“Đó là cô mỗ của con?” Tiết Văn Hãn hỏi Đậu Tử.
“Đúng vậy.” Đậu Tử nói, dẩu miệng, ngày thường cô mỗ đối với nó rất tốt, hôm nay một chút cũng không để ý tới nó, có chút khổ sở.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì, chờ chúng ta đem khoai tây về lại đi xem.” Tiết Văn Hãn không phải là người thích xem náo nhiệt, nhưng không biết vì cái gì, trong lòng luôn cảm thấy có chút không ổn.
“Dạ .”Đậu Tử trả lời, Tiết Văn Hãn nói xong cùng Phúc thúc bước đi, nó lại không động đậy. Tiết Văn Hãn dừng lại, hỏi nó: “Làm sao vậy?”
Tô Đậu Tử chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tiết Văn Hãn trong ánh mắt lại bịt kín hơi nước: “Cha, chúng ta đi xem bây giờ được không? Con muốn đi xem bây giờ.” Nó đột nhiên rất khó chịu.
Hiện tại liền muốn đi.
“Hiện tại?” Tiết Văn Hãn nhíu nhíu mày, “Còn khoai tây phải làm sao đây?” Muốn xem náo nhiệt , có thể, nhưng xem náo nhiệt quên mất chính sự là không nên.
Tiết Văn Hãn vẫn luôn cho rằng Tô Đậu Tử là bé ngoan, hôm nay lại……
Tiết Văn Hãn nói nó hai câu, nhưng Tô Đậu Tử chính là không nghe, chết sống không cùng hắn đi. Quật Tiết Văn Hãn muốn đánh nó một trận, nhưng thấy băng vải trên đầu nó lại có chút luyến tiếc.
“Cha không đi thì thôi, con tự đi.” Thấy Tiết Văn Hãn còn muốn nói nó, Tô Đậu Tử cũng không rảnh sợ hãi Tiết Văn Hãn, trừng mắt nhìn Tiết Văn Hãn một cái, bước chân ngắn nhỏ, cộp cộp cộp chạy.
Tiết Văn Hãn trực tiếp bị khí cười, nhãi ranh. Cùng Phúc thúc nói một tiếng: “Phúc thúc, ngươi cõng trở về trước đi, ta đi xem.” Tiết Văn Hãn đem sọt đặt ở bậc cửa một hộ nhà gần đó.
Cũng không sợ bị người ra mấy, hung danh hắn đã lan truyền ra bên ngoài, hiện tại lại không thiên tai, mọi người tuy rằng nghèo, nhưng cũng có thể lấp đầy bụng, vì một sọt khoai tây đi trêu chọc một cái “Sát tinh” , không đáng.
Nhìn Tô Đậu Tử chân ngắn chạy xa, Phúc thúc biết Tiết Văn Hãn nhất định là muốn đi, cũng không khuyên, hỏi: “Muốn ta đi cùng ngài không?”
“Không cần, ngươi về nhà là được.” Nói xong Tiết Văn Hãn liền đi rồi, sợ mất dấu Tô Đậu Tử, nơi này hắn không quen thuộc, mất dấu một phát là phải tìm cả buổi.
Tiết Văn Hãn rốt cuộc là người lớn, hơn nữa thân thể này trước kia còn luyện võ, nện bước nhanh hơn người thường vài phần; Tô Đậu Tử người nhỏ, chân lại ngắn, không lâu sau liền bị Tiết Văn Hãn đuổi kịp.
Tiết Văn Hãn đuổi tới bế nó lên, ôm nó vào lòng, cười mang theo sủng nịch mắng nó một câu: “Tiểu phôi đản.”
Tô Đậu Tử ủy khuất, khóc, nghe Tiết Văn Hãn mắng, không vui dẩu dẩu miệng nhỏ, nhỏ giọng hừ một tiếng, lên án Tiết Văn Hãn: “Cha, người mắng con.” Sau liền không phản ứng Tiết Văn Hãn.
Nhìn bộ dáng của nó, Tiết Văn Hãn cười một cái, nói: “Cha nào dám mắng, ngoan, đừng khóc, lại khóc liền khó coi, lớn lên không cưới được tức phụ.” Lau khước mắt cho Tô Đậu Tử …… Mới vừa lau khô lại chảy ra, như vòi nước, lau mãi không xong.
Tô Đậu Tử cũng không biết hôm nay bị làm sao, nước mắt đặc biệt nhiều, nghe Tiết Văn Hãn nói khóc càng lợi hại hơn.
Cha thế mà không biết nó là ca nhi, dựng chí sau tai và lưng rõ ràng như vậy, cha cư nhiên bảo nó lớn rời cưới tức phụ……
Hừ, càng không muốn phản ứng hắn.
