Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 171



Sau khi Quý Khinh Chu tẩy trang và đắp thoa một loạt các dung dịch dưỡng da mà Sở Thành đã lấy của mẹ Sở xong, sau đó mới cùng Sở Thành xuống lầu gặp cha mẹ Sở.

Mẹ Sở đang thu xếp chuẩn bị làm sủi cảo, thấy cậu bước xuống, bà liền nói, “Tiểu Chu lại đây làm sủi cảo chung nha.”

Quý Khinh Chu gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Sở Thành, ba người đàn ông nhà họ Sở cán bột, cậu và mẹ Sở ngồi gói sủi cảo.

Mẹ Sở thấy cậu gói không tệ, vô cùng vui mừng nói, “Mấy năm nay, ba người này cán bột, chỉ có một mình dì gói, vậy nên ba người này cán xong, chỉ có mình dì là gói không xuể thôi, năm nay có cháu gói phụ dì rồi.”

Quý Khinh Chu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn bà một cái, cậu cười nói, “Sau khi mẹ cháu bị bệnh, cháu đều tự mình gói sủi cảo, thật sự rất hiếm khi được gói chung với nhiều người như thế này.”

“Không phải đều tại Tiểu Thành hết sao? Nếu Tiểu Thành dẫn cháu về đây sớm, chúng ta đã có thể gói sủi cảo chung với nhau từ lâu rồi.”

Sở Thành cảm thấy oan quá đi, đâu phải anh không muốn dẫn về đâu, là đối tượng của anh không dám tới mà. Nhưng người nói những lời này là mẹ ruột của anh, anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, “Dạ dạ dạ, tại con, tại con hết.”

“Mẹ nói không đúng sao?” Mẹ Sở nhìn con trai nhỏ.

Sở Thành lập tức dâng phần bột sủi cảo anh vừa mới cán xong cho mẹ Sở: “Có đâu ạ? Mẹ con nói luôn luôn đúng, nếu mẹ con sai, nhất định là tư tưởng của con không đủ đoan chính!”

Mẹ Sở vô cùng hài lòng, “Con biết được thế thì tốt.”

“Yên tâm đi, mẹ là người lợi hại nhất trong nhà chúng ta mà.”

Quý Khinh Chu cúi đầu cười cười, cậu cảm thấy cả nhà Sở Thành rất thú vị.

Chờ đến khi gói sủi cảo xong, Quý Khinh Chu cũng đã có chút mệt mỏi, Sở Thành thấy thế bèn mang cậu về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Trước đó, Quý Khinh Chu đã tới nhà anh một lần, đến hôm nay là lần thứ hai cậu tiến vào phòng ngủ của anh, cậu vẫn nhịn không được lại cẩn thận đánh giá một phen.

“Vui không?” Sở Thành hỏi cậu.

Quý Khinh Chu gật đầu, “Vui lắm.”

“Nếu em thích, chúng ta có thể ở đây thêm vài ngày.”

“Hay là thôi đi, qua mấy ngày nữa chắc hẳn nhà anh sẽ đi thăm họ hàng, em cũng đã lâu rồi chưa đi thăm họ hàng nhà em, huống chi là bên nhà anh.”

“Thôi được,” Sở Thành chợt nhớ đến những ngày ăn tết náo nhiệt trong nhà, “Chờ sau này chúng ta kết hôn rồi, em gặp bọn họ cũng không muộn.”

Quý Khinh Chu bất chợt nghe thấy hai từ “Kết hôn” này, nhất thời lại có chút hoảng hốt, ngay sau đó bỗng dưng lại có chút trông mong.

Sở Thành thấy cậu cúi đầu không nói lời nào, bèn hỏi, “Em muốn khi nào chúng ta sẽ kết hôn?”

Quý Khinh Chu ngước mắt nhìn anh, “Anh muốn khi nào?”

“Anh tôn trọng em, kết hôn khi nào cũng không ảnh hưởng đến anh, nhưng với em, có lẽ kết hôn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của em.”

Quý Khinh Chu nghĩ, dường như trong số các tiểu sinh tầm tuổi cậu hiện nay, đừng nói kết hôn, ngay cả công khai yêu đương cũng chẳng được bao nhiêu người, nhưng dù sao thì cậu cũng không chỉ đi theo con đường lưu lượng, cậu là một diễn viên, hẳn là sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến hình ảnh của cậu.

