Kết quả là đến lúc tiệc tàn Bạch Tuệ cũng không cho Liễu Nhất Trạch cơ hội giải thích, Liễu Nhất Trạch vừa định nói gì đó là Bạch Tuệ liền bịt lỗ tai lại nói liên miên lải nhải không nghe không nghe ba ba tụng kinh.
Sau khi Duẫn Tầm biết An Dương và Bạch Tuệ là đồng nghiệp của Liễu Nhất Trạch, hắn cũng nhiều lần đến giải thích nhưng ngay sau đó liền bị Bạch Tuệ kéo đi uống rượu, còn là rượu đã hạ dược.
Liễu Nhất Trạch sợ tới mức vội vàng đẩy Duẫn Tầm rời khỏi nơi thị phi này, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt thất thần hỏi Bạch Tuệ: “Nhà em mở hiệu thuốc à? Em lấy đâu ra mà nhiều thuốc mê như vậy!”
“Không có, đây là xuân dược.” Bạch Huy cười hắc hắc nói.
Liễu Nhất Trạch ôm đầu, không nói nên lời, nước mắt nghẹn ngào.
Bạch Tuệ cầm lấy ly rượu, lại đi tìm An Dương: “An soái, uống rượu không ~”
An Dương đang cúi đầu nhìn điện thoại liền ngẩng đầu lên nói: “Nào, đọc theo anh, dân chủ, thịnh vượng, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, yêu nước, kính nghiệp, trung thực, thân thiện.
Được rồi, nói cho anh biết trong ly rượu này có bỏ thứ gì vào không?”
“Làm gì có, không có bỏ xuân dược đâu.” Bạch Tuệ hòa nhã cười nói.
An Dương gật đầu biểu thị đã hiểu, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại.
Cho dù là có tâm tư suy nghĩ muốn cuồng hoan thâu đêm suốt sáng, nhưng mà nửa tháng nay phải tăng ca làm cho ba người bọn họ không còn đủ sức, ầm ĩ đến hơn một hai giờ, cuối cùng bọn họ cũng không chịu nổi được nữa liền muốn trở về nhà ngủ bù.
Trước khi đi, Liễu Nhất Trạch do dự một chút rồi vẫn đi tìm Duẫn Tầm nói một tiếng, Duẫn Tầm áy náy hỏi hắn đồng nghiệp bên kia có cần cậu lại đi giải thích một chút không, Liễu Nhất Trạch khoát tay nói không có việc gì.
An Dương tìm thấy Cố Vân Thanh đang bưng rượu trong đám người ồn ào, trả lại nhẫn bạc cho cậu.
“Hôm nay cậu phải làm ca đêm đến mấy giờ?” An Dương hỏi.
“Sáu giờ sáng.” Cố Vân Thanh nhận lấy nhẫn bạc, cầm trong tay.
“Vậy buổi tối tôi qua nấu cơm cho cậu, ban ngày cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt.” An Dương vui vẻ cười nói.
“Được.” Cố Vân Thanh cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Vậy ngày mai gặp.” An Dương phất tay, xoay người đi tìm Liễu Nhất Trạch và Bạch Tuệ.
Ánh mắt Cố Vân Thanh vẫn dõi theo hắn đến khi hắn rời khỏi quán bar, cậu nhẹ nhàng vu.ốt ve chiếc nhẫn bạc trên tay, khóe miệng nhếch lên khẽ cười.
An Dương và Liễu Nhất Trạch cùng nhau đưa Bạch Tuệ về nhà rồi nói lời tạm biệt.
Lúc hắn về đến nhà đã xấp xỉ gần ba giờ sáng, xung quanh tối đen như mực, hắn sợ quấy rầy đến cha mẹ nên đi rón rén lại đi rửa mặt một lần nữa rồi mới nằm xuống giường.
Hắn ngủ một mạch đến tận giữa trưa hôm sau, mẹ An không nhịn được đành phải đến vén chăn của hắn lên gọi dậy.
Tết Nguyên đán đang đến gần, câu đối xuân và chữ Phúc mới mua được đặt ở trên bàn trong phòng khách, càng làm nổi bật lên hương vị ngày Tết đã bị phai mòn bởi hơi thở thành phố.
An Dương thở ra một hơi, đánh răng rửa mặt xong liền đi vào trong bếp nói với mẹ An đang làm cơm trưa: “Mẹ, buổi tối con không về ăn cơm.”
“Hả? Lại đi đâu nữa?” Mẹ An bĩu môi.
“Con đi ăn tối với bạn.” An Dương giải thích.
“Vậy sau bữa tối nhớ về giúp cha con dán câu đối treo chữ Phúc.” Mẹ An nhắc nhở.