Cũng không trách Tiết Văn Hãn được, từ thế giới chỉ có nam và nữ, đột nhiên xuyên đến ,......trong lòng Tiết Văn Hãn vẫn còn hơi bài xích.
Càng theo bản năng liền xem ca nhi thành nam nhân.
Ca nhi trừ bỏ có thể sinh hài tử, lớn lên thanh tú chút, sức lực yếu hơn nam nhân chút, còn lại cũng không khác mấy.
Nhưng bọn họ trên thế giới này, xác thật là một giới tính khác ngoài nam và nữ.
Là một tồn tại độc lập.
Bọn họ có thể gả chồng, cũng có thể cưới vợ, nhưng kỳ thật trừ bỏ một ít ca nhi đặc biệt có bản lĩnh, những ca nhi khác trên cơ bản đều lấy gả chồng là chính.
Nông thôn càng là như vậy, gần như không có ca nhi cưới vợ, cho nên Tô Đậu Tử mới có thể nghĩ như vậy.
Bởi vì không biết là đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không xác định có chuyện hay không, Tiết Văn Hãn tuy rằng chiều theo ý Tô Đậu Tử, nhưng đi đặc biệt chậm, chỉ nghĩ đi hai bước chờ Tô Đậu Tử không còn nhiệt tình liền về nhà, lại không nghĩ Tô Đậu Tử không những không mất hứng thú, ngược lại càng nóng nảy thúc giục hắn, đến cuối cùng trực tiếp khóc, đối hắn rống to hét lớn:
“Cha, người nhanh lên a, người quá chậm, người nhanh lên a.”
Nghe âm thanh nó không đúng, Tiết Văn Hãn cúi đầu vừa thấy, liền phát hiện trên mặt tiểu hài tử đều là nước mắt, Tiết Văn Hãn vội vàng hỏi nó, “Đậu Tử, làm sao vậy?”
“Không biết.” Tô Đậu Tử lắc lắc đầu, nói câu “Chính là đặc biệt khổ sở.” Còn không quên thúc giục hắn: “Người mau chút đi.”
Nghe lời nó, hơn nữa hiện tại đúng là thời điểm mà mọi người xong việc đồng án trở về nhà, bọn họ đi ngược chiều lâu như vậy trên đường lại không đụng tới một người, Tiết Văn Hãn cũng ý thức được sự tình có chút không đúng.
Vội vàng nhanh hơn bước chân, đi rồi không bao lâu liền thấy người, đồng dạng là lên núi đi, bốn cái hán tử, hợp sức nâng một cây thang. Tiết Văn Hãn thính tai, từ xa liền nghe đước một hán tử trong đó nói: “Ta sống hơn hai mươi năm chưa từng thấy ca nhi nào mệnh khổ như vậy.”
" Ai nói không phải đâu?” Một người khác nói: “Cho dù lớn lên khó coi, nhưng cái kia…… Cũng thật quá đáng.” Như là thực sợ hãi người kia, liền tên cũng không dám đề.
“Ai,” một cái khác thở dài, nói: “Còn không bằng lúc trước chờ cứ quan xứng đi, nói không chừng còn có thể gặp được người tốt.”
Bạch Thương, bởi vì dân cư thưa thớt, quan phủ quy định: Nam tử 20 tuổi, nữ tử, ca nhi 18 tuổi nhất định phải thành thân, không thành thân liền sẽ bị quan phủ mạnh mẽ quan xứng.
Sau khi thành thân, sinh hài tử còn sẽ được trợ cấp, sinh càng nhiều trợ cấp cũng sẽ càng nhiều, bởi vậy mỗi nhà mỗi hộ đều có rất nhiều hài tử.
Giống như nhà Tô Nhật An, toàn gia chỉ có một hài tử, còn là ca nhi gần như không có.
Nhưng kỳ thật, lúc trước Tô Nhật An cũng có huynh đệ, một người mới ba tuổi đã qua đời do nhiễm phong hàn, một người khác đi phục binh dịch mất tích khi chiến loạn.
Cho nên mới chỉ còn một mình Tô Nhật An.
“Quan phủ phân phối có thể có người tốt?!”
“Ai, ngươi đừng nói, thật là có tốt, Lý Liểu ở tây sườn núi gả không được không phải bị quan phủ phân phối đến núi Tiểu Loan * sao? Người ta hiện tại mỗi ngày đài náo nhiệt , nghe nói nhà ngói, xe bò, gì cũng có.”
“Thiệt hay giả?!” Một người khác kinh ngạc: “Nam nhân có bản lĩnh như thế sao không cưới được tức phụ phải chờ quan phủ phân phối a?!”
