Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp

Chương 36: Cam tâm tình nguyện vì em



Tiệc đóng máy của “Đế Cung Khuyết” được tổ chức ở khách sạn của nhà họ Ôn, mời rất nhiều đạo diễn và diễn viên có danh tiếng, còn có cả minh tinh các tuyến, trai xinh gái đẹp đều tụ hội lại.

Những doanh nhân tụ thành tốp năm tốp ba giao lưu với nhau, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt, Văn Dương làm người chủ trì thỉnh thoảng cũng sẽ nói một hai câu cùng một vị doanh nhân nào đó.

Hôm nay Quý Thiến thế mà đến rất sớm, trang điểm đến mức đẹp đẽ sáng ngời, dẫn tới vô số lời khen.

“Váy của cô Quý thật đẹp, là mẫu trong tuần lễ thời trang gần đây nhất.”

“Đến giờ tôi vẫn còn ship couple Đế Hậu.”

“Tình yêu của thần tiên mà, thật mong đợi, không biết chừng nào phim mới chiếu nữa?”

“…”

Quý Thiến duy trì dáng vẻ hoàn mỹ, cảm ơn những người tụ tập xung quanh, sau đó tao nhã trò chuyện với đạo diễn nổi danh của Tinh Đồ. Cô ta lặng lẽ nhìn thoáng qua đại sảnh, phát hiện Ôn Trác Tu vẫn chưa tới.

Buổi tiệc hôm nay đã có vài  hot search liên quan trên Weibo, xung quanh khách sạn có rất nhiều fan tụ tập, người thì bị ngăn ngoài đường dây an toàn, nhưng tiếng gọi idol thì lại truyền vào.

Tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước, gần như muốn lật luôn nóc khách sạn.

Một chiếc Bentley thon dài chậm rãi tiến vào lối đi chuyên dụng, dừng lại bên cạnh cửa lớn khách sạn, Ôn Trác Tu bước chân dài ra rồi xuống xe.

Bảo vệ của khách sạn dốc hết sức lực mới ngăn cản được những fan cuồng đang thét chói tai muốn chen về phía trước.

Ôn Trác Tu đứng ở cửa lớn vẫn cứ không chịu đi vào vào đại sảnh, rất nhanh đã bị các fan phát hiện.

“A a a, anh Tu đang đợi em sao?”

“Cô mơ mộng cái gì vậy, đương nhiên là đang đợi hoàng hậu rồi!”

“Đúng rồi, chúng tôi đều ship couple Đế Hậu, chị Quý của chúng tôi cho dù nhan sắc hay địa vị đều là tốt nhất!”

“Lần sau mấy người lại ship đi, chị Quý của mấy người đã vào từ sớm rồi!”

“Nếu vậy thì là đang đợi ai chứ?”

Mặc kệ anh đang chờ ai, hôm nay đứng gần idol như vậy, chụp được ảnh rõ nét như vậy, cho dù chen chúc hơn nữa cũng có thể chịu đựng.

Cao Ninh ngồi ở trong xe cũng có thể nghe tiếng fan ồn ào gọi tên Ôn Trác Tu, may mà cô đã từ chối ngồi cùng xe với anh, những fan này thật sự quá nhiệt tình.

Chú Lưu tài xế quay đầu lại cười: “Đại tiểu thư, cậu lớn nhà họ Ôn được hoan nghênh thật nhỉ, cháu trai của tôi cũng thích cậu ấy.”

“Thật hả? Chú Lưu không sợ trẻ nhỏ đu idol chậm trễ việc học sao?”

“Sao lại chậm trễ chứ, hồi trước cháu trai tôi nghịch ngợm lắm, vậy mà lần nghỉ hè này lại tự giác làm bài tập, nó nói là vì thần tượng thích giúp đỡ sinh viên, cho nên nó cũng muốn thi đậu đại học.”

Chú Lưu vui vẻ chạy xe vào làn xe trải thảm đỏ, không nói gì nữa.

Xe hôm nay Cao Ninh ngồi là Lincoln, không làm cao nhưng vẫn xa hoa.

Cô cũng không trang điểm quá cầu kỳ, mặc một chiếc váy dài màu đỏ không tay áo đơn giản, để lộ hai tay trắng nõn da thịt mịn màng như nước.

Ánh mắt Ôn Trác Tu sáng lên, khi xe dừng lại thì tiến lên hai bước, mở cửa xe cho cô.

