Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp

Chương 28: Có một người không chịu nghe lời



Cao Ninh đi đến bãi đỗ xe, đứng ở bên cạnh xe thở phào một hơi rồi mới mở cửa ngồi xuống ghế lái, bởi không việc gì nên cô cảm thấy rất thoải mái nhẹ nhàng.

Cô lái xe ra khỏi bãi đỗ rồi chạy trên đường cao tốc, nhanh chóng đem bản vẽ đến nhà họ Dư. Đúng lúc vừa ra ngoài thì nhận được điện thoại của Cao Dĩnh.

“Tiểu Ninh, dạo này cậu có thời gian rảnh không? Lần trước, tớ có nói với cậu chuyện về chuyến tàu du lịch chuẩn bị khởi hành ấy. Tớ nói với cậu rồi, tàu du lịch này đẹp cực kì luôn, cậu xem hình chụp tớ gửi qua đi, đồng nghiệp của tớ chụp đấy.”

Lúc nào Cao Dĩnh cũng bừng bừng sức sống, vui vẻ hân hoan như thế.

“Được, bao giờ thì xuất phát?”

“Thứ Ba tuần sau, đi trong một tuần, lâu lắm rồi chúng ta không đi chơi với nhau đó.”

“Được, đến lúc đó tớ liên lạc nhé.”

Cao Ninh cúp điện thoại, nhìn đồng hồ. Vẫn còn sớm, bây giờ mà về thì cô còn có thể tiện đường tạt qua thăm mẹ Tôn nữa.

Mẹ Tôn vẫn nằm trong phòng bệnh đó ở bệnh viện nhưng có thêm vài vị bác sĩ nghiên cứu phương án điều trị.

“Tiểu Ninh đến rồi đấy à, sao hôm nay lại có thời gian rảnh thế?” Tinh thần của mẹ Tôn rất tốt, bà đã có thể chống gậy đi qua đi lại trong phòng bệnh rồi.

“Con nhớ mẹ nên đến thăm mẹ một chút.” Tiểu Ninh tiến lên đỡ lấy bà.

“Con ở chung với người nhà có được không? Lần trước, bố con còn đích thân đến xem mẹ đấy, ây dà, lạc mất con gái suốt hai mươi năm mà ông ấy vẫn một mực tìm kiếm, cuối cùng thì ông trời cũng không phụ lòng người.”

“Mẹ Tôn đừng lo, mọi thứ đều rất ổn.”

“Thế thì tốt rồi.” Nếp nhăn trên mặt mẹ Tôn dần giãn ra, bà cười thoải mái: “Mà nói ra cũng rất trùng hợp, hai mươi năm trước cũng chính ông ấy quyên góp tiền cho chúng ta nên mới xây dựng được tòa nhà nhỏ như bây giờ.”

“Cảm ơn mẹ Tôn đã nuôi lớn con.” Cao Ninh nhẹ nhàng ôm lấy bà với dáng người thấp hơn mình khá nhiều, nhớ đến quãng thời gian vui vẻ trước đây.

Mặc dù hai người thường xuyên không gặp nhau suốt hai ba tháng trời nhưng vẫn có thể nói chuyện vui vẻ.

“Thế con từ chức không làm nữa rồi à? Con có còn giữ liên lạc với cái cậu Tiểu Ôn đó không? Cậu ấy là một người tốt đấy.” Mẹ Tôn vẫn còn nhớ Ôn Trác Tu, lẩm bẩm khen anh là người tốt.

“Con còn giữ liên lạc, về sau hai người vẫn có cơ hội gặp nhau mà.”

“Đứa trẻ kiên nhẫn như thế giờ ít lắm.”

Mẹ Tôn khen anh là người kiên nhẫn một cách khoa trương, Cao Ninh gật đầu đồng ý. Anh có thể xem đi xem lại các cảnh phim đã quay, chỉ cần không hài lòng thì phải quay lại.

Cao Ninh ăn cơm tối với mẹ Tôn xong mới đi, đi đến vườn hoa trước tòa nhà khám bệnh thì gặp Nguyên Tây.

Thái độ của cô ta vẫn lạnh lùng như cũ. Lúc hai người đi lướt qua nhau, cô ta quay đầu lại nói với cô: “Gần đây, tôi nghe mấy phu nhân nói là cô đã trở về nhà họ Cao, hóa ra xuất thân của cô là thật.”

