Hiện tại ở phim trường đang bị mất điện, cũng không biết lúc nào mới có lại, thế nên mọi người đành phải về khách sạn nghỉ ngơi trước. Chỉ còn mỗi Vương Chức ở lại cuối cùng để kiểm tra phim trường một chút. Anh ta phải xác nhận các biện pháp an toàn đã đầy đủ hay chưa, còn phải phân phó người phụ trách trường quay đặc biệt chú ý đến phim trường, đề phòng các tai nạn ngoài ý muốn.
Khi anh ta chuẩn bị rời đi thì đúng lúc phát hiện Quý Thiến ra khỏi phòng trang điểm của mình.
“Cô Quý vẫn còn bận rộn vậy sao? Đã muộn rồi, hãy đi về trước đi, cô có muốn đi cùng không?”
“Dạ được, may có đạo diễn Vương ở đây. Tối nay tôi không mang theo mấy người Tiểu Hoàng. Tôi vừa mới tìm kịch bản bị rơi mất, ai ngờ quá tối nên không tìm được, bây giờ mọi người lại đi hết rồi.” Quý Thiến nhún vai một cái, xách túi đi tới chỗ Vương Chức. Tiếng giày cao gót của cô ta đi ở trên hành lang gỗ giống y như tiếng gõ cửa vậy.
“Cẩn thận.” Vương Chức sợ đến mất hồn nhìn cô ta, lo rằng gót giày nhọn của cô ta đột nhiên bị cắm vào kẽ hở trên tấm ván gỗ.
Ánh sáng bên ngoài cũng không tốt lắm, nhưng cũng may là có nhiều người nên không phải sợ hãi gì nhiều. Hơn nữa khách sạn ở phía xa đã dùng máy phát điện, ánh đèn lập lòe trong đêm tối.
Ôn Trác Tu ngẩng đầu nhìn trời một chút. Ban đêm giữa hè, bầu trời đầy ắp những vì sao lấp lánh vô cùng đẹp. Anh cảm thấy dưới trời sao này mà đi dạo thì lãng mạn biết bao.
“Tiểu Ninh, em xem, tối nay có rất nhiều sao.”
Cao Ninh đang cùng anh sóng vai bước đi. Cô ngẩng đầu nhìn lên, quả thật có rất nhiều sao, những vì sao lấp la lấp lánh trong bầu trời đêm.
Có lẽ vì bị mất điện, không còn có đèn điện sáng trưng như mọi ngày nên bầu trời sao đêm nay có vẻ đặc biệt đẹp hơn. Nhiều người cũng không vội trở về khách sạn mà ở lại tìm chỗ ngắm nhìn những vì sao xinh đẹp kia.
“Thật sự rất đẹp.” Cao Ninh gật đầu. Cô rất thích bầu trời ban đêm như vậy, không khí không oi bức lắm, bầu trời không mây thoáng đãng, cũng không có ánh trăng sáng, chỉ có đầy ắp những vì sao rực rỡ mà thôi.
“A, mọi người nhìn kìa! Có sao băng.” Có người kêu lên.
Trên trời sao, một ngôi sao băng rất nhanh đã vụt qua, chỉ để lại một cái đuôi trắng.
Cao Ninh dừng lại, nhắm mắt rồi yên lặng ước nguyện.
Ôn Trác Tu đi trước mấy bước, phát hiện cô không đuổi theo. Anh vội vàng quay đầu thì nhìn thấy cô đang nhắm mắt cầu nguyện. Anh cười nói: “Em có nguyện vọng gì, nói ra tôi sẽ giúp em thực hiện.”
Giọng nói của anh hiếm khi nghiêm túc như vậy, không giống lúc anh đang chụp hình hoặc là lúc nói chuyện bình thường, nhẹ nhàng mà lại mê hoặc lòng người.
“Tôi hy vọng mẹ Tôn sẽ sống lâu trăm tuổi.” Khóe môi Cao Ninh khẽ cong lên. Vốn dĩ ngoại hình của cô rất đẹp, lúc không cười có một loại khí chất như mỹ nhân băng lãnh, ngăn cản người khác tiếp cận. Nhưng lúc cong môi lại sáng rỡ động lòng người, khiến người khác không nhịn được mà muốn gần gũi hơn.
Ngoại hình của cô rất thu hút, thường xuyên bị fan tưởng lầm là ngôi sao nữ.
“Nhất định sẽ vậy, em hãy tin tôi.”
