Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp

Chương 12: Có phải em vì tôi nên mới học nấu ăn không?



Mẹ Tôn và Ôn Trác Tu rất hợp nhau. Khi hai người nói chuyện sẽ tự động bỏ qua Cao Ninh, điều này khiến cô vô cùng bất lực.

Cô bị gạt sang một bên, không có việc gì làm nên đi ra ngoài hành lang nói chuyện phiếm với y tá: “Dì Lý, cảm ơn dì đã chăm sóc tốt cho mẹ của cháu mấy hôm nay.”

“Nói gì vậy chứ, dì chỉ giúp đỡ bà Tôn một chút thôi. Trước đây, bà ấy đã giúp dì rất nhiều, bây giờ dì chăm sóc bà ấy trong lúc ốm đau này cũng là điều đương nhiên. Nhưng Tiểu Ninh, không phải dì nhiều chuyện, mẹ cháu luôn lo lắng cho những đứa bé bị bỏ rơi ở viện kia. Bà ấy thường xuyên vì chuyện này mà mất ngủ.”

Cô nhi viện Ngõ Tiểu Điền rất nhỏ, là do bố Tôn bỏ tiền ra để xây dựng từ rất lâu trước đây rồi. Các con đường xung quanh cũng đều được đặt tên riêng, nguồn kinh phí chủ yếu là từ sự đóng góp của xã hội. Bên trong cô nhi viện, có bé mồ côi bố mẹ, cũng có bé bị người thân bỏ rơi, cũng có bé phải đi lang thang đầu đường xó chợ.

Cao Ninh có ký ức của nguyên chủ, thân thế của nguyên chủ có chút đặc biệt. Cô ấy may mắn được cứu về khi bố Tôn đi ra ngoài. Khi đó tuổi của cô ấy còn nhỏ, chưa được ba tuổi, có thể là bị dọa sợ nên cô ấy cứ im lặng không nói một lời nào. Bố Tôn mang cô ấy đến sở cảnh sát báo án, sau đó dẫn về Ngõ Tiểu Điền.

Chỉ là sau nhiều năm như vậy, người xử lý vụ án cũng được thay đổi mấy lần, không thể tìm được người thân của Cao Ninh nữa rồi.

Khi ấy, cô cũng không biết mình là ai, đúng lúc đó có một nhà hảo tâm họ Cao làm từ thiện, quyên góp tiền cho mọi cô nhi viện trong thành phố. Bởi vậy những đứa trẻ được nhận trong một năm đó ở cô nhi viện đều được bố Tôn đặt cho họ Cao.

Được vài năm thì bố Tôn qua đời vì bệnh tật, gánh nặng đổ lên vai mẹ Tôn. Hiện tại, bên trong viện còn hơn hai mươi đứa trẻ, các bé đều đang đi học, cũng có bé đã lớn nên có thể giúp đỡ mẹ Tôn một tay. Còn có nhiều nhà hảo tâm tốt bụng giúp đỡ vài phần cho cô nhi viện.

“Cháu biết rồi ạ. Dì Lý, dì khuyên mẹ giúp cháu. Mấy đứa bé ở cô nhi viện đã có cháu, cứ để mẹ cháu an tâm mà dưỡng bệnh, đừng quá lo lắng.”

“Ừ, dì cũng định làm như vậy. Nhưng bà Tôn cũng lớn tuổi rồi, chỉ sợ không thấy được bọn trẻ lớn lên.”

Dì Lý lau nước mắt, cười nói: “Hy vọng cuộc phẫu thuật sắp tới thành công.”

“Nhất định sẽ thành công.” Cao Ninh an ủi bà ấy, cũng như an ủi chính mình.

Đột nhiên, trong phòng phát ra tiếng cười của mẹ Tôn. Đã rất lâu rồi, mẹ Tôn mới có thể cười vui vẻ đến vậy. Cao Ninh và dì Lý vô cùng ngạc nhiên nhìn nhau rồi bước vào trong phòng.

“Tiểu Ninh, đến đây. Tiểu Tu nói tài nấu nướng của con rất tốt, con học nấu ăn từ khi nào vậy?”

Mẹ Tôn vẫy tay với cô, còn cố ý lườm cô một cái: “Trước kia con toàn nhờ Tiểu Dĩnh làm hộ.”

Ôn Trác Tu cũng đang nhìn cô. Nốt ruồi đỏ trên lông mày của anh đều thấm đượm ý cười, hình như anh đã phát hiện ra điều gì đó cực kì vui vẻ.