“Vâng.” An Dương đáp lại, xoay người ra khỏi phòng bếp liền trông thấy cha An đang cúi đầu nghiêng người múa vút vung mực ở đó, thấy hắn đi ra vội bắt chuyện: “Mau đến đây, nhìn xem kiệt tác của cha con.”
An Dương lại gần xem thử, cha An viết một đôi câu đối.
Vế trên viết ha ha ha ha ha ha ha, vế dưới viết he he he he he he he, lại nhìn bức hoành, bệnh viện thần kinh.
Tuyệt vời, quá tuyệt vời, vế đối ngay ngắn mà lại gieo vần, cha An thật sự là nhân tài.
“Bức hoành nêu được ý chính, nội dung phong phú, viết thật tốt.” An Dương ngay cả bản nháp cũng không viết, trợn mắt nói dối.
Cha An tỏ vẻ rất hài lòng, con trai này là con ruột không sai, liền cúi đầu tiếp tục viết.
An Dương đột nhiên nhớ ra điều gì, quay trở lại bếp: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Cố Vân Thanh đứng ngồi không yên trong phòng, cậu nhìn đồng hồ hết lần này đến lần khác, tự hỏi khi nào An Dương mới qua.
Sớm biết ngày hôm qua cậu đã hỏi An Dương mấy giờ hắn qua, chờ đợi với cậu mà nói không đáng sợ, nhưng điều đáng sợ nhất là cậu không biết phải chờ đợi đến bao giờ.
Cố Vân Thanh từng có một lần chờ đợi không có kết quả, lần dày vò đó khiến cậu cảm thấy chờ đợi quá mức khó khăn, không có chuyện gì đau lòng hơn là tràn đầy hy vọng mà chờ đợi rồi lại rơi vào nỗi tuyệt vọng.
May mắn thay, lần này, người này sẽ không để cậu thất vọng.
Lúc năm giờ hai mươi tám phút, có tiếng gõ nhẹ vào cửa nhà Cố Vân Thanh.
An Dương xách túi thức ăn đứng ở ngoài cửa cười vui vẻ, sau khi vào nhà hắn quen đường quen nẻo chui vào phòng bếp, Cố Vân Thanh cũng không có việc gì làm đi theo hắn vào trong bếp giúp đỡ một tay.
Rất nhanh, một bàn đồ ăn thơm phức đã được bày ra trên bàn, An Dương rửa tay sạch sẽ, đi ra đã thấy Cố Vân Thanh xới cơm và bày xong bát đũa.
Có thể nói là rất giống nàng dâu đảm đang hiếu thảo.
An Dương kéo ghế ngồi xuống đối diện với cậu cũng cầm đũa lên.
Cố Vân Thanh vừa ăn vừa hỏi về công việc và ngày nghỉ của hắn.
An Dương vừa nói chuyện với cậu vừa để ý xem cậu thích ăn món nào, cũng yên lặng ghi nhớ ở trong lòng.
Chẳng bao lâu, món ăn đã vơi đi gần hết, An Dương đột nhiên nhớ ra cái gì đó vội hỏi: “Vân Thanh, tuần sau là Tết Nguyên đán rồi, cậu còn phải đi làm nữa không?”
“Hả?” Cố Vân Thanh sửng sốt một chút: “Không có, đêm giao thừa quán bar đóng cửa.”
“Ồ, vậy thì.” An Dương đặt đũa xuống, ngẩng đầu cười nói: “Cậu có muốn đến nhà tôi ăn Tết không?”
An Dương vừa dứt lời liền nghe thấy bịch một tiếng, tay Cố Vân Thanh run lên khiến bát trong tay cậu lắc lư rồi cứ như thế mà rơi xuống bàn.
:Phản ứng của cậu cũng quá lớn rồi.” An Dương bất đắc dĩ nhìn Cố Vân Thanh luống cuống tay chân nhặt bát.
Cố Vân Thanh ngẩng đầu lên trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được, cậu đang định mở miệng nói chuyện thì An Dương đã kịp thời bắt chuyện: “Cha mẹ tôi cũng đồng ý rồi, cô dì chú bác nhà tôi năm đó cũng rất tích cực hưởng ứng kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, cho nên nhà tôi cũng không có nhiều thân thích, người thân cũng không ở thành phố này, ngày trước ăn Tết chỉ có ba mẹ tôi còn có anh trai và chị dâu, cho nên cậu sẽ không phải gặp quá nhiều người ngoài đâu.”
Cố Vân Thanh chớp mắt, môi khẽ run nhưng hồi lâu cũng không nói nên lời.
An Dương kiên nhẫn chờ đợi, Cố Vân Thanh đặt bát đũa xuống, do dự vài lần, cuối cùng giống như lấy hết dũng khí muốn nói gì đó lại bị tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang.
