Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 44: 44: Dưới Cây Tầm Gửi




Văn hóa Trung Quốc bắt nguồn từ xa xưa, mặc dù mấy lần bị ngoại tộc xâm chiếm đất đai Trung Hoa cũng kiêu ngạo xưng bá làm vua nhưng mà đến nay cái gọi là văn hóa Hán vẫn tồn tại rực rỡ không có bị mất đi trong năm ngàn năm, trong đó phần lớn nguyên nhân là khả năng đồng hóa đáng sợ của chúng ta.

Mà bây giờ ông chủ công ty đang nỗ lực phát huy vô cùng tinh tế loại đồng hóa này.
“Chết tiệt, hôm nay là Giáng sinh, ông chủ đốt pháo ngay dưới tầng của công ty, thật là bá đạo, tưởng là đang ăn Tết sao?” Liễu Nhất Trạch nhoài người về phía trước cửa sổ nghe thấy tiếng bùm bùm dưới tầng công ty, cảm khái nói.
Mã béo hấp tấp chạy tới xem náo nhiệt liền trông thấy ông chủ bị ban quản lý tòa nhà đè xu.ống bắt đi với lý do ai cho anh đốt pháo bừa bãi, anh có biết thành phố đang kiểm soát pháo hay không.
“Ôi! Thật vĩ đại!” Mã béo vỗ tay.
“Chờ đã, hôm nay là Giáng sinh sao?” An Dương đang gõ bàn phím bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Đúng vây, An Soái, anh hẹn Vân Thanh chưa?” Bạch Tuệ cười hì hì lại gần.
“Tại sao Giáng Sinh lại phải hẹn người ta?” Liễu Nhất Trạch quay trở lại chỗ ngồi, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.
“Anh không hiểu.” Bạch Tuệ bày ra bộ dáng giảng đạo lý: “Theo truyền thống của phương Tây, anh ở dưới cây tầm gửi cầu hôn với người ta thì không cho phép được từ chối.

Nếu là người yêu ở dưới cây tầm gửi hôn môi thì sẽ ở bên nhau cả đời! Lãng mạn quá đi!”
“Thôi đi, đặt cây tầm gửi trước mặt một đám thanh niên, bọn họ còn không nhận ra chứ đừng nói đến cầu hôn dưới cây tầm gửi, cho nên vẫn là phải đọc sách nhiều hơn.” Liễu Nhất Trạch vừa dứt lời liền bị Bạch Tuệ vớ lấy con dao đuổi giết đến tận sân thượng.
“Liễu huynh, tượng tượng của cô gái nhỏ không thể bị phá vỡ nếu không chắc chắn sẽ có tai họa đẫm máu, đạo lý đúng đắn như thế mà anh cũng không biết, thật đáng buồn.” Mã béo cúi đầu vái ba lần về phía Liễu Nhất Trạch đang chạy trốn.
Giáng sinh à, An Dương quan sát ngoài cửa sổ, trời mùa đông hơi nhiều mây, mây thấp như thể sắp có tuyết rơi, hắn nghĩ thầm rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh vừa tập thể dục buổi sáng xong đang trên đường về nhà thì nhận được tin nhắn của hắn.


Từ khi gặp được An Dương, toàn bộ thói quen sinh hoạt của cậu đều thay đổi một cách vô tri vô giác.

