Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, mặc dù nhìn Thẩm Thanh Nhất không thuận mắt, thế nhưng thủ đoạn không nhiều cùng lắm là trèo lên cây bắt mấy con sâu hù dọa nàng.
Có lần Triệu Ký vô ý kể chuyện này với Tề lão, Tề lão thờ ơ, sau đó Thẩm Thanh Nhất liền coi như không nhìn thấy.
Nàng biểu hiện càng lạnh lùng không để ý, Tề Linh Nhi càng không chịu thua.
Mà nàng giả vờ như sợ hãi hoảng loạn, Tề Linh Nhi ngược lại yên tĩnh rất nhiều.
Thẩm Thanh Nhất cũng đã từng được sủng ái trong nhà, trước có ông bà nội ngoại hai bên cùng cha mẹ yêu thương, sau có anh em tỉ muội nhường nhịn.
Bây giờ Thẩm Thanh Nhất vì sống sót, vì tồn tại, nhất thời chịu thua, việc gì cũng thử cũng tập làm.
Chỉ bất quá, trong lòng tự nhủ phải càng trở nên cường đại.
Hôm nay là cuối tháng, thư viện như cũ được nghỉ, Tề Linh Nhi sáng sớm liền quấn lấy Tề lão đòi lên phường thị dạo chơi.
Thẩm Thanh Nhất quét dọn xong viện tử, rồi đi vắt quần áo, Triệu Ký đi theo ngồi xổm ở bên cạnh nàng.
" Triệu đại ca".
Triệu Ký nhìn đôi tay có chút sưng đỏ, không khỏi khẽ nhíu mày.
Trời đông giá rét đã qua, mùa xuân vừa đến, chỉ là thời tiết vẫn còn có se lạnh.
Hắn biết, sau khi Thẩm Thanh Nhất làm xong tất cả mọi việc buổi sáng, ban đêm còn đi chép sách.
Trong khi gần đây hắn có nhiều bằng hữu, chỉ cần nghe ngóng liền sẽ biết, Thẩm Thanh Nhất những ngày này làm cái gì.
Cho nhà bán sách Phượng Tường trích thư tịch, kiếm lấy mấy viên linh châu, trích ra bao nhiêu, linh châu kiếm được bấy nhiêu.
Tiểu cô nương thân hình nhỏ bé nhưng trong người chưa bao giờ hết năng lượng.
Triệu Ký không phải là không có nghĩ qua giúp nàng, chỉ là trong Tu Tiên giới mỗi người gần như đều có nỗi khổ của riêng mình.
Hắn hiện tại đồng tình, có khả năng cứu được nàng nhất thời, lại cứu không được nàng cả đời, thêm nữa, có lẽ bởi vì hắn nhất thời mềm lòng, cứu giúp nàng, trong nhà cha mẹ, anh em liền khó hơn rất nhiều.
Hắn tại thư viện thu vào cũng không tệ lắm, nhưng cũng là mỗi tháng chắp vá mới đủ dùng, còn đưa tiền về cho gia đình.
Hắn cũng chỉ có thể tại chỗ đủ khả năng, trợ giúp cô bé đáng thương này!
Triệu Ký từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ.
" Bây giờ thời tiết còn chưa hoàn toàn trở nên ấm áp, nước cũng lạnh, ngươi cũng không cần mỗi ngày đều chăm chỉ quét dọn như vậy, đối với tiên sinh mà nói, bất quá là một cái hút bụi thuật là có thể làm sạch tất cả.
"
Mấy câu như vậy, hắn đã nói không chỉ một lần, Thẩm Thanh Nhất trên miệng đều đáp ứng, nhưng mỗi lần vẫn quét dọn sạch sẽ.
Không ngoài dự đoán, lần này tiểu cô nương vẫn là gật đầu đáp ứng.
Trầm mặc một hồi, Triệu Ký không khỏi lần thứ hai lên tiếng.
" Thanh Nhất, ngươi có trách sao? "
Thẩm Thanh Nhất hơi sững sờ.
" Trách cái gì? "
" Nên trách cái gì đây? "
Triệu Ký nhất thời nghẹn lời.
Trách cha mẹ nàng vứt bỏ không quan tâm chăm sóc? Oán trách Tề lão đối xử bất công? Trách hắn chỉ nhìn không giúp đỡ? Oán người đời lạnh lùng vô tâm? Vẫn là trách cái thế giới này nhiều bất công như vậy
Triệu Ký lay lay cây cỏ nhỏ ở xung quanh, âm thanh có chút buồn buồn.
- Không có gì.
Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của Triệu Ký, Thẩm Thanh Nhất đem quần áo phơi trên lan can nơi có nắng đẹp.
Âm thanh thản nhiên.
- Có cái gì mà trách? Ta bây giờ sống, so vô số người đều tốt, mà còn ta dựa vào chính bàn tay ta kiếm tiền, nhân sinh càng có ý nghĩa! Cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng tốt!
Trong đôi mắt cô nương mang theo ánh sáng, nụ cười long lanh.
Cái này làm Triệu Ký càng thêm khó chịu.
Tề lão! Ta!
Xa không nói, hắn không giúp được Thẩm Thanh Nhất ở quá khứ, thế nhưng hiện tại đâu?
Thẩm Thanh Nhất nhìn xem Triệu Ký, khẽ mỉm cười.
- Ta rất cảm kích Tề lão cùng Triệu đại ca.
Tại thời điểm nàng mê mang bất lực nhất, đã cho nàng một cái nơi tránh gió, một nơi để về mặc dù chỉ là tạm thời.
Tề lão không nợ nàng cái gì, Triệu Ký cũng thế.
Thế nhưng dưới tình huống không quen biết hắn để nàng tiến vào thư viện, đây là nàng nợ bọn hắn.
.