Động tác của anh làm mọi người đều rất tò mò.

“Đó là ai vậy?”

“Nhìn bóng dáng thì có vẻ quen mắt.”

“Bạn gái tin đồn! Là người con gái hồi trước anh Tu bị chụp chung ở sân bay có đúng không?”

“Không phải đâu? Người thật đẹp hơn ảnh cả trăm lần lận đó!”

“Chị gái xinh đẹp này tôi biết nè, chị ấy là trợ lý của anh Tu.”

“Người chạy siêu xe Lincoln mà đi làm trợ lý, tôi không hiểu nổi thế giới của người có tiền.”

“…”

Nhân vật trung tâm của câu chuyện đang bị tình huống này làm cho trở tay không kịp, ai mà ngờ được đỉnh lưu như vậy lại trì hoãn thời gian vào tiệc đứng ở đây chờ đợi như thể thằng bé gác cửa chứ.

Anh cười sáng rỡ: “Tiểu Ninh, chúng mình cùng vào đi.”

Cao Ninh gật đầu, hào phóng sóng vai cùng anh đi vào.

Bọn họ vẫn chưa đi xa, những âm thanh phía sau lại tăng lớn, Cao Ninh ngẩng đầu nhìn cảnh tượng tràn đầy người nổi tiếng bên trong đại sảnh, cười.

Khi làm nhân viên công tác mà gặp bữa tiệc như vậy thì cô phải bận trước bận sau vì Ôn Trác Tu, thường sẽ bận rộn hơn cả những lúc ở phim trường.

Bây giờ ngẫm lại, lúc ấy thật sự xám cả mặt mày.

Ảnh đế vào bàn, muôn người chú ý.

Khi nhìn thấy bên cạnh anh là Cao Ninh, có không ít người lộ ra vẻ kinh diễm, quay sang người bên cạnh dò hỏi thân phận của Cao Ninh.

Có người thầm nhắc nhở: “Đại tiểu thư của nhà giàu nhất đó.”

“Thì ra trợ lý trước đây của anh Tu trong nhà có mỏ sao.”

“Làm sao bây giờ, hồi trước vì Đinh Hội, nên tôi từng chế giễu cô ấy.”

Có một idol nhỏ lặng lẽ né tránh lui về phía sau, quản lý biểu cảm trên mặt thất bại, bị người đại diện của mình mang đi.

“Hai người tới rồi!” Văn Dương nâng cổ tay xem đồng hồ, hạ giọng hỏi Ôn Trác Tu: “Sao lại trễ hơn thời gian dự tính nhiều vậy hả?”

Sau đó lại cười nói với Cao Ninh: “Tiểu Ninh, lâu quá không gặp, em không ở đây, có một mình anh suýt chút là lo liệu không xuể rồi!”

“Anh Văn lại khiêm tốn rồi, lúc em ở đoàn phim cũng chỉ thường xuyên gây thêm phiền toái thôi.” Cao Ninh tiếp nhận ly rượu từ người phục vụ, nhẹ nhàng chạm ly với anh ấy một cái, rồi khẽ nhấp một ngụm.

Ôn Trác Tu vẫn luôn đứng bên cạnh cô, vốn định chắn rượu cho cô, lại bị chủ tịch của Truyền thông Tinh đồ mời mọc nhiệt tình, đi sang một bên bàn bạc hướng đi của sáu tháng cuối năm.

Thật ra anh không muốn đi chút nào, chẳng qua lại nhớ tới việc Cao Ninh thích người chăm chỉ làm việc, cuối cùng mới đè xuống sự không tình nguyện trong lòng, đi qua đó uống một ly cùng với mấy nhà đầu tư trong giới giải trí.

Vương Chức vốn đang nói chuyện với nữ minh tinh đỉnh lưu kia thì thấy bọn họ, đành cười nói xin lỗi với nữ minh tinh, sau đó đi qua chào đón.

“Đạo diễn Vương.”

“Tiểu Ninh, cô thay đổi nhiều quá, xém chút nữa là tôi không nhận ra cô rồi.”

Vương Chức nâng ly chạm nhẹ vào ly của cô một cái: “Dạo này sao rồi? Tôi nghe nói cô sắp vào tập đoàn Bùi thị.”