Ôn Trác Tu sải chân, bước hai bước dài tới trước mặt cô, giống như đang làm ảo thuật vậy. Tay phải anh mở ra, trong lòng bàn tay có một ngôi sao may mắn màu vàng có thể phát sáng được ở trong bóng tối.
“Hôm nay được fan hâm mộ tặng.” Anh đưa tay tới, tràn ngập mong đợi nhìn cô.
“Cám ơn.” Cao Ninh cầm ngôi sao may mắn lên, giơ cao lên trời giống như muốn gắn nó lên bầu trời đêm vậy: “Thật đẹp!”
Hiếm khi cô trẻ con như vậy.
Ôn Trác Tu nhìn chằm chằm Cao Ninh, trong lòng thầm vui mừng, đây là lần đầu tiên cô không từ chối quà tặng của anh.
Đột nhiên anh cảm thấy rất hối hận, sao trước kia lại không nghĩ tới cái này vậy nhỉ!
Cảm giác như anh đã nắm giữ được bí quyết theo đuổi con gái, ảnh đế rất hài lòng với Văn Dương. Vì vậy, anh quyết định thay đổi kế hoạch, thử một lần tất cả các phương pháp của anh ấy.
Ngôi sao cũng đã tặng, người cũng đã chọc cười, Ôn Trác Tu cảm giác hơi lâng lâng, trong đầu toàn bong bóng màu hồng. Anh hận không thể ôm cô vào trong lòng mình, nhưng bây giờ thì không được.
Bởi vì bọn họ đã đến khách sạn rồi.
Tất nhiên Cao Ninh nhận ra được tâm trạng của người bên cạnh đang rất tốt. Trên mặt anh vẫn luôn nở nụ cười, bước chân nhanh nhẹn y như đang khiêu vũ. Cô rất tò mò không biết rốt cuộc có chuyện gì mà lại khiến anh vui vẻ như vậy.
“Ngủ ngon mơ đẹp.” Lúc Cao Ninh ra khỏi thang máy, Ôn Trác Tu lập tức kéo tay cô lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Mong ngôi sao của tôi sẽ cùng em đi vào giấc ngủ, trong mơ của em cũng sẽ có tôi.”
Tay anh nắm rất chặt, hai người lại đứng gần, gần đến nỗi Cao Ninh có thể nghe thấy nhịp tim của hai người. Cô nhẹ nhàng đẩy anh một chút, nhỏ giọng nói: “Anh Ôn, trong thang máy có camera.”
Dáng người Ôn Trác Tu rất cao, đưa tay lên trần thang máy che khuất camera trong góc. Ngón tay thon dài với gân xanh rõ ràng của anh rộng mở ra, che toàn bộ camera: “Bây giờ không có rồi.”
Ánh mắt của Ôn Trác Tu tràn đầy ý cười, anh nắm tay cô, kéo nhẹ một chút rồi ôm luôn vào trong ngực. Anh cúi đầu hôn lên trên đỉnh đầu cô rồi mới buông người ra: “Được rồi, quay về đi thôi. Ngày mai, em nhớ mang bữa sáng là món cháo tôm đặc sản của khách sạn cho tôi.”
Cũng may anh có chừng mực, trước khi Cao Ninh tức giận đã kịp buông ra. Anh còn nhắc tới công việc của cô, vậy nên một người từ trước đến giờ đều làm việc nghiêm túc như cô đã khống chế cảm xúc của chính mình lại.
Cao Ninh đi ra khỏi thang máy, nhìn cánh cửa từ từ đóng lại. Người ở bên trong vẫn đang vẫy tay với cô, cô cười một tiếng, mở bàn tay ra nhìn ngôi sao may mắn kia, thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy rất ấm áp.
Cuối cùng ảnh đế lãng mạn này cũng từ túi xách vô cùng đắt tiền chuyển thành quà tặng nhỏ lặt vặt, có lẽ sắp dừng trò chơi theo đuổi này lại rồi chăng?
Cao Ninh cẩn thận cất kỹ ngôi sao may mắn, cô ngồi ở trước cửa sổ sát đất nhìn qua cửa kính ngắm sao. Trước khi xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết này, cô cũng rất thích ngắm sao. Bên ngoài phòng cô là một cánh đồng, có ếch nhái, cũng có sao. Buổi tối mùa hè vô cùng nóng, rất giống nơi này.
Trước khi bị cuốn vào trong quyển tiểu thuyết này, cô cũng là trẻ mồ côi. Lúc xảy ra tai nạn xe cộ, cô nghĩ rằng mình sẽ chết. Nhưng nào ngờ lúc mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy lại là vị ảnh đế chói mắt kia.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mỗi căn phòng đều trở nên vắng lặng. Cao Ninh đã thu xếp đồ xong, cô nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ. Bên trong căn phòng cạnh phòng cô, Quý Thiến còn đang trò chuyện trên WeChat.
