Dư An Nghi suýt phun hết nước ra ngoài, Liên Cảnh Hành thấy phản ứng của cô như vậy, hỏi lại, "Không phải à?"
"Không không không," Dư An Nghi lắc tay, thầm nghĩ Quý Khinh Chu giấu giỏi ghê, "Đúng là như thế, em chỉ thấy bất ngờ Chu Thành Phong nói cho anh thôi."
Liên Cảnh Hành cảm thấy lời này của cô rất đáng nghi, quay sang nhìn cô chằm chằm.
Dư An Nghi thấy vậy, chớp mắt nhìn anh ta, nhanh trí bảo: "Ăn rau đi."
Ăn xong, Dư An Nghi chụp một tấm 3 người ngồi cùng nhau rồi cất điện thoại, "Chờ ghi hình xong thì đăng Weibo," cô quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, "Tới đó anh nhớ share lại nha."
Quý Khinh Chu gật đầu.
"Anh thì sao?" Liên Cảnh Hành hỏi cô, "Có share không?"
"Thôi anh đừng share," Dư An Nghi đáp, "Anh mà share một cái là fan cp lại dẩy đầm."
Liên Cảnh Hành:...
"Cơ mà," Dư An Nghi suy nghĩ một chút, "Anh không share lại thì em mất mặt lắm."
Liên Cảnh Hành "Ờ" một tiếng.
Dư An Nghi vỗ bàn một cái, "Hay là vầy," cô cầm điện thoại lên, nói với Quý Khinh Chu, "Hai đứa mình chụp thôi, không chụp chung với anh ấy, anh ấy khỏi share lại em cũng không mất mặt?"
Liên Cảnh Hành:...
Quý Khinh Chu nhạy bén phát hiện sắc mặt Liên Cảnh Hành thay đổi, "Vậy không hay lắm đâu," cậu nói, "Show này là sân nhà của đàn anh mà, anh là người mới tham gia vào mùa này, em là khách quý tuyên truyền, 3 người chúng ta còn cùng công ty, chụp mỗi 2 người thì lỡ đâu người khác tưởng chúng ta có mâu thuẫn với đàn anh đúng không?"
Dư An Nghi nghĩ lại, đúng thật ha.
Cô đặt điện thoại xuống, bất đắc dĩ nói, "Thế 2 anh share hết đi, hầy, rầu ghê."
Liên Cảnh Hành:...
Liên Cảnh Hành đứng lên, nói câu, "Em nghĩ nhiều quá rồi đấy", cất bước ra khỏi phòng ăn.
Quý Khinh Chu nhìn anh ta rời đi, hỏi Dư An Nghi, "Anh ấy giận rồi hả?"
Dư An Nghi lắc đầu, "Không biết, có điều lúc trước ảnh hay giận lắm, giờ tính đỡ hơn rồi, đừng lo, có A Thành phía sau anh mà, anh ta dám xử tệ với anh thì anh méc A Thành để anh ấy tới nói chuyện với anh ta."
"Đàn anh đối xử với anh tốt lắm." Quý Khinh Chu nói.
Dư An Nghi cũng cảm thấy mình đáng yêu quá trời, "Tiếc là Sở Thành không thấy vậy, đúng là tên mù mà!"
Quý Khinh Chu vỗ vai cô, "Tính hướng mà, đâu còn cách nào, chân trời nào mà chẳng có hoa thơm cỏ lạ, anh thấy đàn anh cũng được lắm đó."
Dư An Nghi gỡ tay cậu ra, ghét bỏ nói: "Anh học nhanh quá ha, bộ em là trái banh hả mấy anh cứ đá tới đá lui, đi, về phòng nghỉ."
°
Thái Lị không đi ăn tối, một mình trốn trong phòng, nghĩ lại chuyện lúc sáng. Sau khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, cô ta cảm thấy hôm nay bản thân thực sự quá bốc đồng, đáng lẽ không nên bắt đầu nhanh như vậy, Dư An Nghi nói đúng, đáng ra phải chờ lúc cô không có mặt mà ra tay, nếu thế thì trong tình huống chỉ có mỗi Bối Uyển Dao là nữ thì càng thuận lợi hơn.
Cô ta đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Thái Lị đi tới mở cửa ra, thấy ngoài cửa là Liên Cảnh Hành. Cô ta hơi kinh ngạc, nghiêng người tránh chỗ, hỏi anh ta, "Có chuyện gì ư?"
Liên Cảnh Hành nhìn động tác đó là biết cô ta lo nói chuyện bị người khác nghe thấy nên muốn cho mình vào phòng rồi mới nói, có điều trước giờ anh ta không thích vào phòng con gái, huống chi tùy tiện vào phòng con gái mà có ai nhìn thấy thì sẽ khó tránh khỏi mấy lời đồn thổi, nên trước nay anh ta chưa từng đi vào.