“Nào có ạ, đó là do Tiểu Dĩnh chăm chỉ, cậu ấy toàn cướp việc của con mà.” Cao Ninh ngồi ở bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà, làm nũng.

Mẹ Tôn lập tức cười: “Tiểu Dĩnh là một đứa trẻ ngoan, các con cũng là những đứa trẻ ngoan. Không biết ai sẽ chăm sóc mấy đứa bé khi mẹ không có ở trong viện nữa?”

Cô quay đầu nhìn về phía dì Lý, cười nói: “Bây giờ đang trong thời gian nghỉ hè, có tình nguyện viên và mấy đứa trẻ được mẹ nuôi khôn lớn trở về giúp đỡ mà. Lần trước, họ đều đã tới thăm mẹ đấy, mẹ quên rồi ạ?”

“Xem trí nhớ của mẹ kìa, đúng là có người từng trở về.”

Sau khi nói chuyện được một chút, đã đến thời gian mẹ Tôn kiểm tra hằng ngày, dì Lý đỡ bà lên xe lăn rồi đẩy ra khỏi phòng bệnh.

“Mẹ, khi nào có thời gian thì con lại đến thăm mẹ.”

Ôn Trác Tu cũng bắt tay bà, cười tạm biệt mẹ Tôn: “Lần sau con sẽ đi cùng Tiểu Ninh tới thăm dì.”

“Đứa trẻ ngoan, con thật là có tâm. Tiểu Ninh nhận được sự giúp đỡ của con trong công việc, dì cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Con bé vừa tốt nghiệp nên làm việc hơi hấp tấp. Mong con thông cảm cho nó, dì đây xin cảm ơn con trước.”

Không biết anh đã nói với mẹ Tôn như thế nào mà bây giờ bà lại nghĩ Ôn Trác Tu là đồng nghiệp của Cao Ninh, hoặc là tiền bối có ấn tượng tốt với Cao Ninh.

“Dì Tôn quá khách sáo rồi, đây là chuyện con nên làm thôi.”

Cao Ninh ở một bên sững sờ trước sự thân thiết của hai người, quả nhiên tên này ngoài đời cũng như trong phim, chính là ảnh đế xuất sắc nhất.

Trên hành lang bệnh viện tấp nập người đến người đi. Cao Ninh đợi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của mẹ Tôn nữa, cô mới quay người hướng về phía Ôn Trác Tu: “Cám ơn anh, lâu lắm rồi mẹ Tôn mới có một hôm vui vẻ như vậy.”

“Cám ơn cái gì, bà ấy nhìn thấy em nên mới vui vẻ như vậy, tôi và mẹ em đều nói về mấy chuyện khi còn bé của em đấy.”

Anh cười, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Có phải em vì tôi nên mới học nấu ăn không?”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Cao Ninh có thể thấy rõ ý cười dưới đáy mắt của anh, một đôi mắt đen thuần khiết chỉ phản chiếu hình bóng của một mình cô.

Lỗ tai cô nóng lên, cô lập tức lùi xuống một bước tránh xa anh rồi nhẹ giọng nói: “Đây là yêu cầu công việc thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”

Ôn Trác Tu cười ha ha, giơ tay ấn đầu cô, đầu ngón tay mềm mại của anh đem lại cho cô một cảm giác vô cùng dễ chịu: “Tôi sẽ không nghĩ nhiều, tuyệt đối không nghĩ nhiều, chỉ cần em đưa tôi đi xem cô nhi viện Ngõ Tiểu Điền. Tiểu Ninh, tôi nghĩ có lẽ mình có thể giúp đỡ gì đó để mẹ Tôn không cần phải quá lo lắng nữa, an tâm chuẩn bị phẫu thuật.”

Anh muốn tài trợ cho hoạt động của cô nhi viện, muốn giúp đỡ Cao Ninh.

“Đi thôi.”

Cao Ninh không từ chối. Chuyện này liên quan đến việc mẹ Tôn phẫu thuật nên đương nhiên cô hy vọng có thể giúp đỡ được nhiều hơn. Nhân tiện cô cũng muốn trở về thăm mấy đứa bé trong cô nhi viện nữa.

Ngõ Tiểu Điền cách bệnh viện không xa, đến nơi cũng chỉ mất hơn mười phút.

