Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang

Chương 20



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Muốn." Trời tối sầm, Tiết Văn Hãn không hề thấy Tô Nhật An đỏ mặt, hơn nữa kiếp trước thế giới đã tiên tiến cởi mở, hắn cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng.

"Ngươi đi vào cửa sau xuyên qua phòng khách, có một cái cửa, lại vào cửa nhìn thấy bình phong, quần áo ngăn ở trong tử sau bình phong, ngươi tùy tiện lấy bộ  là được."

Tra công rất biết hưởng thụ, tuy rằng không thường xuyên trở lại, nhưng trong phòng thiết bị đầy đủ, đồ vật hoàng tử nên có tuy không đến mức có tất cả nhưng phần lớn vẫn có.

Ngay cả cấu tạo nhà ở cũng khác với nông hộ vừa vào cửa là thấy giường đất.

Nhà tra công từ cửa đi vào là một cái phòng tiếp khách, phòng tiếp khách trừ bỏ bàn ghế ở ngoài còn có một trương giường được trùm vải bố.

Cái giường này là để cho người gác đêm ngủ ( cho dù không có người gác đêm. )

Từ phòng khách đi vào mới là phòng ngủ.

Phòng ngủ bị bình phong ngăn cách, một bên là nơi để quần áo lung tung rối loạn, bên còn lại chỗ ngủ.

Xa hoa như vậy ...... Ngay cả Tiết Văn Hãn là người hiện đại lần đầu nhìn thấy vũng ngây ngẩn cả người, sau đó không nhịn được cảm thán tra công thật biết hưởng thụ.

-- bất quá, đều tiện nghi hắn.

Căn nhà này xây chưa được bốn năm, tra công liền gameover. Tô Nhật An vốn có chút mặt đỏ, nghe Tiết Văn Hãn nói, đừng nói mặt đỏ, trực tiếp ngốc.

Hơn nửa ngày mới nói một chữ " Tốt ", dưới ánh nhìn chăm chú của Tiết Văn Hãn chống gậy gỗ nhảy tưng tưng lên hành lang, nhảy vào trong nhà.

Tô Nhật An mới vừa đi vào, Phúc thẩm nghe được tiếng Tiết Văn Hãn từ trong phòng bếp đi ra.

Nhìn thấy bộ dáng Tiết Văn Hãn, Phúc thẩm sửng sốt, sau có chút không xác định hỏi một tiếng: "Lão gia?" Nàng vốn dĩ không quá quen thuộc Tiết Văn Hãn, hiện tại Tiết Văn Hãn lại biến thành như vậy, cũng khó trách nàng không nhận ra.

Tiết Văn Hãn đầy người tanh tưởi, cũng lười sửa cách gọi của nàng, "Ừ" một tiếng, sau nói: "Là ta."

Nói xong, Tiết Văn Hãn vừa định nhờ Phúc thẩm chuẩn bị nước tắm cho hắn, liền nghe Phúc thẩm nói: "Lão gia muốn tắm rửa sao? Tiểu lão gia đã phân phó ta nấu nước, ta đã nấu xông......"

Phúc thẩm nói còn chưa nói xong, Phúc thúc liền xách theo nước ấm từ trong thù  ở nhà bếp ra tới, nhìn thấy hai người trong viện, sửng sốt, sau đoán được đối diện Phúc thẩm hẳn là Tiết Văn Hãn, liền nói: "Lão gia, muốn đem nước để ở đâu?"

Suy nghĩ một chút, Tiết Văn Hãn nói: "Để trong ta phòng đi, trong phòng có cái thùng tắm, ngươi trực tiếp đem đổ vào thùng tắm là được." Nói xong, Tiết Văn Hãn lại đem lời vừa nói với Tô Nhật An nói lại một lần với Phúc thúc.

Phúc thẩm đứng cạnh Phúc thúc chưa rời đi cũng thực khiếp sợ.

Khiếp sợ qua đi, Phúc thúc mới ấp úng nói một tiếng "Được", xách theo nước ấm vào phòng Tiết Văn Hãn.

Phúc thúc tiến vào một lát sau liền đi ra,  Tô Nhật An sớm đi vào còn chưa ra tới,  Phúc thúc lại xách thêm hai lần nước, Tô Nhật An mới cầm quần áo chống gậy gỗ gian nan từ bên trong nhảy ra tới.

Phúc thẩm thấy được, vội vàng đi lên đón y, tiếp nhận quần áo Tiết Văn Hãn từ trong tay Tô Nhật An, sau đó muốn muốn đỡ Tô Nhật An.

Lại bị Tô Nhật An cuống quít ngăn trở: "Phúc thẩm, không cần không cần, ta tự mình làm, đem quần áo đưa cho Tiết Văn Hãn là được."

Một nông phu ăn uống cũng là vấn đề.

Đột nhiên có người hầu hạ, Tô Nhật An rất không được tự nhiên.