"Tôi không vào," anh ta nói, "Nói ngắn gọn thôi, chuyện hôm nay là lần đầu cũng như lần cuối, nếu cô nghĩ Quý Khinh Chu chiếm tài nguyên của Lý Nguy mà ghim cậu ấy thì để tôi nói rõ cho cô biết, Quý Khinh Chu có thể tham gia chương trình này là nhờ quan hệ của tôi, do tôi giới thiệu, cho dù Lý Nguy không có chuyện, cậu ấy cũng sẽ tới tham gia."
Thái Lị đoán được anh ta tới vì chuyện của Quý Khinh Chu lại không ngờ anh ta sẽ nói mấy lời này, "Anh Liên, em cứ nghĩ anh không ưa cậu ta."
"Không có."
"Nhưng giờ cậu ta đang chiếm tài nguyên của anh, hút máu anh mà? Nếu không nhờ anh sao cậu ta tới đây ghi hình được chứ."
"Cô cả nghĩ quá rồi." Liên Cảnh Hành nói.
Thái Lị không giống với Mạnh Nguyên Bạch, Mạnh Nguyên Bạch là bạn anh ta, anh ta sẽ giải thích cho hắn, Thái Lị thì không, Liên Cảnh Hành lười nói nhiều với cô ta, "Tôi nói rồi đấy, tôi không muốn nhìn thấy lần thứ hai đâu."
Anh ta nói xong, xoay người về phòng, Thái Lị nhìn anh ta, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao.
°
Quý Khinh Chu trở về phòng, nằm trêи giường, nghĩ lại mấy chuyện xảy ra ngày hôm nay, cảm thấy khá thăng trầm. Cậu cầm điện thoại lên, gửi Wechat cho Sở Thành: Gọi video được không?
Sở Thành đang xem báo cáo của quý này, xem được nửa chừng thì nhận được tin nhắn của Quý Khinh Chu, nhìn dòng chữ trêи Wechat, anh do dự một lúc. Anh cảm thấy Quý Khinh Chu có khuynh hướng vượt rào, muốn hạ nhiệt với cậu một tí, thậm chí còn định nói là cậu không cần chủ động quá, để anh chủ động là được rồi, chúng ta giữ khoảng cách chút đi.
Anh nghĩ thế, đặt điện thoại xuống, định làm như không thấy gì nhưng ngay sau đó anh lại nghĩ Quý Khinh Chu ghi hình chương trình này phải gặp La Dư Tân, tuy cậu ấy với La Dư Tân không tính là tình địch nhưng vì tên Phương Diệu Tuyên kia làm trò không đâu, chắc chắn trong lòng sẽ khó tránh được mà đi so sánh, vào lúc này gửi Wechat cho anh, có khi nào vì gặp La Dư Tân nên thấy không vui không?
Sở Thành nghĩ tới đây thì không đành lòng nữa, cuối cùng phải tự khuyên bản thân, cứ nhận đi đã, đâu thể nào để bé tình nhân của mình chịu oan ức ở chỗ La Dư Tân lại còn phải tủi thân ở chỗ mình chứ, Quý Khinh Chu không phải là một bé tình nhân hợp lệ nhưng anh là một kim chủ hợp lệ mà! Làm papa, khó tránh khỏi phải nhường nhịn con mình một tí.
Sở Thành thuyết phục bản thân, giơ tay nhấn gọi video cho Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu thấy thông báo cuộc gọi video, nhanh chóng ngồi dậy, dựa vào giường nhận điện thoại, nhìn anh cười.
Sở Thành vốn cho là cậu bị oan ức ở chỗ La Dư Tân nên mới tìm mình an ủi, không ngờ đập vào mắt lại là một khuôn mặt tươi cười, "Nhìn cậu vui ghê nhỉ?"
"Ừa." Quý Khinh Chu đáp, "Tôi vừa ghi hình xong phân đoạn đầu tiên, anh đoán xem tụi tôi quay gì?"
"Quay gì?" Sở Thành hỏi cậu.
"Escape room."
"Cậu chơi được lắm à?"
Quý Khinh Chu gật đầu, "Sao anh biết?"
"Không thì cậu còn nói với tôi à?" Sở Thành cười một tiếng, "Cũng chỉ có lúc xoè đuôi thì cậu mới chủ động thế thôi."
Quý Khinh Chu bị anh nói thế vừa ngượng ngùng vừa không nhịn được muốn nói anh biết chuyện vui của mình, "Đúng là tôi thể hiện ổn lắm, nhiều lần tìm được điểm mấu chốt này, lúc cuối còn bắt được spy nữa, tôi thấy mình hơi bị đỉnh đó."
"Đỉnh thật đấy." Sở Thành cổ vũ.
"La Dư Tân có làm khó cậu không?" Anh hỏi.
Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, "Tranh chấp vài câu với tôi nhưng bị tôi phản bác lại."
"Hắn không tức à?"