Đây là một ngõ nhỏ tương đối cũ kỹ, cây cối bên đường cao lớn cùng với tiếng ve sầu kêu râm ran. Ven đường còn có một đứa trẻ đang chơi trên sân bóng rổ đã bị bỏ hoang dưới cái nắng như thiêu như đốt.

Họ đi dưới bóng cây nên cũng không cảm thấy quá nóng. Khi đi ngang qua một trường tiểu học, Ôn Trác Tu hơi nhướng mày: “Đây là trường học cũ của em sao?”

“Ừ, lúc nhỏ tôi đi học ở đây, bây giờ mấy đứa bé trong viện cũng đi học ở đây. Trường cấp hai cách đây xa lắm, muốn đi thì phải đi xe buýt của trường.”

Ôn Trác Tu gật đầu, nhìn xung quanh: “Tôi không biết nơi này. Có vẻ nơi này cách nhà tôi khá xa nên tôi cũng chưa từng tới đây bao giờ. Nếu không thì tôi đã gặp được em sớm hơn rồi.”

Cao Ninh cười cười, nếu sớm hơn thì người anh gặp cũng không phải là cô nữa rồi.

Khi đi ngang qua cửa hàng, cô ghé vào mua rất nhiều hoa quả.

“Chị Tiểu Ninh.”

Vừa đi chưa được bao lâu, ở bên ngoài cô nhi viện, một cô bé năm sáu tuổi đang nấp sau gốc cây thò đầu ra nhìn cô.

“Bối Bối, sao em lại phơi nắng ở bên ngoài thế, các anh chị đâu hết rồi?”

Khuôn mặt và cánh tay của Bối Bối có chút đỏ lên, đầu đầy mồ hôi. Cô bé sợ sệt ngẩng đầu nhìn Ôn Trác Tu, nhìn chằm chằm anh: “Chị Tiểu Ninh, anh ấy là ai?”

“Anh ấy là Ôn tổng.”

“Gọi anh là anh Ôn.” Ôn Trác Tu cúi xuống nhìn cô bé khẽ gọi mình, đưa tay xoa xoa đầu bé rồi bước đi.

Cô nhi viện là một bệnh viện nhỏ, không quá lớn. Khi bước vào cửa sẽ thấy một nửa sân bóng rổ, đối diện là một tòa nhà ba tầng, bên cạnh có một dãy nhà gỗ. Một vài đứa bé đang tấp nập ra vào nhà gỗ.

Cao Ninh đem trái cây vào nhà gỗ, bọn trẻ vừa nhìn thấy đã reo hò vui mừng.

Căn nhà gỗ nhỏ là nhà ăn, bên trong đó có mấy dãy bàn. Trước mỗi dãy bàn đều có một quả dưa hấu to, hai cô gái trong trang phục tình nguyện màu đỏ đang cắt dưa hấu.

Toàn bộ nhà ăn nhỏ đều tràn ngập hương vị dưa hấu thanh ngọt.

Hai người cho bọn trẻ ăn dưa hấu, rồi bước đến chào bọn họ.

Cao Ninh không biết họ nên mọi người chào hỏi làm quen một chút. Có lẽ hai người họ đều là fan của Ôn Trác Tu nên chỉ thoáng nhìn một chút, họ đã nhận ra là ảnh đế.

“Thật sự là anh Tu, em hạnh phúc quá đi, đúng là làm việc thiện sẽ gặp nhiều may mắn.”

“Anh Tu, bọn em chụp cùng anh một bức ảnh được không?”

Ôn Trác Tu không đeo khẩu trang. Tuy rằng anh chỉ mặc quần áo bình thường nhưng đỉnh lưu thì luôn phát sáng, anh bị nhận ra cũng rất bình thường.

Cao Ninh giúp bọn họ dùng điện thoại di động chụp vài bức ảnh rồi trả lại.

“Chị là trợ lý Cao phải không ạ?” Một cô gái nhận lại máy di động, hình như nghĩ đến điều gì đó, hưng phấn nói: “Em hâm mộ chị thật, có thể ở bên cạnh anh Tu. Hơn nữa chị cũng rất xinh đẹp, trông giống một ngôi sao lớn vậy.”

“Cảm ơn.”

Cao Ninh hào phóng cảm ơn cô ấy. Cô có thể nhìn thấy mắt cô ấy tràn đầy ao ước. Cô ấy còn khá trẻ, có lẽ đang trong thời gian theo đuổi idol của mình nên cũng tò mò muốn biết những người xung quanh thần tượng của mình đây mà.