“Cha mẹ hắn bất công, trong nhà không cho cưới bái.” Còn có thể như thế nào.
Nghe mấy người trẻ tuổi kêu kêu quát quát, một người hơi lớn chút trong số đó thở dài nói: “Ta nói các ngươi, các ngươi xem quan phủ phân phối nhiều người như vậy, trừ bỏ Lý liễu được mấy người tốt?” Nữ tử ca nhi phân phối, không phải lớn lên quá xấu chính là tính cách danh thanh không tốt; nam không phải thương tàn binh lính trên chiến trường trở về, chính là goá vợ đã thê tử chết, có thể có bao nhiêu người tốt?!
" Tên kia tuy rằng không phải người, nhưng người có tiền lại lớn lên đẹp, các ngươi xem trong thôn trừ bỏ hắn còn nhà ai có thể xây nhà ngói, càng đừng hắn chuyển các (?) như vậy. Nói nữa…… người ta lớn lên đẹp, ngay cả các ngươi cũng chướng mắt An ca nhi, người ta chướng mắt không phải bình thường sao?!
Tuy rằng đã sớm đoán được những người này đang nói bọn họ, nhưng thật sự nghe được tên Tiết Văn Hãn vẫn có chút sinh khí.
Tra công còn chưa tính, hắn vốn dĩ liền không phải người tốt, nhưng Tô Nhật An…… Khó coi chỗ nào? Trừ bỏ da có hơi đen chút, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tú mỹ, hoàn toàn chính là hình mẫu có được không? Như thế nào qua miệng bọn họ lại khó nghe như vậy?
Khó trách muội muội mười bốn tuổi, 1 mét 5, nặng 62,5 mỗi ngày ồn ào nói nàng nên sinh ở đường triều, tuyệt bích là mỹ nhân.
Quả nhiên, triều đại bất đồng, thẩm mỹ bất đồng, cái nhìn cũng bất đồng.
Bất quá cũng may mắn thẩm mỹ của hắn cùng bọn họ bất đồng.
“Ai, Xuyên ca, ngươi đừng có nói bậy, chúng ta không phải chướng mắt An ca nhi, là chúng ta không dám nhìn hắn, ngươi xem hắn vóc người cao lớn, so ngươi còn muốn cao, ngươi dám muốn sao? Đánh nhau nói không chừng còn đánh không lại, quá mất mặt, ta vẫn là thích Ninh ca nhi nhà ta, ôm cũng thoải mái……” Nam nhân kia nói hăng say đâu, đột nhiên nghe được một tiếng non nớt nhưng khí thế mười phần tiếng hô:
“Các ngươi là người xấu, không cho nói A Mỗ ta."
Tiết Văn Hãn đi nhanh, cách mấy người kia càng ngày càng gần, Tô Đậu Tử tự nhiên liền nghe được bọn họ nói, vừa nghe nói đến A Mỗ nó, tiểu gia hỏa lập tức không bình tĩnh.
Vài người nghe được âm thanh Tô Đậu Tử, sửng sốt, quay mặt đi liền nhìn thấy Tiết Văn Hãn ôm Tô Đậu Tử đi tới gần bọn họ, tốc độ đặc biệt nhanh, một chút cũng không giống như là đi đường núi, mà như là đi đất bằng, nhanh tới nổi làm người hoảng sợ.
Trong đó một cái nhát gan, trực tiếp sợ tới mức ném cây thang trong tay.
Bất quá cũng may mắn, bởi vì lên núi mất sức, cây thang phải bốn người nâng, bằng không…… Một ném này khả năng phải ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày.
Xem bọn họ như gặp quỷ nhìn hắn, Tiết Văn Hãn hơi hơi nhíu nhíu mày, hỏi: “Phía trước xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi không biết?” Người lớn tuổi kia đầy mặt kinh ngạc: Ngươi không biết vậy ngươi tới làm cái gì?
Tiết Văn Hãn hơi hơi nhướng mày: “Hả.” Không quá muốn phản ứng loại nam nhân nói xấu sau lưng người khác, nhưng tình huống hiện tại đặc thù, hắn không thể không phản ứng.
“A Mỗ Đậu Tử và Tô Ngũ Ngưu cùng nhau rớt xuống vách núi Tam Xóa.” Thấy Tiết Văn Hãn nhíu mày, một người trẻ tuổi vội vàng nói, sợ Tiết Văn Hãn tức giận đem bọn họ đánh một trận.
“A Mỗ.” Người nọ vừa dứt lời, Tô Đậu Tử oa một tiếng liền khóc.
_______
Chữ đánh * là mình nha. Còn chú tích thì mình note ngay dưới đoạn đó luôn nên không loạn đâu.