“Chờ thêm hai năm nữa đi.” Sở Thành đột nhiên nói, “Hai năm nữa em sẽ 26 tuổi, khi ấy sẽ tương đối thích hợp hơn.”

“Ừm.” Quý Khinh Chu không có ý kiến.

Cậu nhìn Sở Thành, đột nhiên nhớ đến một chuyện, đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa từng thẳng thắn với Sở Thành về thân phận thật sự của cậu. Hai người đã cùng nhau đi đến bước này, gặp cha mẹ hai bên gia đình, come out công khai, thậm chí còn ước hẹn hai năm sau sẽ kết hôn, theo lý mà nói, cậu không nên có bí mật riêng với Sở Thành.

Thế nhưng, sao có thể nói rõ chuyện này được đây? Quý Khinh Chu có chút sầu, nếu ăn ngay nói thật, Sở Thành có tin không?

“Em đang nghĩ gì vậy?” Sở Thành thấy cậu nhíu mày, bèn vươn tay xoa xoa mày cậu.

Quý Khinh Chu nhìn anh, cậu nghĩ ngợi một hồi, sau đó hỏi, “Anh có tiền xu không?”

“Có.” Sở Thành kéo ngăn tủ đầu giường ra, mò mẫm một hồi, cuối cùng cũng tìm được một đồng tiền xu, “Đây.”

Quý Khinh Chu khẩn trương nhìn đồng tiền xu trên tay Sở Thành, “Anh chọn mặt trái hay mặt phải?”

“Mặt phải.” Sở Thành nói.

“Vậy anh thử tung lên xem, nhìn xem là mặt trái hay mặt phải.”

Chuyện này rất dễ, khi còn nhỏ Sở Thành đã chơi trò này rất nhiều lần, nên anh đã sớm nắm được bí quyết để có thể tung ra mặt đồng xu mà anh mong muốn. Sở Thành tung đồng xu lên, Quý Khinh Chu đưa mắt nhìn theo, Sở Thành bắt được đồng xu, anh mở tay ra, đắc ý nói: “Mặt phải.”

Quý Khinh Chu an tĩnh chăm chú nhìn mặt phải đồng xu một hồi, sau đó mới ngẩng đầu nói với Sở Thành, “Thật ra, em có một bí mật.”

Tuy Sở Thành đoán được chắc chắn Quý Khinh Chu bảo anh làm chuyện này là vì một nguyên nhân nào đó, thế nhưng dù nghĩ thế nào thì anh cũng không ngờ được sẽ nhận được câu nói này.

“Bí mật gì?”

“Một bí mật rất lớn.”

Sở Thành có chút kinh ngạc, “Liên quan đến em luôn sao?”

Quý Khinh Chu gật đầu.

Sở Thành có chút khó hiểu, “Em có bí mật gì mà anh không biết? Tuy chúng ta không ở bên nhau suốt 365 ngày, nhưng trên cơ bản chuyện gì của em anh đều biết hết mà, sao em có thể che giấu anh được? Còn là bí mật rất lớn nữa?”

Quý Khinh Chu kéo anh ngồi xuống giường, cậu cầm lấy đồng tiền xu trên tay anh, “Em cảm thấy em nên thẳng thắn với anh chuyện này, nhưng sau đó em lại nghĩ, cho dù em không nói thì có lẽ mọi chuyện cũng vẫn sẽ như thường ngày, tuy có vẻ giấu giếm anh, nhưng dù sao chúng ta cũng vẫn sẽ sống hợp tình hợp lý. Không đến mức phải khiến anh nghe một chuyện hoang đường như thế này.”

“Em càng nói anh càng không hiểu.” Sở Thành nghi hoặc nói.

Quý Khinh Chu nhìn anh, “Nhưng em không muốn giấu giếm anh nữa, anh đối xử với em tốt thế này, em không muốn giấu anh. Cho nên em đem quyền quyết định giao cho anh, vừa rồi em nghĩ, nếu anh có thể tung ra mặt đồng xu anh muốn, kế đó em sẽ thành thật nói mọi chuyện cho anh nghe; ngược lại nếu anh không tung được, em sẽ hoãn lại, đợi đến khi nào tình cảm của chúng ta ổn định hơn, em sẽ nói cho anh nghe.”

Sở Thành nghe vậy liền bật cười, “Tình cảm của chúng ta còn chưa đủ ổn định sao?”

