Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang

Chương 39: + 40



“Tiết gia, chúng ta lại gặp mặt.” Thái Cường vốn dĩ đang giáo huấn gã sai vặt, nhìn thấy Tiết Văn Hãn, trên mặt lập tức nổi lên ý cười.

“Thái công tử, thật trùng hợp.” Tiết Văn Hãn kỳ thật cũng không thích vị này Thái công tử lắm, ngữ khí cũng có chút không nóng không lạnh.

Cũng may tra công nguyên bản đối với Thái Cường thái độ cũng là dạng  không sao cả, cũng không tính đột ngột.

Thái Cường liền nói hai tiếng, “Đúng vậy.” sau đó tầm mắt chuyển qua Tô Nhật An, “Vị này là…”

Tô Nhật An lớn lên cao lớn, bất đồng với các tiểu ca nhi khác. Thái Cường có đoán qua y là phu lang của Tiết Văn Hãn, nhưng nghĩ đến thái độ Tiết Văn Hãn đối với vị phu lang chốn thôn quê kia, nhất thời có chút không xác định.

Bất quá, Tiết Văn Hãn cũng không để hắn chờ lâu, nghe hắn nói, khóe miệng giương lên, nửa điểm cũng nhìn không ra ghét bỏ, ngược lại còn có chút khoe ra nói, " Phu lang của ta, Tô Nhật An.”

Bộ dáng đắc ý thiếu chút nữa lóe mù mắt Thái Cường, ngay cả Tô Nhật An cũng có chút ngượng ngùng, bị Tiết Văn Hãn nắm tay trộm kéo kéo Tiết Văn Hãn.

Làm Tiết Văn Hãn không cần nói nữa.

Tiết Văn Hãn nhìn y một cái, gàu gãi lòng bàn tay y, kinh Tô Nhật An thiếu chút nữa ném tay Tiết Văn Hãn ra.

Cũng may y nhớ rõ đây là bên ngoài, phải cho Tiết Văn Hãn mặt mũi, mới cưỡng chế không được tự nhiên trong lòng, “Nguyên lai là Tiết phu lang, xin chào xin chào.” Thái Cường gật gật đầu.

Nói câu, “Xin chào.”

Tô Nhật An không phải đặc biệt thích nói chuyện người xa lạ, đặc biệt là loại người trên dưới đều tản ra ba chữ "Ta rất giàu" như Thái Cường.

Nhưng nghĩ đến những lời ngày đó Tiết Văn Hãn nói với y, lại sợ khoảng cách giữa y và Tiết Văn Hãn càng lúc càng lớn, cuối cùng…… Cố nén không thoải mái nói, “Mấy hôm trước liền nghe phu quân nhắc qua Thái công tử, hôm nay rốt cuộc gặp được.”

Nghe Tô Nhật An nói, trong lòng Thái Cường kinh ngạc. Thật ra cũng không có hoài nghi sự chân thật trong lời nói của Tô Nhật An, chỉ nghĩ quan của Tiết Văn Hãn và Tô Nhật An tốt tới mức chỉ việc thấy hắn cũng nói cho đối phương.

Lại liên tưởng tới thái độ trước kia của Tiết Văn Hãn đối với Tô Nhật An, sắc mặt Thái Cường tức khắc trở nên cổ quái.

Bất quá Thái Cường rốt cuộc vẫn là mở sòng bạc, nhân tinh. Cổ quái trên mặt nháy mắt đã bị tươi cười giấu đi.

Nhưng mà sau khi Tiết Văn Hãn nghe Tô Nhật An nói, lại nhẹ giọng cười.

Lúc sau lại nói vài câu hàn huyên, Tiết Văn Hãn mang theo Tô Nhật An đi theo gã sai vặt cùng lên lầu hai.

Thời điểm gọi món ăn, Tiết Văn Hãn nhìn Tô Nhật An một bên đứng ngồi không yên, cũng không có hỏi lại y, tự chủ trương gọi đồ ăn.

Sau chờ tiểu nhị đổ nước trà, rời đi, Tiết Văn Hãn kêu một tiếng, “Tiểu an” chờ Tô Nhật An ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ý bảo Tô Nhật An lại đây ngồi bên cạnh hắn.

Tô Nhật An bẹp bẹp miệng, khẽ hừ một tiếng, sau xoay đầu đi đem tầm mắt dừng trên mặt sông ngoài cửa sổ, không phản ứng.

Tiết Văn Hãn bị phản ứng của y chọc cho vui vẻ, nếu núi không theo ta ta liền đi theo núi.

Nói câu, “Tiểu dạng.” Tiết Văn Hãn đứng dậy đi qua đi ngồi xuống bên người Tô Nhật An, giơ tay có chút thô lỗ xoay mặt Tô Nhật An làm bộ nhìn sông lại trộm nhìn mình quay lại, làm y mặt đối mặt với hắn.

“Tiểu dạng, lá gan lớn, dám không nghe gia nói.” Tiết Văn Hãn cười nhéo nhéo khuôn mặt y.