“Tin tức của đạo diễn Vương thật nhanh nhẹn chuẩn xác, tuần sau tôi sẽ đi làm.”

“Ôn tổng đã biết chưa?” Trong ánh mắt Vương Chức để lộ ra một ít nôn nóng, quay đầu nhìn Ôn Trác Tu, lại nhìn Văn Dương.

“Cậu không nói với Tiểu Ninh chuyện Ôn tổng với Bùi tổng có vài xích mích cũ hả?”

“Haizz, tất cả đều đã qua lâu lắm rồi, chỉ là ngày tháng cũ thôi, đơn giản là nhìn nhau không vừa mắt” Văn Dương xua tay, quay đầu nhìn về phía Cao Ninh: “Em nhìn biệt hiệu lúc đó của bọn họ là hiểu, lúc Trác Tu mới ra mắt, Bùi Minh Trạm gọi Trác Tu là con hát, còn cậu ta thì bị Trác Tu gọi là ngụy quân tử.”

“Đã biết.” Cao Ninh đã xem qua cốt truyện, Bùi Minh Trạm là một vai ác cực kỳ lớn được giấu sau màn. Nhân vật phản diện này thường xuyên gây ra phiền phức cho Ôn Trác Tu, là một nam phụ, chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp của nam chính.

“Biết là được rồi, cũng đừng để ý quá, huống hồ toà cao ốc của Bùi thị ở kế bên công ty, khó tránh chạm mặt nhau, cứ tập thành thói quen là được.”

Văn Dương có hơi sầu não, đại khái là vì đã có người để anh ấy so sánh, nên dạo gần đây vẫn chưa tìm được ai có thể thay thế cho Cao Ninh.

“Anh Văn vất vả rồi, sau này mời anh đi ăn cơm.”

“Nói rồi đó nha.”

Có người đi về phía bọn họ, thời gian cũng không cho phép bọn họ trò chuyện lâu, Văn Dương bận rộn đi trước, Vương Chức dẫn Cao Ninh đi làm quen không ít đạo diễn nổi danh.

“Tôi nghe nói ngay cả ý tiếp cận của Tinh Đồ chúng tôi cô Cao cũng từ chối, còn tưởng là cô Cao kiêu ngạo quá mức, bây giờ nhìn lại, ngược lại là nhóm người tiếp cận minh tinh kia không có năng lực.”

Một nam đạo diễn hơn bốn mươi tuổi lắc đầu cười khổ, gương mặt này của Cao Ninh thích hợp màn ảnh rộng biết bao nhiêu!

“Nhóm tiếp cận của Tinh Đồ rất chuyên nghiệp, phim mới gần đây của đạo diễn Lý nhận lời khen nhiều như nước.”

“Nếu nữ chính số một do cô diễn, nhất định sẽ càng xuất sắc hơn nữa.”

Mấy người thương nhân thổi phồng lẫn nhau, ban đầu bầu không khí còn ổn, sau khi Ôn Trác Tu đến, mọi người đều bị khuôn mặt nghiêm túc của anh dọa sợ, không dám nói nhiều, thi nhau kiếm cớ rời đi.

“Ôn tổng, lát nữa kết thúc bữa tiệc chụp một tấm ảnh cùng nhau nhé, coi như tuyên truyền mới nhất.”

“Được.”

Vương Chức đương nhiên không muốn đối diện với Ôn Trác Tu nghiêm túc như thế, xấu hổ cười, xoay người trò chuyện cùng những người khác.

“Đói bụng không, anh đã lấy vài cái bánh ngọt tới đây.” Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, bây giờ là thời gian tiệc rượu, lúc này Cao Ninh mới phát hiện trên tay anh có bưng một cái đĩa, bên trên có một cái bánh kem nhỏ xinh xắn.

“Chúng ta ra sân sau đi, hôm nay cố ý chọn nơi này, bởi vì bánh ngọt ở đây ăn ngon nhất, trước đây đều bán có giới hạn.”

Ôn Trác Tu chuyển ánh mắt về phía bàn đồ ăn, ở đó có vài nữ minh tinh đang nhâm nhi bánh ngọt, các cô ấy đều không thèm bận tâm về dáng người nữa.

“Được thôi, anh muốn ăn cái gì, để em đi lấy.” Cao Ninh nhất thời nhớ lại thói quen trước đây.