“Nếu thời gian tích lũy càng lâu, tình cảm sẽ càng ổn định hơn.”

“Rồi rồi. Vậy nên, hiện tại em muốn nói bí mật gì cho anh nghe đây?”

Quý Khinh Chu chăm chú nhìn anh, cậu nắm chặt đồng xu trên tay, thật lâu sau, mới khẽ nói nhỏ, “Thật ra, Quý Khinh Chu mà anh đang nhìn thấy ngay lúc này, không phải là em.”

Sở Thành có chút hoang mang, hiếm khi ngây ngốc nhìn Quý Khinh Chu, “A?”

“Anh biết xuyên không không?”

Sở Thành gật đầu, “Em đang muốn nói với anh, em là người xuyên không qua đây sao?”

Quý Khinh Chu gật đầu, “Em không phải là Quý Khinh Chu của thế giới các anh, tuy em cũng mang cái tên này, nhưng nơi em đã từng sinh sống không phải là nơi đây, em cũng không biết được tại sao em lại xuyên không đến nơi này.”

Sở Thành có chút hỗn loạn, anh cảm thấy anh nên sắp xếp lại tình tiết câu chuyện một chút, “Em nói trước anh nghe, em xuyên qua đây vào thời gian nào? Người vẫn luôn sớm chiều ở chung với anh là em, đúng không?”

Hẳn là vậy rồi, mắt mình đâu mù đến mức không nhận ra được người đang ngồi trước mặt là người mình đã từng thích đâu. Người mà anh đã từng thổ lộ và cầu hôn chắc chắn là Quý Khinh Chu đang ở trước mặt này.

“Nếu là Quý Khinh Chu cầm tiền của anh, đồng ý để anh bao nuôi, người đó không phải em; nếu là người về nhà ở chung với anh, đó là em.”

“Vậy, em xuyên không qua đây từ khi nào?” Sở Thành vừa hỏi xong, nháy mắt liền nghĩ ra được đáp án, “Là ngày hôm đó, khi ở trong khách sạn nói chuyện giao kèo, em nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ!”

Quý Khinh Chu cười cười, “Anh đúng là thông minh quá đi.”

“Anh đã luôn tự hỏi vì sao sau khi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, em lại có sự biến đổi lớn như vậy, không hề phản ứng Phương Diệu Tuyên, cũng không ra vẻ oan ức như bị ép buộc, hóa ra là vậy.” Sở Thành cảm thấy chuyện này đúng là thần kỳ, “Em thật sự xuyên đến đây sao?”

“Anh cảm thấy em sẽ lừa anh một chuyện như thế này sao?”

Không hề, từ trước đến nay, Quý Khinh Chu đều chưa bao giờ lừa lọc anh, đặc biệt là loại chuyện này.

Chỉ là, “Chuyện này rất khó tin.”

“Cho nên em mới vẫn luôn do dự không biết có nên nói điều này cho anh nghe hay không, em sợ sau khi em nói xong, anh sẽ không tiếp thu được chuyện này, nhưng không nói thì lại có vẻ như đang lừa dối anh.”

Sở Thành nhìn cậu, anh cẩn thận suy nghĩ, sau đó liền đột nhiên nói, “Khoan đã, nếu nói như vậy, có phải từ trước đến nay em đều chưa từng thích Phương Diệu Tuyên, đúng không?”

Quý Khinh Chu gật đầu, “Nguyên thân có thích, em thì không.”

“Trước đây em cũng từng nói với anh là em chưa từng thích, cũng chưa từng nắm tay bất kỳ một người nào khác, đúng không?”

“Thời điểm em mới xuyên qua đây, em chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học thôi, thời còn đi học em chỉ chăm lo học tập, thầy cô cấm yêu đương sớm, nên em cũng chưa từng yêu thích một ai.”

Nháy mắt Sở Thành liền cười thành tiếng, anh có chút không thể tin được nói, “Vậy nên anh là mối tình đầu của em, đúng không?”

“Vui không?” Quý Khinh Chu hỏi.

Sở Thành gật đầu, thành thật nói: “Rất vui.”

Quý Khinh Chu là mối tình đầu của anh, trùng hợp thay anh cũng là mối tình đầu của Quý Khinh Chu, loại cảm giác này, thật khiến người ta vui sướng mà.

“Vậy, anh có tin những lời em vừa nói không?” Quý Khinh Chu vẫn có chút thấp thỏm nhìn anh.