Cao Ninh bỗng nhiên quay người lại: “Cô đã biết từ lâu rồi?”

“Đương nhiên rồi, Đinh Hội đã từng điều tra về cô, tôi có xem qua báo cáo điều tra, cũng từng khuyên bọn họ dừng tay lại. Ai ngờ Đinh Hội và Liễu Hạc lại dây vào nhau.” Cô ta nở một nụ cười khinh bỉ: “Cô ta muốn đi trên con đường cũ mà tôi đã từng đi, đánh mất tự do, trách được ai bây giờ?”

Nói thật, trước đây Nguyên Tây cũng đã từng làm khó dễ cô, quan hệ giữa cô ta và Cao Ninh không thể gọi là tốt đẹp được: “Cô Nguyên nói với tôi mấy chuyện này là vì muốn xin tha cho Liễu Hạc ư?”

Hai ngày nữa là đến ngày tòa án thẩm vấn, tuy nói có chứng cứ chắc chắn, nhưng với điều kiện của nhà họ Liễu thì dù đã sa sút, bọn họ vẫn có chút thủ đoạn.

“Xin tha cho anh ta thì tôi được gì chứ? Sao tôi phải dây vào vì con của người khác, tôi chỉ mong anh ta phải ngồi tù cả đời để sám hối vì đã cắm sừng tôi!”

Cuộc sống sinh hoạt cá nhân của Liễu Hạc đúng là giống y như một bộ phim máu chó, chẳng trách sao Nguyên Tây không muốn chạy vạy vì anh ta.

“Tôi sợ Ôn Trác Tu không đủ tàn nhẫn, buông tha cho bọn họ.”

Nguyên Tây vịn tay trái lên lan can, tay phải xách theo một chiếc túi giữ nhiệt, trông như đến thăm bệnh. Mặc dù cô ta vẫn nói chuyện với Cao Ninh bằng giọng lạnh lùng như cũ, nhưng giữa hai đầu mày cô ta tràn đầy sắc xuân phơi phới.

Cao Ninh âm thầm buồn bực, cũng không tiện theo dõi cô ta mỗi ngày, chỉ biết cô ta không về nhà xử lý mâu thuẫn gia đình như những lời người ta đồn đại.

“Tôi cũng không biết chắc được, tôi đã không còn là trợ lý của anh ấy nữa rồi.”

Nói xong cô đi thẳng.

Nguyên Tây vẫn đứng im tại chỗ, đến khi bóng lưng cô khuất khỏi cửa lớn mới cầm hộp cơm bỏ đi.

Thoáng cái đã đến thứ Ba, Thôi Nhược Lan biết cô sắp lên tàu du lịch thì bắt đầu căng thẳng.

“Tiểu Ninh, hay là đừng đi nữa, nguy hiểm lắm.”

Thôi Nhược Lan đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng cô, thỉnh thoảng lại dừng lại xem cô sắp xếp hành lý: “Biết thế thì mẹ cứ để con đi làm cho rồi, dù sao đi theo A Tu vẫn an toàn hơn.”

“Mẹ, mẹ đừng lo, không có việc gì đâu. Mẹ cứ tin con đi.”

Cao Ninh bỏ việc đang làm xuống, kéo bà ngồi xuống ghế sa lông: “Con đi một tuần rồi về. Ngày nào con cũng sẽ gọi điện thoại cho mẹ, chụp ảnh gửi cho mẹ, thấy cái gì hay cũng vẽ cho mẹ xem.”

Lần trước bác sĩ Lý đã nói, việc trải nghiệm những chuyện giống nhau một lần nữa rất có ích cho việc điều trị triệt để. Bây giờ Thôi Nhược Lan đang vô cùng lo lắng cho cô, sự lo lắng quá mức này không có lợi với việc chữa bệnh của bà.

Vất vả lắm cô mới vỗ về được bà, nhưng lại khiến Cao Ninh suýt đến muộn.

“Không ngờ cậu lại tới được thật.” Cô bị Cao Dĩnh ôm chầm, lại bị kéo lên tàu du lịch: “Anh Ôn của cậu chịu thả cậu đi lâu vậy à?”

“Tớ từ chức rồi.” Cao Ninh bỏ hành lý xuống, nhìn ngắm gian phòng không lớn lắm, trong phòng có một giường nhỏ, cạnh cửa sổ có một cái bàn tròn và hai chiếc ghế tựa.