Cả hai đều dừng lại, Cố Vân Thanh đành phải đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mới mở, Duẫn Tầm liền nhào tới: “Vân Thanh à, em có biết người hôm qua giả làm bạn trai của anh không? Anh nói cho em… Mẹ khiếp, sao anh lại ở đây?”
Doãn Tầm nói như súng liên thanh, vừa quay đầu qua đã trông thấy An Dương, sợ tới mức câm nín nuốt toàn bộ lời phía sau.
“Tôi…” An Dương đang muốn nói chuyện, Duẫn Tầm lại giống như đột nhiên ý thức được một chuyện rất khủng khiếp, trực tiếp quát: “Mẹ khiếp, hai người sống chung rồi à?”
Tên ngốc này được lắm, hai người này, tiến bộ nhanh như vậy sao?
“Không phải, Doãn Tầm, chúng tôi…” Cố Vân Thanh đang muốn giải thích, Doãn Tầm lại rống lên: “A, hai người đã ăn xong rồi hả, anh còn muốn qua đây ăn chực, xem ra lần này lại vác bụng đói trở về rồi.”
“Ừm, không thì để tôi nấu cho anh một bát mì nhé?” An Dương vừa nói vừa đứng dậy thu dọn bát đũa, sau đó bị Doãn Tầm nhào lên lưng gào hét.
“Công tử! Nhà có tiểu nhi họ Cố xuân xanh mười tám đang chờ gả, ai ngờ mấy năm nay nạn đói liên tục bụng ăn không đủ no, may mắn ngẫu nhiên gặp được công tử, nay không cần mười dặm tám hương hỉ yến, không cần tám nhấc đại kiệu đưa tiễn người, một bát mì chay đổi lấy tiểu nhi, được không?”
An Dương nhìn Doãn Tầm, cảm khái một câu: “Từ phương diện nào đó mà nói, anh và Liễu Nhất Trạch thật sự rất xứng đôi.”
Doãn Tầm bật dậy, lui vào trong góc: “Bán con chứ không bán tôi.”
An Dương lại cảm khái một câu “thật xứng đôi” rồi bưng bát đi vào bếp, Cố Vân Thanh lười để ý đến Doãn Tầm đi theo hắn vào trong bếp: “Bát để tý tôi rửa cho, anh nấu mì cho Doãn Tầm đi.”
“Được.” An Dương nhếch miệng cười, sau đó nấu một bát mì đơn giản bưng ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy Doãn Tầm đã ngồi ở trên bàn ăn.
Cảnh tượng này trông vô cùng quen thuộc khiến An Dương không khỏi nhớ tới lúc hắn xuyên thành Giang Kế Cầu, mình cũng nấu cho Doãn Tầm một bát mì như vậy.
Mì vừa được đặt trước mặt Duẫn Tầm, điện thoại của An Dương liền kêu lên như thúc giục, hắn lấy ra nhìn là mẹ An đang giục hắn trở về giúp đỡ.
An Dương bất đắc dĩ đành phải nói với Cố Vân Thanh: “Tôi có việc phải về trước.”
“Ừm, trên đường chú ý an toàn.” Vẻ mặt Cố Vân Thanh có chút luyến tiếc.
“Chuyện vừa rồi nói với cậu, tôi đợi câu trả lời của cậu.” An Dương cười xoa xoa đầu Cố Vân Thanh.
Nhớ tới lời mời của An Dương, Cố Vân Thanh không nhịn được trong lòng có chút xúc động, cậu gật đầu rồi đưa mắt nhìn theo An Dương rời đi, sau đó xoay người đóng cửa lại, vừa vào cửa đã thấy Doãn Tầm ngồi ở trên bàn ăn kẹp mì sợi cau mày.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?” Cố Vân Thanh hỏi.
“Thật kỳ lạ.” Doãn Tầm lẩm bẩm nói, lại húp một ngụm mì: “Vân Thanh, lúc trước anh có nói qua với em chưa, miệng của anh rất kén, bình thường ăn cái gì cũng sẽ không quên.”
“Không có.” Cố Vân Thanh trả lời đơn giản quyết đoán.
“Vậy bây giờ anh nói cho em biết.” Doãn Tầm lại nhét một ngụm mì: “Thật sự rất kỳ lạ, Vân Thanh, anh nhắc tới một chuyện em đừng tức giận.”
“Hả?” Cố Vân Thanh nhìn về phía Duẫn Tầm.
“Anh cảm thấy người này, An Dương đúng không? Gọi là An Dương đúng không?” Doãn Tầm thấy Cố Vân Thanh gật đầu mới lại nói.
“Anh cảm thấy mì sợi mà An Dương nấu có mùi vị giống hệt với Giang Kế Cầu nấu.”.