy, viết ẩn danh, sau đó gấp lại bỏ vào thùng phiếu ở sau lưng tôi, vị đầu bếp nào có được nhiều phiếu nhất, sẽ là người chiến thắng trong trò chơi hôm nay.”
Sáng ra ai ai cũng đói, tất cả đều đã muốn được ăn từ lâu rồi, lúc này mọi người đều cầm đũa lên, vừa hỏi “Đây là món gì”, “Món này gọi là gì”, vừa đánh giá “Không tồi”, “Món này cũng ngon ghê”.
Vốn dĩ Lưu Tử Hân cho rằng anh thắng trận này là điều không thể nghi ngờ, thế nhưng sau khi thử hai món ăn của Quý Khinh Chu, anh không khỏi sửng sốt một chút, anh nhìn về phía Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu đang ngồi trên ghế, Sở Thành đang gắp một đũa thức ăn cho cậu, cậu thong thả vừa ăn vừa tán gẫu với Sở Thành.
Thoạt nhìn Quý Khinh Chu vẫn còn rất nhỏ, khí chất trong sạch, hệt như một khối ngọc được ngâm trong nước vậy. Anh cho rằng với một minh tinh như Quý Khinh Chu, ắt hẳn cậu sẽ giống như em gái của anh, được người người trong nhà cưng chiều, nên sẽ không biết làm các công việc nhà, thế nhưng không ngờ cậu lại biết nấu cơm và còn nói là tạm được nữa. Khi ấy, Lưu Tử Hân cũng thật sự nghĩ là cậu chỉ nấu tạm được thôi, không ngờ, cậu lại nấu ăn ngon hơn những gì mà anh đã tưởng tượng.
Lưu Tử Hân cảm thấy, có lẽ mình không còn nắm chắc cuộc thi này nữa rồi.