Sở Thành nhìn cậu, anh nghiêm túc nói, “Về mặt lý trí, anh cảm thấy chuyện này rất không khoa học. Thế nhưng anh tin tưởng em, cho dù em có nói thế nào anh cũng muốn tin tưởng em, dù sao thì đối với em, có nói dối chuyện này cũng chẳng có lợi gì cho em, hơn nữa trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà chúng ta không thể giải thích được, chúng ta chỉ có thể thấy được một phần thế giới này. Có lẽ thật sự có một không gian khác, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”

Quý Khinh Chu nghe vậy, lúc này mới yên tâm, cậu nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn anh.”

“Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là, một khi đã tiếp nhận giả thiết chuyện này, anh chính là mối tình đầu của em, từ đầu tới cuối em cũng chỉ thích anh, sự thật này, đúng là rất có sức hấp dẫn.”

“Em chỉ thích mỗi mình anh thôi.” Quý Khinh Chu nói thẳng.

Sở Thành không kịp phòng bị bỗng dưng được phát cho một viên đường, chợt cảm thấy trong lòng thật ngọt, anh vươn tay ôm cậu vào lòng, “Vừa khéo anh cũng chỉ thích mỗi một mình em.”

“Vậy hiện tại anh có gì muốn hỏi em nữa không?” Quý Khinh Chu hỏi anh.

Sở Thành cúi đầu nhìn cậu, hồi lâu sau mới hỏi, “Khó chịu không?”

Quý Khinh Chu không hiểu câu hỏi này cho lắm, cậu ngước mắt nhìn anh, chỉ nghe Sở Thành hỏi, “Bỗng dưng một thân một mình đến thế giới này, không có bạn bè thân thích, em có thấy khó chịu không?”

Quý Khinh Chu nghe vậy, nháy mắt liền có chút chua xót, cậu không ngờ Sở Thành sẽ hỏi cậu điều này, nhưng sau đó lại nghĩ, quả nhiên là người cậu thích, chỉ có Sở Thành mới hỏi cậu một câu thế này mà thôi. Cậu duỗi tay ôm lấy Sở Thành, thầm thì nói nhỏ, “Thời điểm vừa mới bắt đầu thì cũng có, nhưng sau đó thì hết rồi. Thật ra em cảm thấy mình rất may mắn, vừa xuyên qua đã gặp được anh, anh đối xử với em rất tốt, cho nên ngay từ ban đầu em mới vô tình sinh cảm giác ỷ lại vào anh.”

Sở Thành nghe cậu nói như vậy, chợt cảm thấy tâm tình của cậu thế mà vẫn ổn, ban đầu khi hai người mới gặp nhau, mối quan hệ của cả hai chưa được tốt đẹp như bây giờ, nghĩ lại thì, có lẽ khi ấy Quý Khinh Chu cũng buồn bực lắm, không thể hiểu được tại sao bản thân lại đến một thế giới xa lạ, rồi lại nghe bản thân đang được anh bao nuôi, đã không có tiền mà còn mang nợ giùm người khác, cho nên đành phải lựa chọn ở bên cạnh anh. Mà anh của khi đó, lại vì cảm thấy bất mãn với nguyên chủ, cho nên mỗi ngày đều có ý muốn kéo cậu lên đường cao tốc.

Sở Thành bật cười, “Khó trách khi ấy, em cứ chết sống không muốn lái xe với anh.” Anh nhìn Quý Khinh Chu, “Sao lúc ấy em không nói với anh rằng em không phải ‘Quý Khinh Chu’ và thẳng thắn rời khỏi anh?”

“Nếu khi ấy em nói anh nghe, anh có tin em không?” Quý Khinh Chu hỏi anh, “Anh sẽ chỉ cảm thấy em đang pha trò mà thôi.”

“Đúng thế.” Sở Thành lại cười nói. Bởi vì hiện tại anh có thể tiếp thu được chuyện này, tất cả là vì anh có sự tín nhiệm đối với Quý Khinh Chu, còn khi ấy, đừng nói đến sự tín nhiệm, ngay cả ấn tượng tốt về nhau, hai người họ cũng không có.