!

Đại khái là trên mặt Tiết Văn Hãn mang cười, không giống như là tức giận, Tô Nhật An cũng không sợ hắn, giơ tay bắt được cay tay đang niết mặt mình của Tiết Văn Hãn, dường như oán trách nói, “Nơi này hẳn là rất đắc đi.”

“……”

Tuy rằng có thể lý giải, nhưng y cứ lặp đi lặp lại nhiều lần nói đắt Tiết Văn Hãn vẫn là có chút bất đắc dĩ. Giơ tay đem mắt y chuyển qua đối diện với mình, từng câu từng chữ nói. “Chúng ta cùng nhau, về sau cơ hội tới loại địa phương này còn rất nhiều, ngươi phải chậm rãi thích ứng.”

Tô Nhật An nhìn Tiết Văn Hãn, thấy Tiết Văn Hãn biểu tình nghiêm túc, ngơ ngác gật gật đầu, cũng không biết có nghe hiểu không.

Tiết Văn Hãn cười một chút, lại nói: “Về sau mặc kệ ta mua thứ gì, mang ngươi đi địa phương nào, đều không cần ngại đắt, tiền chính là để tiêu, ngươi không tiêu chẳng lẽ muốn ta cho người khác ngươi mới cao hứng?”

“Người khác?!”

Cũng không bắt trọng điểm như thế nào, không bắt được Tiết Văn Hãn nói ngại đắt, lại đem hai chữ người khác nghe được rõ ràng.

Tiết Văn Hãn có chút buồn cười, còn chưa có cười liền nghe được Tô Nhật An đột nhiên cao giọng nói, “Không được.”

“Không được kia về sau cũng đừng ngại đắt.” Tiết Văn Hãn nói: “Ta mang ngươi tới khẳng định là ta có thể tiêu phí được, bằng không liền sẽ không mang ngươi đến, hửm?! Nghe hiểu sao?!”

“Ừm” Tô Nhật An gật gật đầu, sau lại lặp lại một câu, “Nghe hiểu.”

“Nghe hiểu là tốt.” Tiết Văn Hãn gật gật đầu, thu hồi nghiêm túc trên mặt, cúi đầu hôn hôn Tô Nhật An.

“Ngươi làm gì?!!” Tô Nhật An bị hành động đột nhiên của hắn làm cả kinh, vội vàng đẩy Tiết Văn Hãn ra sau đó lại có tật giật nhìn thoáng qua cửa, thấy không ai tới mới duỗi tay vỗ vỗ ngực, đem trái tim thả xuống.

Tiết Văn Hãn nhìn bộ dáng y, thấp giọng cười khẽ, không màng người ta giãy giụa đem y kéo vào trong lòng, “Yên tâm, nơi này là phòng riêng, sẽ không có người nhìn thấy.”

“Chẳng may tiểu nhị……”

“Tiểu nhị tiến vào sẽ gõ cửa, yên tâm đi, hửm?!”

Tiết Văn Hãn vừa mới nói, Tô Nhật An thấp giọng “Ừm” một tiếng, mềm thân mình tùy ý Tiết Văn Hãn ôm, cửa đã bị gõ vang lên.

Tô Nhật An như chim sợ cành cong, một phen đẩy Tiết Văn Hãn ra, sau lại cảm thấy Tiết Văn Hãn ngồi cùng y quá cảm thấy thẹn, ý bảo Tiết Văn Hãn đi đối diện.

Tiết Văn Hãn nhìn mắt y, không nhúc nhích, ngược lại mở miệng nói: “Tiến vào”

Tô Nhật An trừng mắt nhìn Tiết Văn Hãn một cái, cũng không có nói cái gì.

Theo sau cửa bị mở ra.

Mùi hương đồ ăn từ cửa phiêu vào, tiểu nhị dọn lên bàn xong, Tô Nhật An nâng chiếc đũa gắp một ngụm, không thể không thừa nhận: Nơi này làm cơm thật sự ăn rất ngon.

Cùng mì Dương Xuân y nói căn bản không có biện pháp so.

Thử mấy khẩu, Tô Nhật An theo bản năng liền muốn đem mấy thứ này đóng gói mang về cho Tô Đậu Tử ăn.

Nhưng dư quang quét đến Tiết Văn Hãn, nghĩ đến lời vừa rồi của Tiết Văn Hãn, lại yên lặng mà cầm lấy chiếc đũa, đem đùi gà Tiết Văn Hãn mới vừa gắp cho y kẹp lên đưa vào trong miệng.

Nhai hai khẩu, lại không nhịn được hỏi Tiết Văn Hãn, “Cho Đậu Tử đâu?”

“……”

Thật là một A Mỗ tốt, thời khắc nào cũng không quên nhi tử, Tiết Văn Hãn thở dài, đem thịt trong miệng nuốt xuống, mới bất đắc dĩ cười nói: “Yên tâm đi, sẽ không quên con của ngươi.”

“Còn không phải của ngươi sao.” Tô Nhật An đáp hắn một câu.