Đinh Hội: [Kinh ngạc không? Vui vẻ không? Không ngờ tới chuyện tôi còn có nước cờ mờ ám này phải không?]
Quý Thiến nhếch khóe miệng khinh thường cười một tiếng, ngón tay cô ta lướt nhẹ, nhập tin nhắn.
Quý Thiến: [Trò đùa bình thường mà thôi, có gì để mà ngạc nhiên với vui mừng chứ. Hôm nay, sao rất đẹp, hai người còn đi ngắm sao.]
Đinh Hội: [Tất nhiên không thể đột nhiên chơi lớn, trước cứ để bọn họ thuận lợi một chút, bữa ăn chính còn ở phía sau kìa.]
Từ sau khi Đường Lỵ Lỵ không nhận được vai diễn, Đinh Hội cũng không có chuyện làm, chỉ tập trung suy nghĩ tìm cách chỉnh Ôn Trác Tu và Cao Ninh. Cô ta không ngừng làm mấy chuyện đen tối. Bây giờ, cô ta giống như được cao nhân chỉ bảo vậy, đột nhiên có thêm nhiều thủ đoạn hơn hẳn.
Quý Thiến cũng rất hối hận vì đã quen biết cô ta.
Quý Thiến: [Vương Chức nói máy ghi âm kia đã được đưa đến đồn cảnh sát, cô điều tra một chút xem những người đó liệu có để lại dấu vân tay không, cẩn thận đừng chơi đùa với lửa.]
Đinh Hội: [Cô yên tâm, nhất định sẽ không liên lụy đến cô.]
Hai người trò chuyện một lúc, Quý Thiến hơi mệt, cũng lười tiếp tục khuyên giải cô ta nên nằm xuống ngủ.
Ngày kế tiếp, sau khi trải qua sửa chữa khẩn cấp, điện đã được khôi phục lại bình thường. Người phụ trách trường quay để tỏ vẻ chú trọng, còn tổ chức cho bọn họ đến phòng điện xem các loại máy phát điện mới đến nữa.
Trong phòng trang điểm, Ôn Trác Tu đang ngồi bên cạnh bàn ăn sáng. Tiểu Hòa vừa đến thì hai mắt lập tức sáng lên, cô ấy hâm mộ kêu nhỏ: “Ôn tổng, anh thật hạnh phúc! Cháo tôm của khách sạn này mỗi ngày chỉ có hai mươi suất, tôi chờ mãi mà còn chẳng đến lượt.”
Anh cười, vẻ mặt đầy thâm tình: “Hâm mộ hả? Đây là bữa sáng tình yêu.”
“Tiểu Ninh cũng quá tận tâm với công việc rồi, còn phải phụ trách vận chuyển tình yêu.” Tiểu Hòa dọn dẹp bàn trang điểm, bày những đồ trang điểm cần dùng cho hôm nay ra.
Ôn Trác Tu không trả lời, nghiêm túc ăn sạch sẽ cháo trong bát, sau đó mới ngồi vào bàn trang điểm.
Hôm nay, cảnh quay có diễn kinh kịch, trang điểm cũng không giống nhau nên công việc của Tiểu Hòa rất nặng. Cô ấy bắt đầu nghiêm túc trang điểm.
Văn Dương đang ở chỗ máy quay phim nhìn màn hình trống không. Đột nhiên anh ấy nhìn thấy Cao Ninh đi ngang qua, vội vàng vẫy cô: “Tiểu Ninh, tới đây một chút.”
“Anh Văn, có chuyện gì không?”
“Đứng ở bên trái chiếc bàn dài kia để anh nhìn hiệu quả một chút.” Văn Dương chỉ vào vị trí thứ nhất bên trái, anh ấy luôn cảm thấy vị trí này có gì đó không hoàn mỹ.
Cao Ninh nghe lời đi tới, đứng ở chỗ đó. Mặc dù áo quần mà cô mặc chỉ là đồ làm việc thông thường, nhưng Văn Dương và Vương Chức đều cảm thấy rất hài lòng.
Bây giờ, bọn họ chỉ đang đi tìm cảm giác nên diễn viên vẫn chưa vào vị trí.
Chỉ chốc lát sau, người trong cảnh quay đều đã tới. Cao Ninh lui về vị trí trợ lý, nhìn bọn họ diễn.