Cô gái kia thì trầm ổn hơn, quay đầu nhìn mấy bức ảnh trên tường, phát hiện có hình cô ở trong đó: “Có phải trợ lý Cao lớn lên ở đây không ạ?”

“Các em đừng nói ra chuyện nhìn thấy tôi ở đây, nếu có người biết tôi đến nơi này thì sẽ rất phiền phức đấy.”

Ôn Trác Tu ký tên trên sách cho bọn họ, âm thầm ngăn cản hai người này nhiều chuyện, ký xong rồi đưa cho bọn họ.

Gần đây, anh thường xuyên phải đối mặt với fan, kỹ năng ứng phó cũng dần thành thạo hơn, ký tên rồi giả bộ dễ thương rất thuần thục khiến hình ảnh nam thần lạnh lùng trên màn ảnh trở nên gần gũi hơn nhiều.

“Không nói, bọn em nhất định sẽ không nói.” Hai cô gái cười.

Sau đó, hai người vui vẻ dẫn mấy đứa trẻ đi chơi trò chơi.

Cao Ninh dẫn Ôn Trác Tu đi loanh quanh trong viện, thậm chí còn ra sân sau. Nơi này có một cây đa lớn với tán lá tỏa rộng che khuất mặt trời. Dưới bóng cây rất mát, ở đó còn có rất nhiều võng và xích đu bên cạnh.

Ngồi một lúc, hai người họ đi lên tòa nhà nhỏ, trên hành lang có rất nhiều bức ảnh cùng vô số giấy khen.

Ôn Trác Tu dừng lại trước một tấm ảnh, ngắm nhìn rất cẩn thận. Anh nheo mắt lại ít nhất một phút đồng hồ.

“Cô gái nhỏ trong bức ảnh này có phải là em không? Hình như tôi đã nhìn thấy em lúc nhỏ ở đâu đó rồi.”

Anh cau mày suy nghĩ, dù sao đã gần hai mươi năm rồi, anh cũng không nhớ nổi nữa.

“Đây đúng là tôi, bức này chụp lúc bố Tôn đưa tôi về không bao lâu.”

Cao Ninh lúc nhỏ trông rất dễ thương, cực kỳ đáng yêu, không giống với dáng vẻ hiện tại cho lắm, đã thay đổi rất nhiều.

Ôn Trác Tu gật đầu, hỏi: “Tôi có thể chụp lại được không, biết đâu tôi quen biết bố mẹ của em.”

“Được, nhưng qua nhiều năm như vậy, có lẽ họ đã có những đứa con khác rồi.” Cao Ninh không quan tâm lắm đến việc tìm kiếm bố mẹ ruột. Cô đã mất đi một phần ký ức thời thơ ấu của mình, cô cũng không nhớ cha mẹ mình trông như thế nào hay tại sao mình lại chạy lung tung một mình trên đường phố.

Khi đó trên đầu cô còn có vết thương, mỗi lần cố gắng nhớ lại thì sẽ cảm thấy đau đầu ngay tức khắc. Mẹ Tôn lúc ấy cực kỳ lo lắng cho cô, thường xuyên thức trắng đêm để chăm sóc cô.

“Có lẽ là người mà anh biết, ít nhất anh đã từng nhìn thấy bộ váy trên người em, mặc dù chỉ là ảnh đen trắng.” Ôn Trác Tu chỉ vào vai cô gái nhỏ trong ảnh: “Chỗ này có một bông hồng xanh nhạt. Trước đây, em họ của tôi cũng có một chiếc. Khi còn nhỏ, tôi đã từng làm bẩn bộ váy này của con bé. Đến bây giờ nó vẫn lấy việc này để trách tôi, bởi vì tôi đã làm hỏng phiên bản giới hạn của con bé.”

Ôn Trác Tu cười cười, lúc đó để an ủi em họ, anh đã phải mua không ít phiên bản giới hạn.

“Thật sao?” Lần đầu tiên Cao Ninh nghe thấy anh nhắc tới gia đình. Bởi vì anh đóng phim mà gia đình anh lại không đồng ý, nên anh đã trở mặt với người nhà mình từ lâu rồi.

Vốn dĩ tính cách của anh cực kỳ cố chấp, người khác càng phản đối thì anh càng muốn làm, còn làm rất tốt. Hiện nay Giải trí Tu Danh của anh là một trong những doanh nghiệp hàng đầu, là công ty đứng số một trong ngành giải trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.