“Anh không ăn.” Tối hôm qua đã ăn quá nhiều bánh trung thu hoa quế, bây giờ không muốn ăn thêm đồ ngọt nữa.

Sân sau khách sạn có vài bồn hoa nhỏ, còn có một cây đa lớn, tán cây rất rộng, xung quanh được đặt một vòng ghế dựa mềm mại, để cho mọi người ngồi uống trà nghỉ ngơi, ngày thường toàn bộ là chỗ ngồi để trống, hôm nay vì tiệc đóng máy nên chỉ mở ra cho người dự tiệc.

Cao Ninh chọn một chỗ nhìn có vẻ vắng người mà ngồi, Ôn Trác Tu ngồi đối diện cô, để đĩa bánh ngọt trước mặt cô.

“Ngon thật!” Ăn thử một miếng, đôi mắt Cao Ninh tỏa sáng, có mùi hương hoa quế nhàn nhạt, nhưng không thấy hoa quế, mùi vị êm ái.

Ôn Trác Tu giải thích: “Đây là bánh ngọt có giới hạn thời gian, chỉ làm vào khoảng thời gian trước sau trung thu, bình thường không làm đâu.”

Thấy Cao Ninh thích, anh quyết định sau này sẽ thường tới, đương nhiên, nếu anh có thể học được cách làm thì càng tốt.

Ăn xong một cái, Cao Ninh vẫn còn muốn ăn thêm một cái nữa.

“Mai mốt lại ăn nữa, ăn đồ ngon phải chừa lại dư vị như vậy mới tốt.” Ôn Trác Tu dọn dẹp đĩa, bận trước bận sau, cực kỳ ân cần.

Cao Ninh nghĩ thấy cũng đúng, bây giờ là năm giờ rưỡi, sáu giờ bắt đầu mở tiệc, ăn nhiều quả thật không tốt.

Nhìn bóng dáng cao ráo đem đĩa đi kia, khóe môi cô khẽ nhếch, cuối cùng cũng có một chút cảm giác yêu đương.

Đồ ăn chính của bữa tiệc cũng rất thơm ngon, trước đây Cao Ninh từng mua thức ăn cho Ôn Trác Tu ở đây, sau đó cô cảm thấy chỗ này quá xa, lúc cô quay về, Ôn Trác Tu luôn trong trạng thái đã say ngủ, sau đó cô đành tự nấu đồ ăn luôn, dù sao trong công ty cũng có nhà bếp.

Đến khi kết thúc bữa tiệc, Quý Thiến mới tìm được cơ hội nói vài câu với cô.

“Nghe mấy vị đạo diễn của công ty chúng tôi nói, muốn mời cô casting cho phim mới. Bọn họ biết tôi với cô từng ở chung một đoàn phim, nhờ tôi qua đây hỏi thăm một chút.”

“Cô Quý có đi hay không?”

“Tôi đã hết hợp đồng, gần đây lại mới nhận mấy cái kịch bản.”

“Tôi không vào giới giải trí, chỉ trợ giúp hậu kỳ thôi, sẽ không đóng phim đâu.”

Cao Ninh lắc đầu, đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên, cô lấy ra nhận cuộc gọi.

Ánh mắt Quý Thiến dừng lại trên di động, cái điện thoại này đúng là một đôi với cái của Ôn Trác Tu, ánh mắt cô ta buồn bã, tình cảm của mình còn chưa bắt đầu mà đã thất tình rồi.

“Mẹ, con chuẩn bị về nhà đây, bữa tiệc đã kết thúc rồi.” Bởi vì bữa tiệc kết thúc hơi muộn, đã quá thời gian dự kiến, Thôi Nhược Lan lo lắng nên gọi điện thoại cho cô, hỏi cô khi nào về nhà.

Khuyên can mãi mới có thể xóa đi bóng ma tâm lý của Thôi Nhược Lan, cúp điện thoại, Quý Thiến đã đi rồi.

Mà phía sau là Ôn Trác Tu mang khuôn mặt vui vẻ nhẹ nhàng đung đưa một xâu chìa khóa.

“Tài xế của anh xin nghỉ rồi, có thể cho anh quá giang một đoạn không, anh uống rượu nên không thể lái xe.”

Rõ ràng là anh cố ý!

Cao Ninh mặc kệ anh, đi thẳng lên xe, dặn dò chú Lưu lái xe, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe: “Anh Ôn gọi một người lái thay đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.