Nỗi đau trước kia mặc dù hồi tưởng lại, vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi nhưng rốt cuộc mọi chuyện cũng đã qua rồi, giống như một cơn ác mộng, giờ đây mộng tan, lau khô nước mắt, bình tĩnh lại, mới phát hiện một ngày mới đã bắt đầu.
Cố Vân Thanh lấy điện thoại ra nhìn lướt qua tin nhắn, lập tức dừng lại đứng ở trên đường bật cười, bên trên viết “Hôm nay là Giáng sinh, cậu độc thân tôi cũng độc thân, nếu buổi tối cậu rảnh thì có muốn dành thời gian cho nhau không?”
Tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, An Dương liền nhận được tin nhắn trả lời, hắn vội vàng luống cuống cầm lên xem, bên trên viết một chữ “Được”, chỉ là một chữ đơn giản không quá sáu nét, nhưng lại khiến hắn cười khúc khích suốt cả buổi cho đến khi tan làm.
Vừa qua sáu giờ, An Dương lấy áo khoác chạy ra ngoài, Bạch Tuệ vẫy tay ở phía sau hắn hét lớn: “An soái, anh có muốn thuốc mê không, xuân dược em cũng có, ngày lành tháng tốt, không nên bỏ lỡ cơ hội này!!” Hét xong, An soái lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã ở góc rẽ.
An Dương đi ra khỏi công ty mới phát hiện hóa ra bầu không khí Giáng sinh đã tràn ngập khắp nơi, vậy mà trước đó mình lại không để ý tới, ngoài cửa các cửa hàng trên đường phố đều có dán hình Giáng sinh vui vẻ, còn có nhân viên hóa trang thành ông già Noel đứng ở trước cửa ra vào mời chào.

Trên đường phố đã có rất nhiều bạn trẻ trò chuyện, cười đùa thành từng đôi, mặc dù là ngày lễ của nước ngoài nhưng cũng là một lý do để gặp nhau.
An Dương có chút khẩn trương một mình đi dạo trên đường phố, hắn đang suy tư nên cùng Cố Vân Thanh đi đâu làm gì thì cánh tay đột nhiên bị người ta kéo lại.

Hắn hơi giật mình quay đầu nhìn lại liền trông thấy một cô gái đội mũ ông già noel, mặc lễ phục giáng sinh màu đỏ trắng hưng phấn kéo tay hắn chỉ quà tặng phía sau cửa hàng: “Soái ca, anh mua quà tặng cho bạn gái đi!”
“Nhưng anh không có bạn gái.” An Dương cười nói.
“A, ừm…” Cô gái thất vọng buông hắn ra lại nghe thấy An Dương cười nói: “Có cái gì có thể mua cho bạn trai không?”
Cô gái đột nhiên ngẩng đầu kêu lên một tiếng, sau đó che miệng lại, rồi mới luống cuống gật đầu: “Có ạ.”
“Vậy, làm phiền em dẫn anh đi xem qua một chút.” An Dương tâm tình rất tốt.
Lúc sáu giờ bốn mươi phút, cửa nhà Cố Vân Thanh có tiếng gõ nhẹ, cùng lúc đó Giáng sinh cũng nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay trong bầu không khí buổi tối vui vẻ và náo nhiệt.

“Giáng sinh vui vẻ.” An Dương đứng ở ngoài cửa, mỉm cười nhét túi quà được đóng gói tinh xảo vào trong ngực Cố Vân Thanh.
“Tôi, tôi chưa có chuẩn bị quà.” Giọng Cố Vân Thanh tràn đầy tự trách.
“Không sao, cậu bằng lòng cùng tôi đón Giáng sinh, tôi đã rất vui vẻ rồi, mở ra nhìn xem?” An Dương vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cậu.
“Ừm.” Cố Vân Thanh bối rối cúi đầu mở gói quà ra, bên trong túi quà là một chiếc khăn quàng cổ chất liệu kaki, một góc khăn có thêu một con nai giáng sinh nhỏ rất đáng yêu.
An Dương vươn tay lấy khăn quàng cổ ra, dịu dàng quấn khăn cho cậu: “Thích không?”
“Thích.” Hai mắt Cố Vân Thanh sáng ngời, từ trong nội tâm tỏa ra cảm kích.
“Thích là được rồi!” An Dương rất vui vẻ: “Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó cùng nhau đi xem phim đi?”
“Được.” Cố Vân Thanh gật đầu, khăn quàng trên cổ cậu truyền đến sự ấm áp, không ngừng sưởi ấm trái tim của cậu.
An Dương vốn định dẫn Cố Vân Thanh đi ăn đồ tây nhưng mà sự thật chứng minh, vào ngày đặc biệt này, nhà hàng Tây không thể nào còn chỗ trống, cuối cùng hai người dứt khoát đi tới nhà hàng Trung mà lần đầu tiên tới ăn cơm.
An Dương không rút ra kinh nghiệm, vẫn như cũ gọi một đống đồ ăn, nhưng không ngờ lần này lại ăn hết, mặc dù Cố Vân Thanh vẫn như cũ ăn rất giống mèo, lặng lẽ không một tiếng động, miệng nhỏ chậm rãi nhấm nháp yên lặng ăn, cuối cùng cậu và hắn cũng càn quét xong cả bàn đồ ăn.
“Lần này khẩu vị rất tốt?” An Dương mừng rỡ.
“Ừm, đồ ăn của nhà này rất ngon.” Cố Vân Thanh gật đầu, xong lại bổ sung một câu: “Nhưng mà, không ngon bằng cậu nấu.”
Vậy sau này, ngày nào tôi cũng nấu cho em ăn, được không?
Nghe được lời Cố Vân Thanh nói, An Dương thiếu chút nữa thốt ra, hắn vội vàng ho khan hai tiếng, ánh mắt rời rạc, che giấu sự hưng phấn của bản thân: “Nếu như cậu thích, lần sau tôi lại đến nấu cho cậu ăn.”
“Thật sao?” Hai mắt Cố Vân Thanh sáng lên.
“Ừm.” An Dương kiên định gật đầu.