Xác định Tô Đậu Tử cũng có phần sau liền ăn nhanh lên

Ăn xong, hai người về nhà.

Mấy ngày sau, ban ngày hai người đi trấn trên trang hoàng trang cửa tiệm, buổi tối về nhà Tiết Văn Hãn làm trâm, Tô Nhật An làm giày cho Tiết Văn Hãn.

Nửa tháng sau, Tiết Văn Hãn làm một đống đủ loại kiểu dáng trâm cài, Tô Nhật An cũng làm xong giày cho Tiết Văn Hãn.

Bởi vì mấy ngày hôm trước ra cửa đụng tới tứ thẩm nói tới chuyện đôi giày, Tiết Văn Hãn mới biết được giày còn có ngụ ý như vậy, đêm đó về nhà không nhịn được, thừa dịp Tô Đậu Tử ngủ đem người ôm đến gian ngoài.

Vừa mới bắt đầu Tô Nhật An còn có chút không muốn, nhưng không lâu sau liền bị Tiết Văn Hãn dụ dỗ ăn sạch sẽ.

Có thể là quá mệt mỏi, xong việc Tô Nhật An trực tiếp ngủ mất, Tiết Văn Hãn l hoàn toàn không nhớ tới Tô Đậu Tử, dẫn tới kết quả chính là hai người lao động hơn nửa buổi tối mới ngủ say đâu đã bị tiếng khóc của Tô Đậu Tử đánh thức.

Tiết Văn Hãn ngủ nông, gần như là Tô Đậu Tử mới vừa khóc hắn liền tỉnh.

Tỉnh lại Tiết Văn Hãn rùng mình trong lòng, thầm mắng chính mình như thế nào quên đem Tô Đậu Tử ôm về.

Sợ đánh thức Tô Nhật An, Tô Nhật An sinh khí, Tiết Văn Hãn vội vàng nhảy xuống giường, liền giày cũng chưa kịp mang chạy ra ngoài.

Chỉ mặc cái áo trong, không có chăn, ngồi ở mép giường ôm Tô Đậu Tử  oa oa khóc thương tâm Tô Đậu vào lòng.

Tô Đậu Tử vốn dĩ chính là bởi vì tỉnh ngủ không sờ đến cha cùng A Mỗ mới khóc, Tiết Văn Hãn ôm thoáng hống một lát thì tốt rồi.

Lúc sau, Tiết Văn Hãn tay chân nhẹ nhàng ôm Tô Đậu Tử vào buồng trong.

Buồng trong, Tô Nhật An còn đang ngủ, ngủ thơm ngọt. Này nếu là ngày thường nghe được Tô Đậu Tử khóc như vậy đã sớm tỉnh, hôm nay thế nhưng nửa điểm phản ứng cũng không có, đúng là thật sự mệt mỏi.

Lúc sau, Tiết Văn Hãn đem Tô Đậu Tử đặt giữa hai người, hôn hôn mặt Tô Đậu Tử, bảo nó ngủ.

Ngay sau đó hắn lại hôn hôn môi Tô Nhật An, ai ngờ —— Tô Nhật An thế nhưng ngay lúc môi hắn chạm vào môi y mở miệng ra, trong miệng còn nỉ non " Ưm " một tiếng làm hạ thân Tiết Văn Hãn chấn động

Tiết Văn Hãn dừng một chút, phân vân giữa việc bận tâm Tô Đậu Tử hay hưởng dụng mỹ vị nhân gian —— hắn đem đầu lưỡi vói vào miệng Tô Nhật An, câu lấy Tô Nhật An.

Đừng nhìn Tô Nhật An như vậy, động bất động mặt liền đỏ, trên giường còn đặc cởi mở, hiện tại ngủ rồi, còn nhiệt tình hơn lúc tỉnh.

Mới đầu vẫn là Tiết Văn Hãn chủ đạo, chậm rãi thế nhưng biến thành Tô Nhật An.

Hôn xong, Tô Nhật An nỉ non hô một tiếng “Phu quân”, sau lại ôm lấy đầu Tiết Văn Hãn, hôn Tiết Văn Hãn.

Tiết Văn Hãn cho rằng y tỉnh, liền một lần nữa khống chế quyền chủ động.

Nhưng theo sau, Tô Đậu Tử nghe được y kêu một tiếng “Phu quân” sau hô một tiếng “A Mỗ”, Tô Nhật An thế nhưng không có phản ứng… Chẳng những không giống thường chim sợ cành cong đẩy Tiết Văn Hãn ra, thậm chí còn không trả lời Tô Đậu Tử, chỉ nhiệt tình đáp lại Tiết Văn Hãn.

Trong miệng “Ưm ưm a a”, còn lôi kéo tay Tiết Văn Hãn sờ hạ thân y.  ( a hi hi, thụ bạo quá ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ .)

So với buổi tối làm còn hứng khới nhiệt tình hơn.

Nhiệt tình làm Tiết Văn Hãn có phản ứng.

________

Editor : Ai mà có ngờ ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ

✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.