Anh nhìn Quý Khinh Chu, cúi người về phía trước hôn cậu một cái, vừa dịu dàng vừa quý trọng nói: “Có lẽ đây là duyên phận, em nhất định phải gặp được anh, anh cũng nhất định phải gặp được em, vậy nên cho dù chúng ta có không ở cùng một không gian, chúng ta cũng sẽ gặp được nhau. Có lẽ, đây chính là duyên trời tác hợp mà trong truyền thuyết hay nói đến.”

Quý Khinh Chu cười khẽ, “Vậy mà anh cũng nói được.”

“Thật tình thật ý, có cảm mới nói.” Sở Thành nói, “Chỉ có tiểu thuyết mới có thể phát sinh chuyện này, thế nhưng chuyện này lại đến với hai chúng ta, đây không phải muốn nói chúng ta là một cặp trời sinh sao?”

Quý Khinh Chu cười cười không nói gì.

Sở Thành hôn cậu, trán chạm trán nói, “Cho nên nhất định chúng ta sẽ bạch đầu giai lão.”

Quý Khinh Chu gật đầu, “Ừm.”

“Tiếc là, em sẽ không còn được gặp lại cha mẹ em.”

“Cha mẹ em đã ly hôn từ lâu rồi, sau đó hai người cũng tái hôn, tuy em cũng có chút luyến tiếc hai người họ, nhưng hiện tại hai người họ đều đã có gia đình mới hết rồi, sau này, chắc cũng sẽ sống tốt thôi.” Quý Khinh Chu an ủi Sở Thành, cũng tự an ủi chính mình.

Sở Thành ôm cậu, dịu dàng dỗ dành, “Sẽ mà, nói không chừng, ở thế giới kia em vẫn là em, em vẫn còn ở đó, vẫn còn ở bên cạnh hai người họ.”

“Nếu có thể như vậy thì thật tốt quá.”

“Cho nên, quan trọng hơn hết là, em phải sống thật tốt ở đây.”

“Ừm.” Quý Khinh Chu nhìn anh, “Ở đây em có anh, có mẹ, có đàn anh, có bạn bè là An Nghi, Ứng Niên, tình yêu, tình thân, tình bạn em đều có hết, như vậy là đủ rồi.”

Sở Thành gật đầu, hôn nhẹ lên đôi mắt cậu, “Chờ sau này chúng ta kết hôn rồi, em cũng sẽ có một gia đình mới, một gia đình chỉ thuộc về em, một gia đình tràn ngập hạnh phúc.”

Quý Khinh Chu nghe anh nói vậy, trong đầu bỗng dưng hiện lên một loạt hình ảnh ấm áp, ánh mắt ngập tràn ý cười. Cậu nhìn Sở Thành, hai tay ôm lấy cổ anh, đặt một nụ hôn lên môi anh.

Sở Thành ôm chặt cậu trong lòng, nhẹ nhàng hôn môi, thẳng đến khi Quý Khinh Chu có chút thở không nổi, anh mới ngừng nụ hôn, chuyển sang hôn nhẹ lên lỗ tai cậu, anh khẽ nói, “Anh vĩnh viễn sẽ luôn yêu em.”

Quý Khinh Chu tựa đầu vào vai anh, khẽ “Ừm” một tiếng. Cậu cảm thấy Sở Thành nói rất đúng, trên đời này có rất nhiều người, vì cớ gì mà chỉ có mình cậu lại xuyên vào trong quyển sách này? Rồi trong quyển sách này có nhiều người như vậy, vì cớ gì cậu lại xuyên thành Quý Khinh Chu? Trên đời này có rất nhiều cái tên, vì cớ gì cả hai người đều có cùng một cái tên Quý Khinh Chu?

Tất cả các giả thiết đều quy về hai chữ “định mệnh”, nhân duyên của cậu không ở thế giới mà cậu sinh sống, cho nên cậu mới vượt qua không gian, đi đến trước mặt Sở Thành, đi đến trước mặt người mà cậu yêu mến. Cậu mang theo mê mang cùng khó hiểu đi đến thế giới này, sau đó lại thu hoạch được niềm vui sướng cùng thỏa mãn đi về tương lai phía trước. Tuy tình yêu này của cậu đến có chút chậm trễ, nở rộ ở một đất nước mà cậu chưa bao giờ ngờ đến, thế nhưng lại không ngờ, đóa hoa ấy lại là đóa hoa nở rộ đẹp nhất, hương thơm tỏa ra vô cùng ngọt ngào.

Có lẽ, đây chính là thứ gọi là duyên trời tác hợp.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.