Đây là một cảnh Hồng Môn Yến.
Trước tiên những người thị nữ phục vụ rượu, mấy vị Hoàng tử cùng phe với Thái tử đã đến, đang biểu diễn cảnh huynh đệ tình thâm với Tiêu Nghiêu.
Cảnh quay này có rất nhiều người, nhưng mỗi một người đều ở vị trí của mình, không loạn chút nào.
Thái tử San San tới muộn, thong thả ngồi xuống rồi mới cười nói với Tiêu Nghiêu.
Cao Ninh vẫn nhìn chăm chú vào Ôn Trác Tu, thỉnh thoảng vẽ mấy nét ở trên quyển sổ.
Lúc đầu rất thuận lợi, nhưng đến lúc Thái tử vì lôi kéo Tiêu Nghiêu nên đưa mỹ nhân cho hắn thì mỹ nhân kia lại không nắm bắt tốt. Khi ngã vào trong ngực hắn, ánh mắt của người đó lại long lanh, hoàn toàn không giống một nữ thích khách.
Vương Chức liên tục la to mắc lỗi mấy lần liền, chân mày của Ôn Trác Tu cũng nhíu thành chữ xuyên. Nữ phụ mặc tương đối mát mẻ, nhưng trên người anh mặc bộ trang phục dày mấy lớp. Mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, cả khóe mắt dính nước, mặt nam diễn viên đóng vai Thái tử cũng đầy mồ hôi.
Quá nóng!
Nữ diễn viên đó bị Vương Chức nghiêm khắc phê bình một trận mới khống chế lại để diễn cho đúng, sau đó bắt đầu cảnh đánh nhau.
Lúc nhỏ, Ôn Trác Tu đã từng học qua Taekwondo. Sau khi lớn lên lại phải diễn phim cổ trang khá nhiều, vì thế anh hoàn toàn không cần lo lắng khi diễn cảnh hành động. Động tác của anh cực kỳ lưu loát, trông vô cùng đẹp.
Sau một trận đánh nhau, Thái tử giận dữ. Hắn ta sợ chết, nhưng bây giờ trong Đông Cung của hắn ta lại có thích khách. Hắn ta cảm thấy trong đám thị vệ của Đông cung có gian tế, lúc này mới đến vai nữ nhi của Đế sư lên diễn.
Là vai diễn cuối cùng, nữ chính Đỗ Hi khiến ánh mắt của mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào cô ta.
Đây lại là một cảnh rất nguy hiểm, thích khách tới, nữ chính Đỗ Hi vì cứu Tiêu Nghiêu nên cánh tay bị thương.
Sắc mặt Quý Thiến tái nhợt nên bị NG mấy lần, trạng thái cực kỳ không tốt.
Ban đầu, mọi người cho rằng cô ta giả vờ, sau đó mới phát hiện thân thể cô ta thật sự không thoải mái.
Quý Thiến ngồi vào trên ghế dựa, trợ lý lấy thuốc cho cô ta uống.
Vương Chức hơi mê tín, chắp hai tay bái lạy pho tượng Lục Lục Thuận của anh ta, cực kỳ thành kính.
Trong phòng nghỉ ngơi, Cao Ninh đưa khăn ướt cho Ôn Trác Tu, cầm cốc nước của anh đứng ở một bên.
“Tiểu Ninh, hơi nóng, giúp tôi lấy cái quạt tới đây.” Ôn Trác Tu trả lại khăn ướt rồi nhận lấy cốc nước.
Cô gật đầu đáp một tiếng, quay người rời đi.
Trải qua mười mấy phút nghỉ ngơi, sắc mặt Quý Thiến khá hơn một chút, tinh thần cũng đã khôi phục, có thể bắt đầu diễn lại.
Lúc Cao Ninh ra ngoài lấy quạt, cô đi ngang qua phòng trang điểm của Quý Thiến. Cô nghe được thợ trang điểm của cô ta đang nói chuyện ở bên trong, mơ hồ nghe thấy tên mình. Cô đang định cẩn thận lắng nghe thì phía sau truyền tới giọng nói của mấy người trợ lý, vậy nên cô đành phải đi trước.
Tiến độ hôm nay cũng không nhanh lắm, có lẽ cảnh này phải quay mấy ngày. Thời tiết lại nóng nên còn phải đề phòng cảm nắng nữa.
Cao Ninh tra cứu một lượt trên Baidu cách để phòng ngừa cảm nắng, đột nhiên trên Weibo nhảy ra một cái hot search.