“Sao thế? Sao tự nhiên lại từ chức?” Bây giờ Cao Dĩnh mới để ý, hôm nay cô hơi khác mọi khi, mái tóc dài ngang vai buộc thành đuôi ngựa, mặc một chiếc áo khoác mùa thu dài màu đen, chân đi đôi bốt ống cao làm từ da trâu, thân hình cao gầy, ăn mặc trang điểm khác hẳn bình thường.

“Tớ muốn nghỉ thì nghỉ thôi, có sao đâu mà.” Cao Ninh đập nhẹ lên vai cô ấy một cái: “Sao nào, sợ tớ thất nghiệp à?”

“Sao vậy được, cậu xuất sắc thế cơ mà, toàn là việc tìm cậu ấy. Có người còn điện cho tớ hỏi bao giờ cậu đi làm được kia kìa.”

Cao Dĩnh cười khúc khích, cô ấy ngồi bên bàn tròn, hai tay chống cằm nhìn cô: “Tiếc là sau này không được gặp anh Ôn nữa rồi, tớ còn chưa nhờ cậu xin được ảnh kèm chữ kí đâu đấy.”

“Cậu đúng là đồ fan giả, tớ không biết cậu là fan của anh ấy cơ đấy.”

“Tớ là fan của cậu mà. Nếu cậu bước chân vào ngành giải trí thì ngày nào tớ cũng tâng bốc nhan sắc cậu trên Weibo của cậu.”

“Được thôi, tớ không ngại cậu tâng bốc luôn từ bây giờ đâu.”

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Cao Ninh do dự nói: “Tiểu Dĩnh, tớ… Tìm được bố mẹ rồi.”

“Đây là chuyện tốt mà, đáng chúc mừng!” Cao Dĩnh vui mừng thay cô, đứng lên kéo cô: “Đi, chúng ta mở champagne đi, trên tàu du lịch có đó.”

Cao Ninh lo chuyện mình tìm được người nhà sẽ khiến cô và Cao Dĩnh xa cách. Trước kia, hai người đều nói không muốn tìm bố mẹ. Bây giờ thấy cô ấy vui vẻ thay cho cô, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô có rất ít bạn bè, Cao Dĩnh là một trong số đó, cô rất quan tâm đến thái độ của cô ấy.

“Tớ cũng muốn nói với cậu một chuyện.” Cao Dĩnh đột nhiên nắm chặt tay cô, mặt đỏ bừng bừng: “Tớ đang yêu.”

“Từ bao giờ?” Cao Ninh ngạc nhiên hỏi, lần trước hai người gặp nhau cô còn chưa nghe nói đến mà.

“Từ đầu tháng này. Buổi tối hôm đó, tớ ăn tối ở nhà hàng xong lúc về thì gặp mưa to, tớ không mang ô, có một anh đẹp trai đã cho tớ mượn.”

Hai tai Cao Dĩnh đỏ bừng lên: “Cậu không cảm thấy tớ yêu đương hơi dễ dãi chứ?”

“Sao vậy được chứ? Còn có người vừa gặp đã yêu nữa mà.”

“Định mệnh đến không hẹn mà gặp. Cậu có còn nhớ hồi cấp ba chúng ta tham gia hoạt động giao lưu giữa các trường không? Hóa ra người cho tớ mượn ô lại là người ngồi bên cạnh tớ lúc ấy, chính là cậu bạn đeo kính đen không nói gì ấy, cậu ấy lớn lên thay đổi nhiều lắm!”

“Thật vậy sao?”

“Còn chuyện này cũng trùng hợp nữa, công ty của cậu ấy ở ngay sát bên công ty của tớ, về sau cậu ấy khai rằng vẫn luôn yêu đơn phương tớ đấy.”

“Yêu đơn phương những năm năm, cậu ấy giỏi thật đấy.” Cao Ninh che miệng cười: “Cảm giác thế nào?”

Đôi mắt Cao Dĩnh tròn xoe, đen như mực, giờ đây càng giống như có ánh sao rơi trong mắt cô ấy: “Sáng nào tỉnh dậy cũng nhớ cậu ấy, ăn cơm nhớ, làm việc nhớ, đang đi đường cũng nhớ.”

“Tốt quá.” Cao Ninh sờ vào túi áo, bên trong có một người gỗ nhỏ. Cô không kìm được lại nghĩ đến người nào đó, không biết bây giờ anh đang làm gì nhỉ.