Cố Vân Thanh híp mắt cười, giống hệt nụ cười đầu tiên ở trong nhà kính khiến An Dương rung động.
Vạn vật trên thế gian này, có thể khiến lòng tôi rung động chỉ có nét mặt tươi cười của em.
Sau khi ăn tối xong, hai người vốn là định đi xem phim nhưng vào ngày này căn bản là không còn vé, đúng lúc gần đây có một sân chơi giải trí nên hai người thong thả tản bộ đến đó.
Trên đường, khắp nơi đều là ánh đèn neon và đám đông nô đùa ầm ĩ, trong sân chơi tràn ngập mùi thơm của bỏng ngô và xúc xích, một nhóm ông già Noel đang uốn éo thân thể mập mạp của mình nhảy múa, tiểu tinh linh trong tiếng la hét đầy ngạc nhiên của bọn trẻ đang phát kẹo, một chị gái mặc váy bánh bèo muốn kéo Cố Vân Thanh đi khiêu vũ với mình, ngay lúc cậu đang không biết phải làm sao thì cậu được An Dương ôm lấy.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã là đêm khuya, thời tiết càng lúc càng lạnh, Cố Vân Thanh hai tay che miệng, từng đợt từng đợt thở ra hơi khói trắng.

An Dương trông thấy có chút không đành lòng: “Chúng ta trở về đi, trời quá lạnh, với lại cũng cũng rất muộn rồi.”
Mặc dù vô cùng bất đắc dĩ nhưng mà Cố Vân Thanh vẫn ngẩng đầu lên tiếng trả lời được.
“Ồ, cây thông có mọc ra quả mọng không?” Hai người đang sánh bước cùng nhau trở về, An Dương đột nhiên hỏi.
“Là sao?” Cố Vân Thanh nghi hoặc.
“Cậu nhìn xem.” An Dương chỉ chỉ phía trước.
Trước mặt hai người là một cây thông cao, trên đó treo đầy đèn màu và đồ trang trí giáng sinh, có lẽ là do thương gia đặt để tăng thêm không khí giáng sinh.