"Tôi cũng không biết, có điều ghi hình xong tôi mới nhận ra một vấn đề, chương trình này có sắp xếp cả rồi, thiết lập của La Dư Tân là IQ cao, escape room thích hợp cho thiết lập của hắn, kết quả trong khâu này tôi tranh chấp với hắn mấy lần còn nhiều lần làm hắn không nói được gì, thế chẳng phải là vô hình trung phá thiết lập của hắn sao? Hắn có tức thì cũng bình thường."
"Cậu nói thiết lập của La Dư Tân là IQ cao, vậy còn cậu?" Sở Thành hiếu kỳ.
"Tôi không có thiết lập," Quý Khinh Chu đáp, "Ê-kíp nói tôi có thể đi theo hướng ngốc nghếch hài hước, nhưng tôi không giỏi mảng này nên cũng không cố tình tấu hài làm gì."
"Ai nói cậu không giỏi mảng này," Sở Thành cảm thấy cậu nhận thức về bản thân hơi sai, "Có lúc cậu cũng vui tính lắm."
"Có à?" Quý Khinh Chu nghi hoặc, "Lúc nào?"
"Như là, lúc cậu nói cậu muốn làm độc đinh ấy." Giờ Sở Thành nhớ tới vẫn cảm thấy buồn cười, thấy ví dụ để nói về cậu đúng là sinh động vô cùng.
Quý Khinh Chu không nghĩ anh sẽ nhắc tới chuyện này, bất đắc dĩ cười nói, "Khác nhau mà, đấy là đang nói chuyện với anh thôi."
"Cậu có 2 nhân cách cơ à?" Sở Thành trêu chọc cậu.
Quý Khinh Chu phồng má không nói gì, đúng là ở trước mặt Sở Thành thì cậu rất vui vẻ tùy ý, trước mặt người khác thì không như vậy, không có nghĩ cái gì thì nói cái đó.
Sở Thành thấy cậu không trả lời, cũng không làm khó cậu, đổi câu hỏi, "Cậu với Liên Cảnh Hành thế nào?"
Quý Khinh Chu gật đầu, "Rất tốt, đàn anh quan tâm tôi lắm, lần ghi hình này tụi tôi chung đội, có cả An Nghi nữa."
"Vậy là được, địa vị Liên Cảnh Hành cao, cậu ta chịu quan tâm cậu thì những người khác cũng không dám đụng tới cậu."
"Trừ La Dư Tân ra thì những người khác ổn hết, à, còn Thái Lị nữa," Quý Khinh Chu nhớ tới lúc trước Sở Thành có nói, gặp chuyện phải nói anh biết, vì vậy kể hết chuyện xảy ra trong mật thất cho Sở Thành, cảm khái nói, "Lần này phải cảm ơn An Nghi, Thái Lị là con gái, tôi có nói lại chị ta đi nữa thì người khác cũng thấy tôi bắt nạt chị ta, An Nghi nói thì thích hợp hơn nhiều."
"Nhưng An Nghi chỉ ghi hình tập này với cậu thôi, lỡ sau này Thái Lị lại giở trò thì cậu phải làm sao bây giờ?"
"Đơn giản thôi," Quý Khinh Chu nói, "Giờ chị ta đã là người có tiền án, nếu chị ta lại có động thái gây bất lợi cho tôi thì tôi sẽ hỏi mọi người còn nhớ lần trước chị ta vu cáo tôi thế nào không? Mọi người đâu ngốc, nhất định sẽ tự hỏi liệu chị ta có giở trò cũ nữa không."
Sở Thành gật đầu, "Cậu nắm chắc là được."
"Ừ."
Quý Khinh Chu hàn huyên cùng Sở Thành một lúc, sau đó mới miễn cưỡng cúp điện thoại, chuẩn bị ngủ một lát, cậu nằm trêи giường, nhìn ngày tháng trêи điện thoại, chần chừ không biết có nên tặng quà giáng sinh cho Sở Thành không? Nếu có thì tặng cái gì cho thích hợp đây?
Cậu đang tự hỏi thì nghe có tiếng gõ cửa, Quý Khinh Chu đi qua mở cửa, thấy bên ngoài là đạo diễn, Quý Khinh Chu hơi ngạc nhiên, hỏi, "Đạo diễn, có chuyện gì không?"
Đạo diễn vào phòng, ngồi xuống ghế salon với cậu, cười nhìn cậu, tán dương, "Khinh Chu, biểu hiện trong mật thất của cậu hôm nay được ghê đấy, thông minh lắm."
"Cảm ơn." Quý Khinh Chu lễ phép nói.
"Có điều" đạo diễn thở dài, "Cậu cũng biết đấy, show của chúng ta có thiết lập tính cách, cậu chơi escape room giỏi thì ok đi nhưng sau này cậu giấu tài chút được chứ? Cậu biết mà, người nổi tiếng dễ bị ghen ghét lắm, cây cao gió cả."