“Ninh Ninh, cậu cũng yêu đương đi, cảm giác hạnh phúc lắm ấy.” Mỗi lần Cao Dĩnh vui vẻ là lại gọi tên khi còn nhỏ của cô.

“Ừm, nhưng tớ đang nghĩ phải yêu đương thế nào đây, có người không chịu nghe lời lắm.”

“Cậu nói thử xem nào.”

“Người đó vừa ngoan cố lại vừa bắt bẻ, tật xấu lớn thì không có chứ tật nhỏ thì một đống.”

“Cậu thích người đó sao? Có phải anh Ôn hay không?”

Cao Ninh gật đầu. Mỗi lần cô vừa mới thay đổi cái nhìn về anh một cái thì anh lại phát triển theo như nội dung cốt truyện.

“Tớ không có cách nào cả, tớ không thể nhìn thấu người trong giới giải trí. Nhưng người vừa có tài vừa có điều kiện như anh Ôn thì cậu không thể để bản thân yếu thế được, cậu sẽ bị anh ấy bắt chẹt gắt gao đấy. Cậu phải có khí thế hơn, làm cho bản thân càng ngày càng mạnh mẽ hơn, càng ngày càng tốt hơn, cậu không để ý đến anh ấy thì anh ấy phải xoay quanh cậu.”

“Tớ cũng nghĩ thế nên mới quyết định từ chức.”

Cao Ninh và cô ấy nhìn nhau cười rộ lên, hai người là bạn tốt nên chưa nói đã hiểu nhau rồi.

“Dạy dỗ thành một người bị vợ quản lý sao?” Cao Dĩnh nhướng mày, khóe miệng vểnh cao.

“Ừm! Đúng ý tớ luôn.”

Ôn Trác Tu ở phim trường còn chưa biết số phận tương lai của mình, đột nhiên hắt xì hơi một cái, bị NG.

“Đêm qua cảm lạnh rồi hả?” Trong lúc nghỉ tạm, Văn Dương đưa cho anh một ly nước ấm, bên trong là trà cẩu kỷ.

Giờ đang là cuối thu, thời tiết lúc lạnh lúc nóng, hôm qua còn nóng mà nửa đêm lại bắt đầu hạ nhiệt nên hôm nay phải mặc áo khoác dày.

Ôn Trác Tu lắc đầu: “Không phải.”

“Chú ý giữ gìn sức khỏe, chỉ còn có nửa tháng nữa thôi, một chút nữa là thắng lợi đến rồi. Tiểu Ninh nhắn tin này, đọc đi, điều chỉnh trạng thái một chút.”

Văn Dương đưa điện thoại di động cho anh, Ôn Trác Tu lập tức bỏ ly trà ra, nhận điện thoại, khóe miệng nhếch lên.

“Văn Dương, anh biết trong đoàn phim có ai đang gặp khó khăn không?”

Văn Dương: “?”

Đột nhiên ảnh đế hỏi vậy là muốn làm gì đây?

“Yêu thương những người bên cạnh, giải quyết khó khăn giúp họ, cộng năm điểm.” Ôn Trác Tu đọc tin nhắn trên màn hình: “Tiểu Ninh nói tôi phải đạt điểm tối đa thì mới lấy tôi. Anh nói xem, nếu tôi giúp đỡ hai mươi người, chẳng phải là đạt điểm tối đa luôn rồi sao?”

Vẻ mặt Ôn Trác Tu cực kỳ phấn khích, anh muốn đi yêu thương mọi người ngay lập tức, tốt nhất là giải quyết xong trước khi hết năm.

Ôn Ninh tưởng tượng dáng vẻ của anh, cười nói với bạn tốt: “Giờ anh ấy nhất định đang gấp gáp tìm hai mươi người để giúp đỡ.”

“Ha ha, thật thế à? Phải sửa tật xấu tự coi mình là trung tâm của anh ấy trước đã.”

“Cứ sửa dần dần từng bước một, ai bảo anh ấy lắm tật xấu quá làm gì.”

Cao Ninh vừa vẽ tranh vừa cười, cô vẽ một hình chibi nhỏ đang bối rối vò đầu bứt tai.

“Tớ đang lo lỡ như anh ấy biết còn bị trừ điểm nữa thì có tức giận rồi bỏ cuộc luôn không?”

“Thế thì anh ấy không đáng, đổi người khác nghe lời hơn.” Cao Ninh rất bình tĩnh tô màu cho bức tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.