Trên ngọn cây thông có một vòng màu vàng óng, trên cành cây được tô điểm bằng những quả mọng màu trắng.
“Thứ mọc trên đó không phải là của cây thông, mà là quả mọng của cây tầm gửi.” Cố Vân Thanh chỉ liếc mắt liền nhận ra ngay, lúc trước cậu học chuyên ngành làm vườn nên đã xem qua không ít sách, ngược lại cũng hiếm khi cần dùng đến trong cuộc sống hàng ngày.
“Cây tầm gửi?” An Dương nhìn cậu lặp lại một lần.
“Ừm, cây tầm gửi là vật trang trí thông thường của cây thông Noel.” Cố Vân Thanh vừa giải thích xong ngước mắt lên lại trông thấy ánh mắt An Dương lóe lên một cái.
“Vân Thanh, tôi muốn quà giáng sinh.” An Dương đột nhiên nói.
“Hả, cậu muốn cái gì, bây giờ tôi đi mua.” Cố Vân Thanh vừa nói xong đã thấy An Dương lắc đầu.
“Không cần mua.” An Dương vươn tay nắm chặt cổ tay Cố Vân Thanh, đi tới dưới tán cây: “Cậu nhắm mắt lại đi, hứa với tôi không được mở mắt ra.”

Mặc dù không hiểu nhưng Cố Vân Thanh vẫn ngoan ngoãn làm theo, sau đó liền cảm giác được An Dương vươn tay ra kéo cao khăn quàng trên cổ cậu.
“An Dương?” Cố Vân Thanh nghi hoặc.
“Suỵt, đừng nói chuyện.” An Dương cười nói.
Từng chùm tuyết đầu mùa từ trên trời rơi xuống, hoa băng lóng lánh, dịu dàng mà yên tĩnh, hai người im lặng một lúc, mọi âm thanh trong thế gian cũng yên lặng.
Cứ như vậy, An Dương nhẹ nhàng hôn lên môi Cố Vân Thanh qua lớp khăn quàng cổ, vừa chạm vào đã lui ra mang theo chút tình cảm không thể nghi ngờ.
Cố Vân Thanh chỉ cảm thấy khăn quàng cổ mềm mại ở trên môi, sau đó liền nghe thấy An Dương cười nói: “Được rồi, cậu mở mắt ra đi, tôi nhận được quà rồi.”
“Hả?” Cố Vân Thanh mở mắt ra, vẻ mặt mê mang.
“Không có gì, đi thôi.” An Dương cười nắm lấy cổ tay Cố Vân Thanh, thúc giục cậu đi nhanh lên.
Tuyết đọng dưới chân bị giẫm lên phát ra âm thanh ken két rất nhỏ, khi hai người đi tới cổng tiểu khu, đường phố lân cận đã vắng vẻ, ánh đèn đường màu cam nhu hòa kéo dài hình bóng của hai người, tuy không nói gì nhưng lại lộ ra một chút ấm áp.
“Tiễn đến đây thôi, trời lạnh, cậu mau về đi.” Cố Vân Thanh dừng bước ở cổng tiểu khu, ngẩng đầu lên thúc giục An Dương trở về.
“Được.” An Dương nhìn khuôn mặt lạnh đến ửng đỏ của cậu, kiềm chế xúc động muốn đưa tay ra xoa xoa mấy lần.
Đừng nóng vội, không được gấp, cậu ấy đã trải qua quá nhiều lần cưỡng ép cùng tổn thương, mình không thể dọa cậu ấy chạy được.
Cố Vân Thanh ừ một tiếng, vừa nhấc chân chuẩn bị rời đi lại quay đầu nói: “Hôm nay tôi vui lắm, cảm ơn cậu.”
An Dương nghe vậy liền bật cười, ánh đèn ôn hòa làm cho khuôn mặt dịu dàng của hắn có chút mơ hồ cùng với tuyết đầu mùa rơi khắp bầu trời lại khiến cho Cố Vân Thanh có chút tim đập thình thịch.
Cố Vân Thanh bối rối quay đầu lại vội vàng đi vào tiểu khu, đi được vài bước vòng qua một góc khuất lúc này cậu mới đi chậm lại, cậu đưa tay kéo cao khăn quàng cổ che khuất nửa khuân mặt.
Thật ấm áp, giống như An Dương vậy.
Cố Vân Thanh đang cúi đầu nghĩ thầm, đột nhiên bên tai lại truyền đến một giọng nói quen thuộc khó mà tin nổi khẽ gọi.
“Vân Thanh?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.