Tiết Văn Hãn đem phản ứng của y xem ở trong mắt, muốn nói y không cần khẩn trương như vậy, nhưng hiện tại hắn quá bẩn, cũng quá hôi.

Không muốn lại tai họa người khác, liền cái gì cũng không nói.

Chỉ nói với Phúc thẩm cầm quần áo lại đây vài câu: "Y còn chưa quen, ngươi có chuyện liền vội đi, đừng động y."

Phúc thẩm "Vâng" một tiếng, đi rồi.

Tiết Văn Hãn lại nói với Tô Nhật An: "Còn chưa quen liền về phòng trước đi, bên ngoài quá lạnh, đợi chút ta tắm rửa xong lại nói."

Trời sắp tối rồi, gió thổi vèo vèo vèo, có chút lạnh.

Tô Nhật An lại mặc không nhiều lắm.

Nghe Tiết văn hạo quan tâm nói, Tô Nhật An thấp giọng "Được" một tiếng, trong lòng có chút cao hứng.

Ngẩng đầu nhìn thấy quần áo trong tay Tiết Văn Hãn, nghi hoặc thùng tắm ở trong phòng, tại sao Tiết Văn Hãn lại muốn y lấy quần áo cho hắn.

Bất quá cũng không hỏi, "Được" một tiếng, liền nhảy về phòng hắn cho y và Tô Đậu Tử ở dưới ánh nhìn chăm chú của Tiết Văn Hãn.

Tô Nhật An đi rồi, Tiết Văn Hãn cũng không rề rà, tìm một gian phòng trống đi vào, nhanh chóng thoát quần áo trên người, sau đó dùng áo trong tùy tiện lau mấy cái, thay quần áo Tô Nhật An lấy tới.

Lại trở về phòng.

Trong phòng, Phúc thúc đã đổ nước xong, Tiết Văn Hãn tiến vào liền trực tiếp xuống nước.

Ngâm mình trong thùng tắm, Tiết Văn Hãn nghĩ, hôm nào lên núi chặt mấy khúc gỗ, trở về làm mấy cái thùng tắm.

Tô Nhật An một cái, Tô Đậu Tử một cái, Phúc thúc cùng Phúc thẩm...... Nếu có thời gian mà nói, cũng làm một cái, không có thời gian liền đi trấn trên mua.

Nếu có thể tìm được cây hạch đào, Tô Đậu Tử liền dùng gỗ hạch đào; Tô Nhật An dùng gỗ hoa lê đi, nếu không có gỗ hoa lê dùng gỗ nam cũng được, gỗ nam tuy rằng không thể tăng cường thể chất nhưng có thể giảm bớt mệt nhọc.

Cũng không tồi.

Nhưng mà vẫn là gỗ hoa lê tốt nhất.

Trị tận gốc.

________

Editor: Tui đang viết truyện xuyên không á. Mới có một chương à, mà cũng đọc thử cho ý kiến hen. [ Edit ] Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang - Chương 20

Tác giả : Yến Tử Tranh

Thể loại : xuyên không , đam mỹ , hệ thống , 1x1 , ôn nhu săn sóc công x ngoan ngoãn đảm đang bị tổn thương thụ, chủ công.

Tình trạng : Đang viết.......

Văn án:

Yến Tạ Triết có một cuộc sống mỹ mãn. Trên có cha mẹ yêu thương dưới có em trai ngoan ngoãn. Hơn ba mươi tuổi việc ổn lương cao, có nhà có xe có bảo hiểm sổ tiết kiệm.

Lớn lên cao ráo đẹp trai tính tình còn chu đáo dịu dàng. Là người đàn ông độc thân hoàn mỹ nhiều người mơ ước.

Nhưng hơn ba mươi vẫn độc thân, không phải không có ai theo đuổi mà là trong lòng hắn không hề có bất cứ cảm xúc yêu thương nào với người khác ngoài gia đình mình.

Mặc kệ người ngoài nói hắn dịu dàng săn sóc ra sao nhưng trong lòng hắn vẫn lãnh lãnh đạm đạm. Sau lưng một bác sĩ giỏi luôn có một nghĩa địa. Lời này không phải nói xuông, hắn gặp quá nhiều người nhà bệnh nhân tiêu cực và điên cuồng. Xong trong lòng hắn vẫn chẳng dao động. Nếu có cũng chỉ là thất vọng khi không cứu được bệnh nhân mà thôi. Hắn cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ luôn bình đạm như thế, cho đến khi......

Một quyển sách thay đổi đời hắn.

Hắn gặp được Đào Tâm.

Lần đầu tiên cảm thấy đau lòng.

Lần đầu tiên học cách ôn nhu.

Lần đầu tiên học cách thua cuộc.

Lần đầu........biết yêu.

_______

Nào! Hãy cũng mình theo dõi con đường mà Yến Tạ Triết học cách yêu đương và đau sủng Đào Tâm nha. ( nói vậy chứ không biết khi nào lấp hố đâu (~‾▿‾)~ .)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.